Em đến là để ôm anh

Ban đầu Vân Chức chưa hiểu ý nghĩa của câu ‘kiên trì nỗ lực’, nhưng khi ngẫm nghĩ kĩ lại thì cô đã ra được sự châm biếm trong đó.
 
Chỉ trong vòng có một ngày thôi, buổi chiều ở sự kiện cô vô tình hôn vào tai vị thái tử gia này, bởi vì chuyện socola mà chọc anh nổi giận, còn làm bẩn người anh, sau đó nhân cơ hội này mà nhìn trộm cơ bụng của người ta.
 
Tần Nghiên Bắc là đang muốn nói với cô, cô cứ cố gắng nữa đi, cứ kiên trì nỗ lực chọc tức tôi đi, xem tôi có chết sớm không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vân Chức rất áy náy, cô đến vốn là vì chuyện anh đau chân, hi vọng có thể giúp đỡ anh, ai ngờ lại gây thêm phiền phức cho anh. Bây giờ có lẽ anh đang một mình ở trên lầu nén chịu những cơn đau, trong lòng thầm muốn bóp cô chết thêm mấy trăm lần, hôm nay không thể tiếp tục chấp nhận ý tốt của cô nữa rồi.
 
Phương Giản nghe điện thoại rất nhanh, nghiêm nghị nói: “Ai thế?”
 
Sau mười mấy giây do dự Vân Chức cuối cùng cũng tự giới thiệu, cuối cùng cô nói: “Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở trên lầu, tạm thời em đến chăm sóc cho Tần tổng thay dì Trịnh, tối nay chân anh ấy bị đâu, có lẽ do vết thương cũ lại tái phát, không biết có thể phiền anh đến coi thử không.”
 
Giọng nói của Phương Giản hơi thay đổi: “…. Nhiều ngày trôi qua rồi mà em còn có thể đi vào được nhà cậu ta sao?!”
 
Anh nghĩ rằng chỉ là bởi vì hôm sinh nhật tâm trạng không ổn định, nhất thời bị phân tán chú ý nên Tần Nghiên Bắc mới dắt cô gái này về nhà, cỡ chừng hai ngày thấy nhàm chán có lẽ sẽ sai người giải quyết chuyện này rồi.
 
Không ngờ mãi đến hôm nay, nửa đêm Vân Chức còn có thể bình yên vô sự ở lại C9.
 
Không đợi Vân Chức nói thêm bất cứ sự thật kinh thiên động địa gì, Phương Giản đã nhanh chóng đáp lại rồi tắt máy. Anh muốn nhắn tin hỏi Tần Nghiên Bắc mọi chuyện là thế nào nhưng lại chú ý vào trạng thái trên vòng bạn bè trước tiên, anh nhấn vào xem thử, 9 bức ảnh nhỏ socola hình trái tim, anh suýt nữa thì chết lâm sàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắn tin hỏi đã không thể thỏa mãn được cơn tò mò nên anh lập tức đổi thành gọi điện thoại, vì thái tử gia kia ung dung bắt máy, ngay cả chào hỏi cũng không nói.
 
Phương Giản hít sâu một hơi rồi hỏi: “Nghiên Bắc, nghe nói chân cậu đau à?”
 
Ngay cả bị thương còn không có thì đau kiểu gì được! Anh không tin bất cứ lời gì trừ khi Tần Nghiên Bắc nói đó là cái cớ để lừa gạt cô gái nhỏ kia.
 
Tần Nghiên Bắc không khỏi nói: “Tớ không hề nói, là trợ lý và cô ấy nói.”
 
Phương Giản: “Vậy mà tớ không biết bên cạnh Tần tổng còn có một trợ lý nữa đấy, ai mà có thể cả gan bịp bợm nói với người khác vết thương của cậu thế hả?”
 
Tần Nghiên Bắc trầm mặc.
 
Phương Giản bình tĩnh lại, sau ót hơi đổ mồ hôi, anh ý thức được vừa rồi mình đã quan tâm có hơi rộng, đã chạm vào giới hạn khó vượt qua của Tần Nghiên Bắc.
 
Đợi một lúc sau Tần Nghiên Bắc mới trầm giọng nói: “Cô ấy đến bên cạnh tớ, ngoài tình riêng chủ yếu là để lấy tình báo cho Tần Chấn. Tớ bị thương nặng ra viện không lâu, nếu đôi chân chưa bao giờ đau liệu có bình thường không?”
 
Phương Giản ngẫm nghĩ lại quả thật có lý.
 
Thấy anh trả lời chắc chắn như vậy Phương Giản lại thận trọng hỏi dò: “Thế trên vòng bạn bè thì sao? Dù danh sách bạn bè của cậu không có bao nhiêu người nhưng cũng coi như là để mọi người biết sự tồn tại của Vân Chức rồi chứ.”
 
Tần Nghiên Bắc dần dần mất kiên nhẫn: “Cậu nghĩ rằng tớ để cô ấy lại là vì cái gì.”
 
Phương Giản không nói nên lời, nếu đã để gián điệp lại bên mình, đương nhiên sẽ là để tương kế tựu kế, sau đó thuận tiện diệt trừ tận gốc Tần Chấn, nhưng không biết sao anh lại cảm thấy nó như lí do để vị thái tử gia này cố tìm cách bao biện.
 
Không đơn thuần là giải thích cho anh nghe, mà còn để giải thích cho chính bản thân mình.
 
Phương Giản nhịn không được nói tiếp: “Đừng trách tớ nghĩ nhiều, lần này cậu thật sự rất khác, trước đây Tần Chấn không ít lần cài người vào nhưng có bao giờ cậu để tâm đến dù chỉ là một ánh mắt đâu. Bây giờ người ta sắp sửa sống trong nhà cậu rồi, Nghiên Bắc cậu sẽ không phải là đang rung động với người phụ nữ có tâm cơ khác này chứ.”
 
Tần Nghiên Bắc cảm thấy như đang nghe một câu chuyện nực cười.
 
“Rung động?” Nụ cười của anh bên đường dây kia điện thoại nghe rất lạnh lùng, xa cách, “Cậu cảm thấy từ này thích hợp với tớ không?”
 
Phương Giản cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là anh muốn hỏi thôi.
 
Tần Nghiên Bắc đứng bên cạnh bàn, một tay chậm rãi sắp xếp lại những mảnh socola đã nứt ra, cầm giấy gói nó lại, một tay anh cầm điện thoại, những ngón tay hơi dùng sức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cách một đầu dây điện thoại, Phương Giản chỉ nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh: “Vân Chức dù có chấp niệm với tớ suy cho cùng cũng là làm việc cho Tần Chấn mà thôi. Tớ mà không cho cô ta hi vọng, Tần Chấn sao có thể buông lõng cảnh giác?”
 
Giọng nói anh rất ung dung, nói rất lý trí: “Biểu hiện cô ta có nồng nhiệt đến đầu, mặt tình cảm cũng chỉ là vẻ bề ngoài, có thể sâu sắc bao nhiêu chứ. Tớ cũng không đến nỗi phải rung động trước một người phụ nữ tiếp cận vì mục đích công kích tớ.”
 
Tần Nghiên Bắc không mỉm cười nữa, ánh mắt hơi cụp xuống, che giấu cảm xúc.
 
Phương Giản cảm khái: “Thời buổi này như thế nào mới tính là sâu sắc chứ? Là kiểu hăng hái quên mình, bản thân cũng có thể không cần mạng sống đây hả.”
 
Là một bác sĩ tâm lý của Phương Giản, anh thật sự có thể đoán được một chút tâm tư của vị thái tử gia này.
 
Tần Nghiên Bắc không theo lẽ thường, làm việc lạnh lùng, không quan tâm chuyện nhân tính. Phương diện tình cảm cũng cực kì cực đoan, còn có khuynh hướng không màng tất cả. Cũng bởi vì thế mà làm gì có ai có thể lọt vào mắt xanh của anh, muốn dựa vào tình yêu để chữa lành anh căn bản là không có thể.
 
Phương Giản rất biết điểm dừng, trước khi cúp máy còn quan tâm hỏi: “Mấy ngày nay tình hình cậu rất tệ, lại tăng lượng thuốc lên tớ sợ sẽ có nguy hiểm, tối nay nghe ra được cậu tốt lên nhiều rồi, là chuyện gì vậy?”
 
Tần Nghiên Bắc liếc mắt nhìn qua thanh socola mà Vân Chức đặt biệt làm cho anh, lại nhìn lên đầu gối bị cô sờ qua, đột nhiên lên tiếng trả lời Phương Giản.
 
“…. Cần cậu quan tâm à?”
 
Cúp đây.
 
Vẻ mặt ngơ ngác của Phương Giản.
 
Rốt cuộc là anh hỏi sai câu nào vậy?! Tôi là bác sĩ của cậu, tôi không quan tâm thì con mẹ nó ai quan tâm hả?!
-
 
Vân Chức không gọi được Phương Giản đến, cũng chỉ nghe anh nói Tần tổng bị thương nặng, đau chân là chuyện bình thường, uống thuốc rồi cũng không thể tránh khỏi được nên chỉ đành nén chịu, bảo cô tập quen là được.
 
Vân Chức nghe xong có hơi chua xót, cô vốn muốn đợi Phương Giản đến rồi sẽ quay về trường, bây giờ xe ra cả một căn biệt thự rộng lớn như vậy chỉ có mỗi mình Tần Nghiên Bắc. Dù cô không thể làm gì quá nhiều, nhưng có thể cho anh tí sức sống, làm cho anh tí đồ ăn đêm bưng lên.
 
Cô đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói một câu ‘Anh yên tâm, em không đi đâu hết, có gì cần anh cứ gọi em nhé’, sau đó cô ngoan ngoãn đi đến phòng dành cho khách.
 
Tần Nghiên Bắc lê đôi chân dài bước qua, thử đồ ăn Vân Chức mới nấu, khi đôi đũa chuẩn bị gắp ăn lần hai thì đột nhiên dừng lại.
 
….Còn ăn nữa không phải là đang chứng minh cô nấu ăn rất ngon à?
 
Sắc mặt thái tử gia lạnh xuống, anh đẩy cái khay ra xa, mắt không thấy lòng không phiền.
 
Người phụ nữ này thật sự không bỏ qua bất cứ cơ hội nào ra ám hiệu với anh.
 
Nửa đêm nửa hôm cô càn rỡn sờ mó anh, anh nên cần cái gì hả?!
 
Bảo cô kiên trì nỗ lực, đầu óc cô chỉ toàn là chuyện ham muốn dục vọng đó, quả nhiên tình cảm gì đó chỉ là bề nổi thôi.
 
Ngày hôm sau Vân Chức đi học sớm, giáo sư có uy tín nhất trong ngành sơn dầu của khoa chuẩn bị đi nước ngoài tham gia giao lưu nghệ thuật, trước khi còn yêu cầu Vân Chức chuẩn bị một vài bức tranh mà bản thân vẽ để cô ấy mang đi theo cùng.
 
Vân Chức biết ơn trước sự công nhận của giáo sư, cả ngày cô buồn chán ở trong phòng học, cũng không dám quấy rầy trợ lý của Tần tổng, cô chỉ đành đợi tối sẽ mang mấy món điểm tâm hoặc chút quà mình có thể mua đến khu Nam Sơn thăm hỏi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cô càng ngày càng phát hiện ra vị thái tử gia này sáng nắng chiều mưa, cô vốn không có cố định thời gian, bữa nào đến sớm thì đơn giản là do có chuyện đột xuất, ai ngờ vị thái tử gia lại lấy đó làm tiêu chuẩn. Hôm sau cô đi trễ hơn, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt bực bội chán ghét của chú mèo cao ngạo này.
 
Sáng sớm của một tuần sau đó, Vân Chức đến sân bay để tiễn giáo sư đi, lúc cô đi bộ ra từ cửa an ninh liền nhìn thấy một chiếc xe lăn ở đằng xa và xung quanh là một nhóm người giới thượng lưu mặc vest và mang  giày da, đằng sau có người cung kính đẩy xe lăn.
 
Người đàn ông trở nên chói mắt với khuôn mặt trắng lạnh lùng giữa đám người, nhưng đó không phải ân nhân khó chiều của cô sao.
 
Vân Chức bất giác khựng bước chân lại, Tần gia làm về mảng hàng không, Tần Nghiên Bắc đến sân bay là chuyện rất bình thường, không nhất định là đi công tác, có lẽ là có công việc gì đó. Cô nhìn lại bộ váy trắng trơn của mình, thật sự là không tiện đi qua làm phiền anh.
 
Nhưng cô lại không thể ngờ, hai người vậy mà lại đi cùng một hướng.
 
Mặc dù một người đi ở lối của khách VIP và người còn lại ở sảnh, nhưng khoảng cách giữa họ rõ ràng đang được rút ngắn lại.
 
Vân Chức muốn đi xe buýt của sân bay, đi thang máy xuống lối ở phía đông là đường đi tắt, mà để đi qua thang máy chỉ một đường duy nhất là lối đi bên chỗ Tần Nghiên Bắc.
 
Cô nhìn đồng hồ, chuyến xe tiếp theo có lẽ cũng chuẩn bị lái đi rồi, mà cô còn có tiết học nên không thể đợi thêm nữa, chỉ đành tăng tốc, hi vọng nhân cơ hội này luồng qua, sẽ không gây chú ý với anh.
 
Chỉ là sáng sớm ở sân bay không đông người, rất khó nấp bóng người cô đi, Vân Chức đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén lạnh thấu xương đang chĩa về phía cô, cô hơi khựng lại, theo bản năng mà quay đầu nhìn.
 
Người đàn ông đang đứng trước mặt Tần Nghiên Bắc tiến lên vài bước ấn thang máy để xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm giúp anh, chỗ đứng trống ra một khoảng vừa đủ cho anh và cô nhìn thấy nhau.
 
Vân Chức nhìn vào ánh mắt của Tần Nghiên Bắc, cô chỉ đành hít một hơi thật sâu, dưới những ánh mắt ngạc nhiên của đám người này, cô đi qua chào hỏi anh.
 
Cô theo thói quen đi thẳng đến chỗ Tần Nghiên Bắc và tạo một khoảng cách an toàn với anh.
 
Nhưng những người đứng xung quanh chiếc xe lăn thì lại không thể thấy quen với cô, sợ rằng vị thái tử gia này sẽ thấy không thoải mái, họ chắn trước mặt rất chuyên nghiệp.
 
Vân Chức chú ý khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, nhất thời không nhìn thấy động tác của người khác, chân trái cô không cẩn thận đạp vào mũi giày của một người đàn ông, sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể mất thăng bằng, không khống chế được mà chúi người về phía trước, bổ nhào lên người đang ngồi xe lăn.
 
Gần như cùng lúc, một tấm biển quảng cáo khổng lồ phía trên sảnh sân bay, một vật trang trí hình hộp quà bất ngờ lỏng lẻo, rồi lặng lẽ rơi xuống hướng về phía đỉnh đầu của Tần Nghiên Bắc.
 
Vân Chức hoảng loạng bồ nhào về phía Tần Nghiên Bắc, khiến cho chiếc xe lăn hơi di chuyển, cái hộp rơi xuống trượt ra khỏi vị trí của Tần Nghiên Bắc, ‘đùng’ một tiếng nó đạp thẳng vào trán cô.
 
Vân Chức thấy đau đớn, đầu óc hơi choáng váng.
 
Sao mà có thể xui xẻo dữ vậy chứ?!
 
Ngay sau đó, một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy, kéo cô ngồi lên đùi, cả cơ thể cô suýt nữa rơi vào trong vòng tay anh.
 
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông nóng như thiêu đốt, Vân Chức sửng sờ mở mắt ra, đụng phải đôi mắt như đang nổ lửa.
 
Tần Nghiên Bắc như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nghiêm giọng hỏi: “Cô không muốn sống nữa hả?!”
 
Ở một nơi đông người như vậy, không có ai nhận ra chút nguy hiểm nào, duy chỉ mỗi Vân Chức còn không kịp nhắc nhở, cô không màng tất cả mà bổ nhào về phía anh, dùng cơ thể của bản thân chắn cho anh?! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Cô điên rồi?!
 
Một mối tình yêu thầm mang theo những toan tính, đáng để cô không màng đến an nguy như vậy sao?
 
Tình cảm của cô đối với anh sâu sắc tới vậy?!
 
Trước mắt Vân Chức như có sao sáng.
 
Cô dùng tất cả những ý thức còn lại để nhận ra.
 
Nếu bây giờ mà cô thừa nhận bản thân chỉ là bị ép ngã nhoài tới, căn bản không hề liên quan đến anh…
 
Thì vị thái tử gia này có tức giận không.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui