Em đều có gương mặt anh thích

Vào 1 giờ sáng, đồn công an ở đường Long Kiều, thành phố An Thành.
“Thật sự, các anh tin tôi đi! Nàng ta thật sự là yêu quái đó! Nhất thời trở nên đen thui như vậy, bàn tay trắng biến thành móng vuốt!”
Gã đàn ông chỉ mặc một cái áo đen bó sát ngực, lộ ra hai cánh tay to béo, thần sắc hoảng loạn, sợ tới mức giống như đứa trẻ nhỏ.
Đầu tóc hắn bù xù, trên mặt có một vết đỏ thật sâu. Mặc dù hắn ngồi ở trên ghế nhưng cũng không an phận. Thời điểm viết lời khai, hắn có thể nhảy lên nhảy xuống bất kỳ lúc nào.
Giờ phút này, hắn đang vươn đôi tay run run của mình lên, cố gắng thực hiện động tác “bàn tay trắng biến thành móng vuốt” với người cảnh sát trực ban.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Châu chống tay lên bàn, trừng mắt nói: “Làm gì đấy? Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Một người cảnh sát trực ban khác bước tới châm trà, bàng quan xem màn biểu diễn của gã đàn ông, rồi thò qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Châu liếc mắt nhìn người cảnh sát kia một cái, tức giận mà đi đến bên cạnh: “Đừng nói nữa, hắn giống như một tên tâm thần. Nói có một người phụ nữ là yêu quái, liền chính là trong cái bộ Liêu Trai kia …… Hoạ bì? Tôi đoán nơi này của hắn có chút vấn đề.”
Trần Châu chỉ chỉ đầu mình, tiếp tục nói: “Hơn nữa trên người hắn có mùi lạ, giống như đái trong quần.”
Người cảnh sát kia nhíu mày: “Vất vả cho người anh em rồi, cứ tùy tiện xử lý là được.”
Vì thế Trần Châu lại một lần nữa trở lại bàn bên cạnh, kéo ra ghế dựa đối diện ngồi xuống: “Vị tiên sinh này, anh nói tào lao chính là thuộc về báo án giả cho cảnh sát, là phải bị truy cứu trách nhiệm, hiểu không?”
Chết tiệt, càng đến gần, mùi nước tiểu liền càng rõ ràng, Trần Châu rất cáu kỉnh, lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, chọc xuống, rất muốn châm lửa.
 “Vậy như này đi, tôi sẽ gọi bảo cái người tên Trương Nặc lại đây, kể lại những gì anh đã nói rồi để hai người đối chất với nhau……”
“Không được!” Gã đàn ông đứng dậy ngay lập tức, xoay hai vòng tại chỗ rồi nói, “Anh kêu nàng ta lại đây, nàng sẽ liền hại tôi. Tôi còn tới tìm cảnh sát làm gì? Các anh phải phụ trách sự an toàn của tôi. Nếu làm không được, tôi sẽ đi khiếu nại các anh!”
Trần Châu đè huyệt thái dương, ức chế xúc động muốn đem người bóp chết.
Không quản được kẻ điên này, anh ta đành nhấc ống nghe của điện thoại cố định và bấm dãy số của Trương Nặc.
-

Thời điểm điện thoại đổ chuông, Trương Nặc đang tắm rửa. Nàng nhanh chóng rửa sạch bọt nước trên tay, lau tay trên bộ quần áo bẩn rồi ấn loa:
“Tôi đây.”
Trương Nặc ngẩn ra, sau đó nhận ra đây là giọng nói của Trình Bạch Chi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi gặp qua Trình Bạch Chi vào buổi sáng, nàng liền dựa theo lời cô ấy nói, không có về nhà, mà ở tại một cái khách sạn gần đây.
“A, Trình tiểu thư.” Trương Nặc lên tiếng, rồi nghe được giọng nói chậm rãi ở đầu bên kia: “Đã giải quyết xong rồi. Hãy trả thù lao trong vòng bảy ngày. Giờ tôi sẽ đọc số tài khoản ngân hàng qua, cô ghi nhớ dãy số một chút.”
“Vì… vì sao là bảy ngày?”
“Cô đã sử dụng qua Taobao chưa? Trong vòng bảy ngày, nếu hắn còn có thể gây uy hiếp cho cô, thì lần tới tôi sẽ phục vụ miễn phí.” Trình Bạch Chi ở đầu dây bên kia dường như đang cười.
Trương Nặc hiểu rõ, hóa ra là dịch vụ hoàn trả hàng trong vòng bảy ngày.
Trình Bạch Chi, có thể là kiểu người rất thú vị.
Nàng lập tức tìm giấy ghi chú.
Sau khi Trình Bạch Chi báo xong số tài khoản liền nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, hy vọng chúng ta vĩnh viễn không liên lạc lại.”
Có rất ít người cáo biệt như vậy, nhưng Trương Nặc nghe xong thì lại cảm thấy yên tâm. Xuất phát từ lễ phép, nàng không có cúp điện thoại trước. Vì thế nàng nghe thấy Trình Bạch Chi nói một câu như vậy: “Chờ lát nữa khả năng sẽ có cảnh sát gọi điện thoại cho cô. Khi đó có thể nói việc hắn hút ma túy.” 
“Chờ…”
Trương Nặc còn muốn hỏi nhưng đầu dây bên kia lại dứt khoát cúp điện thoại.
Lòng bàn tay Trương Nặc bắt đầu lạnh, dính dáng tới cảnh sát, chẳng lẽ Trình Bạch Chi dùng cái thủ đoạn không quang minh chính đại gì?
Nàng có chút hối hận chính mình lỗ mãng. Ít nhất nàng vẫn nên tìm hiểu thêm về Trình Bạch Chi.
Nhưng mà nói trở lại, nàng cũng không biết nên tìm hiểu từ đâu.

Đang suy nghĩ lung tung như vậy thì điện thoại vang lên, nàng cẩn thận bắt máy: “Alo.”
“Alo, Trương tiểu thư sao? Đây là đồn công an ở phường Long Kiều thành phố An Thành.” Người cảnh sát ở đầu dây bên kia giọng điệu không phải chất vấn như trong tưởng tượng của nàng, mà ngược lại mang chút xin lỗi. “Xin lỗi đêm khuya quấy rầy ngài. Là có chuyện này, chúng tôi nhận được tin báo án, muốn cùng ngài xác minh tình huống một chút được không?”
Ba phút sau, Trần Châu cúp điện thoại rồi bước vào. Anh Bưu lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải đem nàng ta bắt lại nha!”
“Bắt nàng? Bắt nàng làm cái gì?” Trần Châu lạnh lùng cười, “Nhưng thật ra muốn phiền toái anh phối hợp với chúng tôi làm xét nghiệm nước tiểu.”
-
Cách dưới nhà Trương Nặc không xa có một chiếc xe SUV màu đen đang đậu.
Sau khi “Trương Nặc” cúp điện thoại, cô ngồi ở trên ghế điều khiển, không vội vã khởi động xe. Thay vào đó, cô dùng lọ nước tẩy trang cùng bông tẩy trang lau sạch các đường nét trên khuôn mặt, rồi vẽ lại khuôn mặt của Trình Bạch Chi.
Đến lúc vẽ xong, cô nghiêng người sang một bên, mái tóc uốn cụp nhẹ nhàng buông xuống, đuôi tóc đen hơi xoăn buông xõa trên vai.
Khoản thu nhập đầu tiên của tháng này sẽ sớm có.
Cô có chút vui vẻ mà nghĩ.
Đã qua nửa đêm, thân là yêu vật, Mộc Tiêu đối với nhu cầu giấc ngủ cũng không cao. Cô quyết định đi bar uống rượu, rồi từ từ vượt qua đoạn thời gian còn lại.
Cô đậu xe ở ngoài quán bar, xuống xe lấy một chiếc áo khoác trắng mặc lên người. Do cô không mang túi xách nên đã nhét ví tiền vào túi áo khoác.
Cô mới vừa đẩy cửa quán bar đi vào thì liền có một đống màu xanh lam xuất hiện trong tầm mắt cô.
Là một đám đạo sĩ mặc áo vải màu lam nhạt, tốp năm tốp ba mà tụ tập lại. Bọn họ vén cổ tay áo to rộng lên mà uống rượu. Một vài người trong số bọn họ dưới lớp áo vải còn lộ ra cái quần mùa thu.
…… Này cũng quá thiếu chuyên nghiệp rồi.
Mộc Tiêu biết ở An Thành có cái gọi là hiệp hội đạo sĩ. Các đạo sĩ đứng đầu hiệp hội có thể có chút bản lĩnh thật. Nhưng đám người cô vừa nhìn thấy này chính là mèo ba chân. Cô là con yêu quái vênh váo đi ngang qua bên người bọn họ. Vậy mà bọn họ cũng không có một chút chú ý.
Đời sau thật là suy yếu, ngay cả người bắt yêu cũng không nhận ra yêu quái!

Mộc Tiêu uể oải giùm giới đạo sĩ một hồi. Sau đó cô tùy tiện chọn một chiếc ghế sô pha ngồi xuống. Trong khi chờ đồ uống mang lên, cô lại đi vào toilet.
Toilet ở quán bar rất tinh tế, mùi huân hương bay nhàn nhạt, còn cố tình dùng cành cây khô quấn quanh gương. Một vẻ đẹp kỳ quái. Mộc Tiêu tiện tay sờ một chút. Nhưng cô phán đoán không ra nhánh cây này là thật hay giả.
Lúc này, cô ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Có một người đàn ông say rượu từ nhà vệ sinh nam lảo đảo đi ra. Hắn chống bồn rửa tay, không ngừng ợ lên mùi rượu khó chịu.
Đi bar mà cũng có thể say thành cái bộ dạng như này. Mộc Tiêu khẽ nhíu mày, xoay người rời đi.
Ai ngờ nàng mới vừa nghiêng người đi, đối phương cũng một bên nghiêng người, hơn nữa còn tiến lại gần.
“Người đẹp, đi một mình sao?”
Mộc Tiêu mặt không biểu tình, dư quang ngó tới máy camera cách đó không xa, mấp máy môi: “Không phải, tôi là một con yêu quái.”
Gã đàn ông say đến đỏ cả mặt, ngón tay để thành kiểu hoa lan (1) trong không trung, rung đùi đắc ý mà cười: “Người đẹp, cô thật là hài hước.”
(1) ngón tay để thành kiểu hoa lan: là như hình dưới

Đúng lúc này, bả vai của hắn bị người dùng lực vỗ vỗ. Đối phương hiển nhiên không quá lễ phép, vỗ hai cái liền đè mạnh vai hắn lại. Sau đó, người kia dùng sức lôi kéo, bức cho hắn lui về phía sau vài bước.
Gã say rượu bị ăn đau nên mắng to: “ĐM! Đầu óc mày có bệnh à?”
Người đàn ông thân hình cao gầy, đi tiến lên phía trước vài bước, không chút để ý nói: “Anh cản đường rồi.”
Nơi này có hai cái bồn rửa tay. Gã say rượu kia mới vừa rồi đứng ở phía bên phải, chắc chắn không thể cản đường phía bên trái được.
Gã say rượu hiển nhiên không có say đến mức ngu ngốc. Hắn liền vung nắm đấm ra nói lý lẽ với người đàn ông. Giây tiếp theo, cổ tay hắn bị người đàn ông vặn chặt rồi ấn mạnh vào bồn rửa mặt, phát ra một tiếng “phanh” trầm vang.
 “Có camera!” Mộc Tiêu vội vàng nhắc nhở, sợ anh ta tiếp tục ra tay nặng.
Một tiếng này cũng vạch trần ý đồ bất lương của cô. Người đứng đắn sao lại đi tới quán bar cũng phải nhìn xem vị trí máy camera?
Người đàn ông nghe vậy, khóe môi nhẹ cong: “Không ngoan.”
Mộc Tiêu: “……”

Anh trai này khả năng cũng là một kẻ không đứng đắn.
Tuy rằng nhìn bộ dạng trông không giống vậy.
Người đàn ông trước mặt có mặt mày anh tuấn, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng. Từng đường nét trên khuôn mặt anh ta đều như được chạm khắc tỉ mỉ. Anh ta mặc một bộ vest phẳng phiu, tràn đầy hương vị ưu tú.
Khi đến gần, còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người anh ta.
Có lẽ không phải thuộc về mùi của loại nước hoa nam nào, mà là mùi của chính người đàn ông này.
Rất dễ chịu.
Mộc Tiêu lập tức mắc bệnh nghề nghiệp. Ánh mắt cô dọc theo đường nét khuôn mặt của người đàn ông, muốn đem bộ dạng của anh ta ghi nhớ trong đầu trước khi cuộc gặp mặt ngắn ngủi này kết thúc.
Không chừng về sau sẽ có hữu ích.
Người đàn ông hình như phát hiện ra. Anh ta rũ mắt nhìn cô một cái. Mộc Tiêu lập tức thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông nhấc bước chân dài, lướt qua cô, nói nhỏ: “Không có gì.”
Trước khi Mộc Tiêu rời đi thì có liếc mắt nhìn qua loa cái gã say rượu kia một cái. Cô lại thấy hắn đã ngã xuống đất ngủ như chết, biểu tình của hắn còn say sưa lạ thường. Cô không nhịn được lắc đầu. Những ngày này thật đúng là loại người nào cũng đều có. Chân trước còn bị đánh, chân sau lại có thể ngủ đến tiếng ngáy vang như sấm đánh.
Cô không chú ý tới một lá bùa nho nhỏ trên cổ tay của gã say rượu kia.
……
Sau khi tính tiền rồi bước ra khỏi cửa quán bar, Mộc Tiêu ngồi trên chiếc xe SUV của mình. Cô vừa lúc từ kính chiếu hậu nhìn thấy được người đàn ông lúc nãy.
Cô tới An Thành đã hơn một năm, nhưng chưa từng thấy qua người đàn ông nào phong cách và sành điệu như vậy.
Cô thân là họa bì, ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt của người khác mà giao tiếp. Anh ta đương nhiên sẽ trốn không khỏi mắt chó của cô. Mộc Tiêu hạ cửa kính xe xuống, tính toán nhìn anh ta nhiều thêm vài lần.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ vest. Anh ta bước đi ngược hướng ánh sáng. Dáng người anh ta liền được ánh sáng phác họa ra. Anh ta bước đến một chiếc ô tô màu đen ở phía trước. Người lái xe đã đứng đợi sẵn ở bên cạnh, cung kính mở cửa xe cho anh ta.
Mộc Tiêu híp mắt nhìn. Sau khi cô nhìn thấy rõ logo chiếc xe liền cảm thán một tiếng: “Kẻ có tiền.”
Ngày nào đó cô có tiền. Cô cũng muốn mua một chiếc xe tốt như vậy.
Thời điểm nghĩ như vậy, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt lo lắng, sầu não của bà chủ nhà, Mộc Tiêu tức thì run lên. Cô một bên vặn chìa khóa, một bên suy nghĩ. Quên đi, mình vẫn là nên trả tiền thuê nhà trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận