Tôi đã lên cấp ba rồi, tôi đã bắt đầu phân biệt được thích ghét tốt xấu thiện ác ghen tật rồi, cũng có cảm xúc, nhưng cũng có thể che giấu cảm xúc.
Tôi vẫn luôn chờ ngày tôi lớn, chờ tôi trưởng thành thì tôi sẽ tặng sẽ cho chị thật nhiều hoa hồng, đưa nhẫn cho chị, tôi muốn cẩn thận từng li từng tí nói cho bị biết, Giản Hứa Thu em thích chị.
Lúc chị ấy về thì tâm trạng rất nặng nề, tôi không biết chị phiền lòng vì cái gì, chúng tôi ngồi ở trên ghế sofa thật lâu, rốt cuộc thì chị cũng nói câu đầu tiên với tôi.
"Tuệ Tuệ, người vừa rồi là bạn gái của chị."
Lòng tôi như bị chị đâm một dao thật mạnh, nhưng vẫn giả bộ như bình tĩnh ừ một tiếng.
Chị còn nói: "Chị không biết nên giải thích chuyện này với em như nào nữa, chị, chị thích con gái, chị..."
Đột nhiên tôi đứng lên, nói: "Em buồn ngủ, đi ngủ đây."
Nói xong tôi liền rời đi, nhốt bản thân trong phòng.
Tất cả đều thật châm chọc, lẽ ra tôi phải vui vì chị thích con gái, nhưng giờ đây tôi lại rất khó chịu, chị ấy lại quen cô gái khác ngay dưới mi mắt tôi.
Tôi dựa vào cửa muốn bình tĩnh lại, nhưng làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.
Trong lúc lơ đãng tôi nhìn thấy chuỗi phật châu chị tặng cho tôi, tôi chăm chú nhìn nó mấy giây, bỗng giật nó xuống rồi ném mạnh vào tường, bộp một tiếng, phật châu đứt ra, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất.
Bầu không khí giữa chúng tôi trong mấy ngày sau đó rất kỳ lạ, mỗi lần chị định mở miệng nói gì với tôi thì đều bị tôi né tránh.
Có mấy lần chị ấy có ý nhắc tới Trịnh Dục Tiệp với tôi, nhưng sau khi bị tôi bỏ qua thì cuối cùng chị ấy cũng không nhắc tới nữa.
Quan hệ của tôi và chị ấy càng ngày càng xấu hổ, tôi không tìm được lý do để tiếp cận chị, thậm chí còn có chút ghét chị, nhưng liệu ai hiểu được sự ghét bỏ của tôi đây?
Vì để tránh gặp phải bọn họ mà tôi đề nghị đến ở tại ký túc xá, chị cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.
Tôi bắt đầu cố quên sinh nhật của chị, không tặng quà cho chị.
Nhưng mỗi lần đến sinh nhật chị thì tôi lại nhịn không được mà về nhà để ở cạnh chị.
Chuỗi phật châu đó sau này tôi cũng tìm lại từng hạt một, lại nhờ người xâu lại.
Tôi không biết rốt cuộc là tôi hờn dỗi với ai nữa, căn bản là chị ấy không biết tình cảm của tôi, thậm chí chỉ thấy điểm đáng ghét của tôi.
Tôi mượn lý do đến tuổi dậy thì để ngang ngược với chị, nhưng chị ấy lại đối với tôi muốn gì được nấy, nếu yêu cầu của tôi mà chị có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho tôi, mỗi lần sinh nhật tôi chị đều tặng quà cho tôi, đồng thời cũng không quên tặng thêm một cành hồng nữa.
Tuổi dậy thì xao động, tôi đối với chị ấy vừa yêu vừa hận.
Bất kể là thấy gì nghĩ gì thì đều nghĩ tới chị ấy.
Sau đó chị mở tiệm, cuộc sống ngày càng đi lên, chị cũng càng ngày càng bận rộn.
Đôi khi tôi sẽ nghe được chị và Trịnh Dục Tiệp cãi nhau, nhưng dù cho có cãi nhau ầm ĩ đếu đâu thì hai người bọn họ vẫn không chia tay.
Tôi đã thử muốn rời xa chị ấy, tôi nghĩ tới việc thi đại học ở xa, nhưng chỉ về nhà một lần, chỉ cần thấy chị ấy thì tất cả đều vô dụng.
Tôi vẫn không lừa được tôi, bất kể như thế nào thì tôi vẫn muốn ở cạnh chị ấy.
Sau khi tôi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học vì bệnh tật thì mối quan hệ của chúng tôi bỗng trở nên thân thiết hơn, thậm chí khiến tôi nghĩ là chúng tôi vốn là nên thế này, không có những người khác.
Tôi nũng nịu chị cưng chiều, tôi giở tính trẻ con chị vẫn cưng chiều, tôi tủi thân thì chị cũng lại cưng chiều, dù tôi cố tình gây sự thì chị cũng chỉ cười cười xoa đầu tôi, nói lý lẽ với tôi.
Chị ấy đối xử với tôi rất tốt, rất dịu dàng, trước giờ chưa từng mắng tôi, tôi làm sai chuyện thì chị cũng chỉ cười cho qua, thành tích kém cũng không sao, không thi tốt nghiệp trung học cũng không sao, dường như chỉ cần tôi vui là được.
Một người tốt như vậy, nhưng chị lại không thích tôi.
Sau mẫu thuẫn thì tôi bắt đầu không biết chuyện liên quan tới chị, không biết chuyện tình cảm giữa chị và Trịnh Dục tiếp, cũng không biết sau khi chị mua nhà thì sẽ như nào.
Lên đại học, cho dù gần thì số lần về nhà cũng ít đi, chúng tôi càng ngày càng không thân thiết, thậm chí về nhà chỉ gật đầu một cái rồi tôi liền về phòng mình.
Tôi càng ngày càng trưởng thành, chị ấy cũng vậy.
Tôi thấy tính cách của chị ngày càng trầm ồn, cũng càng ngày càng xinh đẹp, tình yêu của tôi cũng càng ngày càng sâu, sâu đến mức không cần biểu hiện thì tôi cũng hiểu rõ.
Rốt cuộc, cảnh tượng tôi từng mơ rất nhiều đã xuất hiện, hai người chia tay, là loại không thể nào quay lại được.
Ngày chị chia tay, tôi không biết chị có đau lòng mà mất ngủ hay không, tôi chỉ biết là tôi mất ngủ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện trong suốt mấy tiếng đêm đó.
Tôi vui vì tôi, cũng sợ chị đau lòng, tôi nghĩ tiếp theo tôi nên làm gì.
Tôi sợ quá gấp lại sợ quá chậm, tin tức này quá đột ngột, tôi không có bất kỳ chuẩn bị gì.
Tôi muốn mua quà cho chị, muốn làm cơm cho chị ăn, tôi muốn cùng nàng xem phim, muốn cùng chị mang hết đồ tình nhân, muốn làm rất nhiều chuyện với chị, muốn cùng chị dắt tay, muốn ôm chị, muốn hôn chị, và cả lên giường cùng chị nữa.
Sau đó, mọi thứ đều được diễn ra trong sự cố gắng của tôi, tôi bắt đầu quyến rũ chị, tôi come out với chị.
Tôi không có kinh nghiệm nên tìm người khác giúp đỡ, nhiều năm như vậy, khao khát của tôi tựa hồ bộc phát ra hết, tôi điên cuồng nghĩ đến việc ở bên chị.
Tôi nghĩ tôi đợi lâu như vậy, nhiều năm như vậy, hẳn là tôi nên có được điều tôi muốn.
Đó là lần đầu tiên tôi chủ động tiếp xúc người khác, tôi không thấy sự tránh né hay lùi bước của chị, từng bước từng bước ép chị, chỉ cần chị thả lỏng một chút thì tôi liền liều mình chen vào.
Ngay cả tôi cũng sợ hãi khát vọng của tôi.
Nhưng cũng may, chị ấy đã chấp nhận tôi.
Rất thoải mái, chấp nhận tôi một cách rõ ràng.
Từ ngày đó trở đi, một nửa của Trúc Ngôn Nhất Hòa cũng đã được bổ sung, cả người tôi đều là Giản Hứa Thu.
*Các bạn xem lại chú thích ở chương trước về cái tên Trúc Ngôn Nhất Hoà nhé.
- ----
Cho nên, sao tôi có thể để mẹ tôi chia cắt chúng tôi được.
Tôi biết con người mẹ tôi xưa này vẫn ăn mềm không ăn cứng, mà hiều biết của bà về chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở bảy năm trước.
Cho nên sau khi tách ra cùng Giản Hứa Thu, thì tôi vờ như đã chia tay, sinh hoạt tiêu cực trong suốt một tháng, tiêu cực ăn cơm, phảng phất như một du hồn trong nhà.
Tôi quả thật rất nhớ chị, quen việc mỗi đêm đều ngủ cùng chị, liền như thế nào cũng chịu không được gối đầu một mình, tôi không thể chịu đựng được sự cô đơn nên tôi đã đặt mình vào cảm xúc này để ảo ảnh trở nên thật hơn.
Một tháng này, bầu không khí trong nhà đặc biệt quỷ dị, cũng đặc biệt nặng nề, ban đầu bọn họ còn khuyên nhủ tôi, răn đe tôi, để cho tôi ăn nhiều một chút, về sau liền biến thành đồng tình cùng cầu khẩn.
Tôi nuốt không trôi, tôi cũng không có cách nào khác.
Tôi vẫn luôn chờ đợi, tôi nghĩ mẹ tôi nhất định sẽ chủ động quan tâm tôi, bà biết vì sao tôi lại thành ra như vậy như vậy, niềm tin là bà rất xót tôi đã giúp tôi chống đỡ suốt mấy ngày qua.
Rốt cuộc thì xế chiều của một ngày nào đó, mẹ tôi tìm tôi, nói muốn tâm sự với tôi
Bà mở miệng liền hỏi: "Là bởi vì Hứa Thu sao?"
Có lẽ là sợ tôi càng đau lòng hơn nên bà rất nhẹ nhàng dịu dàng, như thể đổi xử với một người giấy chỉ cần thổi là bay mất.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Bà biết rõ còn cố hỏi: "Hai đứa chia tay rồi?"
Tôi lại "Dạ" một tiếng.
Bà lại thăm dò tiếp: "Ra nước ngoài với bố mẹ được không? Quên hết mọi chuyện ở nơi này, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới."
Tôi lắc đầu: "Không được, con không muốn đi."
Bà nhíu mày sờ đầu tôi, một giọt nước mắt từ trong mắt bà rơi xuống, bà khẽ thở dài một hơi: "Tội gì con phải khổ thế chứ, mẹ mới nói vài câu với cô ấy thì cô ấy đã lập tức chia tay với con, rõ ràng là không hề yêu con."
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt bà, nói nức nở: "Nhưng mà con yêu chị ấy."
Tôi đứng lên, vào phòng lấy quyển nhật ký của tôi ra.
Tên của quyển sách kia là nhật ký hoa hồng.
Quyền nhật ký này vẫn được dùng, lúc ấy nghĩ đến nếu như có bổ sung gì trong tương lại nên tôi đã mua về, không ngờ cuối cùng nó lại có ích cho tôi.
Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch, tôi tháo những thứ không nên thấy thấy, còn lại đều đưa cho mẹ tôi.
"Có lẽ mẹ không biết." Tôi nhìn bà lật trang đầu tiên ra, phía dưới là ngày sinh năm tôi 14 tuổi: "Con thích chị ấy được 8 năm rồi."
Mẹ tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, như thế đã nhớ lại khả năng xảy ra lúc đó.
Bà im lặng lật từng tờ một, tôi cũng lẳng lặng ngồi một bên nhìn bà đọc rất cẩn thật, bên trong toàn viết về truyện tôi và Giản Hứa Thu, tất cả đều chuyện của chúng tôi trong những năm qua.
Bà đọc nhật ký rất cẩn thận, tôi cũng nhìn bà rất cẩn thận, đợi bà khép nhật ký lại thì tôi bổ sung: "Đây không phải toàn bộ."
Bà thở dài: "Mẹ không nghĩ tới..."
Bà không nói tiếp nữa.
Tôi không biết là bà muốn nói rằng bà không ngờ là tôi thích chị ấy ấy lâu như vậy, hay là muốn nói hóa ra chúng tôi vẫn luôn như vậy.
Chúng tôi cứ như vậy không nói lời nào, ngồi lẳng lặng, bà liên tục vuốt ve những chứ cái tiếng Anh trên quyển nhật ký, tôi nhìn chằm chằm móng tay của bà, phòng khách im lặng đến chết người.
Thật lâu, rốt cuộc tôi cũng nhịn không được mà gọi bà một tiếng: "Mẹ..."
Bà lập tức hoàn hồn, thoáng thở dài: "Mẹ biết rồi."
Rốt cuộc bà cũng ngẩng đầu lên: "Không quản con nữa."
Tôi hé miệng nhìn mấy giây, nở nụ cười.
Bà liếc tôi một cái, đập quyển nhật ký vào ngực tôi, trách cứ: "Bao nhiêu ngày không thấy con cười rồi."
Tôi nói: "Cảm ơn mẹ."
Bà gõ đầu tôi một cái: "Cơm tối ăn nhiều hơn một chút đi, con xem con gầy cỡ nào đi."
Tôi gật đầu: "Dạ biết rồi.".