Em đều có gương mặt anh thích

“Còn tính.” Người đàn ông trả lời không chút do dự.
Mộc Tiêu gật đầu: “Được, vậy em tới đi làm.”
Cục bông nhỏ nằm trong lòng ngực cô dường như đã nhận ra điều gì đó. Nó vặn vẹo mông, dáng vẻ vô cùng vui vẻ.
Giang Cận nghiêng mặt qua, nhìn cô một cái: “Vốn dĩ cho rằng em sẽ suy xét thật lâu.”
Mộc Tiêu cười rất chân thành tha thiết, nụ cười như vậy xuất hiện ở trên mặt Khương Vi, đặc biệt hồn nhiên động lòng người: “Một công ty lớn như Truyền thông Thiên Thịnh, mọi người khẳng định đều muốn vào… Em do dự chỉ là cảm thấy mình không có trình độ học vấn, cũng không thể làm được chuyện gì cho công ty, mọi thứ đều phải học từ đầu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Cận cũng cười: “Kỳ thật chuyện của công ty vẫn chỉ là thứ yếu.”
Nụ cười của Mộc Tiêu đọng lại ở khóe miệng.
Vậy cái gì mới là chủ yếu?
“Tan ca rồi, ngày mai lại đây nói chuyện, trực tiếp liên hệ với bộ phận nhân sự.” Giang Cận liếc mắt nhìn đồng hồ.
Mộc Tiêu đáp nhẹ một tiếng. Thái độ của Giang Cận trở nên xa cách, còn bảo cô trực tiếp liên hệ với bộ phận nhân sự.
So với tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết thì thật là bất đồng. Nhà tư bản quả nhiên đều là quỷ hút máu máu lạnh vô tình nha.
Nói trở lại, tổng tài bá đạo giống như Giang Cận thì cô đúng là lần đầu mới thấy.
Không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, không gái gú… Khụ, ngược lại trong đầu toàn là công việc.
Còn tổng tài nào so với anh có thể chuyên nghiệp hơn?
Mộc Tiêu vốn đã quen với việc xây dựng nhân thiết (1) cho bản thân cũng phải cam bái hạ phong (2).
(1) nhân thiết: theo mình nghĩ thì là kiểu thiết lập một tính cách, hành vi, tam quan của một người theo một cách nhất quán.

(2) cam bái hạ phong: cam tâm tình nguyện cúi đầu, chịu thua tâm phục khẩu phục.
-
Mộc Tiêu suy nghĩ cả đêm liệu mình sẽ làm cái công việc gì. Ngày hôm sau, cô thức dậy có chút muộn. Đôi mắt cô có một chút quầng thâm mờ mờ.
Cũng may lớp hoạ bì Khương Vi vẫn tốt như lúc ban đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu duỗi người, phủ thêm lớp hoạ bì, đi rửa mặt rồi mở tủ quần áo.
Ngày thường, Mộc Tiêu tuy rằng thường xuyên đổi lớp hoạ bì, nhưng quần áo cô mặc đều là cùng một số đo, cho nên giữa mỗi lớp họa bì được dùng sẽ có dáng người chênh lệch không quá nhiều.
“Trình Bạch Chi” so với Mộc Tiêu thì hơi cao, hơi gầy hơn một chút. Mà dáng người “Khương Vi” cùng dáng người nguyên bản của cô thì giống nhất, hầu như không có gì thay đổi.
Cô lấy một chiếc áo len màu trắng sữa, bên ngoài mặc vào một chiếc áo khoác màu xanh nhạt. Sau khi thu dọn một chút thì cô liền đi ra ngoài.
-
“Giang tổng, Giang tổng, ngài đang xem cái gì vậy?”
Giám đốc công ty Tần thị sắp đi vào văn phòng nhưng Giang tổng vẫn chưa ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, thư ký Ngô đành phải nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Cận lúc này mới tắt màn hình, rồi nói: “Xem một diễn viên trẻ chuyên nghiệp.”
Thanh âm lười biếng, khóe mắt lại toát ra vài phần ý cười.
Thư ký Ngô âm thầm thắc mắc. Lấy tính cách của Giang tổng thì dường như sẽ không trả lời loại vấn đề này. Cô không nhịn được mà tò mò người “diễn viên trẻ chuyên nghiệp” kia là ai, lại có thể làm cho Giang tổng xem đến mê mẩn như vậy.
“Điều này thật đúng là hiếm thấy. Giang tổng cảm thấy hứng thú với tiểu minh tinh nào?” Tần tổng vừa lúc bước vào, “Là dưới trướng Thiên Thịnh hay là nhà ta?”

