Theo phong tục của người Mỹ, nghi thức chào hỏi người thân quen, đặc biệt quan trọng còn được thể hiện qua chiếc ôm ấm áp và gần gũi. Thế nhưng, trước sự e dè của Nga sau cái bắt tay ngập ngừng, Will đã không tiếp tục với ý định đó trong lòng. Tuy nhiên, anh đã giữ lấy bàn tay hơi run rẩy của cô rất lâu, khiến cho cô chủ động nhanh chóng rụt tay lại, dịch người nép phía sau cánh tay của Andrew.
Đôi mắt Nga lúc sau đó liên tục cụp xuống, không hề nhìn về phía Will dù chỉ một lần. Thái độ này của cô làm cho anh cảm thấy đau đớn và không thể nào có thể hiểu được. Thật ra, cô đang bối rối và ngỡ ngàng trong hoàn cảnh duyên tình oan trái trước mắt. Hay là vì trong lòng cô đang thực sự oán hận anh?
Theo thỏa thuận ban đầu từ lúc nhận công việc chơi nhạc ở Melody, Nga sẽ phải biểu diễn hai bài ỗi buổi làm việc tại đây. Thế nhưng, hôm nay, vì cuộc hẹn mà Andrew đã báo trước đó, cô đã xin phép quản lý chỉ biểu diễn một bài hát mà thôi. Theo như dự định, cô sẽ dùng buổi tối với người thân của anh sau khi rời khỏi Melody.
Rời phòng nhạc công trong sự yên lặng chết người, cả ba tiến thẳng ra cổng chính, nơi bạn gái Will đang đứng chờ họ tự bao giờ. Sau khi cả hai người đàn ông thay phiên nhau rời khỏi bàn, cô cũng thanh toán tiền và ra cổng chính chờ đợi. Trong suốt thời gian đó, cô liên tục gọi điện thoại cho Will nhưng anh không bắt máy. Vì thế, cô cũng không biết đi đâu để tìm anh.
Dáng dấp cao ráo và gợi cảm của cô gái đứng cạnh chiếc xe Cadillac đen tuyền quen thuộc đập vào mắt Nga từ những giây phút đầu tiên. Sự nhạy cảm của người con gái như nói lên điều gì đó trong ánh nhìn của Nga dành cho cô gái xinh đẹp gợi cảm trước mặt.
Ngay khi vừa thấy bóng dáng ba người tiến ra phía cửa, cô gái đang nghe cuộc gọi của ai đó vội vàng tắt máy, tay cũng nhanh chóng đậy nắp chiếc điện thoại hiệu Samsung màu đỏ booc-đô. Cô đon đả nở nụ cười tươi rói, khoe trọn hàm răng trắng đều như hạt bắp, làm nổi bật lớp son môi màu đỏ đang rất thịnh hành.
Vóc dáng cô dong dỏng cao. Những đường cong vô cùng hấp dẫn trên thân thể hoàn mỹ của cô được thể hiện qua chiếc váy ống màu đỏ tươi, rực rỡ cả một góc trời đêm. Khuôn mặt rạng rỡ và gợi cảm đó khiến cho bất cứ ai đi ngang qua cũng phải quay lại ngắm nhìn.
Uyển chuyển trên đôi giày cao gót màu đen bóng lộn chẳng kém gì những người mẫu mà Nga từng gặp qua, cô tiến về phía ba người, chính xác hơn là hướng về phía Will. Nở nụ cười tươi rói như hoa khoe sắc giữa mù đông ảm đạm. Cô dịu giọng ân cần hỏi Will, bàn tay đồng thời nắm lấy cánh tay anh, tựa sát vào người anh vô cùng thân mật.
“Anh đột ngột bỏ đi đâu vậy? Sao em gọi điện mãi mà anh không bắt máy.”
Nhếch nhẹ đôi môi thay cho câu trả lời, Will lẳng lặng đứng cạnh cô bạn gái xinh đẹp đang tò mò hướng về phía Andrew và Nga. Thực sự, từ chiều đến giờ, cô rất nôn nóng và háo hức được gặp Nga. Cô muốn biết Nga là người con gái đặc biệt và phi thường như thế nào, mà lại có khả năng thu phục con ngựa hoang bất trị như Andrew Việt Trần?
Một tay cầm túi đàn vĩ cầm, một tay Andrew nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Nga, cả hai cùng soải bước tiến về phía Will và người bạn gái đang đợi.
Cho dù Andrew vẫn chưa lên tiếng giới thiệu, nhưng Nga cũng có thể đoán được mối quan hệ của người con gái xinh đẹp hấp dẫn đang đứng bên cạnh Will ngay lúc này. Cử chỉ thân mật và tình tứ của cô gái ấy dành cho anh đã nói lên tất cả. Nga đoán, đây có lẽ là Vivian Phạm, người đã từng gửi thư cho anh khi anh đang làm tình nguyện viên ở Ba Tu. Cô vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn của mình lúc đó. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không thể nào có thể quên được…
Nhìn vẻ mặt có chút tò mò nhưng khá thân thiện của người con gái đó, Nga cố gắng nở nụ cười kèm theo cái gật đầu nhẹ đáp lễ. Khi đã đối mặt trước hai người họ, cô e dè đứng hơi nép người phía sau lưng của Andrew, khiến anh phải giang tay khoác lên vai cô, dịch chuyển cô về phía trước giới thiệu.
“Thiên Nga! Anh muốn giới thiệu em với người quen này. Đây là Casey. Cô ấy là bạn gái của em trai anh.”
Trong ánh mắt nổi lên tia ngỡ ngàng thầm kín, Nga khẽ lướt ánh nhìn vội vàng sang phía Will rất nhanh với dấu chấm hỏi to lớn trong đầu. Và cho dù đó chỉ là ánh nhìn trong một giây phút rất ngắn ngủi, nhưng vẫn đủ để cô bắt kịp sắc thái trầm mặc trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh.
Cảm giác bất ngờ đến và đi rất nhanh trong lòng Nga. Để sau đó rất nhanh, như hiểu ra được điều gì đó quá hiễn nhiên, cô cười cợt với chính mình khi đã hồ đồ đưa ra những dự đoán vội vàng trong thầm lặng như vậy. Sau đó, cô cố nở nụ cười gượng gạo, nhẹ giọng nói.
“Chào chị! Tôi là Nga. Rất vui được làm quen với chị.”
Casey nở nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn đường, làm sáng bừng cả gương mặt xinh đẹp mặn mà. Trước mắt Nga là một người con gái vô cùng xinh đẹp và hấp dẫn. Cô có nét đẹp rất Tây với đôi mắt sâu cuốn hút, chiếc mũi cao vút và đôi môi mọng đẹp mê hồn. Làn da trắng hồng không tì vết càng tôn thêm những đường nét hoàn mĩ trên thân thể cô, khiến cho người vừa nhìn thấy đã hút mắt không thể bỏ qua. Cô lại khá thân thiện và hoạt bát. Giọng nói lảnh lót nhưng âm điệu hiền hòa, cử chỉ lại vô cùng hòa nhã rất dễ gây thiện cảm cho người tiếp chuyện.
Bằng chất giọng của người Sài Gòn, Casey nói tiếng Việt rất giỏi. Điều này khiến Nga có chút ngạc nhiên. Vì trước đó, cô nghe Casey sử dụng tiếng Anh với Will rất lưu loát và tự nhiên chẳng khác gì người bản xứ.
“Ôi chào Nga! Casy rất vui khi được gặp Nga tối nay. Mà xin Nga đừng gọi Casey bằng chị. Làm Casey cảm thấy mình già quá đi. Casey sinh năm 78. Còn Nga? Nga sinh năm mấy để Casey dễ xưng hô?”
“Nga sinh năm 79.”
“Tính ra hai đứa mình chênh lệch nhau có một tuổi thôi. Nên gọi tên cho trẻ trung và thân mật nha.”
“Vậy cũng được!”
Bàn tay to lớn ngăm ngăm đen của Andrew liên tục xoa xoa nhẹ lên bả vai trắng hồng mịn màng của Nga, anh cười cười hất mặt về phía Casey cao giọng nói.
“Casey! Em thiệt quá. Mới xem mắt bạn gái của anh mà đã lắm chuyện rồi. Anh thấy em tốt nhất cứ gọi Nga là chị dâu. Như vậy là thích hợp nhất! Dù sao, sớm muộn gì chúng ta cũng thành người một nhà hết mà có phải không?”
Nghe Andrew nói thế, khóe môi xinh đẹp được tô màu son đỏ tươi của Casey cong lên hết cỡ. Cô len lén nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Will rồi đỏ mặt nhìn Andrew đáp.
“Anh Hai à! Em trai anh còn chưa nói gì với em mà.”
“Willy! Casey đã mở đường cho sẵn rồi. Chắc cậu cũng biết phải làm gì rồi hả?”
Andrew nhếch môi cười, khẽ quét mắt qua gương mặt trầm lặng của Will rồi khoác tay Nga tiến về phía xe đang được bảo vệ Melody mở cửa sẵn sàng. Anh kín đáo đặt tờ tiền tip vào tay người nhân viên đó rồi thúc giục hai người phía sau lưng mình.
“Thôi cũng trễ rồi! Mọi người mau nhanh vào xe đi. Chúng ta đi ăn tối rồi về.”
Mặc dù khẩn trương như vậy, nhưng khi vào xe, Andrew vẫn không quên lấy từ trong túi xách bình nước nhỏ giữ nhiệt độ. Anh dùng nắp rót nước ra cẩn thận rồi đưa sang phía Nga. Trước đó, anh còn giúp cô cài thắt dây an toàn. Có thể nói, từ ngày quen biết cô, đây là nhiệm vụ mà anh không bao giờ quên.
Nhắc đến vụ cài thắt dây an toàn, Nga và Andrew thực sự có rất nhiều chuyện để kể. Mỗi khi nhắc lại một trong những kỷ niệm khó quên đó, cả hai đều phì cười mỗi khi nhớ lại.
Lúc còn ở Campuchia, có lần Andrew không cần Tiệp cầm lái mà đích thân anh chở Nga đi chơi. Khi cô vừa ngồi an vị ở bên cạnh anh ở hàng ghế trước thì bất ngờ, anh xoay người qua phía cô, không nói không rằng suồng sã đưa tay về phía cô. Trong cái đầu luôn phòng thủ đối với anh, cô nhanh chóng suy đoán là bàn tay to lớn đó đang nhắm thẳng vào của mình. Theo phản xạ hung dữ vốn ăn sâu vào trong máu, cô vừa hét lên, vừa điên tiết nắm tóc, đánh tới tấp vào đầu anh.
“Đồ vô lại! Ở ngoài đường mà anh cũng dám giở trò nữa hả? Người anh đúng là biến thái hết chỗ nói mà.”
Vừa nhăn nhó, vừa nghiến răng mắng, Nga vừa đưa tay ôm lấy ngực mình. Mắt cô liếc xéo sang phía Andrew liên tiếp chửi anh xối xả như hất nước đá vào mặt.
Nhìn điệu bộ hung hăng dữ dằn của Nga, Andrew điên tiết và oan ức hít hà trong miệng. Anh đưa tay chỉnh lại mớ tóc bù xù vừa bị cô nắm lấy rồi la toáng lên. Sau đó, anh vẫn kiên nhẫn khom người sang phía cô một lần nữa, kéo lấy dây an toàn cài lại giúp cô trong dáng vẻ dè chừng của cô.
“Thắt dây an toàn! Thắt dây an toàn cô nương ơi! Sao đầu óc cô giàu trí tưởng tượng quá vậy hả?”
Lúc đó, Nga mới ngớ người ra, mặt hơi tẽn tò quay qua cửa sổ. Còn Andrew thì cũng hết giận, khóe môi khẽ cong lên, nhìn cô yêu chiều khi nghe câu nói lí nhí.
“Ai kêu anh thắt dây an toàn mà không báo trước. Làm sao mà tôi biết được hả? Lần sau, tôi tự làm việc này được rồi. Anh không cần phải làm cho tôi đâu.”
Vậy mà đến nay đã 5 năm ròng rã, Andrew vẫn luôn là người làm công việc này cho Nga và chưa một lần quên nhiệm vụ. Cô cũng đã quen với việc được anh chăm sóc chu đáo như thế này, nên cũng không phản ứng gì nhiều trước hành động quen thuộc của anh. Tuy nhiên, người phía sau ghế thì vô cùng quan tâm đến điều này, liên tục dõi đôi mắt nâu trầm buồn về phía cô.
Cầm cốc nước Andrew vừa đưa vẫn còn ấm nóng tỏa hương thơm động vị giác của kim quất, Nga tò mò quay sang phía anh nhẹ giọng hỏi.
“Nước gì vậy anh?”
“Nước kim quất pha với mật ong. Em mau uống đi ha.”
Casey nghe hương thơm ấm nóng dễ chịu từ phía trên bay xuống cũng tò mò cất giọng trêu ghẹo. Trong lòng cô vô cùng bất ngờ trước hành động mà cô cho là của Andrew. Đây là lần đầu tiên trong đời, cô thấy Andrew chăm sóc chu đáo ột người con gái đến thế.
Không những cô, mà người ngồi bên cạnh cũng có cùng suy nghĩ như vậy. Tuy nhiên, anh không nghĩ rằng, đây là hành động thật lòng của Andrew.
Dù Nga không nhìn xuống hàng ghế sau, nhưng cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ với sự hiện diện của hai người khách đang ngồi trong xe. Vì thế, cô vội vàng chìa cốc kim quất về phía Andrew từ chối.
“Em không uống đâu. Anh mang theo làm gì cho cực vậy?”
“Hồi trưa, anh nghe tiếng em ho trên điện thoại nên nhờ dì Thu pha cho em đó. Mau uống đi nào!”
“Em có bệnh gì đâu mà uống.”
“Ho là triệu chứng của bệnh đó. Đừng nói nhiều nữa! Mau uống đi ha.”
“Em ngứa cổ họng nên ho thôi. Anh đổ lại vào bình đi.”
“Ngứa cổ là triệu chứng của ho đó. Uống một cốc đi! Đảm bảo em thấy đỡ hơn nhiều. Dì Thu nói vậy đó. Em mà không uống thì uổng công dì làm. Em nhiều tuổi rồi nên phải biết nghe lời người lớn ha.”
Nga phì cười khi nghe câu nói bông đùa của Andrew. Trước thái độ ép buộc của anh, cô đành uống vội cốc kim quất cho anh vui lòng. Vị chua và thơm mát hòa lẫn vào mật ong tạo thành một dung dịch chua ngọt thơm thanh. Vừa đưa vào miệng đã động vị giac của cô, nhanh chóng trôi hết vào cuốn họng cô ngay sau đó.
Đợi Nga uống xong, Andrew mới cho xe lăn bánh, khá thong thã, nhàn nhã chạy qua những con đường tấp nập xe cộ.
Đêm cuối tuần, dường như tất cả người Sài Gòn đều ùa hết ra ngoài vui chơi giải trí. Vì gần đến lễ Giáng sinh nên trên khắp các con đường, tòa nhà, cửa hàng lớn nhỏ ở trung tâm Quận 1 đều trang hoàng rực rỡ và lộng lẫy để đón chào Noel. Không khí ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài hoàn toàn đối lập với không khí tĩnh lặng trong xe.
Nga đặc bó hoa chè trắng tinh khiết và tươi rói trên đùi mình, lặng người nhìn qua khung cửa kiếng, ánh mắt trong veo phủ lớp sương mờ tự bao giờ.
Andrew chăm chú lái xe. Thỉnh thoảng, anh lại đối đáp vài câu với Casey ở phía sau. Cô đang nghiêng đầu qua vai Will, choàng tay thân mật ôm trọn lấy người anh. Từ phía trên, ai cũng có thể nghe giọng nói khe khẽ quan tâm và dịu dàng của cô dành cho anh.
“Anh yêu! Anh đói bụng chưa?”
“Không đói lắm!”
“Lúc ăn trưa, em thấy anh ăn có chút xíu cơm mà giờ vẫn không nghe đói hả? Em thì nghe hơi đói rồi.”
Will im lặng không trả lời câu hỏi quan tâm của người yêu, lẳng lặng nhìn về phía trước. Qua kính chiếu hậu, gương mặt anh đang lặng lẽ nhìn tấm lưng của người con gái ngồi hàng ghế trước.
Những đóa hóa chè nở bung tươi rói còn đọng nước một bên tay Nga thu trọn vào tầm mắt Will. Cũng giống như giây phút đầu tiên, anh vừa nhìn thấy Andrew cầm nó từ trong tiệm hoa bước ra ngoài.
Ở Mỹ, anh không thường xuyên nhìn thấy loài hoa này. Tuy nhiên, đây lại là thứ mà anh nhìn ngắm mỗi ngày. Trong dữ liệu hình ảnh của anh, loài hoa này nhiều không đếm xuể. Mỗi khi nhìn nó, bao nhiêu ký ức xa xưa lại tràn về. Mỗi lúc càng dày đặc và sâu lắng hơn trong lòng anh. Khi nhìn thấy nó, anh như nhìn thấy hình ảnh của một người.
“Nga à! Nếu mai này, đột nhiên, anh không nhìn thấy em đâu cả. Anh sẽ phải làm gì đây?”
“Hãy tìm hoa chè! Ở đâu có hoa chè là ở đó có em.”
Giọng nói trong trẻo như suối nước nơi đầu nguồn, dịu dàng như hơi thở đất trời miền trung du ấy cứ văng vẳng bên tai anh, khiến mắt anh không rời khỏi bó hoa xinh đẹp mà ít người biết tên đó.
Ngay từ những giây phút đầu tiên, khi anh bước vào văn phòng của Andrew, những đóa hoa chè trắng kinh khôi đẹp đẽ thanh cao ấy đã khiến anh cảm nhận về sự tồn tại của cô. Đêm nay, khi thấy Andrew cầm bó hoa chè tiến về phía xe, anh càng thêm tò mò hơn về người con gái thích loài hoa hoang dại này. Nhiều năm trôi qua, anh chưa từng gặp bất cứ người con gái nào có sở thích đặc biệt này ngoài cô. Họ thậm chí còn không biết loài hoa xinh đẹp này trông như thế nào?
Trong mắt anh, cô giống như loài hoa trắng kinh khôi không tì vết, ngây thơ trong sáng không một chút vọc bẩn. Nét mặt tươi cười e ấp như những đóa hoa chè ủ mình trong đêm. Càng tối, càng trở nên dịu dàng và thuần khiết. Càng sáng, càng trở nên trắng trong và đằm thắm dưới ánh mắt trời.
Trớ trêu thay, cả hai anh em nhà Will đều dành tình cảm đặc biệt cho loài hoa ít được biết đến này. Tất cả chỉ vì Nga rất yêu thích nó. Nếu như ngày ấy, Will dễ dàng biết được sở thích có phần lạ lùng của Nga, thì Andrew lại hoàn toàn ngược lại. Thực sự, nói không ngoa một chút nào, khi dùng câu ca dao “Đổ mồ hôi, sôi nước mắt” để đánh giá về khả năng chịu đựng và nhẫn nại của Andrew trong việc tìm ra loài hoa mà Nga yêu thích nhất.
Ngày đó, khi Nga bắt đầu chơi đàn vĩ cầm ở Melody. Mỗi đêm, Andrew đều đến để xem cô biểu diễn. Và lúc nào cũng vậy, anh luôn mang theo bên mình những bó hoa tươi rói đủ loại. Thế nhưng, những bó hoa tuyệt đẹp này chưa bao giờ được chạm đến tay cô dù chỉ một lần.
Mỗi lần chạm mặt Andrew sau bức màn sân khấu, Nga chỉ dửng dưng nhìn bó hoa trên tay anh, nói một câu rồi bỏ đi. Và chỉ một câu nói của cô thôi, đã khiến anh phải ngày đêm vất vả tìm kiếm ra loài hoa đó trong những cuốn thực vật dày cộm.
“Anh muốn tôi nhận hoa từ anh ư? Được thôi! Nếu anh tìm ra được loài hoa mà tôi yêu thích nhất để tặng tôi. Lúc đó, tôi chắc chắn sẽ nhận.”
Hàng đêm vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không ra sở thích của Nga, Andrew đành dùng chiêu mỗi ngày mang đến chỗ cô một loài hoa khác nhau. Anh đã ròng rã làm điều đó suốt cả năm trời, nhưng vẫn không thể tìm ra được loài hoa cô thích trong số hơn 230.000 loài thực vật nở hoa trên thế giới. Theo tính toán, nếu cứ tiếp tục làm theo cách đoán mò như vậy, anh sẽ phải mất 230.000 ngày để tìm ra được loài hoa kia. Bằng cách nguyên thủy đó, anh bất mãn nhận ra rằng, sẽ rất khó để mang đến kết quả như anh mong đợi.
Đang trong giây phút tưởng chừng như Andrew sẽ phải đầu hàng vô điều kiện trước lời khiêu khích của Nga, thì một tín hiệu đột ngột chợt lóe lên trong đầu anh.
Ngắm nhìn chiếc khăn màu hồng nhạt trên tay của mình rất lâu rồi mà Andrew vẫn chưa thể xác định được tên loài hoa được thêu bên góc phải của chiếc khăn. Vì thế, anh đã phải ra lệnh cho Tiệp tìm một nhà thực vật học đến để kiểm tra. Đây là chiếc khăn tay mà Nga đã lau máu cho anh khi anh đang bị thương ở cánh tay.
Lần đó, trong lúc Nga định băng qua đường, chiếc xe gắn máy đang tiến tới suýt chút nữa đã đụng vào người cô. Tuy nhiên, nhờ Andrew đã kéo người cô vào lòng che chắn mà cô đã nguyên vẹn không bị thương tích gì. Duy chỉ có anh thì bị xe máy qua quẹt ở cánh tay.
Sợ hãi nhìn máu tuôn ra, Nga vội vàng lấy chiếc khăn tay trong giỏ xách tạm thời lau cho Andrew. Lúc đó, khi nhìn thấy anh đau, cô hối hận vô cùng. Nếu như cô nghe lời anh không vội vàng băng qua đường thì anh đâu đến nỗi bị thương như vậy.
Andrew giữ chiếc khăn do chính tay Nga thêu đó đến tận bây giờ. Lúc tự mình giặt sạch nó trong phòng tắm. Anh mỉm cười vu vơ kèm theo câu nói cười cợt.
“Thế kỷ nào đây mà còn xài khăn tay? Thiệt là quê mùa hết chỗ nói!”
Ấy vậy mà Andrew giữ gìn nó như một vật quan trọng. Mỗi khi nhớ cô, anh lại kéo hộc tủ lấy ra xem. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa có ý định trả lại.
Phải công nhận là Nga rất biết cách hành hạ Andrew. Vì sau khi tìm ra loài hoa mà cô yêu thích. Một lần nữa, anh phải cho người vất vả tìm kiếm nó khắp cả Sài Gòn. Vì đây là loài hoa hiếm khi được khách hàng ưa chuộng, nên dường như không cửa hàng hoa nào đặt mua nó về. Tuy nhiên, cuối cùng, anh cũng đã tìm ra nó ở một khu trồng chè ở Mộc Châu. Bó hoa chè trắng muốt điểm nhụy vàng tươi thắm đầu tiên anh tặng cô được vận chuyển bằng đường hàng không ngay trong ngày, vừa kịp lúc cô biểu diễn xong bài nhạc trên sân khấu nhỏ.
Ngỡ ngàng nhìn bó hoa chè tươi thắm trước mặt, Nga có chút xúc động khi nhìn vào đáy mắt Andrew. Sau một lúc, cô mới đưa tay đón nhận trong sự thúc giục, kèm theo lời nói có phần kiêu hãnh bịa đặt của anh.
“Thật ra, anh đã biết em thích loài hoa này lâu rồi. Chỉ là anh muốn thử thách tính tình ngang bướng của em mà thôi.”
“Làm sao anh biết tôi thích loài hoa này?”
“Mọi thứ em thích anh đều biết hết. Vì anh thật lòng rất quan tâm đến em.”
Kể từ đó, hoa chè luôn là sự lựa chọn duy nhất của Andrew khi đến Melody hay tặng cô vào những dịp đặc biệt. Đôi khi, cũng chẳng nhân dịp gì, anh lại bất ngờ gửi điện hoa đến nhà cô hay đến TLS cho cô. Mỗi lần như vậy, cô luôn cảm thấy ấm lòng và khẽ mỉm cười. Tuy vậy, nụ cười đó chưa bao giờ mang trọn vẹn niềm vui mà thường gắn liền với những nỗi đau thầm kín trong tâm hồn.
Thời gian theo đuổi Nga có lẽ là quãng thời gian rèn luyện tính nhẫn nại nhất trong cuộc đời Andrew, để thành quả mà anh nhận được ngày hôm nay là hoàn toàn xứng đáng.
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.