Em Dám Quên Tôi

Cảnh Giai Tuệ kinh ngạc, vốn định trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ đến tính cách của hắn chắc chắn sẽ không bao giờ muốn cùng cô thương lượng, đành hòa hoãn lại rồi nói : “Tôi…không có hộ chiếu.”

“Công ty của cô kinh doanh sang cả thị trường Âu Mỹ, tháng trước cô hình như còn bay sang Đức, còn nói là không có hộ chiếu? Chẳng lẽ cô vượt biên trái phép à?” Một câu nói của hắn lập tức triệt luôn đường lui của Cảnh Giai Tuệ.

Đáng sợ hơn là, hắn còn không thèm nói với cô một tiếng mà đã chủ động liên hệ với Dương tổng, ý tứ của hắn đại khái là, hắn và một vài người bạn có hợp tác mở một chuỗi cửa hàng lớn ở châu Âu, đang rất cần một khối lượng hàng văn phòng phẩm, để cho thuận tiện hơn, có thể để cho Cảnh tiểu thư đi châu Âu một chuyến với hắn không.

Đối mặt với một khách hàng lớn là Đồng Nhiên, Dương tổng sao có thể từ chối chứ? Hắn lập tức đồng ý, rồi lại muốn Đồng Nhiên cho hắn địa chỉ văn phòng ở châu Âu, nếu cần sẽ gửi hàng mẫu sang đó.

Tuy nhiên sau đó hắn lại gọi lại cho Cảnh Giai Tuệ : “Hiện tại chân của cô đang bị thương, không tiện đi lại, vì sao Đồng tổng kia lại nhất định muốn cô đi cùng thế?”

Tuy ông chủ Dương bình thường đều đặt chữ “Tiền” lên trên hết, nhưng dù gì cũng đã từng xuất thân là một công chức chính phủ, cho dù sau đó đã từ chức, nhưng vẫn không thể làm phai nhòa đi việc mưu cầu lợi ích của một nhà tư bản.

Thật ra trong công ty cũng có rất nhiều người vì công việc mà phải đi công tác suốt, nhưng hắn biết Cảnh Giai Tuệ không như vậy, hơn nữa cô lại sắp kết hôn, gia đình bên chồng có gia thế rất hiển hách, không nên vì một đơn hàng mà làm việc quá sức.

Thế nhưng không thể trực tiếp từ chối một khách hàng lớn như vậy được, trước tiên hắn chú ý nghe kỹ tình huống của Cảnh Giai Tuệ, nghe cô nói cũng hiểu được : “Nếu như khách hàng có ý gì khác, cô cứ trực tiếp từ chối, nói chân bị thương rất nặng, nếu không được thì cho hắn xem lời dặn của bác sĩ, không thể ngồi máy bay, nhưng đừng làm mất lòng khách hàng, phải khéo léo đưa đẩy, rõ chưa?”

Cảnh Giai Tuệ trong lòng rất cảm kích Dương tổng, cô lạnh lùng ngồi xuống cạnh người đàn ông kia, cân nhắc một chút rồi nói : “Cám ơn Dương tổng, tôi hiểu ý của anh, người này là…là chú của chồng sắp cưới, cho nên…”

Dương tổng nhất thời tỉnh ngộ, luôn miệng nói : “Tôi hiểu rồi, ra vậy…Cảnh Giai Tuệ, cô đi vui vẻ nhé, nhất định phải mang được đơn đặt hàng về cho công ty đấy!”

Hiển nhiên, Dương tổng đã đem chuyến đi châu Âu này, lý giải thành một chuyến du lịch do gia đình nhà trai dành tặng riêng cho Cảnh Giai Tuệ trước đám cưới.

Cảnh Giai Tuệ tắt máy, người đàn ông bận rộn kia đã đi vào thư phòng, cô chống gậy, chậm rãi bước vào bếp.

Một lát sau, cô lại từ từ đi ra, cầm một ly sữa nóng đặt lên bàn của Đồng Nhiên.

Đồng Nhiên dừng bút, trào phúng nhìn cô : “Sao, biết lấy lòng tôi rồi hả?” Hắn cúi xuống nói : “Sáng nay cô ở phòng bếp ăn cái gì vậy? Làm cho tôi một phần y như thế đi.”

Cảnh Giai Tuệ nghe xong, lại đi vào phòng bếp, đổ dầu vào chảo, rán một quả trứng ốp la trông thật đẹp mắt rồi kẹp thịt xông khói vào, cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ chốc lát đã làm xong một cái bánh sandwich.

Cô lại khập khiễng bưng tới đặt lên bàn của Đồng Nhiên, đĩa còn chưa kịp đặt xuống, đã bị người đàn ông kia kéo lại, bắt cô ngồi lên đùi hắn.

“Đút cho tôi!”

Cảnh Giai Tuệ cầm bánh đưa lên miệng hắn, nhìn hắn dùng răng cắn một miếng thật to, làm lòng đỏ trứng bên trong trào ra ngoài, chảy xuống các ngón tay thon dài của cô.

Đồng Nhiên cầm lấy tay cô, cũng không bận tâm đến cái sandwich kia, trực tiếp đưa lưỡi ra mút sạch sẽ.

Cảnh Giai Tuệ không biết thì ra ngón tay cũng có thể mẫn cảm như vậy, dưới ánh mắt xấu xa của người đàn ông kia, cô lại có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm trên các ngón tay khi bị hắn chầm chậm mút vào…

Cảm thấy không được tự nhiên, Cảnh Giai Tuệ vội vàng rút tay ra, cầm lấy ly sữa rồi đưa tới miệng hắn.

Người phụ nữ này luôn lộ ra khuôn mặt ửng hồng, giống như một cô gái mới lớn thẹn thùng yếu ớt.

Biết rõ cô là loại người gì, nhưng vẫn cảm thấy cô so với những người phụ nữ phóng đãng thân mềm như nước kia còn ngon miệng hơn, tức thì khiến cho toàn thân hắn muốn bốc lửa.Trong làn hơi nóng, hắn liền uống một ngụm lớn, nuốt xuống, lại thêm một ngụm nữa, lần này hắn lập tức giữ chặt gáy Cảnh Giai Tuệ, cưỡng chế mớm sữa cho cô.

Chất lỏng kia ào ạt chảy vào miệng, môi lưỡi quấn quýt giao nhau, người đàn ông kia giống như một con thú dữ đang đói bụng, nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ.

Cảnh Giai Tuệ không kịp nuốt, chỉ có thể chật vật để mặc cho dòng sữa theo khóe miệng chảy dọc xuống rãnh ngực, người kia sau khi đã tàn sát đủ môi cô, lại men theo dòng sữa chảy, thăm dò tới vùng đầy đặn đang lấp ló trong chiếc áo lót đắt tiền kia…

“A…” Cảnh Giai Tuệ bất ngờ giật nảy người, đau đớn kêu lên, nhìn xuống nhũ hoa đã bị in lên một vòng dấu răng trông rất dữ tợn.Người kia đưa mắt lên nhìn cô, lười biếng mỉm cười giống như một con sói hoang đã được ăn no thỏa mãn.

Hôm đó, bọn họ đi ngủ từ rất sớm, bởi vì sáng sớm hôm sau sẽ phải đi ra sân bay rồi.

Cảnh Giai Tuệ nhu thuận để cho người đàn ông trần truồng kia ôm vào trong ngực, mặc cho hắn cọ xát, một lúc sau, cánh tay rắn chắc kia chậm rãi dừng lại, đặt ngang người cô rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Cảnh Giai Tuệ nằm im không nhúc nhích, một tiếng sau, cô mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẽ bước xuống giường, đi tới tủ quần áo tìm túi xách.

Chuẩn bị mọi thứ xong, cô lại đi tới thư phòng cầm lấy di động đang sạc pin của người kia, tìm lại mấy tấm ảnh bị hắn chụp lần trước rồi xóa sạch, sau đó lại thẳng tay ném vào trong bồn cầu, bấm nút xả, vừa lòng nhìn chiếc điện thoại xa xỉ đang ủy khuất bị dòng nước xoay tròn, mang theo âm thanh kẽo kẹt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Thu thập xong, cô mặc váy vào, vì quá hở hang nên đành khoác thêm một chiếc áo sơ mi bên ngoài rồi buộc vạt áo lại ngang hông, tuy rằng trông chả ra sao, nhưng ít ra cũng rất kín đáo.

Mặc quần áo xong, cô liền mở túi xách ra, trong đó có mấy lọ thuốc màu trắng, thuốc giảm đau cũng chỉ còn lại vài viên, vì hầu hết đã bị cô nghiền nát rồi bỏ vào ly sữa kia rồi.

Cô lại thong thả bước đến giường, đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, cảm thấy hô hấp vẫn rất đều đặn, lần đầu tiên ra tay“hạ độc” thật sự khiến cho cô cảm thấy hơi run, sợ nếu không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc ngồi dậy, cô còn cảm thấy đầu của mình hơi choáng váng, vừa rồi tuy rằng bị hắn đút sữa, hơn phân nửa đều bị cô cố ý nhổ ra, nhưng rốt cục vẫn nuốt vào một ít, Cảnh Giai Tuệ mang theo đồ đạc của mình, chống gậy, lén lút rời khỏi căn nhà này.

Lúc này mới là chín giờ tối, Cảnh Giai Tuệ men theo con đường nhỏ trong hoa viên, chậm rãi đi tới cổng chính.Một chiếc Cayenne Porsche bất ngờ đi lướt qua, vốn đang phóng như bay liền giảm tốc độ, lùi về dừng trước mặt Cảnh Giai Tuệ.

“Cô muốn đi đâu?” Nghe thấy tiếng, Cảnh Giai Tuệ ngẩng đầu lên, trong xe lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn của Thượng Thiết.

“Tôi…phải đi.” Thấy Thượng Thiết bất ngờ tới đây, Cảnh Giai Tuệ trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, tuy rằng Thượng Thiết sẽ không ngăn cản cô, nhưng nếu hắn lên nhà, khẳng định sẽ đánh thức Đồng Nhiên.Dựa vào khả năng đi lại của cô lúc này, chỉ sợ còn chưa ra khỏi tiểu khu là đã bị người đàn ông kia nổi giận đùng đùng bắt trở về rồi.

“Đồng Nhiên đâu?” Thượng Thiết lại hỏi.

“Anh ấy…đang ngủ.” Cảnh Giai Tuệ do dự đáp, tưởng rằng sau khi nghe câu trả lời của cô, Thượng Thiết sẽ bỏ qua mà tiếp tục lái xe đi.Không ngờ hắn lại bước xuống, mở cửa xe ra, ý bảo Cảnh Giai Tuệ lên ngồi.

“Đồng Nhiên không biết cô lén lút rời khỏi phải không? Cô muốn đi đâu ? Để tôi tiễn cô một đoạn.”

Cảnh Giai Tuệ hơi lưỡng lự, Thượng Thiết lại dần dần mất kiên nhẫn : “Nhanh chút đi! Còn đứng đó mà ngơ ngác! Tôi là bạn của Đồng Nhiên, đương nhiên cũng nên vì hắn mà đem người phụ nữ đáng ghét là cô tống đi thật xa.”

Cảnh Giai Tuệ thấy hắn nói cũng có lý, không khách sáo nữa, lập tức ngồi lên xe của Thượng Thiết.

“Đi đâu? Sân bay?”

“Không được, tôi còn chưa kịp đặt vé máy bay, anh đưa tôi tới nhà ga là được rồi, tôi đã xem qua, mười giờ có chuyến tàu đến thành phố A, vừa vặn còn có ghế trống, chỉ cần đến chỗ bán vé tự động mua vé là được.”

Thượng Thiết nghe xong không nói gì, nhanh chóng lái xe rời khỏi tiểu khu.

Nhưng hình như phương hướng không đúng, căn bản không phải là đường tới nhà ga, mà là hướng thẳng tới sân bay.

“Anh…Tôi chưa chuẩn bị…”

“Tôi có máy bay riêng, cũng đang cần tới thành phố A bàn công việc, chỉ là thuận tiện đưa cô đi cùng thôi.”

Cảnh Giai Tuệ nghe vậy cũng không có từ chối, tốt nhất là nên im lặng ngồi yên một chỗ.Đồng Nhiên trở nên thành đạt, Thượng Thiết cũng vậy, hiện tại cô đã không còn cùng một giai cấp với họ nữa rồi.Cho nên chuyện sở hữu một máy bay cá nhân giống như những ngôi sao nổi tiếng, hẳn là cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.Nhưng đây lại là Thượng Thiết, người luôn căm ghét cô, bây giờ lại tình nguyện dùng máy bay riêng chở cô, Cảnh Giai Tuệ rất nghiêm túc nghĩ, liệu hắn có thể sẽ đem thả cô xuống giữa không trung hay không.

Nghĩ tới cảnh bị ném xuống, toàn thân tan nát đập xuống mặt đất, mọi người xung quanh sợ tới mức kêu la thảm thiết.Cảnh Giai Tuệ liền nhịn không được nhếch miệng phì cười.

Thượng Thiết liếc mắt nhìn cô, một vài lọn tóc xòa xuống vầng trán mượt mà đầy đặn, ánh sáng ở cửa xe phản chiếu lên chóp mũi, cái miệng đang lười nhác mỉm cười, tuy rất muốn hỏi cô cười cái gì, nhưng lời vừa ra đến miệng thì lại chán ghét nuốt trở về.

Người phụ nữ này! Đúng là Tô Đát Kỷ! Chỉ cần có đàn ông bên cạnh thì cô ta lại cố tình làm ra vẻ quyến rũ lẳng lơ.Phải tách cô ta ra thật xa Đồng Nhiên mới được, nghĩ vậy, hắn liền giẫm mạnh lên chân ga rồi phóng thẳng tới sân bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui