Triệu Minh Ngọc ngồi trú mưa trong cầu trượt rất lâu, cậu nhóc ngồi trên nóc cầu trượt hứng cơn mưa rát lạnh đập vào mặt nhưng lại như không cảm nhận được gì. Triệu Minh Ngọc cảm thấy khó hiểu không thôi. Trời dứt mưa, cô bước ra chuẩn bị về nhà vẫn thấy cậu nhóc kia đang ngồi im bất động.
Bầu trời tối muộn rồi, Triệu Minh Ngọc không quan tâm cậu nhóc kia nữa bước từng bước nhỏ về nhà. Cô vừa về nhà được một lúc, trời lại bắt đầu mưa. Triệu Minh Ngọc ngồi ăn cơm tối mà cứ lục ục không yên. Triệu Minh thấy lạ mới hỏi con bé: “Công chúa của bố có gì phiền lòng sao?”.
“Không có ạ” Triệu Minh Ngọc điều chỉnh tư thế tiếp tục ăn.
Đồng hồ điểm 9 giờ, Triệu Minh Ngọc chuẩn bị lên giường đi ngủ cuối cùng không không kiềm được chạy sang phòng Triệu Minh.
“Con đi ra công viên một lát” cô nói xong liền chạy biến.
“Có cần bố đi với con không?” An ninh khu này khá tốt nhưng Triệu Minh vẫn thấy hơi lo lắng.
“Không cần ạ”.
Triệu Minh Ngọc lấy chiếc ô màu trắng hình con thỏ, lại đeo ủng vào, mới bước ra khỏi nhà.
Trời mưa khiến đường toàn những vũng nước nhỏ, cô nhảy qua vài vũng nước, bước qua sân cát ẩm ướt. Nương theo ánh đèn đường nhìn về phía nóc cầu trượt thấy cậu nhóc kia vẫn còn ở đấy.
“Này!” Triệu Minh Ngọc gọi to một tiếng, cậu nhóc kia vẫn như không nghe thấy. Cô liền trèo cầu thang bước nên nóc. Trời ngừng mưa, Triệu Minh Ngọc cụp ô lại.
“Trên đó có gì à?” Triệu Minh Ngọc thấy cậu cứ nhìn lên bầu trời liền học theo nhưng chả thấy gì đặc biệt.
“Cậu sao không về nhà”.
“Cậu không nói được hay không muốn nói” Triệu Minh Ngọc quơ quơ tay trước mắt cậu.
“Cậu về nhà đi, người cậu ướt hết rồi, về nhà bị ba mẹ mắng đấy”.
“Không có ai mắng nữa” cậu nhóc lúc này mới bật thốt.
“Hở” Triệu Minh Ngọc không hiểu ý cậu muốn nói là gì.
Cậu trượt xuống rồi bước về nhà để lại Triệu Minh Ngọc vẫn còn ngồi trên nóc cầu trượt. Cô chưa từng thấy cậu nhóc nào như thế quanh đây, có lẽ mới chuyển đến bởi Triệu Minh Ngọc, tự xưng Ngọc nữ là trùm khu này, không đứa trẻ con nào bé không biết.
Vào hôm đi học buổi đầu tiên sau khai giảng, Triệu Minh Ngọc thấy người mới chuyển đến vậy mà là cậu nhóc kia. Cậu nhóc kia tên Bách Du Nhiên, ngồi chung với Từ Bạch. Ba người Triệu Minh Ngọc, Từ Bạch, Lục Minh đi đâu cũng kéo Bách Du Nhiên đi. Cậu ta rất kháng cự từ chối rất nhiều lần, sau dù có chối cũng bị lôi đi liền bất lực không muốn nói gì nữa.
“Bách Du Nhiên, cậu uống sữa này đi”. Căn tin phát hết sữa trắng, vị mà Bách Du Nhiên thích nhất, Từ Bạch liền đổi với cậu.
Bách Du Nhiên ngước lên nhìn một cái rồi lại cụp mắt tiếp tục ăn cơm.
“Thằng nhóc này, cậu phải cảm ơn chứ” Minh đại đại đập đập tóc Bách Du Nhiên.
“Ừ”.
“Ừ cái gì mà ừ, là cảm ơn”.
“Cảm ơn” Bách Du Nhiên tích chữ như vàng nói câu cảm ơn khiến Từ Bạch động lòng, lấy tay che miệng.
“Sau này sẽ coi cậu như con mà chăm sóc, sữa nhường cậu hết, con ngoan gọi papa đi” Từ Bạch ngứa đòn vô kể, cứ thích trọc người.
“Mẹ kiếp, cậu nói gì”. Cảm đám thấy Bách Du Nhiên thốt ra một câu thô tục mà có chút cảm động.
“Đúng rồi, cái thằng suốt ngày mượn đồ không trả ấy, lần sau nó mà mượn nữa thì chửi thẳng mặt” Minh đại đại vỗ vỗ lưng Bách Du Nhiên làm cậu bị sặc sữa, kho khụ khụ. Trong lớp có một thằng nhóc chuyên đi mượn đồ không trả, thấy Bách Du Nhiên ngon ăn liền sấn tới mượn hết đồ nọ tới đồ kia. Bách Du Nhiên cũng không tính toán có nhiêu cho mượn nhiêu, cuối cùng chả còn gì.
Bách Du Nhiên cảm thấy đám người này kỳ lạ vô cùng, cứ thích lo chuyện bao đồng làm gì, cậu không hiểu nổi.
Bốn đứa cứ như vậy, dính nhau như sam, một đứa đi đâu là xách ba đứa còn lại theo. Bốn đứa này đứng trùm mấy tiểu khu, là quỷ nhỏ khiến người ta đau đầu vô cùng. Nhưng thực chất chỉ có ba đứa phá làng phá xóm thôi, đứa còn lại là Bách Du Nhiên toàn đứng ngoài nhìn.
“Bách Du Nhiên, cậu thử không” Từ Bạch kéo kéo cậu nhóc.
“Trẻ con” Bách Du Nhiên khinh thường hành động bấm chuông cửa nhà người khác rồi chạy mất hút.
“Vui lắm á” Từ Bạch khua tay múa chân, rồi nhấn trộm không báo cho ai, co chân chạy mất.
Triệu Minh Ngọc và Minh đại đại đã quen kiểu này liền ngay tắp lự vụt đi, để lại Bách Du Nhiên ngơ ngác. Bên trong cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng khoá mở lách cách khiến Bách Du Nhiên giật mình co chân bỏ chạy.
“Các cậu…” Bách Du Nhiên nói không ra hơi, đứng thở phì phò, tóc rối lung tung, dây quần yếm còn bị tuột một cái.
Ba đứa kia thấy thì không nhịn được cười, hớn hở ra mặt, lôi nhau về, trên đường về còn ngân nga mấy bài đồng dao trong ánh hoàng hôn đỏ rực.