“Không thể được.” Giang Cận liếc mắt nhìn Mộc Tiêu một cái.
Mộc Tiêu còn đang hấp hối giãy giụa: “Triệu Đan chắc là nhắm tới em, cho nên em đi là thích hợp nhất.”
“Chị dâu nói cũng có lý nha…” Hoa Cừu bị kẹp ở giữa giống như Trư Bát Giới. Chốc lát thì nói lão đại rất đúng, chốc lát lại nói chị dâu rất đúng. Cuối cùng, cậu ta đầu tiên là bị lão đại lạnh lùng quét mắt liếc nhìn một cái. Sau đó, cậu ta lập tức bị Vệ Xán nhịn không được nữa mà dùng một nắm đấm để chặn miệng lại.
Hoa Cừu yếu ớt ôm bụng, suy yếu mà dựa vào góc sô pha: “Hai người… xin cứ tự nhiên.”
Cậu ta xem như đã nhìn ra, cẩu độc thân liền không nên xen vào cuộc tranh cãi của cặp đôi yêu nhau, đặc biệt là khi bọn họ còn có một fan couple hùng mạnh tên là Vệ Xán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vệ Xán vung tay: “Xin lỗi nhé, tên này ăn nhiều thịt quá rồi. Em dẫn cậu ta đi dạo.”
Nói xong, Vệ Xán không có thanh minh thêm mà xách Hoa Cừu nặng 178 cân từ trên sô pha lên, kéo ra ngoài cửa.
Vệ Xán giống như nữ ma đầu khí phách ngông nghênh muốn đem cậu ta kéo đi ninh hầm.
Cục bông nhỏ “gâu” một tiếng, vô tình thu hút sự chú ý của nữ ma đầu. Cô ấy đột nhiên xoay người, một phen túm lấy gáy cục bông nhỏ, bắt nó đem đi ra ngoài giống như xem nó là món ăn phụ.
Mộc Tiêu: “…”
Dáng người Vệ Xán không cao hơn cô là mấy, nhưng thực lực lại cao hơn cô không chỉ một chút. Nghĩ đến sức chiến đấu của bản thân không đủ hai lượng cân, cô bỗng thấy không đủ tự tin.
Chẳng trách Giang Cận lại không đồng ý.
Vệ Xán và Hoa Cừu vừa rời đi, trong phòng liền yên tĩnh lại. Mộc Tiêu biết Vệ Xán có ý tốt muốn cho bọn họ thời gian để thảo luận. Nhưng cô không chắc mình có thể thuyết phục được Giang Cận.
Rốt cuộc kế hoạch của cô là đem bản thân trở thành bia ngắm.
Ở một góc độ khác mà nói, Giang Cận một mực cự tuyệt, kỳ thật làm Mộc Tiêu thấy rất vui vẻ.
Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm nhi nữ tình trường.
Cô cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Thật sự không thể sao?”
“Ừ.” Nhận thấy được Mộc Tiêu yếu thế, giọng điệu của Giang Cận cũng dịu lại, nhưng vẫn không chịu thương lượng.
Mộc Tiêu nói: “Em và hắn sống chung mấy năm nên biết tính cách của hắn. Hắn lúc này luôn muốn giết em, thấy em xuất hiện ở trước mắt công chúng thì nhất định sẽ càng thêm tức giận. Mặc dù biết đây là bẫy rập nhưng cũng sẽ tìm mọi cách đào lỗ hổng để tới giải quyết em.”
Mà Cục Điều Tra thì có thể nhân cơ hội bắt giữ Triệu Đan. Cô hoàn toàn tin tưởng Giang Cận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Cận nghe xong lời này thì lại nguy hiểm mà nhướng mày: “Anh không nghe lầm đấy chứ, em ở trước mặt anh nhắc tới người đàn ông khác, còn cố tình nhấn mạnh ‘mấy năm’?”
Mộc Tiêu: “…”
Cô rõ ràng không phải có ý tứ đấy.
Giang Cận luôn có cách để chuyển đề tài.
Thời điểm Vệ Xán và Hoa Cừu mới vừa rồi còn ở đây, cô vì thuyết phục bọn họ đồng ý kế hoạch nên đã đem chuyện cũ với Triệu nói thẳng ra. Trong lòng cô không phải không thấp thỏm, cũng không phải là không sợ Giang Cận sẽ vì vậy mà để ý.
Tuy nhiên, sự thật là Giang Cận lại bày ra bộ dạng không để ý lắm, ngược lại còn thích mượn cơ hội để đùa giỡn cô.
Nói đi cũng phải nói lại, vẻ nhẹ nhàng bâng quơ này của anh cũng làm Mộc Tiêu xóa đi rất nhiều khúc mắc đối với chuyện cũ.
“Không có… em chỉ là việc nào ra việc đó.” Mộc Tiêu giảm đi không ít khí thế.
“Anh đây cũng việc nào ra việc đó. Anh không hy vọng em lại vì hắn mà làm những việc bản thân không muốn.” Giọng điệu của Giang Cận thực lạnh nhạt, đảo mắt nhìn qua, “Hiểu rõ chưa?”
Mộc Tiêu lại cực kỳ hiểu rõ rồi.
“Em không có không muốn.” Mộc Tiêu lẩm bẩm, “Hắn có thể trốn Cục Điều Tra bảy năm thì nhất định có cách lại trốn thêm bảy năm nữa. So với việc để lâu dài làm hắn trở thành tai hoạ ngầm, thì chẳng bằng giải quyết hết một lần nha…”
Kế hoạch mà cô đưa ra tuyệt đối không có vô cớ gây rối.
Triệu Đan vốn dĩ tinh thần không ổn định, dễ dàng chịu kích thích. Lúc này nếu cho hắn biết bản thân làm lơ sự uy hiếp của hắn, tùy tiện mà xuất hiện ở trước mặt công chúng rồi hưởng thụ đủ loại thổi phồng… Điều này chắc chắn là một đả kích rất lớn đối với hắn. Hắn ta chắc chắn sẽ không rời khỏi An Thành, mà sẽ ở lại chờ cơ hội ra tay.
Nếu Cục Điều Tra có vận khí tốt hơn thì có thể bắt giữ hắn về quy án trước khi hắn động thủ với Mộc Tiêu.
Giang Cận làm sao không biết điều này. Anh có chút hơi nóng nảy mà gõ gõ tay vịn, thầm nghĩ liền không nên sớm nói cho cô biết chuyện Triệu Đan phản bội Cục Điều Tra.
Ý định của anh là muốn xoa dịu tâm trạng của Mộc Tiêu một chút, làm cô không đến mức quá sợ hãi. Ai ngờ lá gan cô lại lớn, không những không sợ, ngược lại còn đưa ra cái kế hoạch như vậy.
Thật là vui buồn lẫn lộn.
Vui chính là cô vẫn quật cường dũng cảm. Nhưng buồn lo chính là anh không biết nên lấy lý do gì để thuyết phục cô.
Trong lúc xuất thần, Mộc Tiêu đã đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt anh.
Sức đề kháng của đàn ông đối với người phụ nữ ăn mặc quần áo của mình luôn nhỏ bé yếu đi một chút. Mặc dù là Giang Cận tu đạo đã lâu nhưng cũng không có ngoại lệ. Huống chi anh lại không phải là hòa thượng thanh tâm quả dục.
Anh nhìn chằm chằm vào Mộc Tiêu đang đi tới, đôi mắt hơi nheo lại: “Sao nào, muốn hối lộ anh?”
Mục đích ban đầu của Mộc Tiêu là tiến lại gần để dễ nói chuyện. Ai ngờ đối phương lại phát ra tín hiệu nguy hiểm như vậy. Cô nhất thời đứng lại tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Vẫn là Giang Cận trầm mặc thở dài, vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Anh biết Mộc Tiêu nhà anh không thể thông suốt như vậy.
Mộc Tiêu liền rất không có tiền đồ mà đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nghe thấy Giang Cận hỏi mình: “Thích diễn kịch sao?”
“Rất thích nha,” tuy rằng không biết vì sao anh đột nhiên hỏi như vậy, nhưng Mộc Tiêu vẫn gật đầu, “Trước kia em còn nghĩ đến việc trở thành diễn viên nha.”
“Thật à, khi nào?”
“Ưm…” Nhắc đến mộng tưởng trước kia dù sao cũng làm người ta có chút ngượng ngùng, Mộc Tiêu nghĩ nghĩ, “Lúc ấy ngành công nghiệp điện ảnh của Trung Quốc vừa mới phát triển mạnh, cảm thấy có chút mới lạ. Về sau lại…”
Về sau lại chính là Triệu Bội Bội liên tục dụ cô tiến vào giới giải trí. Cô nhận thấy được bản thân nhiều lần động tâm. Nhưng cô e ngại Triệu Đan nên nhiều lần không dám hành động.
Cô không ngờ tới lúc này bản thân quyết định dốc hết tâm sức thực hiện, lại là vì để khiêu khích Triệu Đan.
Giang Cận kiên nhẫn lắng nghe, hồi lâu không nói chuyện. Nhận thấy được lúc này bầu không khí giữa hai người đã dịu lại, Mộc Tiêu thử gọi một tiếng: “Giang Cận…”
Sau một lúc lâu, cô chỉ nghe anh nói: “Nếu em thật sự thích, vậy liền diễn thôi.”
-
Tới đêm khuya hôm đó, Mộc Tiêu cũng không thể biết rõ vì sao Giang Cận bỗng nhiên đồng ý. Hơn nữa bản thân cũng không hiểu sao mà ngủ lại ở nhà Giang Cận.
Đương nhiên cùng ở lại còn có Vệ Xán và Hoa Cừu. Dù sao nhà Giang Cận cũng đủ lớn cho mỗi người ở một phòng.
Trước khi đi ngủ, Mộc Tiêu tắm xong, khoác áo tắm dài ngồi ở trên ô cửa sổ nhỏ để ngắm cảnh đêm bên sông. Trong tay cô là điện thoại đang mở giao diện trò chuyện WeChat.
Vệ Xán thực tự giác mà coi cô thành chị em thân thiết của mình:【Mộc Tiêu nha, chị vẫn là không hiểu rõ lời nói của lão đại.】
Mộc Tiêu:【Nói cái gì?】
【Anh ấy nói “không hy vọng em vì Triệu Đan mà làm những việc bản thân không muốn”, có đúng không?】
Mộc Tiêu:【Ừ】
【Như vậy sau đó chị nói diễn kịch là chuyện chị mong muốn làm, anh ấy đương nhiên là đồng ý rồi】Vệ Xán nói.
Mộc Tiêu ngơ ngẩn nhìn điện thoại, hóa ra Giang Cận là có ý này sao?
Cô còn tưởng rằng anh lo lắng cho sự an toàn của cô.
【Chắc chắn là vậy rồi. Em nói cho chị nha, lão đại tụi em thuộc loại muộn tao (1) lại còn tự luyến. Anh ấy căn bản không đem loại mặt hàng như Triệu Đan để vào mắt, từ đầu tới cuối chỉ quan tâm đến chị thôi】Vệ Xán tiếp tục nói,【Lại nói với chị, người trong Cục Điều Tra tụi em tuy rằng nhiều đi. Nhưng không có mấy người được việc, chuyện Triệu Đan bỏ trốn căn bản không tính là chuyện lớn ở chỗ tụi em. Lão đại lúc trước cũng lười đi quản chuyện này. Nhưng cách đây không lâu anh ấy mới vừa biết Triệu Đan có thể có liên quan đến chị. Mẹ ơi, sự tích cực làm việc đó…】
(1) muộn tao (闷骚): thường dùng để chỉ những người trầm lặng, không dễ dàng bộc lộ những cảm xúc cá nhân ở bên ngoài, nhưng ở trong lòng lại rất cuồng nhiệt.
【Thôi em không nói nhiều nữa, nói thêm nữa thì em phải tăng ca. Giữ bí mật nhé.】
Mộc Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, nhìn đến cuối cùng cô gần như có thể ghi nhớ được đoạn tin nhắn kia của Vệ Xán.
Cô vẫn luôn cảm thấy vận khí của bản thân không tốt cũng không kém. Tuy rằng một đường gập ghềnh, nhưng cuối cùng cô đều có thể vượt qua được khó khăn.
Cho đến giờ phút này cô mới rõ ràng cảm nhận được, vận khí của cô không phải không tốt cũng không kém, mà quả thực là quá tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Mộc Tiêu: Thật quá tốt khi có thể gặp được anh.
Giang Cận: Trí nhớ của em tốt chút thì có lẽ sẽ càng tốt hơn.