Giang Cận từ trên sô pha đứng dậy: “Cũng không để ý nữa.”
Anh chỉ có hứng thú với diễn viên nhỏ Mộc Tiêu.
Nếu lúc này mở khóa điện thoại của anh thì sẽ phát hiện anh đang xem album. Mà những bức ảnh trong đó không có ngoại lệ, tất cả đều là ảnh chụp phụ nữ. Diện mạo những người này không giống nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mặt mày những người này đều toát ra cùng một loại khí chất.
Những người này đều là do Mộc Tiêu khoác hoạ bì hóa thành.
Trong bức ảnh mới nhất, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế sô pha có đủ ánh sáng. Cô dường như đang đợi ai đó. Ánh hoàng hôn xiên qua má trái của cô chiếu sáng một khuôn mặt dịu dàng, càng thêm trêu chọc lòng người.
Lại lướt qua bức ảnh trước đó, một người phụ nữ với vẻ mặt lười biếng đang kẹp điếu thuốc bằng gỗ giữa những ngón tay. Cô đang nói chuyện với ai đó, đôi môi mỏng hé ra một khe nhỏ. Cô nhìn xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất. Trông vẻ mặt của cô thật lạnh lùng, thư thái.
……
Không ai biết Giang tổng mặc tây trang giày da thường xuyên ra ngoài đi dạo, chủ yếu là làm loại công việc chụp lén này.
Sau khi nói xong chính sự thì Tần tổng rời khỏi, thư ký Ngô liền đi vào văn phòng.
“Xin lỗi Giang tổng, vừa rồi có chuyện em đã quên hỏi. Viện phí của Khương tiểu thư có cần tính vào tiền lương của Tiểu Vương tháng này không ạ?"
Giang Cận ngồi trên ghế sô pha da màu đen, đang xem một phần báo cáo. Anh nghe vậy thì nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Thư ký Ngô cũng là đắm chìm trong tiểu thuyết ngôn tình mà lớn lên. Cô nhìn vẻ mặt của Giang tổng, chả hiểu sao mà trong đầu nghĩ tới một câu: “Nữ nhân của hắn, làm sao có thể không tiêu tiền hắn.”
Nháy mắt cô cảm thấy bản thân sắp được tận mắt chứng kiến ​​cảnh tiểu bạch thỏ bị ăn sạch sẽ như thế nào.
-
Mộc Tiêu đi tới bộ phận nhân sự. Cô cho rằng trưởng phòng sẽ trao đổi với cô một chút gì đó. Ai ngờ đối phương trực tiếp dẫn cô lên tới tầng lầu nơi đặt văn phòng tổng giám đốc.

Chỗ này cô đã đến cách đây không lâu. Khi đó cô dùng thân phận Trình Bạch Chi để lấy lại ví tiền của mình.
Bây giờ đứng ở cửa văn phòng với một khuôn mặt khác, cô không tránh khỏi cảm thấy thật vi diệu.
Thế sự khó lường, nói đại khái chính là tình huống như này đi.
“Cái kia, trưởng phòng Phương,” trước khi trưởng phòng bộ phận nhân sự rời đi, Mộc Tiêu rốt cuộc nhịn không được mà gọi anh ta lại, “Em về sau sẽ làm ở chỗ này sao?”
Trưởng phòng Phương tươi cười thân thiết mà nói: “Đúng vậy, cô Khương. Cô là thư ký mới của Giang tổng.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà “Khương Vi” đã nói qua bản thân chỉ có bằng tiểu học nha! Bản thân Mộc Tiêu thậm chí còn chưa đi học tiểu học…
Giang tổng rốt cuộc nhìn trúng Khương Vi ở điểm nào mà cảm thấy cô có thể đảm nhiệm vị trí thư ký của một công ty lớn?
Hay là đôi mắt của tổng tài đã dài tới đầu gối rồi?
Không chờ cô hỏi lại, trưởng phòng Phương đã lễ phép cười rồi xoay người đi vào thang máy.
Mộc Tiêu hít một hơi thật sâu, dùng một câu mà hầu hết người Trung Quốc thường nói để tự an ủi bản thân —— “Tới cũng tới rồi”.
-
Sau màn giới thiệu ngắn gọn, Mộc Tiêu đem tên của từng người trong phòng thư ký ghi nhớ ở trong lòng.
Người đeo kính không gọng, ước chừng khoảng 30 tuổi chính là thư ký Ngô. Cô ấy là người đã đi cùng Mộc Tiêu đến bệnh viện lần trước. Một nữ thư ký khác có họ Tô, với mái tóc gợn sóng buộc thành đuôi ngựa. Khi cô ấy nói chuyện thì mái tóc sẽ lắc nhẹ ở sau đầu.
Hai người đàn ông còn lại đều là họ Trương. Vì để phân biệt nên bọn họ thường được gọi riêng là Đại Trương và Tiểu Trương. Nói một cách chính xác thì bọn họ kỳ thật không phải thư ký. Chỉ là bởi vì cần cùng ông chủ trao đổi nên liền đơn giản chuyển vào văn phòng thư ký.
Dù sao nơi này cũng đủ lớn.
Mộc Tiêu nhìn lướt qua, diện tích gần bằng nhà cô.
Tầng lầu nơi này rất cao, cửa sổ to rộng sáng sủa. Buổi sáng 8 - 9 giờ, ánh mặt trời vừa vặn lọt vào, chiếu sáng cả căn phòng thư ký. Dưới bệ cửa sổ có một dãy tủ đựng tài liệu. Bên trái có một quầy đồ ăn, có tủ lạnh nhỏ và máy pha cà phê. Bên cạnh bàn làm việc của mỗi người đều có một chậu cây xanh lớn.
Thư ký Ngô rất nhiệt tình. Sau khi cô ấy dẫn Mộc Tiêu tham quan xong phòng thư ký thì liền dẫn cô đến bàn làm việc.

“Về sau đây chính là chỗ ngồi của em. Có việc cứ nói một tiếng, tụi chị đang ngồi ở bên cạnh em.” Thư ký Ngô nói.
Mộc Tiêu nói lời cảm ơn: “Cảm ơn chị Ngô.”
Mộc Tiêu không mang theo bất cứ thứ gì. Trên bàn hoàn toàn sạch sẽ, không có gì thu dọn cả. Cô bỏ túi vào ngăn kéo, lấy điện thoại ra gõ "thư ký phải làm gì" trên công cụ tìm kiếm, rồi nhìn xuống từng tin một.
Làm nghề nào yêu nghề đó. Vì công việc sắp phải làm, cô vẫn là nên hiểu biết một chút thì sẽ tốt hơn.
Thư ký ở trong phòng thỉnh thoảng sẽ tán gẫu vài câu với nhau. Mộc Tiêu đọc xong các câu trả lời liền buông điện thoại xuống. Cô nhìn xung quanh như là có chút bất an, nhưng kỳ thật là đang lén lút nghe trộm góc tường.
Một vòng nghe xuống dưới, cô gần như nắm chắc về tính cách của mỗi người trong phòng thư ký. Lúc này cô mới hơi yên lòng.
Đây là thói quen cô đã dưỡng thành từ lâu. Dù là đến một đơn vị mới hay là một quán cà phê bình thường thì việc đầu tiên là phải quan sát môi trường và con người nơi đó.
Quan sát vẻ mặt và nghiền ngẫm tâm lý của bọn họ. Quan trọng hơn là điều này sẽ mang lại cho Mộc Tiêu cảm giác an toàn “đều ở trong lòng bàn tay”. Một khi có bất kỳ biến cố gì thì cô đều có thể bỏ trốn mất dạng.
Triệu Bội Bội gọi thói quen của cô là “hệ thống dò xét thiên địch của động vật nhỏ”. Mộc Tiêu không có phản bác. Cô cảm thấy câu này rất có lý.
Ở trước lực lượng đông đảo của Cục Điều Tra, cô cùng lắm chỉ là “động vật nhỏ”. Mà “thiên địch” của cô chính là cái gã đàn ông áo đen của Cục Điều Tra trong cái đêm mưa kia.
Hắn tự xưng là “Triệu”.
Nghĩ đến người kia, Mộc Tiêu vô thức cuộn tròn ngón tay lại. Máy điều hòa trung tâm đã truyền hơi ấm vào mọi ngóc ngách trong phòng thư ký. Nhưng trên làn da cô lại xuất hiện một tầng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng ghế xoay bị đẩy. Sau đó những người xung quanh ồn ào đứng dậy, khom lưng cúi đầu về phía cửa phòng thư ký.
Mộc Tiêu phản ứng thực nhanh, cũng mau đứng lên.
Dưới tầm mắt, cô nhìn thấy ống quần thẳng tắp, giày da màu đen của Giang tổng. Anh giống như một vị tướng quân đắc thắng trở về từ trên thương trường. Đi theo phía sau là...
Một con chó nhỏ lông mượt màu trắng.
Vài phút sau khi Giang Cận bước vào văn phòng tổng giám đốc, thư ký Ngô liền bước ra truyền tin, lễ phép nói: “Thư ký Khương, Giang tổng bảo em đi vào một chút.”
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem công việc mới của Vi Vi một chút nào, hahaha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận