Khúc nhạc dạo đầu nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Từ mặc áo len trắng cao cổ, không nhịn được ngẩng đầu lên.
Không ngờ lại có thể phát bài hát này, đây là một bài hát đã rất cũ rồi.
Cô cúi đầu, trước mặt là điểm tâm ngọt vẫn chưa được dùng qua.
Kỳ thật cô đã sớm qua độ tuổi thích đồ ngọt từ lâu.
Hoài niệm đúng là một thói quen đáng sợ, qua nhiều năm như vậy, cô đã vứt đi khá nhiều.
Nhưng có một số chuyện, vẫn thủy chung không nỡ vứt bỏ.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục đen, bưng ly cacao nóng đến, Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: “Tôi không gọi món này.”
“Là do một vị tiên sinh gọi cho chị ạ.” Cô bé nhiệt tình đem chiếc ly sứ màu đỏ đặt trước mặt cô, phía trên còn có bọt trắng và vài viên kẹo bông màu sắc rực rỡ.
Mùi thơm cacao nóng lan tỏa trước mặt cô.
Hoắc Từ không lên tiếng, cô gái nhỏ còn nói: “Cả bài hát này nữa, cũng là do anh ấy đổi cho chị ạ.
Bạn trai của chị thật tốt, vậy nên chị đừng giận anh ấy nữa.”
Bạn trai?
Trên đời này, người biết rõ cô thích bài hát này, chỉ có một người.
Thế nhưng người đó không thể nào xuất hiện ở nơi này được.
“Vị tiên sinh kia còn sợ chị giận, nhất định bảo em là sau khi anh ấy đi, hãy đem ly cacao này cho chị.
Vì vậy, chị cũng đừng giận nữa, mau gọi điện thoại cho anh ấy đi, không chừng anh ấy còn chưa đi xa đâu.”
Đoán chừng cô bé này xem quá nhiều phim Hàn rồi, trong đầu toàn là cảnh nam nữ chính gây hiểu lầm với nhau, nhưng lại e ngại, không nói ra được.
Huống chi, ở cửa hàng đồ ngọt cũng gặp không ít những việc thế này.
Mấy ngày hôm trước còn có một cặp, ầm ĩ đến nỗi nhân viên phải báo cảnh sát.
Ai dè bên nam lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, ôm lấy người phụ nữ khiến cô ấy không thể nói gì rồi quỳ xuống cầu hôn.
Các vị khách và nhân viên trong tiệm, ai cũng đều vỗ tay chúc mừng bọn họ.
Hoắc Từ nhíu mày, làm sao có thể, người ấy làm sao có thể trở về.
Năm đó cô suýt chết mà người đó cũng chưa hề quay lại nhìn cô một cái nào.
Cô nhìn vào chiếc cốc màu đỏ trước mặt.
Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ uống một cốc cacao nóng.
Bên trong vị ngọt mang theo một chút vị đắng, lúc còn nhỏ, cô còn cảm thấy đây chính là hương vị của cuộc sống.
Bây giờ nhìn lại, lại thấy mình thật là non nớt, đời người làm sao có thể ngọt ngào như vậy chứ.
Cô cầm lấy áo khoác trên ghế dựa, đứng dậy, hôm nay đúng là không nên đến đây.
Không nên đến bệnh viện, cũng không nên đến nơi này.
Cô bé thấy cô một ngụm cũng không uống, có chút sốt ruột, nói: “Chị, em cảm thấy anh ấy là thật lòng muốn làm hòa với chị mà.”
“Cô lầm rồi, tôi không có bạn trai.” Hoắc Từ khoác áo lên cánh tay, xoay người thản nhiên trả lời.
Mở cửa đi ra ngoài, xe đậu trước cửa.
Cô lên xe, nhanh chóng nổ máy, rời khỏi con phố cổ này.
**
“Chỉnh đèn lại đi, tôi cảm thấy tăng ánh sáng lên một chút, dịu hơn một chút, là có thể khiến làn da cô ấy trở nên tốt hơn.” Người quản lý mang kính mắt khua tay múa chân.
