Em Cứ Thích Anh Như Vậy


“Anh Phan, rốt cuộc anh có ý gì?” Diệp Minh Thi kinh ngạc nhìn Phan Sâm.

Phan Sâm thất vọng nhìn cô ta, cứ nghĩ rằng tuy cô ta có chút nhỏ mọn, dù sao cũng là con gái nên sẽ khó tránh khỏi sẽ có các loại cong cong vẹo vẹo, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì bọn họ cũng sẽ coi như không biết.

Nhưng lần này, Diệp Minh Thi thật sự quá đáng.

Phan Sâm nói: “Lần này tập đoàn Minh Thịnh khiếu nại lên MSF, bọn họ khiếu nại thái độ làm việc của em có vấn đề, không có đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.”

Diệp Minh Thi lắc đầu, sắc mặt trắng bệch: “Em không tin.”

Thật ra Phan Sâm nói là người của tập đoàn Minh Thịnh đi khiếu nại đã khéo léo lắm rồi, người thật sự khiếu nại cô ta chính là Dịch Trạch Thành.

Chuyện này Phan Sâm cũng có thể hiểu được, Diệp Minh Thi phơi bày thuốc của Hoắc Từ trước mặt nhiều người, mặc dù Hoắc Từ có bệnh tâm lý nhưng đó cũng là chuyện riêng tư của cô, chỉ cần cô không muốn để người khác biết thì ai cũng không có quyền phơi bày ra như thế.

“Anh Phan, anh xin học trưởng giùm em đi, thật sự em không phải cố ý, chỉ là lúc ấy em đã quá khiếp sợ thôi mà.” Diệp Minh Thi nhìn anh ta, vẻ van nài trên khuôn mặt cô ta trông rất thật.

Đến bây giờ mà cô ta còn nói như vậy, Phan Sâm không khỏi có chút thất vọng.

Anh ta quen biết với Diệp Minh Thi từ lâu, lúc trước Dịch Trạch Thành và anh ta cùng tham gia chung một nhiệm vụ.

Diệp Minh Thi tham gia với tư cách là tình nguyện viên quốc tế.

Cô bé rất nhiệt tình, không sợ khó khăn, những người cùng làm lúc đó đều rất thích cô ấy.

Về phần tâm tư của cô ta với Dịch Trạch Thành mọi người đều có thể hiểu.

Dù sao Dịch Trạch Thành đẹp trai như vậy nếu không có cô gái nào theo đuổi mới là chuyện kỳ lạ.

Phan Sâm nhìn cô ta, nói: “Minh Thi, lúc trước em phạm phải sai lầm lớn trong lúc phẫu thuật, cậu ấy cũng an ủi em muốn em đừng lo lắng.

Em cũng nên hiểu, Trạch Thành không phải là người chỉ lạnh lùng ngoài mặt đâu mà đến cả trong lòng cũng lạnh.”

“Lần này, em thật sự khiến người ta lạnh lòng.”

“Em, em không có.” Diệp Minh Thi rũ đầu, âm thanh phủ nhận cũng càng lúc càng thấp.

“Vé máy bay trở về bên này sẽ giúp em đổi, hành trình kế tiếp em không cần đi theo nữa.” Phan Sâm nói xong, vẫn khẽ thở dài, dù sao nhìn cô ta đi đến bước này vẫn có chút tiếc hận.

Hoắc Từ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, giám đốc khách sạn đổi phòng cô lên tầng bốn, bên cạnh phòng Dịch Trạch Thành.

Lúc này, Dịch Trạch Thành đang có một cuộc họp video ở trong phòng, tuy rằng anh ở nước ngoài nhưng anh vẫn liên lạc với các quản lý cấp cao của công ty mỗi ngày.

Cũng nhân dịp này, Hoắc Từ sửa soạn lại đồ của mình một lần.

Hôm nay cô không ra ngoài, cũng may mấy hôm trước đã chụp không ít.

Tác phẩm của hành trình đi châu Phi lần này, cô sẽ tự xử lý.

Ban đầu là được Dịch Trạch Thành mời, còn hiện tại trong lòng cũng có vài ý tưởng.

“Em muốn làm buổi triển lãm tác phẩm à?” Bạch Vũ có chút kích động, nhanh chóng trả lời bằng tin nhắn thoại.

Thực tế, những năm gần đây, đánh giá trong giới và trên mạng về Hoắc Từ hiếm khi đồng lòng nhất trí, tất cả đều cho rằng cô đã quá thương mại hóa.

Cô là người vì nhận được huy chương vàng quốc tế mới bắt đầu nổi trong nước, cuối cùng cô lại còn có thể đi xa hơn bất kỳ ai đang đi con đường thương mại hóa này.

Trong lòng Bạch Vũ cũng sốt ruột, thật ra anh cũng hy vọng Hoắc Từ có thể bình tĩnh chụp một số tác phẩm, không nói tới chuyện có đoạt giải được hay không, nhưng ít nhất có thể chặn họng được những người đó.

Hoắc Từ nói trong điện thoại: “Em mới nghĩ thôi, mọi chuyện đợi em về rồi hãy bàn tiếp.”

“Được được được, chẳng qua nếu em thật sự muốn làm, thì hãy làm lớn luôn đi, em thấy một cuộc triển lãm lưu động thì thế nào? Dù sao bây giờ em cũng có nhiều fans như vậy, chuyện vé vào cửa không còn là vấn đề.” Giọng nói hưng phấn của Bạch Vũ trong điện thoại như muốn bay lên luôn.

Hoắc Từ sửng sốt, cô nói: “Có thể, có điều số tiền triển lãm lần này em định quyên tặng cho tổ chức bác sĩ không biên giới.”

Mất một lúc lâu, bên kia mới gửi đến một tin nhắn thoại, Bạch Vũ cẩn thận hỏi: “Bây giờ em với Dịch tiên sinh thế nào rồi?”

Hoắc Từ nhìn màn hình, một hồi lâu, mới nghiêm túc gõ chữ.

“Rất tốt, anh ấy rất tốt, em cũng rất tốt, bọn em đều rất tốt.”

Cô cười đánh xong những lời này thì nhấn gửi đi.

Lúc này, chuông cửa vang lên, rất ít khách sạn không dùng cách gõ cửa.

Cô đặt điện thoại lên bàn, đi tới cửa, nhìn từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài.

Là Diệp Minh Thi.

Cô không mở cửa ngay, Diệp Minh Thi bên ngoài lại ấn chuông cửa, gọi: “Hoắc Từ cô ở đâu? Tôi có thể nói chuyện với cô không?”

Hoắc Từ trở lại phòng một lần nữa.

Cô nhấc điện thoại di động lên, ngoài cửa tiếp tục nói: “Hoắc Từ, thật xin lỗi, tôi thật sự không có cố ý.

Chỉ là tôi thấy trong phòng cô bị trộm, sợ cô bị mất đồ thôi, không phải cố ý muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô.”

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp phát ra từ bên ngoài: “Sao cô lại ở đây?”

Hoắc Từ liếc nhìn điện thoại của mình, ừm, cô không cần nhắn tin cho anh nữa.

Cô biết hôm nay sở dĩ Diệp Minh Thi tới tìm cô, không phải là vì muốn xin lỗi với cô, chẳng qua là cô ta không thể nào chấp nhận nổi kết quả của việc mình phải rời đi đột ngột thôi.

Chuyện này, Dịch Trạch Thành đã nói với cô lúc ăn tối rồi.

Hoắc Từ bước ra lần nữa và mở cửa.

Diệp Minh Thi cúi đầu xuống, vành mắt ẩm ướt đỏ hoe, đứng trước mặt Dịch Trạch Thành, nét mặt anh lạnh nhạt nghiêm túc, thật ra cũng không phải là không kiên nhẫn chỉ là lạnh nhạt tới cực điểm mà thôi.

Giống như tâm trạng của người trước mặt này thế nào, hay nói gì cũng không có quan hệ gì với anh.

Hành vi này có thể không lịch sự, nhưng Hoắc Từ lại cảm thấy thích muốn chết cái thái độ trong khác ngoài khác này của anh.

Thấy cô đi ra, Diệp Minh Thi có chút kích động, lập tức nói: “Hoắc Từ, tôi tới là để xin lỗi cô.

Thật xin lỗi, tôi không nên nói như vậy trước mặt mọi người.”

“Tôi không chấp nhận.” Hoắc Từ hờ hững nhìn cô ta.

Diệp Minh Thi ngẩng đầu, choáng váng nhìn cô, không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt quả quyết như thế.

Vẻ mặt Hoắc Từ thờ ơ, dáng người cô cao, chân lại dài, lúc này đứng trước mặt Diệp Minh Thi, nhìn cô ta từ trên cao xuống, khóe mắt đuôi mày đều là hờ hững, “Vì sao cô lại cảm thấy, chỉ cần một câu thật xin lỗi thì sẽ nhận được sự tha thứ? Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, cũng sẽ không chấp nhận cách cô xin lỗi.

Bởi vì cô không phải là người vô tội.”

Diệp Minh Thi há mồm, muốn giải thích cho mình, cho đến khi cô ta thấy ánh mắt Hoắc Từ.

Quá mức rõ ràng và lạnh nhạt.

Những suy nghĩ nhỏ bé của cô ta đã bị người ta nhìn thấu từ lâu.

“Thật xin lỗi.” Lần này Diệp Minh Thi đè thấp giọng nói.

Nói xong cô ta xoay người rời đi.

Khi cô ta hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Hoắc Từ quay đầu lại nhìn Dịch Trạch Thành, hỏi anh: “Anh có cảm thấy em là người không nói đạo lý hay không?”

“Không, đây là thái độ của em.” Dịch Trạch Thành nhìn cô, trầm giọng nói: “Chỉ cần là thái độ của em thì anh đều đồng ý.”

Hoắc Từ nhìn anh, nhíu mày: “Vậy thì bây giờ em chính là người phụ nữ của tổng giám đốc bá đạo à?”

Dịch Trạch Thành sửng sốt nhìn cô.

Hoắc Từ nhìn bộ dáng của anh, cô đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trong toilet, anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lúc đó anh cũng ngoan ngoãn như bây giờ.

Cô cúi xuống, hôn lên môi anh, sau khi tách ra thì cô mới khẽ thì thầm: “Sau này anh không được quyến rũ em như vậy nữa.”

Dịch Trạch Thành cười khẽ, là cô xích đến hôn anh, ngược lại còn dám làm ác nhân cáo trạng trước.

Giây tiếp theo, Hoắc Từ bị đưa vào phòng.

Đến khi kết thúc một nụ hôn dài, Hoắc Từ nhìn anh, nói: “Đêm nay anh phải về phòng mình.”

Dịch Trạch Thành nhẹ nhàng hạ khóe mắt, chợt nghe thấy cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta làm việc chung trong một đoàn đội, cần phải cân nhắc đến lời đồn đại.

Em dọn lên đây đã khiến mọi người nghi ngờ, từ bây giờ cho đến khi về nước, không cho phép.”

“Em chắc chắn chưa?” Dịch Trạch Thành lại dùng giọng gió hỏi cô.

Anh thực sự biết cách quyến rũ cô, nhưng Hoắc Từ vẫn kiên định hừ một tiếng.

Vậy mà Dịch Trạch Thành lại nói bên tai cô: “Anh sẽ không chạm vào em, nhưng mà vì chăm sóc em nên đêm nay anh sẽ ngủ lại đây.”

“Em cũng đâu phải là trẻ con.” Hoắc Từ cười.

Dịch Trạch Thành cúi đầu nhìn cô: “Nhưng em là bạn gái của anh mà.”

**

Cùng làm việc với người mình thích là cảm giác gì?

Đại khái chính là thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, khi đến điểm dừng chân cuối cùng ở Nam Sudan, Hoắc Từ mới nhận ra, hành trình của bọn họ chỉ còn mấy ngày nữa là đã kết thúc.

Từ khi lên máy bay, không khí ly biệt này lại yên lặng kéo tới.

Nam Sudan là quốc gia trẻ nhất thế giới, ban đầu nó là một khu vực tự trị của Sudan, sau đó trở thành một quốc gia có chủ quyền dân chủ độc lập vào năm 2011.

Chỉ là sau khi quốc gia non trẻ này được thành lập thì chưa từng có hoà bình.

Bắt đầu từ năm 2013, quốc gia này lại lâm vào nội loạn.

Đã từng có một câu nói rằng sáu phát súng có thể lật đổ một chế độ.

Bây giờ Nam Sudan bị rơi vào tình trạng nội chiến giữa các bộ tộc, khiến một số lượng lớn dân thường không còn nhà để về.

Một chút khi xuống máy bay, tất cả mọi người phải thay quần áo của các tình nguyện viên quốc tế.

Nơi này súng ống hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nội loạn, mỗi ngày đều có người chết.

Cho nên vì để bảo vệ sự an toàn của mình thì việc đầu tiên cần làm là phải thay quần áo tình nguyện quốc tế trước.

Bởi vì để đuổi kịp máy bay quân sự nên lúc chờ để lấy được hành lý thì có chút chậm.

Sân bay Juba rất nhỏ, hơn nữa nguồn điện cung cấp không đầy đủ, nó nóng như phòng xông hơi.

Hoắc Từ cảm thấy choáng váng và chóng mặt, thậm chí không thể nói được một lời nào.

Dịch Trạch Thành đưa cho cô một chai nước.

Hoắc Từ cầm lấy, mở nắp, uống một hơi hết nửa chai rồi đưa cho anh.

Dịch Trạch Thành đưa tay nhận lấy rồi uống hết nửa chai còn lại.

Trong toàn bộ hành trình hai người không nói một câu nào, nhưng sự ăn ý của họ khiến người khác hâm mộ.

Ngụy Lai ở bên cạnh, thấy Đường Húc nhìn chằm chằm người ta thì cũng đưa cho cậu ta một chai nước: “Uống đi.”

Đường Húc nhận lấy, buồn rầu uống hết cả chai.

Khi cậu ta uống xong rồi, Ngụy Lai mới mắng: “Đệt mợ, ông đây còn chưa uống ngụm nào vậy mà cậu cũng không biết chừa cho tôi một ngụm.”

Sau khi đến khách sạn Juba, cuối cùng mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi, cái khác không nói nhưng ít nhất các phòng trong khách sạn đều có máy lạnh.

Thời tiết ở đây quá nóng, nhiệt độ ngoài trời có thể lên tới 50 độ, chỉ cần đi ra ngoài vài phút, là cả người đã có thể ra đầy mồ hôi rồi.

Vẫn như lần trước, lần này Phan Sâm cũng liên hệ với Giám đốc điều hành MSF tại Nam Sudan trước tiên, tập đoàn Minh Thịnh quyên tặng cho Nam Sudan ba triệu viên thuốc.

Mà lô thuốc đó hai ngày sau sẽ tới, đến lúc đó Bộ trưởng Bộ Y tế Nam Sudan sẽ đích thân tiếp đãi Dịch Trạch Thành và trao tặng huân chương cho anh.

Lô thuốc này được tặng cho bệnh viện Trung Quốc ở Nam Sudan, sau khi nghỉ ngơi một lúc, mọi người đi đến bệnh viện trước.

Trên đường đi, Hoắc Từ vẫn im lặng không nói gì, cô chỉ cúi đầu điều chỉnh ống kính.

“Em vẫn chưa thích ứng kịp?” Dịch Trạch Thành nghiêng đầu hỏi cô.

Hoắc Từ nhẹ nhàng lắc đầu nhưng trên mặt lại càng lạnh lùng hơn.

Sau khi đến bệnh viện, Hoắc Từ đột nhiên nói: “Em có thể đi dạo trong bệnh viện không?”

Dịch Trạch Thành hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu: “Có thể, anh sẽ để Dương Minh đi theo em.”

“Không cần, em sẽ đi dạo xung quanh, anh không cần cho người đi theo em đâu.” Hoắc Từ lắc đầu, thật ra hôm nay cô không cần đến đây nhưng cô vẫn đi theo.

Đến bệnh viện, do đã có người báo trước nên đã có người chờ ở cửa.

Khi những người trong bệnh viện tập trung xung quanh Dịch Trạch Thành tiến vào sau thì Hoắc Từ bắt đầu đi dạo xung quanh, đây là bệnh viện hữu nghị của Trung Quốc và Nam Sudan, có những chữ Hán quen thuộc và gần gũi treo trên tường.

Cũng không biết cô đã đi dạo bao lâu thì nhìn thấy bảng thông báo của bệnh viện, đầu tiên là tên của tất cả các bác sĩ của đội ngũ y tế Trung Quốc.

Cô im lặng đứng ở bảng thông báo, nhìn ở đó có một gương mặt Trung Quốc.

Một tấc lòng son báo đáp nước, hai hàng thanh lệ vì tư thân.
(*) Tấm lòng dùng để báo đáp nước còn hai hàng nước mắt là dành cho tình cảm riêng tư.

Bọn họ rời xa quê hương, rời xa gia đình, vậy đã bao giờ họ nhớ nó một cách sâu đậm chưa?

“Hoắc Từ.” Một giọng nói vang lên phía sau cô.

Hoắc Từ quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa, đang nhìn cô.

Làn da ông trở nên đen sạm, trên khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Từ, người đàn ông cảm thấy chấn động đứng yên tại chỗ, một hồi lâu cũng không dám tiến lên.

Hoắc Từ xoay người bước ra ngoài, đằng sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Ông một mạch đuổi theo, bắt được cổ tay cô thì giữ chặt lấy cô, ông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, biểu cảm trên khuôn mặt vừa bướng bỉnh vừa lạnh lùng.

“Sao con lại ở đây?” Ông siết chặt tay Hoắc Từ, sợ nếu ông buông lỏng ra thì đây cũng chỉ là một giấc mộng.

Hoắc Từ cúi đầu không nói lời nào.

Rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên bên cạnh, một bàn tay vươn ra ôm lấy cô vào lòng.

Dịch Trạch Thành cau mày nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay Hoắc Từ, bàn tay ngăm đen thô to, nằm trên cổ tay trắng nõn như tuyết, vô cùng gây chú ý.

“Buông ra.” Giọng Dịch Trạch Thành rét lạnh.

Người đàn ông không buông tay ra ngay, Dịch Trạch Thành quay đầu nói: “Dương Minh, đi mời bảo vệ của bệnh viện đến đây, ở đây có kẻ xâm nhập.”

Cũng may, lần này người đàn ông thực sự buông tay ra, ánh mắt ông dò xét qua lại trên người bọn họ.

Ông mở miệng nói: “Đều là hiểu lầm, tôi không phải là một kẻ xâm nhập, tôi là bác sĩ của bệnh viện này, cũng là thành viên của đội ngũ y tế Trung Quốc.”

Biểu cảm của Dịch Trạch Thành lúc này mới có chút thả lỏng, nhưng ánh mắt anh vẫn không vui.

Vừa rồi người này đã nắm tay Hoắc Từ.

Đến khi người đàn ông cười khẽ, mở miệng lần nữa: “Tôi là Hoắc Minh Chu, cha Hoắc Từ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui