Tuy là ở bên cạnh hắn nhiều năm, nhưng thời khắc nghe được giọng nói đó của hắn thì Mộc Tiêu vẫn kinh ngạc một chút.
Giọng nói của Triệu cực kỳ khàn khàn thô ráp, đã không thể dùng giọng khói (1) để mô tả nữa rồi. Nếu chú ý một chút đến cách hắn phát ra tiếng, thì có thể nghe ra được vẻ gắng gượng. Nhưng cái giọng kia vừa rồi thình lình vang lên, quả thực trong nháy mắt có thể đem người kéo vào khung cảnh chuyện ma thường kể lúc nửa đêm.
(1) giọng khói (烟嗓): giọng nói bị khàn và mất tự nhiên do hút thuốc lá quá nhiều.
Còn có khuôn mặt hắn, ban đầu có thể gọi là ngũ quan góc cạnh điển trai, bởi vì gầy ốm mà càng sắc cạnh hơn. Chỉ là bị hai mắt hắn nhìn chằm chằm cũng đều khiến người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Chạy!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khắc kia, trong đầu Mộc Tiêu cũng chỉ có cái chữ này. Cô xoay người liền chạy, nhưng mới vừa đi được nửa bước thì đầu cô dường như đụng phải vách tường, đâm “bang” một tiếng.
Thời điểm cô vừa rồi tiến vào, rõ ràng không có đóng cửa.
Mộc Tiêu hít sâu một hơi, nửa là đau, nửa là nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại. Triệu nhất định là đã đặt bùa chú ở trên cửa.
Đúng rồi, khoá cửa không có dấu vết bị phá hư. Hắn chắc là bò từ cửa sổ lên đây.
Leo lên đến hơn chục tầng bằng tay không trong cái xã hội đầy camera này… Mộc Tiêu trực giác cảm thấy mục đích đến đây lần này của hắn thực thẳng thắn, hơn nữa còn tính toán đánh tốc chiến tốc thắng.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, cô không thể biểu hiện quá không thú vị. Nếu không Triệu có lẽ sẽ mất đi kiên nhẫn, trực tiếp giết cô ở chỗ này.
Ít nhất… phải chống đỡ được cho đến khi Giang Cận đến đây.
Mộc Tiêu cũng không biết vì sao, nghĩ đến Giang Cận, cô liền không thấy sợ như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, xoay người, không nhanh không chậm mà đi vào phòng, sau đó giơ tay “bang” mà ấn bật đèn.
“Có thể trao đổi chút không?” Cô nhìn người đàn ông trên ghế sô pha và mỉm cười, “Lần tới có đặt bùa chú thì liền nói sớm một chút, tôi không muốn lại đụng vào đầu lần hai.”
Cô thở dài, sau đó vòng đến ghế sô pha bên kia rồi ngồi đối diện với hắn.
Triệu Đan rất bất ngờ, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Thời điểm hai người ở cạnh nhau, hắn hầu như chỉ nhìn thấy gương mặt kia của Liễu Y. Không biết là bởi vì diện mạo của Liễu Y trời sinh dịu dàng hay là do Mộc Tiêu cố tình ngụy trang, mà khi đó hắn vẫn luôn cảm thấy tính cách của Mộc Tiêu giống với Liễu Y ngoan ngoãn, đơn giản. Mặc dù cô trù tính trốn thoát khỏi hắn nhưng Triệu cùng lắm là cảm thấy cô chính là một đóa hoa hồng có gai, có một chút tính cách và bản lĩnh của bản thân mà thôi.
Nhưng lúc này, Mộc Tiêu lại đột nhiên giống như thay đổi tính tình, điều này làm cho hắn cảm thấy mới lạ.
Triệu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, thời gian còn sớm, người được an bài đi ra ngoài chắc là có thể giữ chân Giang Cận trong chốc lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vốn dĩ tính toán giết xong liền bỏ đi, nhưng trước mắt ôn lại chuyện cũ cũng không sao.
Hắn hừ rồi cười rộ lên: “Cô có cuộc sống khá tốt đấy.”
Ánh mắt Mộc Tiêu nhìn theo mọi nơi trong phòng bị hắn đánh giá qua: “Là thuê thôi.”
“Ồ? Không phải Giang Cận mua cho cô?” Triệu ý vị thâm trường mà nói.
Dây thần kinh trên huyệt thái dương của Mộc Tiêu kịch liệt nhảy lên.
Tuy là luôn giả vờ bình tĩnh nhưng ở trong nháy mắt cô cũng có chút hoảng loạn. Nhưng mà càng vào thời điểm này, cô càng trở nên bình tĩnh hơn.
Triệu đang thử cô.
Cô nghe ra được.
“Chẳng lẽ không nên gọi tiếng cục trưởng sao?” Mộc Tiêu ngồi vào sô pha, thản nhiên nói.
Cô kỳ thật là đang kéo dài thời gian, thuận tiện cũng muốn mượn đối thoại để nghiệm chứng một chút suy đoán của mình. Nhưng ở trong mắt Triệu thì hoàn toàn là một bộ dạng đắc ý, không có sợ hãi.
“Lúc trước sao tôi lại không nhìn ra, cô là cái dạng phụ nữ này.” Triệu cười rộ lên, “Cô thật là tính đúng. Nếu không có hắn thì cô ở ngoài cửa siêu thị đã bị tôi bắt đi rồi.”
“Nhưng mà vận khí của cô cũng không quá tốt nha. Nếu đêm nay không về nhà thì cô còn có thể sống thêm một ngày.”
Hóa ra là lúc ấy.
Hồi tưởng lại, lúc ấy có một người giọng nói khàn khàn gọi cô một tiếng, tự xưng là công ty môi giới. Nhưng cô nóng lòng muốn thoát thân nên không có quay đầu lại.
Nói như vậy, hành tung của cô ở siêu thị cũng rất có khả năng là do Triệu tiết lộ.
Hắn sớm tìm được cô, nhưng lại không ra tay, là bởi vì lo ngại Giang Cận sao?
“Hiện tại đụng đến tôi, sẽ không sợ anh ấy sao?” Mộc Tiêu một tay chống má, “Về trong cục khó mà giải thích đi.”
“Về trong cục? Haha, Mộc Tiêu, tôi sẽ không đi trở về.” Triệu cười ha hả giống như nghe được một chuyện gì đó buồn cười, “Bảy năm trước tôi đã không còn là người của Cục Điều Tra.”
Quả nhiên là như thế.
Trong quá trình nói chuyện vừa rồi, trong đầu cô đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ này.
Tuy rằng trên người Triệu vẫn mặc áo khoác gió của Cục Điều Tra, nhưng có thể nhìn ra được cái áo khoác gió kia đã cũ lắm rồi. Lại thêm phong cách của hắn thật sự suy sút. Tưởng tượng không ra Giang Cận lại có thể để một người như vậy làm việc dưới trướng mình.
Chỉ là… bảy năm trước, còn không phải là thời điểm cô thoát khỏi hắn ư?
“Có liên quan tới tôi?” Cô hỏi.
“Đúng vậy,” Triệu nói. Nhưng hắn không có nói tiếp để toại nguyện ý nghĩ của Mộc Tiêu. Thay vào đó, hắn đột ngột đứng dậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo, “Kỳ thật khi đó còn rất để ý đến cô. Chỉ là hiện tại, không cần nữa rồi.”
“Tôi chẳng phải đã cảnh cáo cô, sau khi rời khỏi tôi thì không được xuất hiện ở dưới ánh mặt trời rồi sao? Cô cũng nên giống như những con yêu quái khác, hoặc là làm một số việc xấu xa, hoặc là cả đời trốn trong núi sâu rừng già. Không có việc nên nổi lên chói lóa làm gì? Còn ầm ĩ đến cả thành phố đều biết.”
“Cô là một con yêu quái, cũng xứng sao?”
Trong giọng nói của hắn hiện lên vẻ chán ghét rõ rệt đối với yêu quái. Mộc Tiêu ngửi được luồng sát khí nồng đậm, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Cô giỏi nhất là chạy trốn và ẩn nấp, ở chỗ này đánh nhau thì cô chắc chỉ có thể đấu với hắn nhiều nhất là ba chiêu.
Lúc trước Mộc Tiêu còn cảm thấy vận khí của bản thân khá may mắn, trốn đến bảy năm cũng quá tốt, kết quả hôm nay liền gặp phải chuyện này. Chẳng lẽ là vận may đã hết, đêm nay liền phải kết thúc ở chỗ này sao?
Giang Cận vẫn chưa tới, điều này nằm trong dự kiến của Mộc Tiêu. Nếu Triệu biết mối quan hệ của bọn cô mà vẫn quyết định động thủ với cô, thì không có khả năng không đề phòng anh ấy.
Giang Cận hơn phân nửa là bị người nào đó giữ chân.
Mà Triệu đã dần dần tới gần cô, dường như đang đọc được suy nghĩ của cô: “Đang nghĩ đến Giang Cận? Cô yên tâm, hắn sẽ không tới.”
Hắn nói cái gì Mộc Tiêu đều xem như đánh rắm. Thay vào đó, cô lợi dụng khoảng trống để dùng đôi tay chống tay vịn, nhảy ra phía sau tránh khỏi tầm kiểm soát của hắn. Cô không thể chạy ra khỏi cửa nhà được, vì vậy ít gì cũng phải chạy quanh trong phòng trong chốc lát.
“Tôi nếu là cô thì sẽ không hấp hối giãy giụa.” Triệu nâng tay lên, ngưng tụ thành một đường bùa chú, đánh thẳng về phía Mộc Tiêu. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ tàn bạo.
Mộc Tiêu biết chiêu này cô tránh không khỏi. Ánh mắt cô chạm đến tấm hoạ bì trên tường. Cô hạ quyết tâm, kéo nó qua che ở trước người thì vừa lúc bị bùa chú của Triệu chạm vào.
Khi bùa chú chạm vào hoạ bì thì toàn bộ đều bị dẫn qua. Mộc Tiêu thừa dịp thoát khỏi nó. Bùa chú thiêu đốt đi lên dọc theo tấm hoạ bì. Trong không khí bùng lên những tiếng vang lách tách, còn có mùi khét.
“Thật là ra quyết tâm tàn nhẫn.” Triệu ung dung nói lời bình luận nhưng trán hắn thì nhăn lại. Hắn từ trong áo khoác gió lấy ra một tá lá bùa màu vàng, rồi giơ tay ném hết lên. Những cái lá bùa màu vàng đó tựa như có sinh mệnh, lao đến dán vào trên tường, vừa lúc đem Mộc Tiêu bao vây ở chính giữa.
Trong tay hắn nghịch một chiếc bật lửa, ấn bật rồi lại tắt: “Thiêu đốt không giết được cô.”
Tay chân Mộc Tiêu giờ phút này không có cách nào nhúc nhích giống như bị trói lại. Cô hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn. Đây là trận chân hỏa mà tất cả các yêu quái đều sợ hãi. Một khi bị dẫn lửa thì cho dù là có tu vi mấy ngàn năm thì cũng đều tan thành mây khói. Mặc dù có thể giữ được nguyên hình nhưng cũng rốt cuộc không có cách nào tinh biến.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào làm cho ngọn lửa rung rinh. Tay của Triệu vung ra, nó liền giống như mũi tên mà lao thẳng đến Mộc Tiêu.
Đồng tử của Mộc Tiêu co rụt lại, giống như nhìn thấy một màn ánh lửa nổ bùng lên trên trời.
Đúng lúc này, bên cạnh cửa có thứ gì đó xuyên qua không khí mà lao đến, quấn lấy cái bật lửa kia rồi nhanh chóng quay hướng sang một bên. “Bang” một tiếng, đập thật mạnh vào khung cửa sổ. Gần như cùng lúc đó, Mộc Tiêu nghe thấy được một tiếng súng vang lên.
Triệu không thể tin mà nhìn chằm chằm vào lỗ thủng chảy máu trên vai mình. Cái đồ vật xuyên qua giờ phút này liền rơi xuống dưới chân hắn. Nhưng nó chỉ là một tờ lá bùa màu vàng với một đầu được gấp lại, bên rìa dính vết máu đầm đìa.
Hắn sa sầm sắc mặt, vội vàng chạy về phía cửa sổ liền vọt xuống.
Mộc Tiêu tim đập thình thịch nhưng bị nhốt ở trong trận. Mặc dù không có lửa nhưng yêu lực của cô cũng đang dần dần suy yếu, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trong lúc mơ hồ, Mộc Tiêu thấy có người đang sải bước đi nhanh tới. Cô mơ hồ nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của người nọ, dáng người vẫn thẳng tắp rắn rỏi. Bên tai cô vang lên tiếng bước chân càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, hơi thở mát lạnh dễ chịu trên người Giang Cận cũng quét đến một chút.
“Anh đã tới chậm.” Giang Cận cúi người ôm lấy cô, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, gần như vậy nhưng lại nghe không rõ.
Thật là kỳ quái, một khắc kia nhìn thấy anh thì cả người cô càng đau hơn. Da thịt giống như bị lửa thiêu đốt, xương cốt giống như bị rã rời.
Mộc Tiêu chậm rãi nhắm lại mí mắt: “Em có chút mệt.”
“Ừ,” Giang Cận vén một lọn tóc rơi xuống thái dương cô, dịu dàng nói, “Ngủ đi, anh ở đây.”