Hoắc Từ để máy ảnh xuống, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Lúc chụp ảnh, Hoắc Từ rất ít nói, mặt càng không có biểu cảm gì.
Lúc này cô nhìn chằm chằm người quản lý đó, “Nếu không thì anh đến chụp đi?”
Hôm nay người mẫu chính là nữ minh tinh Tần Ngưng, tiểu hoa đán đang hot, lần đầu được lên trang bìa nằm trong top năm.
Ngay từ lúc mới vào, người đại diện liền phàn nàn nhiệt độ trong phòng, còn có trang phục tạp chí cung cấp, liên tục khoa tay múa chân, chỗ nào cũng muốn đụng đến.
Tần Ngưng đang dựa vào vách tường trắng, tạo dáng.
Nghe như thế, cô ấy đứng thẳng lên vì kinh ngạc.
Người đại diện chỉ mới nghe qua danh tiếng của Hoắc Từ thôi, còn đây mới là lần đầu tiên hợp tác.
Anh ta đang muốn giải thích, thì nghe thấy một câu lạnh lùng: “Lăn ra ngoài.”
Biên tập viên của tạp chí giơ điện thoại lên.
May mắn lúc này không phát sóng trực tiếp, nếu không, chuyện này sẽ trở thành tiêu đề của ngày mai mất.
Nhưng mà nghĩ lại, đáy lòng có chút hối hận, đây có thể thành một sự kiện bùng nổ lớn nha.
Bạch Vũ chạy đến khuyên nhủ, cuối cùng người đại diện kia cũng không dám đắc tội Hoắc Từ.
Chỉ có điều sau đó Tần Ngưng càng thể hiện càng cứng nhắc, chắc là đã bị lời nói của Hoắc Từ dọa cho phát khiếp.
Hoắc Từ yêu cầu cô ấy thay đổi tư thế một lần nữa, tư thế bóp eo của cô ấy cứng đờ, tính ra thì lễ nghi của tiểu thư còn dễ thở hơn tư thế của cô ấy nữa.
“Tần tiểu thư, chúng ta nghỉ một chút.” Cô vỗ vỗ tay, nhanh chóng có người tiến lên trang điểm lại cho Tần Ngưng.
Cô đi ra khỏi phòng chụp, lục trong túi mới phát hiện mình lại quên mang kẹo theo thì bên cạnh có một cánh tay chìa ra, trong tay Bạch Vũ có mấy viên kẹo bạc hà.
Biết rõ cô có thói quen này, cho nên trên người anh lúc nào cũng mang theo vài viên kẹo mà cô muốn ăn.
Hoắc Từ cầm lấy một viên, xé bọc, rốp rốp vài tiếng viên kẹo vỡ nát.
Bạc hà mát lạnh, trong nháy mắt lan tỏa khắp khoang miệng.
“Tâm tình không tốt?” Bạch Vũ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Tuy bình thường cô chụp ảnh cũng không nói chuyện, nhưng rất ít khiển trách người khác.
Hoắc Từ không trả lời anh, ăn hết viên kẹo bạc hà trong miệng.
Thật không thoải mái.
Bạch Vũ thấy bộ dáng sa sút tinh thần của cô, cũng không biết vị tổ tông này rốt cuộc bị làm sao.
Nghĩ đến nghĩ lui, vẫn cảm thấy chắc là vì chuyện của mẹ cô, dù sao quan hệ hai mẹ con không tốt.
Từ lúc biết Hoắc Từ cho đến giờ, cô đều giống như cô nhi, ngày lễ ngày tết cũng không có nhà để về.
Lúc trước thì thuê phòng, sau đó có tiền thì tự mình mua nhà.
Nhưng vẫn rất cô đơn.
“Nếu không thì tối nay ra ngoài uống hai chén?” Bạch Vũ không biết an ủi cô thế nào, anh mồ côi cha, được mẹ nuôi lớn.
Cho nên đối với anh mẹ quan trọng nhất, nhưng chuyện nhà Hoắc Từ cũng không giống chuyện nhà anh.
Hoắc Từ kín miệng.
Từ trước đến giờ đều không nói việc riêng của mình với người khác.
Chuyện nhà cô, Bạch Vũ đều nghe được từ miệng của Liễu Như Hàm.
Bạch Vũ không thể nói Liễu Như Hàm làm không đúng, nhưng tận đáy lòng anh cảm thấy đau lòng thay Hoắc Từ.
Cô gái này quá quật cường.
Đôi khi cô khiến người ta hận đến nghiến răng cắn lợi, nhưng cũng không thể làm gì cô.
“Đúng rồi, chuyện Allie anh đã hỏi qua, tên Tào Dương kia là do Nam Vãn giới thiệu cho nó.
Allie biết Nam Vãn ở quán bar, Nam Vãn đối xử với nó rất nhiệt tình, không chỉ đưa hầu bao, mà còn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho nó nữa.” Bạch Vũ nói xong, cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Heo còn thông minh hơn em họ của anh.
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn phía trước: “Ngu xuẩn.”
Bạch Vũ ngoảnh đầu nhìn cô, cười khổ: “Anh cũng đã mắng nó một trận rồi, cũng đã kêu nó cách xa Nam Vãn ra.”
“Là Mã Mộng Hà.” Hoắc Từ từ trên bãi cỏ đứng dậy.
Mặt trời chiều cũng đang dần lặn xuống, chụp cũng đã ba tiếng, cũng không sai biệt lắm.
Cô đi vào trong kết thúc công việc, có điều trước khi bước vào lại nói: “Nam Vãn nhắm vào em, anh cũng cách xa cô ta một chút.
Không sớm thì muộn em cũng sẽ trừng trị cô ta.”
Allie chẳng qua chỉ là người mẫu chưa xuất đạo, nếu như không có cái tầng quan hệ em họ của Bạch Vũ thì ngay cả ánh mắt Nam Vãn cũng không lười cho.
Hai năm qua danh tiếng Nam Vãn đang dần tăng lên, nhưng lại bị Hoắc Từ cản trở trên đầu nên trong lòng khó tránh khỏi căm phẫn.
Bạch Vũ thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, vội vã gật đầu.
**
Thật ra mấy hôm nay Hoắc Từ luôn nghĩ đến người đã gọi cho cô ly cacao nóng và bài hát ở cửa hàng đồ ngọt đó.
Anh ấy sẽ không trở về đâu, năm đó anh ấy không quay đầu lại, mà người ta cũng đã rời đi nhiều năm rồi.
Nếu như cuộc đời người ta có thể dễ dàng đoán được, thì làm sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Lúc Hoắc Từ gặp lại Thẩm Tùy An, là vì Mạc Tinh Thần gọi cô đi ăn cơm.
Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng vì gần với chỗ làm việc nên cô mới đồng ý, lái xe qua đó.
Thứ sáu đông người, cô tìm rất lâu, mới tìm được chỗ đỗ xe.
Quán ăn ở lầu bảy, là cửa hàng đồ Nhật mới khai trương, Mạc Tinh Thần rất thích ăn đồ Nhật, chỉ cần là quán ăn mới khai trương, đều nguyện ý đến ăn thử.
Bởi vì đông người, Hoắc Từ không đi thang máy, mà đi thang cuốn lên.
Lúc đến lầu ba, cô nghe được giọng nói mềm mại mang theo chút khẩu âm gọi, “Tùy An, ở đây này.”
Hoắc Từ vừa quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Tùy An.
Trước một cửa hàng trong trung tâm thương mại hoa lệ sáng sủa, anh mặc chiếc áo khoác lông cừu màu nâu, gương mặt khôi ngô, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười ôn nhu đủ để hòa tan núi băng.
Trung tâm thương mại đang trang trí cho lễ Giáng Sinh, nơi nơi giăng đèn kết hoa, anh cứ tao nhã ở nơi ồn ào náo nhiệt này, nổi bật khiến người khác chú ý.
Hoắc Từ nhìn cô gái mặc áo khoác Chanel trắng, giống như một chú chim nhỏ chạy đến bên anh một cách nhẹ nhàng tao nhã.
Cô ấy ôm cánh tay anh, anh cúi đầu dịu dàng nhìn cô ấy, hai người nhìn nhau cười.
Một đôi nam nữ tỏa sáng rực rỡ.
Hoắc Từ biết rằng cô nên giả vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, sau đó rời khỏi nơi này.
Nhưng đôi chân cứ như bị đóng đinh, đứng im nhìn cặp nam nữ xứng đôi ấy.
Vốn dĩ Thẩm Tùy An xoay người muốn đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì, hay là trong lòng có dự cảm gì mà anh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.
Khi bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Từ, anh lại cảm thấy khiếp sợ, đứng ngây ra tại chỗ.
“Là người quen sao?” Lục Vĩnh Hân là người Hồng Kông, nhưng vì Thẩm Tùy An nên học tiếng phổ thông.
Thấy Hoắc Từ đi sang chỗ khác, Thẩm Tùy An sốt ruột gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Trong lúc vô tình, đã hất cánh tay Lục Vĩnh Hân đang kéo tay anh ra.
Thẩm Tùy An đuổi theo, chắn trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tiểu Từ, sao em lại ở đây?”
Hoắc Từ ngẩng đầu, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh nhạt nhìn anh.
“Em có khỏe không? Tiểu Từ, anh nghe nói hiện tại em là một nhiếp ảnh gia.” Giọng nói dịu dàng mượt mà, rõ ràng là lời nói khiến người ta phiền chán, thế nhưng lại làm người khác không thể bộc lộ cảm xúc chán ghét ấy được.
Lục Vĩnh Hân đuổi đến, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái.
Cô ấy thật đẹp, khiến người luôn tâm khí cao ngạo như Lục Vĩnh Hân trong nháy mắt có chút thật lòng khâm phục.
Cô mặc áo bành tô xám, quần dài đen, một đôi giày Brock, lộ ra cổ chân nhỏ trắng ngần.
Đây có lẽ là chỗ mềm mại nhất trên người cô.
Chỉ vì khí chất trên người cô quá lạnh, khiến vẻ đẹp của cô cũng mang theo mấy phần lạnh lùng, đôi mắt vốn trắng đen rõ ràng, lúc này hơi rũ xuống, lông mi cong vút giống như cây quạt nhỏ.
Mũi vừa cao vừa thẳng, toát lên sự nghịch ngợm, bờ môi mềm mại đầy đặn, một màu hồng nhạt, có thể nhìn ra được, chưa có bôi thứ gì lên.
“Tùy An, đây là bạn của anh sao?” Trực giác của phụ nữ nói cho Lục Vĩnh Hân biết, bọn họ không phải là bạn bè đơn giản như vậy.
Đột nhiên Hoắc Từ ngẩng đầu, khóe miệng giương lên, rõ ràng là cười nhưng lại mang theo sự hững hờ.
Giống như là nghẹn đến hỏng.
Ánh mắt hờ hững quét qua hai người, cuối cùng nhìn Lục Vĩnh Hân nói: “Thế nào, Thẩm Tùy An không nói với cô về tôi à?”
Lục Vĩnh Hân nghe giọng nói của cô, đáy lòng có chút hoảng.
Mãi đến khi Hoắc Từ nói: “Tôi là em gái của anh ấy.”
Lục Vĩnh Hân có chút kinh ngạc, cô chỉ biết là Thẩm Tùy An có một người chị ruột, vậy người này là....
Hoắc Từ không để cô ta chờ lâu, nhìn Thẩm Tùy An, “Tôi là em gái do mẹ kế của anh ấy mang đến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thấy phía dưới có vài cô nàng bảo chương trước có chút khó hiểu, đó là sơ sót của tôi.
Dịch Trạch Thành không phải đi tìm Hoắc Từ, anh ấy đi bắt người khác, sau đó vô tình gặp được Hoắc Từ.
Ngoài miệng anh nói như thế thôi nhưng trong lòng không phải như vậy.
Anh gọi cacao nóng cho người ta, lại còn muốn cô bé kia chờ anh đi khỏi rồi hãy đem lên.