Em đều có gương mặt anh thích

Một giấc ngủ này trôi qua, khi tỉnh lại thì bốn phía đều tối om.
Mộc Tiêu mở mắt nhìn trần nhà hồi lâu, liền nhìn thấy hình dáng của cái đèn. Bên tai cô có chút ấm áp, giống như phản ứng của người thường khi bị sốt. Khi tri giác cơ thể dần dần khôi phục, Mộc Tiêu giật giật ngón tay. Sau đó, cô gắng gượng ngồi dậy từ trong ổ chăn.
Cô duỗi tay mò mẫm tìm công tắc, “tách” một tiếng mà bật đèn lên. Sau khi thích ứng với ánh sáng thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là tấm ga trải giường màu xanh đậm, cửa kính sát đất được che lại bởi một tấm rèm mỏng, lấp ló lộ ra cảnh vật u tối.
Nơi này hình như… có chút quen mắt.
Mộc Tiêu ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào giá treo áo khoác và ghế sô pha bằng da màu xanh lá cây đậm ở trong góc tường. Cô bỗng nhiên nhận ra đây là phòng của Giang Cận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi thứ trước mặt đều giống như lúc trước, trong không khí thoang thoảng một mùi hương mát lạnh.
Trong nhà thực ấm, cô vén chăn bước xuống giường, chân trần mang đôi dép mềm mại.
Mộc Tiêu ấn xuống tay nắm cửa. Gần như cùng lúc đó, cô nhận thấy được trên tay hơi rung động, chắc là ngoài cửa vừa lúc có người định tiến vào. 
Vì thế cô lui ra phía sau một bước.
Giây tiếp theo, cửa bị mở ra, bóng dáng của Giang Cận xuất hiện ở trước mặt cô.
Tay trái anh cầm một ly nước. Khi nhìn thấy cô thì anh mặt mày thư thả, đưa cho cô ly nước: “Uống một chút đi.”
Vẻ mặt của anh vẫn cứ bất hiển sơn bất lộ thủy (1), nhìn không ra là vui hay giận.
(1) bất hiển sơn bất lộ thủy: ý nói những người giấu giếm, không bộc lộ năng lực.
Mộc Tiêu gật đầu, tiếp nhận ly nước, nhấp uống mấy ngụm nhỏ.

Cô vừa uống vừa suy tư, Giang Cận kế tiếp có thể sẽ nói cái gì.
Sẽ hỏi cô có mối quan hệ gì với Triệu sao?
Cô lại nên trả lời như thế nào. Nếu trả lời thì anh sẽ tin sao?
Ai ngờ Giang Cận lại một chữ cũng không hỏi, chỉ nói: “Đi mặc đồ vào.”
Mộc Tiêu hiện tại còn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, nhưng ở trong nhà nên không có cảm giác được lạnh. Chỉ là khi cô ngoan ngoãn xoay người, mới vừa quay được một nửa thì người cô cứng đờ lại.
Cô… mặc… áo ngủ…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rũ mắt nhìn xuống thì thấy bộ đồ ngủ nam rộng lớn rõ rệt, Mộc Tiêu cảm thấy mặt mình nhanh chóng đỏ bừng.
Giang Cận đi lướt qua cô, đi được vài bước thì vươn tay gỡ một chiếc áo khoác màu đen trên giá treo đồ: “Quần áo của em đều là mồ hôi nên đem đi giặt rồi. Nếu không lấy tạm một chút?”
“À,” anh nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Tiêu thì mới nhớ tới chuyện giải thích, “Quần áo không phải do anh thay.”
Anh chỉ về phía phòng khách: “Ở kia có hai cái bóng đèn.”
-
Áo khoác của Giang Cận là kiểu áo Jacket. Sau khi mặc vào, cô liền dựng thẳng cổ áo lên, kéo khóa kéo lên đến hết cỡ, che khuất đi nửa khuôn mặt cô. Phần lớn tóc cô cũng được lồng vào, vài sợi tóc lòa xòa ở bên ngoài đung đưa theo động tác của cô.
Bộ đồ lớn hơn một size, thoạt nhìn không những không đột ngột, ngược lại còn phù hợp với phong cách bạn trai oversize đang được ưa chuộng.

Thời điểm Mộc Tiêu mặc bộ đồ này xuất hiện ở phòng khách, đôi mắt Hoa Cừu đều nhìn thẳng vào: “Lão đại, em nên làm theo trình tự hay là đưa thẳng bao lì xì? Tiền biếu là 9999 có thích hợp không?”
Vệ Xán đấm cậu ta một cái.
Giang Cận dẫn Mộc Tiêu ngồi xuống ở một bên, không biết có phải muốn đem cô cách ly với Hoa Cừu hay không. Anh giới thiệu nói: “Vệ Xán, Hoa Cừu.”
Mộc Tiêu gật đầu mỉm cười: “Chào hai người.”
Vệ Xán là người quen nên cười tủm tỉm và vẫy tay với cô. Người đàn ông tên là Hoa Cừu có thân hình mập mạp, thoạt nhìn rất phúc hậu. Khi cậu ta cười rộ lên thì chỉ nhìn thấy răng, còn mắt thì nhắm tịt. Mộc Tiêu vốn cảm thấy có chút quen mắt.
“Tề… Thiên Thịnh?” Cô hỏi không chắc chắn.
Cô nghĩ ra, người đàn ông trước mắt này chính là “Tề tổng” trong miệng Trần Uyển Uyển. Người nắm trong tay cổ phần thực tế của Truyền Thông Thiên Thịnh, cô đã xem qua ảnh chụp.
Tuy rằng cậu ta có đôi chút khác biệt so với trong ảnh chụp, nhưng mà Mộc Tiêu luôn am hiểu “xuyên thấu qua túi da để nhìn rõ xương cốt”. Cô liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ tương đồng.
Nghe thấy cái này tên, người đàn ông rõ ràng sửng sốt. Cậu ta gào lên một tiếng và nhảy lên trên sô pha, liếc mắt nhìn Giang Cận một cái với vẻ hàm oan tố cáo: “Lão đại!”
Mộc Tiêu không rõ nguyên do, cũng nhìn qua Giang Cận. Giang Cận nói: “Anh vừa rồi giới thiệu, thật sự là Hoa Cừu.”
Hoa Cừu chắp tay nói: “Mộc tiểu thư, đừng gọi em bằng cái tên đó được không? Chị có thể gọi em là Hoa Cừu. Tên này tương đối phù hợp với bản tính phong lưu phóng khoáng của em, không bám vào một kiểu tính khí nào. Ách, nếu như chị cảm thấy khách khí khi gọi tên đầy đủ, vậy cũng có thể gọi là Cừu Mập Mạp như người trong nhà em hay gọi.”
Cừu Mập Mạp… Mộc Tiêu nghĩ thầm, còn không bằng Tề Thiên Thịnh đâu.
“Cái tên Tề Thiên Thịnh quá giống với Mỹ Hầu Vương. Dáng người cậu ta không hợp, mỗi lần tự giới thiệu đều sẽ bị người ta cười cợt.” Vệ Xán vui sướng khi thấy người gặp họa, “Về sau cậu ta đổi lại tên, nhưng mà tên trên chứng minh thư không đổi được. Cho nên cậu ta không bao giờ mang theo chứng minh thư khi đi ra ngoài... "
Hoa Cừu: “…”

Họ Vệ này, hai ba câu liền đem mọi chuyện của cậu ta tiết lộ hết sạch!
Mắt thấy trong nhà sắp xảy ra một hồi ẩu đả, Mộc Tiêu vội vàng nói: “Là chính chị nhìn thấy, một người bạn ở trong công ty nói cậu được gọi bằng cái tên này.”
Giang Cận lúc này thực bất công mà nói: “Đừng để ý đến cậu ta.”
Hoa Cừu trừ bỏ uất ức thì cũng chỉ còn lại uất ức: “Lão đại, em ít gì cũng từng là một phú nhị đại hẳn hoi, vứt bỏ vinh hoa phú quý để cùng anh vào sinh ra tử lâu như vậy. Thế mà anh lại nói với chị dâu đừng để ý em.”
Thông tin trong lời nói của cậu ta rắc rối phức tạp, Mộc Tiêu nhất thời hoa mắt chóng mặt, thế mà không bắt được điểm quan trọng nhất: “Phú nhị đại?”
Thoạt nhìn không quá giống.
Giang Cận nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nhìn Mộc Tiêu, một bộ dạng như suy tư gì đó: “Anh cho rằng em sẽ phủ nhận từ “chị dâu” trước.”
Hoa Cừu và Vệ Xán liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười “hehehe”.
Mộc Tiêu: “…”
Nhóm người này, tính kế đều thâm sâu nha.
Trông cô thoải mái ngồi ở bên cạnh, giống như Giang Cận không có liên quan gì đến cô… Nhưng cô ở trong lòng lại đưa ra kết luận.
Nhất định là bởi vì gần mực thì đen.
Mộc Tiêu da mặt mỏng, Giang Cận biết nên có chừng mực nên không nói nhiều lời nữa, thay vào đó nói: “Nói chuyện chính sự đi.”
Hoa Cừu và Vệ Xán đều không hẹn mà cùng ngồi nghiêm chỉnh lại. Hai người thật cẩn thận mà nói: “Liền tại đây?”
“Ừ,” Giang Cận nhẹ nhàng lên tiếng, liếc mắt nhìn Mộc Tiêu một cái, “Cùng nhau nghe?”
Mộc Tiêu theo bản năng gật gật đầu. Cô trực giác chuyện chính sự này có liên quan đến cô.

Cô cũng đã trốn tránh nhiều năm như vậy rồi. Bây giờ người của Cục Điều Tra có thể giúp cô một phen. Cô không có lý do gì phải ở trong vũng bùn nữa.
Ít nhất cũng phải biết rõ ngọn nguồn của Triệu.
“A, được.” Vệ Xán nuốt nước miếng, từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu rồi đặt lên trên bàn trà, “Đây là tất cả thông tin em có thể tìm được về hành tung của Triệu Đan. Bảy năm trước, hắn ăn trộm của công. Sau khi rời khỏi Cục Điều Tra thì đã đến Bắc Thành, Thái Châu và Tây Giang. Theo manh mối đáng tin cậy thì gần đây hắn đã ở An Thành.”   
Mọi thứ về “Triệu” dần dần lộ ra ở trước mắt. Tim Mộc Tiêu đập thình thịch. Hóa ra hắn tên là Triệu Đan.
“Đêm qua, Triệu Đan đã đột nhập phi pháp vào nhà dân với ý đồ phóng hỏa và làm chủ nhà bị thương. Theo camera cho thấy, lúc 15:32 hắn đã tay không trèo vào tòa nhà chung cư. Lúc 18:21 hắn nhảy xuống từ cửa sổ phía nam, không biết chạy đi đâu.” Hoa Cừu nói, “Đã lấy mấy cái tội danh đột nhập phi pháp vào nhà dân, trộm cướp, phóng hỏa để yêu cầu bên công an hỗ trợ. Bọn họ cũng đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng camera trong đêm đó. Nhưng mà, có rất ít hy vọng tìm thấy.”
Mộc Tiêu nghe xong liền biết Hoa Cừu đang nói đến cái đêm cô bị tấn công. Cô ôm má, im lặng lắng nghe.
Ban đầu Vệ Xán còn lo lắng trong lòng Mộc Tiêu sẽ có cái gì. Giờ phút này nhìn thấy, cô nhận ra Mộc Tiêu còn kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của mình, cho nên liền an tâm.
Cô nghĩ đến lão đại cũng là hiểu được tính cách của cô ấy, nên mới có thể để mọi người ngồi ở chỗ này mở cuộc họp nhỏ: “Người rời khỏi Cục Điều Tra biết rõ nhất quy trình làm việc của Cục, sẽ không ngu ngốc đến mức làm bại lộ dấu vết hoạt động mấu chốt. Không biết hắn dùng phương pháp gì để xử lý vết thương chảy máu.”
“Lão đại…”
Vệ Xán muốn nói lại thôi.
Lần này Triệu Đan làm cho người ta cảm thấy không hề đơn giản, không dễ đối phó như vậy.
Vì để kéo dài thời gian giữ chân Giang Cận, Triệu Đan thậm chí còn dùng đến lực lượng yêu quái.
Người đã từng nhắc tới yêu quái liền nghiến răng nghiến lợi thì thật khó có thể tưởng tượng hắn sẽ hợp tác với yêu quái.
“Lúc trước hắn lẩn trốn nhiều năm như vậy cũng chưa từng bị bại lộ hành tung. Em nghĩ là hắn có cách đối phó với Cục Điều Tra chúng ta.” Vệ Xán nói, “Hiện tại hắn lại lùi về sau, chúng ta không có cách dẫn dụ hắn đi ra…”  
Vệ Xán nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy Mộc Tiêu thấp giọng nói: “Em có.”
Trong phòng nhất thời trở nên an tĩnh. Mộc Tiêu hít vào một hơi thật sâu, lặp lại một lần nữa: “Em có cách.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận