Em Dám Quên Tôi

Nói đến đây, ba mẹ Cảnh đều không có phản ứng gì nữa, bọn họ biết là con gái đã trấn an được tình hình, mà mẹ Lý Ái Lâm cũng nhất thời bị Cảnh Giai Tuệ từ từ chèn ép đến không còn cách nào ứng phó, ngược lại bắt đầu giảng hòa, chỉ nói con gái mình trong lòng rất thương con rể, nhất thời không kìm nén được, về sau không được nói chuyện với trưởng bối như vậy nữa.

Ra khỏi nhà anh trai, mẹ Cảnh coi như đã trở lại bình thường, nhưng vẫn như trước tức giận nói với ba Cảnh : “Thật khiến cho người ta thất vọng, bên kia Gia Trí còn không biết thế nào, bên này cô ta liền quyết định muốn ly hôn, tôi thấy chắc chắn là mụ thông gia kia xúi nó làm bậy, thấy không ổn một chút là trở mặt ngay…”

Còn chưa nói xong, mẹ Cảnh liền dừng lại, bởi vì bà nhìn thấy Thôi trợ lý đang từ trên xe bước xuống.Giống với ba Cảnh, bà cũng bị thái độ cung kính của Thôi trợ lý làm cho mất tự nhiên.

Sau khi về nhà, bà hỏi về tình hình công việc của con gái.Cảnh Giai Tuệ chỉ qua loa nói là trước mắt mình đang làm lãnh đạo bậc trung ở một công ty lớn, nói chuyện một hồi, bà nghe được hàng tháng Cảnh Giai Tuệ thu nhập không thấp thì mắt bỗng sáng rực lên, do dự một lúc rồi nói với cô, bà đã tự đi liên hệ hỏi thăm, vụ của anh trai cô không nặng cũng không nhẹ, nói bóng gió nếu có thể lấy được 20 vạn để khai thông, thì anh trai cô nhiều nhất sẽ chỉ bị ngồi tù một năm.

“Giai Tuệ à, lương một năm của con cũng gần 20 vạn rồi, con xem xem có thể góp được tiền không, đưa anh con ra tù đã rồi tính sau, anh con giờ ngồi trong sở cảnh sát đến gầy cả người rồi, nếu nó bị giam khoảng ba năm, thì coi như căn nhà kia cũng tan nát…”

Cảnh Giai Tuệ không nói gì, suy nghĩ đã bay xa…Năm đó, Đồng Nhiên bị bắt vào tù, ai là người đưa đồ ăn, ai là người bôn ba chạy vạy cho hắn.Có một số việc không nên nghĩ tới, bằng không sẽ giống như cây cổ thụ bị một trận cuồng phong làm bật rễ, đau đớn khắc khoải tới tận tâm can.

Ba Cảnh đau lòng nhìn sắc mặt con gái đang dần trở nên trắng bệch, tuy rằng ông không biết con gái đang nghĩ gì, nhưng cũng cảm thấy được lời nói của bạn già nghe rất không lọt tai : “Bà thôi đi được rồi đấy! Bà coi tiền của con gái là gió thổi đấy à? Bây giờ con còn chưa có đối tượng để gả, sau này nếu tìm được người thích hợp, chúng ta ngay cả của hồi môn cũng không lo nổi, bà tính để cho con gái bị ba mẹ chồng ở sau lưng chê cười sao?”

“…Nhưng mà, chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn con trai chịu khổ sao? Thật…Thật sự không được, đem bán căn nhà mà chúng ta đang ở đi, ra bên ngoài thuê nhà là được rồi!” Thấy Cảnh Giai Tuệ không trả lời, cơn giận của mẹ Cảnh với con dâu chưa tiêu tan hết thì nay lại bùng lên.

Cảnh Giai Tuệ biết, mẹ cô không phải vì tức giận mà nói vậy, vì con trai, đừng nói là nhà ở, ngay cả phải bán một quả thận thì bà cũng bằng lòng! Bằng không năm đó sao có thể vì chuyện cái chân của anh trai mà tuyệt giao với cô suốt một thời gian dài chứ?


Nhưng nếu có đập nồi bán sắt cứu anh trai ra tù, thì sau đó anh trai cô có thật sự tỉnh ngộ mà thay đổi tính nết hay không? Năm đó, hắn trộm của Đồng Nhiên năm trăm vạn, hiện tại, hắn lại hại nhiều người thân quen táng gia bại sản, thế mà mẹ cô vẫn còn suy nghĩ đến chuyện lau sạch tội cho hắn, cô sợ, sợ anh trai sẽ tiếp tục ngựa quen đường cũ, sau này tội lỗi chồng chất, ai cũng không thể gánh chịu được.

“Mẹ, nếu mẹ muốn bán nhà, con không phản đối, hiện tại hàng xóm xung quanh hầu như đều đã bị anh trai lừa, ba mẹ đến nơi khác mua nhà, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt, nhưng mà…Nếu mẹ muốn lấy số tiền đó để cứu anh ra tù, vậy trước tiên mẹ hãy trả hết tiền cho con đi, phần còn lại, mẹ muốn tiêu thế nào cũng được…”

“Con bé chết tiệt này! Mày cũng biến thành một kẻ khinh người mất rồi! Mày không nhìn xem anh trai mày vì sao lại thảm như vậy ư, nó phải cưới một đứa nông thôn là vì cái gì hả! Đều không phải tại mày! Lúc trước nếu mày không yêu thằng lưu manh kia, anh trai mày có trở nên què quặt như bây giờ hay không? Nếu nó không bị tàn tật thì bây giờ đã có thể đi làm đàng hoàng, con dâu cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều!”

Nói xong, bà lại muốn xông tới đánh Cảnh Giai Tuệ nhưng ba Cảnh đã nhanh tay giữ chặt lấy, đang lúc giằng co, mắt kính của ông cũng bị văng xuống đất, bị mẹ Cảnh giẫm một cái nát bươm.

Cảnh Giai Tuệ cười khổ, sự tủi thân oan ức đè nén trong lòng không biết phải chia sẻ cùng ai.Lúc đối mặt với Đồng Nhiên, cô trăm ngàn lần muốn xin lỗi, là vì anh trai cô hại hắn vào tù, táng gia bại sản.Lúc đối mặt với ba mẹ, cô cũng trăm ngàn cái không nên, không nên quen biết Đồng Nhiên, vì cái chân của anh trai mà dứt khoát một lần.

Hít một hơi thật sâu, cô nói với ba : “Ba, ba đừng ngăn mẹ, nếu mẹ cảm thấy đánh con sẽ hết giận, vậy thì mẹ cứ đánh thật mạnh vào! Nhưng tuyệt đối con sẽ không chi ra một đồng, bởi vì…Con còn đang phải trả nợ cho anh trai…”

Lời này làm cho mẹ Cảnh dừng lại, bà sửng sốt, biết con gái không phải là người hay nói dối, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là : Chẳng lẽ con trai lại vụng trộm chơi mạt chược thua tiền, lén bảo với em gái để nó trả tiền hộ hay sao?

Ba Cảnh cũng sốt ruột : “Tuệ Tuệ, sao lại có chuyện này?”


Cảnh Giai Tuệ thản nhiên nói lại chuyện cũ giống như đang nói với người ngoài, bình tĩnh nói anh trai năm đó trộm của bạn trai cô năm trăm vạn, hại hắn vào tù, cũng tự hại bản thân mình phải tàn tật suốt đời, từng chuyện từng chuyện nói ra hết.

Nghe xong ba Cảnh miệng mở lớn, mẹ Cảnh cũng ngồi lại xuống sô pha, hồi lâu cũng chưa thể trấn tĩnh lại.

“Năm đó là năm trăm vạn, bây giờ là tám trăm vạn, ba mẹ liệu có thể lo cho anh trai cả đời hay không? Nếu anh ấy không sửa được lỗi lầm, ba mẹ còn có thể bán mấy căn nhà để cứu anh ấy đây?”

“Chuyện này…Mày lại nghe ai nói hươu nói vượn thế hả? Không phải là thằng lưu manh kia trở về tìm mày đấy chứ?” Mẹ Cảnh vẫn có chút không tin.

Cảnh Giai Tuệ buồn bã cười : “Anh trai lúc bị bạn học chọc vào người một chút thôi, đã phải về nhà tố cáo cả buổi với ba mẹ.Nhưng khi anh bị tàn tật, lúc ba mẹ hỏi anh nguyên nhân, tại sao anh ấy lại ấp úng không nói? Ngay cả một chút căm phẫn cũng không có, mẹ nghĩ xem đó có phải là thái độ có tật giật mình hay không? Mẹ, nếu mẹ vẫn không tin, vậy khi nào đến gặp anh, mẹ cứ mặt đối mặt mà hỏi cho rõ ràng…”

Nói xong, cô xách túi hành lý của mình lên : “Công ty đã đặt phòng khách sạn cho con rồi, con sẽ không ở lại đây, ngày mai con sẽ đi tìm một luật sư nổi tiếng, xem xem theo luật pháp có cách nào để giúp anh không, ba mẹ có việc gì thì cứ gọi điện cho con…”

“Đã về nhà rồi, còn ra ngoài ở sao được! Con còn không biết tính tình của mẹ sao? Bà ấy vốn nóng tính, con còn giận mẹ làm gì chứ!”

Cảnh Giai Tuệ cầm tay ba, mỉm cười nói : “Con sao có thể giận mẹ chứ? Tim của mẹ không tốt, hiện tại còn đang tức giận với con, nếu con cứ đứng trước mặt mẹ, mẹ sẽ càng khó nguôi giận.Chính là nếu như mẹ muốn bán nhà, ba nhất định phải giữ vững lập trường, chị dâu không phải người có thể sống chung, ba mẹ không có nhà ở, cũng không thể ở chung với bọn họ, sau này sẽ chỉ gây phiền toái thôi…”


Ba Cảnh thở dài : “Ba hiểu, đứa nhỏ này, con…Con nói là phải trả nợ…Là thằng nhóc đó đến tìm con sao?”

Cảnh Giai Tuệ do dự một lúc, lại biết nếu không nói thật thì sẽ không giải quyết được việc mẹ muốn lấy tiền để giải quyết : “Anh ấy…Hiện giờ là ông chủ của con, con đang làm công để trả nợ…”

Tay của ba Cảnh khẽ run lên : “Nó…Không làm khó con chứ?”

Cảnh Giai Tuệ phì cười : “Bây giờ anh ấy là một ông chủ rất đứng đắn, cũng không phải là một tên lưu manh như mẹ nói.Con cũng làm việc rất nghiêm túc, năm trăm vạn tuy là một con số lớn, nhưng một khi hạng mục thành công, con được chia hoa hồng, thì rất nhanh sẽ hoàn trả hết.”

Ba Cảnh nghe con gái nói xong, trong lòng vẫn không thoải mái, tinh thần không thể buông lỏng, con gái của ông chỉ nói chuyện tốt chứ không bao giờ nhắc tới chuyện xấu, các đức tính tốt trong nhà đều tồn tại hết trên người con gái ông, lúc còn nhỏ con trai có em gái ở bên cạnh, cuộc sống trong nhà vẫn vô cùng nhàn nhã và thoải mái!

Tuy rằng trước kia ông chưa từng nhìn thấy bạn trai của Cảnh Giai Tuệ, nhưng một người đàn ông mở quán bar, tính khí giang hồ trong người sẽ nhiều đến thế nào? Hắn bị con trai mình hại phải vào tù, trong lòng oán khí có thể ít sao? Nay lại cố ý tìm tới Cảnh Giai Tuệ…Thật sự là càng nghĩ càng lo lắng.

“Không được, Giai Tuệ con hãy từ chức đi! Số tiền kia cũng không thể trông cậy vào một mình con, chúng ta đi tìm một công việc khác rồi cùng nhau kiếm tiền trả hắn…”

“Cảnh tổng, công ty vừa gọi điện thoại tới, có một văn kiện cần cô ký tên.”

Thôi trợ lý không biết khi nào thì đã đứng ở bậc cầu thang, sau khi ngắt lời hai cha con, lại đi tới cầm lấy hành lý của Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ nhẹ vỗ lên lưng ba, sau khi nói ngày mai sẽ đến đón ba mẹ đi gặp luật sư liền đi xuống lầu.


Vào trong xe, Cảnh Giai Tuệ mở di động ra, lại phát hiện người đang gọi video call tới là Đồng Nhiên.

“Anh đã dặn Thôi trợ lý, em không cần phải tới khách sạn nữa, rất bất tiện, em trực tiếp đến chỗ anh đi…”

“Nhưng mà em…”

“Anh đã thay em hẹn gặp luật sư rồi, ngày mai sẽ có xe tới đón bác trai bác gái, em không cần lo lắng.”

Nghe thế, cô đột nhiên đưa mắt nhìn Thôi trợ lý, cảm nhận được tố chất làm điệp viên 007 của vị trợ lý này, vừa rồi chắc đã nghe lén một lúc lâu, sau lại báo cáo cho ông chủ…

“Đồng Nhiên…Anh không cần…”

“Anh chỉ giúp em hẹn trước, phí luật sư là do em trả, anh của em bị phán bao nhiêu năm thì cũng là do hắn tự mình chuốc lấy thôi.”

Biểu tình của người đàn ông này vẫn lạnh lùng như vậy, Cảnh Giai Tuệ lại cảm thấy vẻ mặt của hắn rất sung sướng, hẳn là đang rất cao hứng, nhưng vẫn muốn tỏ ra lãnh khốc, đuôi lông mày hơi giơ lên.

Nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn, lúc dâng lên nụ hôn đầu của mình, hắn chính là có dáng vẻ như vậy, miệng thì nói ghét bỏ cách hôn ngốc nghếch của cô, nhưng đuôi lông mày lại hơi hơi giơ lên, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ bừng của cô, sau đó là một nụ hôn sâu làm cho người ta hít thở không thông.

Song không biết hiện tại hắn đang vui vì điều gì? Là vì mới mua lại được một công ty, hay là mới kiếm được vài triệu? Hay là…Lại dụ dỗ được một cô bé trong sáng non nớt nào đó chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận