Em đều có gương mặt anh thích

Mộc Tiêu phát hiện lá gan của mình đã bị Giang Cận tôi luyện đến càng lúc càng lớn.
Ví dụ như cô thế mà dám để cho Giang Cận đưa cô đến một quán trà ở phía tây thành phố để hẹn gặp Trần Uyển Uyển.
Tuy rằng nguyên nhân là do Giang Cận hỏi cô có sắp xếp gì tiếp theo, mà Trần Uyển Uyển lại vừa lúc đó đã gửi tin nhắn tới.
Mộc Tiêu quơ quơ điện thoại về phía anh: “Trần Uyển Uyển vừa mới hẹn em đi uống trà.”
Giang Cận nhìn cô một cái: “Hiện tại còn dám ra cửa chạy loạn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu suy nghĩ một chút: “Em chắc là không nổi tiếng đến mức vừa ra cửa đã bị chặn đường.”
Ở siêu thị bị chặn, hẳn là có người nào đó đã tiết lộ tin tức. Tuy rằng không biết mục đích của người kia là gì.
Lúc này, ở cùng với đồng loại, ngược lại sẽ làm cô cảm thấy càng an toàn.
“Mộc Tiêu, chỉ một lần này.” Giang Cận có vẻ đau đầu thở dài. Mộc Tiêu không rõ nguyên do nên nhìn qua, “Lần sau hẹn hò, anh sẽ không đi hỏi ý kiến của em nữa.”
Hẹn hò? Mộc Tiêu chớp chớp mắt, Giang Cận khi nào muốn hẹn hò với cô?
Trong chớp nhoáng, Mộc Tiêu nghĩ đến lời anh hỏi lúc trước: “Tiếp theo làm gì.”
Vừa rồi không cảm thấy, lúc này hoàn hồn nghĩ lại, này rõ ràng đúng là giọng điệu muốn hẹn hò nha!
Cái từ hẹn hò này làm cho mặt cô dần dần nóng bừng. Cô vươn ngón tay ra dán vào mặt mình để hạ nhiệt.
Nhưng mà…
Mộc Tiêu di chuyển tầm mắt xuống, nhìn thẳng vào câu trả lời mà cô nhắn cho Trần Uyển Uyển trên màn hình:【Được nha, lát nữa gặp.】

Thật là… trong lòng muốn xuyên trở về đập chết chính mình.
Sau một thoáng xuất thần, Mộc Tiêu thấy xe đã cua vào ngã rẽ phía tây thành phố..
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân… thật nhẫn tâm.
Người ta trở về sau một chuyến đi công tác dài ngày, chuyện thứ nhất chính là tới tìm cô. Cô thì ngược lại, không tim không phổi mà bỏ mặc anh, còn đem anh làm tài xế.
Được đi, Mộc Tiêu thừa nhận Cục Điều Tra cũng không hoàn toàn là bị mù mà đi viết hồ sơ của cô. Ít nhất vào giờ phút này, cô cảm thấy bản thân rất không tim không phổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không… xin lỗi nhé.” Mộc Tiêu thật cẩn thận mà cứu vãn, “Nếu không chúng ta, ngày mai…”
Không nói được nữa, ngày mai cái đầu ngươi chứ ngày mai!
Mộc Tiêu lặng lẽ đập đầu vào tấm kính.
Vì sao cô rõ ràng là không định yêu đương với đạo sĩ, nhưng thời điểm đối mặt với Giang Cận thì cô luôn nhịn không được mà muốn phối hợp nha!
Thậm chí còn chủ động hẹn anh!
“Ngày mai làm gì?” Giang Cận nghiêng đầu nhìn cô, kiên nhẫn nói, “Nói cho hết lời đi.”
Mộc Tiêu căng da đầu: “Gặp?”
Giang Cận nhướng mày, dường như không quá hài lòng.
Mộc Tiêu trái lo phải nghĩ, nghĩ tới cái gì đó, cuối cùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “… Hẹn hò.”

“Ừ,” Giang Cận rốt cuộc không giấu được nụ cười nữa, ý cười gần như tràn ngập đáy mắt, “Anh đang đợi.”
Mộc Tiêu bình tĩnh gật đầu, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nội tâm một mảnh trời đất sụp đổ.
-
Có hai chữ kia của Mộc Tiêu, một đường này Giang Cận làm tài xế cũng không oán không hận. Sau khi đưa người đến quán cà phê, anh dường như còn thấy chưa đủ nên cũng không thúc giục cô xuống xe. 
Mộc Tiêu ngồi ở trong xe hai phút, cuối cùng duỗi tay ấn dây an toàn: “Vậy em đi đây.”
“Từ từ.”
Mộc Tiêu dừng động tác, ngoan ngoãn ngồi trở lại.
“Mấy năm trước anh đến nước ngoài tham gia một cuộc họp giao lưu, có mua một món đồ nhỏ ở sân bay.” Giang Cận đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ, “Vốn nên tìm thời điểm bầu không khí thích hợp mà đưa cho em, nhưng nó đã chờ đủ lâu rồi.”
Trong mắt anh viết rõ ràng “nó được mua vì em” như vậy. Mộc Tiêu ngây người mà nhìn anh. Cô cố gắng tìm kiếm một khuôn mặt như vậy ở trong trí nhớ.
Đáng tiếc lại tốn công vô ích.
Được đi, hồ sơ của cô được Cục Điều Tra quả thực tả đúng, trí nhớ của cô thật sự không tốt.
Mộc Tiêu chán nản hít một hơi.
Có một sợi dây chuyền tinh xảo nằm trong hộp. Giang Cận cúi người về phía trước, thay cô cài vào. Khoảng cách của hai người gần tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Dây chuyền sợi mảnh màu vàng uốn lượn dọc theo cái cổ trắng nõn. Ở giữa xương quai xanh có một mặt dây chuyền hình chuông gió nhỏ rủ xuống.
Giang Cận hơi cách ra xa một chút. Anh nhìn trong chốc lát, rồi nói với cô dường như đầy ẩn ý:

“Mộc Tiêu, còn không đi, anh có thể khóa cửa xe lại.”
Mộc Tiêu theo bản năng cảm giác được sự nguy hiểm trong lời nói của anh. Cô lập tức xuống xe, chạy một vài bước rồi cảm thấy bản thân thật buồn cười, liền quay đầu trở lại.
Cùng lúc xoay người, cô nhìn thấy cửa sổ xe đã từ từ hạ xuống.
Cô vẫy tay về phía người đàn ông đang cười. Không biết sao chính cô cũng cười rộ lên:
“Em đi lên đây.”
-
Thời điểm Mộc Tiêu đến, Trần Uyển Uyển còn chưa có tới. Cô yêu cầu một phòng riêng. Sau khi ngồi xuống, cô liền lật xem thực đơn.
Kết quả cô nhìn nửa ngày, cái gì cũng không thấy đi vào.
Khi mới vừa đeo dây chuyền vào thì có chút hơi lạnh. Lúc này nó đã hoàn toàn tương thích với nhiệt độ cơ thể của cô, ngược lại trở nên nóng lên.
Mộc Tiêu cúi đầu nhìn nhìn, tầm mắt của cô có thể miễn cưỡng phác họa ra hình dạng của nó.
Sợi dây chuyền thật mảnh, mặt dây được làm rất độc đáo. Thân chính là chuông gió bằng đá quý, còn rủ một cái đuôi nho nhỏ.
Trong nháy mắt kia, Mộc Tiêu như nhìn thấy một chiếc chuông gió ở nơi sâu thẳm trong ký ức của mình. Nó khẽ lay động trong gió, nhẹ nhàng mà vang lên một tiếng.
“Leng keng”, chuông cửa treo ở trong gian phòng trà vang lên, nhất thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộc Tiêu. Cô ngước mắt thì thấy là Trần Uyển Uyển tới.
Trần Uyển Uyển vừa vào cửa, liền cực kỳ khoa trương mà nâng mặt của Mộc Tiêu lên: “Tiêu Tiêu, để tớ nhìn xem cậu có gầy hay không!"
Mộc Tiêu để cho cô ấy nhìn kỹ, vô cùng phối hợp: “Thế nào, có phải gầy đi rất nhiều không?"
Trái tim bé nhỏ của cô gần đây cứ lúc lên lúc xuống, khỏi phải nói có bao nhiêu mệt mỏi.
“Không,” Trần Uyển Uyển nghiêm nghị nói, “Cậu béo rồi.”
Cô ấy bẹo gương mặt Mộc Tiêu: “Béo lên ít nhất cũng phải ba cân.”

Ánh mắt Trần Uyển Uyển tựa như nhìn một con lợn trên bàn cân. Mộc Tiêu đập bàn tay của cô ấy: “Nói bậy.”
Cô rõ ràng là đã trằn trọc mấy đêm, không thể ngủ yên được.
Trong bài thơ cổ đều nói “Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy (1)”, cõi lòng cô đầy suy nghĩ, sao có thể béo lên được!
(1) Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy (为伊消得人憔悴) : Vì ai nên nỗi thân tiều tụy. Đây là câu thơ trong bài thơ “Điệp luyến hoa” của tác giả Liễu Vĩnh. Ý chỉ vì nhớ người mà tiều tụy cũng cam lòng.
“Thật đấy, hơn nữa khí sắc cũng đặc biệt tốt! Trên mặt giống như lấp la lấp lánh sẽ phát sáng lên!” Trần Uyển Uyển suy nghĩ sâu xa, “Điều này làm cho tớ nghĩ đến một bài thơ ——”
Mộc Tiêu nói: “Bài thơ gì?”
“Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai (2). Hahaha.” Trần Uyển Uyển rung đùi đắc ý, sau đó cô ấy đổi thành dáng vẻ hung dữ, “Thành thật khai báo, cậu có phải yêu thích ai đó rồi đúng không!”
(2) Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai (春色满园关不住,一支红杏出墙来): Đây là bài “Du viên bất trị” của Diệp Thiệu Ông. Sắc xuân đầy vườn giam giữ lại không nổi, để một cành hồng hạnh vươn ra ngoài tường; dùng để hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khác.
Mộc Tiêu đang uống trà thì thình lình bị sặc nên kịch liệt ho khan.
“Làm sao vậy làm sao vậy, có phải bị tớ chọc trúng tâm sự nên bị dọa rồi đúng không?”
“Không,” Mộc Tiêu lấy giấy lặng lẽ lau khóe miệng, bình tĩnh nói, “Tớ là bị dọa bởi trình độ thành ngữ kinh thiên động địa của cậu.”
“Cắt, đừng có phủ nhận. Tớ dùng thành ngữ rất chuẩn xác.” Trần Uyển Uyển nói, “Câu thơ này ý tứ chính là, cậu muốn giả vờ như người không có việc gì, nhưng vẻ mặt vẫn cứ che giấu không được sự thật. Tớ đoán vừa rồi nhất định là anh ấy đưa cậu tới.”
Trần Uyển Uyển tự xưng “Không có sở trường đặc biệt, chỉ có trí tưởng tượng là đặc biệt lớn”. Mộc Tiêu lúc trước không có cảm giác gì, nhưng hiện tại lại thật sự chột dạ.
“Có phải đúng không nha?”
Mộc Tiêu uống một ngụm trà, đầu lưỡi ập đến vị ngọt thanh nhè nhẹ, giống như tâm tình của cô vào giờ phút này.
“Đúng vậy.”
Cô bỗng nhiên cúi đầu cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận