Em Cứ Thích Anh Như Vậy


Trái tim Hoắc Từ sụp đổ nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cô lập tức hỏi: “Mọi người đang ở đâu?”

“Bọn tớ đang ở bệnh viện Quân Y, lão đại vừa súc rửa dạ dày xong, tớ đang ở trong phòng bệnh của cậu ấy.” Thật ra Mạc Tinh Thần đang ở bên ngoài gọi điện, cô lấy cớ ra ngoài rót nước, mới đi được.

Bình thường Mạc Tinh Thần là người vô tư, một khi gặp chuyện thì dễ hoảng loạn.

Trong đầu toàn là mông lung, chỉ muốn gọi điện cho Hoắc Từ.

Hai người chơi với nhau, Hoắc Từ là người đáng tin cậy.

Nhưng đã gọi mười cuộc mà vẫn không có ai nghe máy, đến khi có người nghe thì nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Hoắc Từ sửng sốt, không ngờ lại ở cùng bệnh viện Quân Y Bắc Kinh.

Nhưng mà cô không kịp nghĩ nhiều, trầm giọng nói: “Cậu chăm sóc cho cậu ấy trước đi, tớ sẽ tới ngay.”

Ban đầu Mạc Tinh Thần còn lo lắng Hoắc Từ không có ở Bắc Kinh, nhưng vừa nghe thấy cô nói muốn đến, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng tắt điện thoại, đi vào chăm sóc Thiệu Nghi.

Mạc Tinh Thần không nghĩ tới, mười phút sau cô lập tức đến.

Hơn nữa Hoắc Từ còn ngồi xe lăn đi đến.

Lúc này Thiệu Nghi đã tỉnh, đang truyền nước biển.

Hai người nhìn quần áo bệnh nhân trên người Hoắc Từ, còn ngồi xe lăn tới, vẻ mặt đều không tốt.

Mạc Tinh Thần lại muốn khóc, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Cậu bị sao vậy?”

Vốn Mạc Tinh Thần muốn Hoắc Từ đến làm chỗ dựa cho bọn họ nhưng mà cô lại bị như vậy.

Hoắc Từ nghiêm mặt, mày nhíu chặt: “Viêm ruột thừa, vừa mới mổ xong.”

Bạch Vũ ở phía sau nghe cô nói vớ vẩn, mặt cũng muốn méo đi.

Nhưng mà khi nhìn cô gái đang nằm trên giường lại không nói ra được, đành dứt khoát ngậm miệng lại.

Hai người đối diện đều thở dài nhẹ nhõm.

Thiệu Nghi trên giường bệnh thở dài nói: “Tớ đã nói Tinh Thần đừng gọi điện thoại cho cậu, cậu ấy cứ thích chuyện bé xé ra to.”

“Cũng đã phải đến bệnh viện súc ruột rồi mà còn là chuyện bé xé ra to?” Hoắc Từ nhướng mày, nheo mắt nhìn cô ấy, trông cô ấy thật hốc hác.

Tính Thiệu Nghi ôn hòa, nhưng cũng không phải là loại người mọt sách.

Lúc học Đại học, cô ấy chăm sóc ba người bọn họ không ít lần, sau này không còn một người thì vẫn chăm sóc hai người các cô.

Bởi vì Hoắc Từ mệt mỏi với công việc, truyền nước biển một tuần ở bệnh viện nên cô ấy lén nấu cháo trong phòng ngủ cho cô, ai ngờ lại mua phải nồi kém chất lượng làm cho đường dây điện của cả khu bị cháy.

Sau đó, trường học thông báo phê bình, ngay cả học bổng cũng không cho cô ấy.

Hoắc Từ là người lạnh nhạt, bạn bè càng thiếu.

Hai người bạn cùng phòng Đại học này chính là bạn bè mà cô quan tâm nhất.

Thiệu Nghi có chút xấu hổ, giải thích: “Cậu đừng nghe Tinh Thần nói bừa, không phải tớ tự sát, chỉ là tớ uống hai viên thuốc ngủ, sau đó tớ không ngủ được nên lấy rượu ra uống.

Tớ cũng đã quên mất chuyện mình uống thuốc ngủ.”

Mạc Tinh Thần ở bên cạnh thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, nhìn Hoắc Từ nói: “Hoắc Từ cậu tin những lời này không? Đừng nói tới bác sĩ, dù là một người không có kiến thức y học cũng biết không thể dùng rượu với thuốc ngủ một lượt.”

Khóe mắt Mạc Tinh Thần đã đỏ quạch, cô thật sự bị dọa.

Nếu không phải nửa đêm cô đi WC, thấy cô ấy nằm sấp ở bên ngoài, chỉ sợ sáng ngày hôm sau, cái cô thấy chính là một xác chết rồi.

Thiệu Nghi vẫn kiên quyết giải thích cho mình, thật sự là cô ấy nằm trên giường không ngủ được.

Khi nhìn thấy rượu trong tủ lạnh, cô ấy đã quên chuyện mình lúc trước đã uống thuốc ngủ.

Hoắc Từ dựa vào xe lăn trên lưng, im lặng nhìn hai người họ rồi đột nhiên nói: “Vậy ai có thể nói cho mình biết, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra không?”

Câu hỏi này vừa kết thúc, hai người kia đều sững sờ.

Thiệu Nghi rũ mắt, trên mu bàn tay vẫn còn đang truyền dịch, yên tĩnh nằm đó.

Ánh mắt Mạc Tinh Thần đảo liên tục, muốn nói ra nhưng lại cẩn thận liếc Thiệu Nghi đang nằm trên giường vài lần.

“Bạch Vũ, anh ra ngoài đợi em đi.” Hoắc Từ thản nhiên nói.

Bạch Vũ cũng nhìn ra, đây là có chuyện gì đó.

Anh trả lời rồi đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Cũng may là giường bên cạnh bây giờ không có người, đoán chừng là ra ngoài hóng gió hoặc là đi kiểm tra cơ thể rồi.

Mạc Tinh Thần đợi một hồi, thấy Thiệu Nghi vẫn im lặng.

Cô nàng mới hạ quyết tâm, dứt khoát nói: “Vẫn là để tớ nói đi, Trần Hân ngoại tình.”

Trần Hân là bạn trai Thiệu Nghi, là bạn học từ thời đại học, yêu đương sáu bảy năm suýt nữa đã kết hôn.

Trước khi đến, trong lòng Hoắc Từ đã đoán được đại khái, nhưng khi nghe được, cô vẫn thấy não mình bùng nổ một trận khủng khiếp.

Cô nhìn thoáng qua phía cửa sổ, lạnh lùng phun ra một câu: “Ngu ngốc.”

Không phải chỉ là ngu ngốc mà cô vẫn luôn cảm thấy ngoại tình là thứ thiếu can đảm nhất, cũng là điều khó chịu nhất.

Nhưng cố tình vẫn có người làm không biết mệt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Cuối cùng Mạc Tinh Thần cũng đã tìm được người chung quan điểm với mình, từ sau khi biết chuyện này, cô thấy mình đã nghẹn một bụng.

Nhưng mà ở trước mặt Thiệu Nghi, cô cũng không thể mắng quá tàn nhẫn như vậy được.

“Cậu có biết chuyện quá đáng nhất là chuyện gì không? Anh ta vậy mà lại thêm hết bạn bè trong lớp vào một nhóm, nhưng không thêm cậu với tớ, nếu không phải có một bạn học khác âm thầm hỏi tớ thì tớ còn không biết tên ngu ngốc đó muốn kết hôn.”

Bùm, Mạc Tinh Thần nói xong mới biết mình đã giẫm phải một quả bom.

Mạc Tinh Thần là người không giấu chuyện gì được, vốn đang phải nghẹn uất giấu không nói cho Thiệu Nghi biết nhưng khi thấy Hoắc Từ ở đây, giống như thấy người đáng tin cậy nên cái gì cũng tuôn ra hết.

Thiệu Nghi ngẩng đầu, lần này biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy không còn bình tĩnh, tràn ngập sự bất ngờ, đầy rẫy vết thương, khiến cho người ta có bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu đau lòng.

Cô ấy hỏi: “Anh ta muốn kết hôn?”

Tuần trước Trần Hân mới đề nghị chia tay, kỳ thật từ lâu, Thiệu Nghi đã cảm thấy anh ta lạnh nhạt.

Nhưng cô cứ nghĩ, là do công việc bận rộn, dù sao làm ở bệnh viện, mỗi ngày đều phải khám bệnh, làm mấy ca phẫu thuật, còn phải trực đêm, mệt là chuyện bình thường.

Mãi cho đến khi anh ta đề chia tay, cô vẫn cảm thấy không thể tin được.

Dù sao lúc Giáng Sinh, bọn họ vẫn còn bàn bạc với nhau về chuyện kết hôn.

Mạc Tinh Thần rũ đầu, thấp giọng nói: “Là Lưu Đình lớp chúng ta nói, cậu cũng biết cô ấy chính là người nhiều chuyện.”

“Cậu có biết anh ta kết hôn ở đâu không?” Hoắc Từ thản nhiên hỏi.

Trên mặt cô không có biểu cảm gì, không nhìn thấy sự tức giận, mà chỉ thấy vẻ mặt thản nhiên.

Giống như một khuôn mặt giả, cả khóe mắt đuôi mày đều là sự lạnh nhạt.

Mạc Tinh Thần biết Hoắc Từ nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chứ, bộ dạng này của Hoắc Từ mới là đáng sợ nhất.

Mạc Tinh Thần cẩn thận hỏi: “Hoắc Từ, bây giờ cậu muốn làm chuyện gì vậy?”

“Làm chuyện gì à?” Hoắc Từ ngẩng đầu lên nhìn hai cô gái, đưa tay vuốt tóc mai, khẽ nói: “Quen biết nhiều năm như vậy, anh ta kết hôn mà chúng ta không đi, không phải là không hợp lý sao.”

Hoắc Từ nhìn ngoài cửa sổ, mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh.

Cô nhẹ giọng nói: “Qua mấy ngày nữa đã tết đến rồi.”

Nhắc tới tết, Mạc Tinh Thần nhìn hai người bên cạnh, một người rửa ruột, một người cắt ruột thừa.

Cô nàng tủi thân nói: “Cuối năm nay rốt cuộc làm sao vậy chứ, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Hoắc Từ lười không muốn quan tâm đến Mạc Tinh Thần đang lảm nhảm, mà nhìn thẳng vào Thiệu Nghi, hỏi: “Thiệu Nghi, cái quan trọng nhất chính là suy nghĩ của cậu.”

Thiệu Nghi trầm mặc nhìn cô.

Hoắc Từ nói: “Có lẽ bây giờ cậu thật sự thấy tức giận, ghét sự lừa dối của anh ta từ tận đáy lòng.

Nhưng nếu cậu không làm rõ ràng, thì về sau, cậu sẽ nghĩ, có phải là do cậu không tốt ở chỗ nào nên anh ta mới đối xử với cậu như vậy.”

Bệnh lâu tự thành bác sĩ, Hoắc Từ đã từng vì vấn đề tâm lý nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

Có rất nhiều trường hợp ngoại tình, nhà gái bị bỏ rơi vậy mà lại thành người hối hận.

Bọn họ nản lòng, buồn bã, mất đi sự tin tưởng với tình yêu, cuối cùng là mất đi sự tin tưởng với bản thân mình.

Thiệu Nghi không phải là người kiên cường, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải người yếu đuối, Hoắc Từ chỉ hy vọng, cô ấy không phải đi đến con đường như vậy.

Mạc Tinh Thần coi như có chút bản lĩnh để tìm ra chỗ Trần Hân kết hôn.

Cô nàng đọc tên khách sạn năm sao, chỗ đó muốn đặt chỗ thì cũng phải đặt trước nửa năm.

Hoặc là do người ta dùng quan hệ để chen ngang, hoặc là từ nửa năm trước đã đặt trước ở đây rồi.

Mạc Tinh Thần hừ lạnh một tiếng: “Thật là một tên nhân mô cẩu dạng, còn đặt ở một nơi tốt như vậy.”
(*) Nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.

“Nhà Trần Hân ở trong huyện, điều kiện rất bình thường.” Thiệu Nghi khẽ nói.

Trong phòng nhất thời đều im lặng, bây giờ ngay cả lý do ngoại tình cũng đã biết.

Muốn tổ chức hôn lễ ở khách sạn cao cấp năm sao này cũng phải tốn mấy trăm triệu.

Nếu như nhà Trần Hân thực sự có tiền như vậy thì lúc trước anh ta cũng không đến mức kéo dài không muốn kết hôn rồi.

Đây chính là muốn trèo cao, muốn có cuộc sống giàu sang.

Giờ có nói thêm gì nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa, Thiệu Nghi nói mình mệt, mà bộ dạng Hoắc Từ lại thế này nên muốn cô nhanh chóng quay về nghỉ ngơi.

Mạc Tinh Thần đưa cô đến ra cửa, không dám đi xa, mà đứng ngay ở cửa nhỏ giọng nói với Hoắc Từ: “Tớ hỏi thăm rồi, hình như Trần Hân quen biết với người thứ ba lúc khám bệnh đó.”

Hoắc Từ nhíu mày, bỗng dưng cô bật cười, cô thật sự đã coi thường Mạc Tinh Thần rồi, mấy chuyện này đều là chuyện cô tò mò.

Mạc Tinh Thần tức giận: “Bây giờ tên trai đểu kia đang nói với cả thế giới là anh ta đã chia tay với Thiệu Nghi từ nửa năm trước.

Chỉ là không có nói cho người khác biết mà thôi.

Anh ta nói mình vừa gặp đã yêu người thứ ba, cảm thấy mình đã gặp đúng người nên mới quen nhau hai tháng đã muốn kết hôn.

Mẹ kiếp, da mặt của tên khốn này còn dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, tớ quen biết anh ta nhiều năm như vậy, mà không hề nhận ra, mắt tớ thật sự bị mù rồi.”

Những lời này, đều được Mạc Tinh Thần nghe từ những bạn học rồi chắp vá lại.

Nếu Trần Hân ở trước mặt cô ngay lúc này, cô thật sự muốn “tặng” tên đó vài cái tát.

Ánh mắt Hoắc Từ lạnh như băng, khóe miệng nở một nụ cười chọc cười.

Trước khi đi, cô nói: “Yên tâm đi, anh ta không vui vẻ được mấy ngày nữa đâu.”

**

Cái gọi là lúc được thì chả cần tốn công sức, đại khái là để chỉ tình huống như lúc này đi.

Hoắc Từ ngủ một giấc, Liễu Như Hàm đã đến.

Người trong Quân Y nhiều, cô sợ Thẩm Phương Đường có người quen ở đây nên dứt khoát bảo Bạch Vũ gọi điện thoại cho Liễu Như Hàm, nói với bà ấy, cô làm phẫu thuật ruột thừa ở bệnh viện Quân Y.

Bạch Vũ đã dặn dò hộ lý, nhờ bọn họ đừng có nói lỡ miệng nói gì.

Lúc Liễu Như Hàm tới, bà còn dẫn người giúp việc trong nhà tới, trong tay người giúp việc còn cầm theo canh, vội vã đi tới đây.

Liễu Như Hàm ngồi xuống, đau lòng nhìn Hoắc Từ: “Sao con lại không nói trước với mẹ, để mẹ tới chăm sóc cho con.”

“Chỉ là tiểu phẫu mà thôi.” Hoắc Từ lãnh lãnh đạm đạm.

Liễu Như Hàm cũng không tức giận, tự mình múc canh bưng cho cô, thấy cô ngoan ngoãn mà nhận lấy, trong lòng mới thoải mái nhưng vẫn thấy đau lòng, nói: “Mẹ đã nói từ sớm, con nên tìm một người chăm sóc.”

“Được rồi.” Thấy Hoắc Từ trả lời, Liễu Như Hàm vui vẻ nhướn mày, rồi Hoắc Từ nhẹ nhàng nói: “Mẹ tìm cho tôi một người giúp việc đi.”

Liễu Như Hàm nghẹn họng, đôi mắt đẹp nhìn cô chằm chằm.

Một lúc sau, bà nói sang chuyện khác: “Con còn nhớ Lục Lộ Lộ không?”

Hoắc Từ vẫn húp canh như cũ.

“Chính là cô gái lúc trước chơi chung với Thẩm Xuyến đó, người ta gần sắp kết hôn rồi, chồng con bé đó vậy mà lại là bạn cùng trường với con nữa đó, hơn nữa mẹ nhìn còn thấy rất quen.

Con nói xem, con bé đó còn nhỏ tuổi hơn con, cũng…”

Bà chưa nói xong, Hoắc Từ đã ngẩng đầu, ánh mắt mãnh liệt dường như mang theo kim băng, đâm thẳng vào lòng người.

“Bạn học nào của tôi?”

Liễu Như Hàm còn tưởng rằng cô tức giận, cười gượng nói: “Cũng không chắc là bạn học của con, có khi là bạn cùng trường thôi, dù sao người ta cũng tốt nghiệp ở đại học B.”

“Tên là gì?”

Liễu Như Hàm nghĩ một chút “Hình như họ Trần, ngày hôm qua mẹ con bé tự mình đưa thiệp mời đến nhà, nói nhiều lắm, nhìn chung là rất vừa lòng với con rể này.

Còn nói thằng nhóc đó bộ dạng đẹp trai, bằng cấp cũng không tồi.”

Không ít người trẻ xung quanh đã kết hôn, Liễu Như Hàm nhìn Hoắc Từ nhiều năm như vậy, ngay cả một người bạn trai chính thức cũng chưa có nên trong lòng có thể không nóng nảy sao.

Hơn nữa, điều bà sợ nhất chính là Hoắc Từ vẫn chưa buông bỏ được Thẩm Tùy An.

“Trần Hân đúng không?” Hoắc Từ uống xong canh, thuận miệng nói ra một cái tên.

Liễu Như Hàm ngừng lại, mới bừng tỉnh nói: “Thật sự là bạn học của con à.”

“Thiệp mời của mẹ đâu, đúng lúc hôm đó tôi cũng đi, hôm đó tôi đến nhà đón mẹ cùng đi.” Hoắc Từ nhìn bà, thản nhiên mà nói.

Liễu Như Hàm không nghĩ tới cô có thể chủ động nói như vậy, không thèm lo lắng vì sao cô lại muốn thiệp mời của mình, chỉ vui vẻ gật đầu liên tục.

Vì thiệp mời, Hoắc Từ để cho Bạch Vũ tiễn bọn họ về, thuận tiện đi lấy thiệp cho cô.

Đến khi lấy được thiệp mời, Hoắc Từ nhìn cô dâu chú rể trên ảnh cưới, cười lạnh một tiếng rồi gọi điện thoại cho Mạc Tinh Thần.

Bên kia vừa bắt máy, cô hỏi ngay: “Mạc Tinh Thần, có muốn cùng tớ làm chuyện này hay không?”

Mạc Tinh Thần sợ run, ngây ngốc hỏi lại: “Làm chuyện gì?”

“Giết chết tên Trần Hân đần độn kia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui