Em Còn Yêu Anh Không?


Nga đang thao thao bất tuyệt những từ ngữ hoa mĩ dành cho Andrew thì bị anh cắt ngang.
Cô vẫn cứng đầu thích sỉ nhục tôi phải không? Cô có tin là tôi tát một cái, cô không còn răng để húp cháo không? Andrew nghiến răng, mặt tím lại vì giận.
Chỉ tay nói lên điều đó chứ bộ. Sao? Không thể chấp nhận được sự thật à? Thế anh có muốn tôi coi tiếp cho anh không? Hay là kết thúc tại đây. Nói cho anh biết, tôi cũng không lấy làm vui vẻ gì khi xem bói cho hạng người như anh đâu. Nga tuôn ra một tràng, nhanh đến độ không thở kịp.
Andrew không nói gì, ghìm cơn giận, mím môi nhìn cô. Hãy đợi đấy! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.
Nói tiếp đi..
Nga nghiêng nghiêng đầu, môi hơi nhếch nhẹ lên. Thấy Andrew tức mà không làm được gì cô. Trong lòng cô có một sự vui không hề nhẹ!
Dù gì...anh vẫn là một người con hiếu thảo. Sau này, nếu có con. Con cái nhờ đức cha.
Qua làn kính đen, Nga nheo mắt lại, hơi ngượng trước những lời bịa đặt, đoán bừa của mình. Vì thế, cô không thể bắt kịp ánh mắt khẽ trầm xuống trong con ngươi đen tuyền tinh anh của Andrew. Sau một hồi trầm ngâm, anh hạ giọng nói, không biết là hàm ý khen ngợi hay là ngụ ý mỉa mai.
Khả năng xem bói của cô cũng... không tồi.
Nga liếc Andew một cái rõ dài qua làn kính đen.
Còn gì muốn hỏi không? Nếu không thì dừng lại ở đây.
Coi có nhiêu đó mà muốn đuổi rồi hả?
Thì tôi nói rồi, muốn hỏi thêm gì thì hỏi. Không thì thôi. Sao tôi biết anh muốn biết điều gì? Nga cau có.
Tôi sẽ hỏi cô hai câu. Nếu cô không trả lời được… tôi không trả tiền.
Gì? Nga bắt đầu lo lắng ngấm ngầm. Hắn ta chắc chắn là muốn bày trò để quỵt tiền đây mà.
Tư Mai và ông Thiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn, nhìn chiếc đồ hồ Rolex óng ánh mà lòng vô cùng hồi hộp. Đúng là đâu dễ ăn tiền của người ta. Cứ ngỡ coi bói xong là sẽ ẵm em Rolex tuyệt đẹp kia một cách ngon lành. Nào ngờ, anh ta lại gây khó dễ như vậy.
Chuẩn bị chưa? Andrew bỡn cợt hỏi.
Nga không thể chịu đựng khuôn mặt hóng hách kia một chút nào nữa. Cô cũng muốn kết thúc nhanh chóng quẻ bói này.
Nhanh đi cho tôi nhờ...
Andrew xoa xoa cằm ra điều suy nghĩ.
Cô có biết điều gì sẽ xảy ra nếu tôi gọi bảo vệ đến đây ngay lúc này không?
Đây là câu hỏi mà anh vừa nói đó à?
Phải, chính nó. Đây là câu hỏi thứ nhất.
Nga hơi lo lắng trong lòng, nhưng cố không để lộ ra cho Andrew thấy. Tuy vậy, anh vẫn cảm nhận được sự bồn chồn qua giọng nói hơi run run của cô.
Anh...ý anh là sao? Anh định bày trò gì nữa đây? Định gọi bảo vệ đuổi chúng tôi đi à?
Andrew nhếch mép cười đắc chí. Mới doạ Nga có một chút xíu mà cô đã bắt đầu sợ rồi. Đúng là yếu mà bày đặc ra gió.
Không, tôi nào có tư tưởng xấu xa đó. Chỉ có điều, nếu cô không trả lời được câu hỏi thứ hai thì có lẽ ...tôi sẽ phải sử dụng câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất để bảo toàn...tính mạng.
Nga mất kiên nhẫn, một nỗi lo lắng mơ hồ dần hình thành trong đầu cô. Tên biến thái này đang định trả đũa cô đây mà. Hồi hộp chết đi được!
Anh...đừng nói vòng vo nữa. Ý anh là sao? Giờ anh muốn gì? Nếu coi xong thì đưa đồng hồ đây. Định giở trò ăn quỵt à?
Tôi đã nói rồi. Trả lời được hai câu hỏi của tôi thì cứ việc lấy đồng hồ. Không thì...đừng có mơ nghen cưng.
Andrew vừa nói vừa nhịp nhịp những ngón tay trên bàn, dáng vẻ cô cùng ung dung tự tại, nhưng trong cái đầu đen tối kia thì chứa đựng biết bao nhiêu mưu mô xảo quyệt mà chỉ có Nga mới nhận ra.
Ông Thiên và Tư Mai nghe Andrew nói vậy thì vô cùng lo lắng. Cứ sợ Nga không trả lời được thì coi như công dã tràng nên vội vàng quay sang động viên tinh thần cô.
Nga, cố lên con. Chỉ hai câu hỏi nữa thôi. Nếu trả lời được thì chúng ta có tiền để về nhà rồi con. Ráng lên con!
Nga nhăn mặt quay sang nhìn ông Thiên mà lòng thấy thương ông vô cùng. Dù cô biết Andrew đang định giở trò gì đó nhưng thâm tâm vẫn mong có thể trả lời được câu hỏi của hắn ta.
Câu hỏi này để trả lời sau đi. Thế câu hỏi thứ hai là gì? Anh nói đi... Nga sẵn giọng.
Andrew cười nhạt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng hồng dưới ánh nắng mặt trời của Nga bằng đôi mắt đen tuyền nửa huyền bí, nửa uy nghiêm. Sau đó, anh hạ giọng nói, lời lẽ không giấu được sự đe doạ ngấm ngầm.
Thường thì ... nếu thầy bói coi không đúng thì cô biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
Anh... Nga cứng họng, không biết nên trả lời thế nào. Lúc này, cô biết chắc Andrew sẽ làm gì tiếp theo. Thực sự, cô không muốn điều này xảy ra một chút nào. Cô vội vàng quay qua nhìn ông Thiên với ánh mắt cầu cứu.
Ông Thiên nhăn nhó nhìn Nga, không biết phải nói gì. Trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn của ông không giấu được sự thất vọng tràn trề. Chỉ có Tư Mai thì lắp bắp nói.
Này, chàng trai...ý cậu là ...là ...
Không thèm để ý đến Tư Mai. Andrew chỉ nhìn Nga, nhấn giọng hỏi.
Không biết hay không muốn trả lời?
... Nga không trả lời, lúng túng nhìn Andrew.
Andrew nghiêng đầu nhìn Nga, ánh mắt không giấu được vẻ đắc thắng. Nhìn thấy cô cứng họng như thế này mới thú vị làm sao! Bỏ cái tật hay chửi người của cô đi nhé.
Sao? Không trả lời được phải không?
Bí thế, Nga đành trả lời câu hỏi một cách ngây ngô với hy vọng cuối cùng.
Thì...bị khách chửi. Không ...trả tiền xem quẻ. Tệ hơn là ... Nga lắp bắp nói.
Thế nhưng, chưa kịp để Nga nói hết câu. Andrew cắt ngang lời cô bằng cách giơ tay về phía trước ra hiệu dừng lại.
Không...trả tiền xem quẻ. Đó, đó chính là mấu chốt của vấn đề. Cô trả lời đúng rồi đó...
Ý anh là... Nga vẫn ngây ngô hỏi.
Là...không trả tiền xem quẻ. Andrew nhún vai, vừa nói, vừa đeo đồng hồ lại vào tay.
Anh...Anh định quỵt tiền à. Trả tiền xem quẻ cho tôi. Mất bao nhiêu là thời gian với anh mà bây giờ anh định ăn quỵt à? Nga đứng dậy, cáu bẩn nói.
Andrew lúc này cũng đứng lên, hơi cúi đầu nhìn Nga đang ngẩng cổ lên mắng anh. Không nói không rằng, anh nhìn cô nhếch môi cười khinh khỉnh, hai tay chỉnh sửa lại chiếc khăn bông trắng tinh đang hờ hững quấn ngang hông.
Cô bói mà như trẻ con đoán mò, ai mà tin cô được. Thật mất thời gian vàng bạc của tôi quá. Đi đây! Andrew ra dấu chào bên thái dương tỏ vẻ tử tế giả tạo.
Anh đi đâu? Đứng lại cho tôi. Trả tiền cho tôi mau. Nga xòe tay giơ về hướng Andrew ra lệnh.
Đưa cái này nè...
Andrew đánh một cái vào bàn tay Nga rồi khinh khỉnh quay lưng bước đi trước sự tiếc nuối không thể thốt nên lời của ông Thiên và Tư Mai.
Nga vừa bị quỵt tiền lại vừa bị đánh thì điên tiếc đuổi theo Andrew, người lúc này đang ung dung huýt sáo thẳng tiến về phía khách sạn.
Đống phân thối, đứng lại cho tôi...Đồ lừa đảo tráo trợn, đồ ăn quỵt. Cầu cho anh ế vợ cả đời....Đừng cho tôi nhìn thấy mặt anh lần nữa.
Nga tức giận hét lên phía sau lưng Andrew khiến anh dừng lại, hầm hầm tiến về phía cô khiến cô đột ngột im bặt và lùi ra phía sau hai bước. Trong trí tưởng tượng của mình, cô nghĩ anh đang chuẩn bị sấn tới để đánh cô nhưng anh chỉ tiến đến nhếch mép cười nhìn cô khinh bỉ. Điệu bộ ngạo mạng và khinh người của anh khiến cô điên tiếc hơn cả việc anh tát vào mặt cô một cái.
Bói kiểu đó mà đòi ăn tiền người khác à? Sao cô vừa mới nói gì? Không muốn nhìn thấy tôi lần nữa à? Cám ơn nhé, tôi cũng không muốn nhìn thấy mặt cô một chút nào. Mà cô chắc cũng không có cơ hội nhìn thấy tôi đâu...
Anh...anh... Nga mím môi, cơn giận chạy lên tận não bộ.
Andrew cong vành môi gợi cảm thêm một lần nữa trước khi quay lưng bước đi. Nga giận tím mặt đến không còn đủ sức để mà chửi anh. Mọi chuyện dường như kết thúc tại đây cho đến khi cô nhìn thấy anh đột ngột vẫy tay về phía những người bảo vệ đang đứng đằng xa. Vừa thấy anh vẩy tay, họ đã nhanh chóng tiến đến trong vòng một phút. Trong lúc đứng nói chuyện gì đó với Andrew, họ thỉnh thoảng nhìn về phía cô khiến cô bắt đầu cảm thấy chột dạ.
Đệ Nhất không cho phép hoạt động mê tính dị đoan, đề nghị cô và gia đình nên rời khỏi đây, nếu như không muốn bị cấm cửa bước vào sòng bạc. Một nhân viên bảo vệ tiến đến, nói với Nga bằng giọng tiếng Việt dù anh ta là người dân bản địa.
Tư Mai và ông Thiên nghe bị cấm cửa vào sòng bạc thì sợ xanh mặt, rối rít xin lỗi rồi kéo tay Nga rời khỏi nơi đó thật nhanh.
Nga miễn cưỡng rời khỏi khuôn viên Đệ Nhất trong sự lôi kéo của ông Thiên và Tư Mai. Trước khi đi, cô vẫn còn điên tiếc trò chơi khăm có một không hai của Andrew. Ngoái đầu nhìn lại, cô còn kịp nhìn thấy nụ cười mãn nguyện trên gương mặt anh kèm theo câu nói với theo.
Đây là đáp án của câu trả lời thứ nhất! Đã thông suốt rồi chứ?
---o---
Ông Thiên chỉ còn vỏn vẹn 150 ngàn tiền Việt trong tay, cộng thêm vài đồng bạc lẻ của Tư Mai. Vậy mà hai người họ vẫn tiếp tục lén lút vào sòng tìm cơ may lần cuối.
Vài ván đầu tiên, họ khá may mắn. Với số tiền ít ỏi đó, họ thắng liên tiếp vài ván trước con mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh. Tiếp đó, bàn họ thay đổi dealer, đây cũng là lúc họ trắng tay trong tích tắc. Lúc này, Tư Mai mặt nặng mày nhẹ vò đầu bức tóc trách cứ ông Thiên không chịu nghỉ chơi từ những ván đầu tiên khi có sự thay đổi như vậy. Ai chơi bài trong các sòng bạc cũng đều biết rằng, mỗi lần chủ cái thua bài là sẽ lập tức thay đổi dealer ngày. Và những sự thay đổi này hầu hết người chơi sẽ bị thua tiền lại ngay tức khắc.
Bà vừa phải thôi, ăn làm vua, thua làm giặc là sao? Tôi cũng có muốn như vậy đâu... Ông Thiên nhăn mặt làu bàu.
Trong lúc hai người đang đôi co qua lại, có một người thanh niên bất ngờ tiến đến ngỏ ý cho vay tiền từ chủ sòng bạc để có cơ hội gỡ vốn. Ban đầu, ông Thiên hơi e dè, nhưng với sự khuyết khích của Tư Mai. Ông cũng gật đầu đồng ý, mạnh tay mượn 100 triệu đồng để chơi mà không hề đọc tờ giấy nợ chi chít chữ với con số tử thần, 20% tiền lời trong một tháng. Con ma bài đã nhập vào tâm trí ông Thiên, khiến ông mê muội không tài nào quay đầu trở lại.
Nga thấp thỏm chờ mãi ngoài đại sảnh mà không thấy ông Thiên và Tư Mai ra, nên cô đành chạy lòng vòng trong sòng bạc để kiếm họ một lần nữa. Trong lòng hồi hộp, lo lắng, cô cầu mong ông Thiên không dùng những đồng tiền cuối cùng để đánh bạc nữa. Thế nhưng, trái với sự mong mỏi của Nga, ông Thiên không những thua cháy túi mà còn vay thêm tiền của sòng bạc để thoả mãn cơn ghiền đỏ đen.
Chân Nga như muốn khuỵ xuống khi tận mắt chứng kiến cảnh ông Thiên và Tư Mai đang say sưa sát phạt trên bàn Black Jack. Mấy ngày ở đây, quanh quẩn trong khu vực chơi bài này, Nga cũng bắt đầu nhớ tên từng loại bài.
Ba, sao ba hứa là sẽ về nhà mà giờ ba lại còn ngồi đây đánh bạc? Nga đứng sát cạnh ông Thiên nói khẽ, cô sợ làm ảnh hưởng đến người khác và cũng không muốn làm mất mặt ông.
Đang đến hồi cao trào nên ông Thiên bực mình gạt phắc tay Nga. Ông ghìm giọng tránh nói lớn tiếng ở nơi đông người.
Con đi ra ngoài chờ đi, để ba gỡ lại vốn. Bộ con không muốn ba chuộc lại nhà sao hả?
Ba ơi, người ta kinh doanh sòng bài, làm sao mà mình dễ dàng ăn người ta được hả ba? Nga nói như muốn khóc vì tức giận và lo lắng.
Hai tên lưu linh mặt mày bặm trợn đang đứng cạnh ông Thiên để canh chừng. Thấy có người cản đường tiền của họ nên nhanh chóng ra tín hiệu với người trong sòng bạc, đẩy Nga ra khỏi khu vực chơi bài.
Mời cô ra khỏi đây dùm. Một nhân viên bảo vệ tiến đến lịch sự mời Nga ra, nhưng cô vẫn nán lại nài nỉ ông Thiên.
Ba ơi, về nhà đi ba. Mình không thắng nổi họ đâu
Vài ngày quanh quẩn trong Đệ Nhất, Nga bắt đầu hiểu thêm về thế giới đỏ đen đầy cảm dỗ này, chứng kiến không biết bao câu chuyện đau lòng, tan nhà nát cửa cũng vì những ván bài xanh đỏ mà ra. Tay sai làm việc dưới sự bảo kê của sòng bạc, rải rác khắp nơi để tìm con mồi về cho sòng bạc. Lúc cho vay tiền, họ luôn dùng lời ngon ngọt để chiêu dụ người ham mê bài mù quáng nhẹ dạ. Đến khi thua sạch túi không có tiền để trả, bọn tay sai này hiện nguyên hình là những tên xã hội đen bất chấp thủ đoạn. Sẵn sàng ra tay thủ tiêu nếu như người vay cùng đường trả nợ. 100% người vay tiền không có khả năng trả nợ lại cho sòng bài một khi đã quyết định vay mượn. Thắng làm sao được khi quy định của sòng bài đưa ra cho người vay là, phải thắng đủ số tiền vay mượn mới được phép dừng cuộc chơi. Vì thế, vay tiền của sòng bạc đồng nghĩa với việc tự dấng thân vào con đường chết. Nếu nhẹ thì bị chặt lổ tai, ngón tay, cánh tay hay bàn chân cảnh cáo. Nặng thì bị đưa sang Thái Lan, Trung Quốc bán nội tạng hoặc bị xã hội đen đánh đến tử vong. Mới đây thôi, khi ngồi đợi ông Thiên ngoài đại sảnh, Nga nghe loáng thoáng trường hợp một doanh nhân Hàn Quốc sang đầu tư công trình xây dựng toà nhà cao nhất Phnom Pênh. Ông ta đến đây chơi bài và thua sạch cả một gia tài. Sau đó, ông ta mượn nợ của sòng bài và thua cháy túi. Cùng quẫn, ông ta đã nhảy tự tử từ tầng năm của khách sạn xa hoa tráng lệ này.
Nghĩ đến những cảnh đó, tâm trí Nga càng thêm hoang mang lo sợ. Cô bất chấp lời cảnh báo của bảo vệ và sự xua đuổi của ông Thiên mà sấn tới nắm lấy cánh tay ông khóc lóc, van xin. Cô hy vọng khi ông Thiên nhìn thấy những giọt nước mắt của cô mà mềm lòng dừng cuộc chơi.
Ba ơi, con xin ba. Ba đừng chơi nữa có được không ba? Nhà không chuộc lại được cũng không sao. Con và anh Nhân sẽ cố gắng làm việc để có tiền chuộc lại. Ba đừng lo. Chúng ta về lại Sài Gòn đi ba. Con sợ lắm ba ơi...
Vừa thua một ván bài, lại nghe những lời khóc lóc van xin của Nga khiến ông Thiên nóng nảy đẩy mạnh người cô ra. Lúc cô ngã soài xuống nền thảm xanh nhạt, ông Thiên có hối hận quay lại nhìn nhưng sau đó cũng bỏ mặt cô. Tư Mai cũng liếc xéo cô một cái mà không thèm quan tâm. Cô chua xót khi chính ba đẻ của mình vì ham mê cờ bạc mà không chút động lòng trắc ẩn với cô. Cuối cùng, người đỡ cô dậy lại là một nhân viên bảo vệ xa lạ.
Sau khi đứng bất lực nhìn ông Thiên say sưa với những lá bài xanh đỏ, Nga đành lặng lẽ thở dài trở ra ngoài đại sảnh để chờ. Cô ngồi đó thẫn thờ, không biết mình sẽ làm gì? Sẽ ngồi ở đây trong bao lâu. Quá mệt mỏi và thất vọng, cô chống đầu trên ghế sofa rầu rĩ. Những cảnh tượng đau lòng từ trò chơi ma qủi này một lần nữa lại ám ảnh tâm trí cô. Lúc này, cô vô cùng hoang mang và lo sợ. Nếu đúng là ông Thiên vay tiền sòng bài thiệt thì nguy to. Kế hoạch trở về Sài Gòn giờ sao quá là xa vời đối với cô. Có lẽ, mẹ và anh Nhân đang lo lắng cho cô lắm. Cô cũng không có tiền gọi điện thoại về để báo tin ẹ an lòng. Nhưng nghĩ lại, nhà cô cũng đâu có điện thoại, biết gọi cho ai để nhờ báo tin đây?
Lần đầu tiên, Nga thầm cầu trời khẩn Phật cho ba cô may mắn thắng bài để trả cho người trong sòng bài. Nếu không, hậu quả sẽ thật khó lường.
Một lúc lâu sau đó, Nga lại len lén trở vào chỗ ông Thiên. Lúc này, đống chip đủ màu của ông đã cạn kiệt, chỉ còn hai ba con chip trên tay ông. Khuôn mặt ông và Tư Mai xanh như tàu lá chuốt non sau một đêm không ngủ và rầu lo vì đã đi tông số tiền vay mượn. Thế nhưng, khi Nga cầu khẩn ông hãy dừng lại để trở về nhà thì ông không những không nghe mà còn cáu gắt đuổi cô ra ngoài một lần nữa. Cô biết ba mình đang thua bài nên cũng cảm thông, chỉ nhẹ nhàng an ủi nhưng ông giờ như người khác, mất hết lý trí và không nghe bất kỳ ai. Ông bị chính những lá bài xanh đỏ làm mụ mị mất rồi.
Mặc cho ông Thiên xua đuổi đến độ đẩy ngã xuống nền nhà, Nga vẫn kiên trì, hết lời năn nỉ ông.
Ba à ... Cô lí nhí gọi.
Ông Thiên vừa nghe giọng Nga thì quay đầu ra sau, trừng mắt quát lên. Cô có cảm giác người đang ngồi trước mắt cô không còn là ba mình nữa mà chỉ như một người dưng xa la mang hình hài của ba Thiên kính yêu của cô. Nhìn đôi mắt đờ đẫn mệt mỏi của ông mà cô đau lòng đến thắt cả ruột gan. Dù biết giờ đây, những lời nói của mình chẳng làm ông thay đổi ý định, nhưng cô vẫn kiên trì đeo bám. Mặc cho những ánh mắt tò mò và có phần khó chịu của những người xung quanh vì bị quấy rầy.
Ba ơi! Con xin ba, chúng ta về lại Sài Gòn đi ba. Chơi bao nhiêu đây.... Nga nhỏ nhẹ nói khẽ vì sợ làm phiền những người chơi gần đó.
Thế nhưng, Nga chưa nói hết câu thì ông Thiên đã đập tay lên bàn làm người dealer và những người xung quanh cũng phải giật mình ngoáy đầu nhìn lại. Kể cả những người ở những bàn khác cũng dừng cuộc chơi và dõi mắt trông về hướng phát ra tiếng động.
Mày có biến đi cho khuất mắt tao không hả? Từ sớm giờ trù ẻo chưa đủ sao? Ông Thiên nghiến răng, cố ghìm âm giọng để không phải hét lên.
Nga giật mình, mếu máo cuối đầu, nước mắt bắt đầu nhoà đi.
Sao ba hứa với con rồi mà... ba lại không chịu về. Mạ bệnh... đang trông mong ba từng ngày. Sao ba lại như thế này. Ba không còn thương mạ và chúng con nữa sao? Nga lí nhí nói như sợ ông Thiên lại mắng tiếp, giọng cô nghẹn ngào đứt quãng.
Tổ cha mày, bây giờ còn tính ăn vạ nữa à? Trời ơi, khóc than kiểu này làm sao mà tôi gỡ gạt được gì hả trời? Mày có đi ra ngoài không hả con trù ẻo kia...Từ ngày sinh mày ra là nhà đi xuống luôn, mày có biết mày là sao chổi của cái nhà này không hả? Bây giờ, mày lại còn bám theo tao ám khí nữa à? Có đi không thì bảo. Ông Thiên tức giận hét lên, khuôn mặt trắng bệch giờ chuyển sang tím tái, tay chỉ về hướng cửa ra vào quát tháo Nga. Đi ra ngoài kia chờ tao mau lên. Hay là còn lì lượm đứng đây khóc lóc? Mày muốn làm mất mặt tao hả?
Tư Mai đang thua bài nên cũng không thèm quan tâm việc ông Thiên quát mắng Nga nặng nề như thế nào. Dù trước giờ, bà luôn cảm thấy vui trong lòng khi nhìn ông mắng mỏ cô. Bà ủ rũ nhìn cô hạ giọng nói.
Thôi, con đi ra ngoài ngồi chờ đi, để ba con chơi vài ván kiếm vận may. Chứ con cứ vào quấy rối thế này thì làm sao ba con chơi được...
Ba..con xin ba...về đi ba... Nga vẫn cố cầu khẩn. Cô qùi sụp xuống nền thảm xanh, hai tay nắm lấy cánh tay ông Thiên. Nhưng ông vẫn lạnh lùng hất tay cô ra.
Nhìn một nửa khuôn mặt gay góc bất cần với nhiều nếp nhăn của ông Thiên, Nga chẳng còn biết nói gì. Cô chỉ qùi ở một bên ghế, nhìn ông và lặng lẽ khóc.
Chưa đầy hai phút trôi qua, bảo vệ lại tiến về phía Nga. Một lần nữa yêu cầu cô rời khỏi khu vực này. Có vẻ, họ bắt đầu khó chịu trước hành động của cô gái trẻ cứng đầu và không biết xấu hổ này nên lời lẽ có phần đanh thép hơn.
Yêu cầu cô rời khỏi khu vực này. Nếu không chúng tôi sẽ không khoan nhượng.
Mặc bảo vệ nói gì thì nói, Nga vẫn nhất quyết cự tuyệt, một hai khẩn thiết gọi ông Thiên về nhà.
Trước thái độ không hợp tác của Nga, nhân viên bảo vệ trở nên cứng rắn. Hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau hất mặt về phía cô ra tín hiệu, rồi nhanh chóng kẹp hai cánh tay cô lôi ra ngoài. Tất nhiên, cô bị kéo ra khỏi khu vực đó một cách nhanh chóng dù đã cố công lấy hết sức mình vùng vẫy chóng cự và la hét.
Có lẽ, trong lúc bối rối như thế này, Nga không hề biết rằng, có một người mà cô ghét cay ghét đắng, người mà cũng chẳng ưa gì cô đã chứng kiến câu chuyện từ đầu tới cuối. Ánh mắt đen uy quyền âm trầm theo dõi, thái độ vẫn lãnh đạm và vô cảm. Đối với anh, những việc như thế này anh đã chứng kiến thường xuyên như cơm bữa nên cũng không mảy may quan tâm hay xúc động. Tuy nhiên, ánh nhìn khinh khỉnh trước đây dành cho cô dường như đã giảm đi một phần nào ...
---0---
LTG:
-Lưu linh thực chất từng là những người đến chơi bài. Họ vay tiền của chủ sòng bạc và không có khả năng chi trả. Sau đó, họ được người trong sòng bạc giữ lại và giao nhiệm vụ đi chiêu dụ những người chơi nhẹ dạ vay mượn tiền. Họ cũng đi rải rác khắp các sòng bài khác, các tỉnh thành ở biên giới hoặc sang tận Việt Nam để dụ dỗ người chơi bài sang Campuchia để đánh bạc. Họ sống và được sự bảo kê của sòng bài.
Các bạn đang xem tiểu thuyết Em Còn Yêu Anh Không? - Tác giả: Hanny Ho.
Vui lòng nhấp Next để xem chương tiếp theo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui