Em đều có gương mặt anh thích

Công khai tuyên bố chủ quyền gì đó…
Mộc Tiêu nóng cả mặt. Cô bấm tắt điện thoại, lấy tay quạt phe phẩy cho có gió.
Vì sao trong phim truyền hình nam theo đuổi nữ, còn nữ sinh đều cao ngạo, lạnh lùng. Đổi lại là Giang Cận theo đuổi cô… Cô lại thường xuyên bị tim đập bùm bùm, giống như cô mới là cái người theo đuổi kia nha?
Thật không có uy nghiêm.
Mộc Tiêu im lặng gục đầu xuống ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị làm sao vậy?” Hoa Cừu hoảng sợ, còn tưởng rằng cô không thoải mái chỗ nào.
“Không có,” Mộc Tiêu tìm cái cớ qua loa, yếu ớt nói, “Chị đói bụng.”
Vệ Xán nhìn chằm chằm vào bữa sáng ở trên bàn trà mà mấy người đã ăn vào nửa tiếng trước, lâm vào trầm tư: “Mộc Tiêu.”
“Hả?”
“Chị không phải đói bụng, chị đây là tương tư thành bệnh.” Cô ấy nghiêm túc nói.
Mộc Tiêu: “…”
Được rồi, cô không nghĩ phản bác.
-
Thời gian “tương tư thành bệnh” cũng không có quá giống như cổ nhân nói “như cách ba thu”. Đương nhiên có một phần nguyên nhân rất lớn là do Giang Cận ngày hôm sau liền đã trở về.
Trong một ngày này, Mộc Tiêu chú ý quan sát một chút xu hướng dư luận trên Weibo. Bởi vì sự cố ý dẫn dắt của kẻ tung tin nên chuyện tình cảm của cô và Giang Cận đã là sự thật ở trong mắt của cư dân mạng. Mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa có rõ ràng, nhưng bầu không khí hoan nghênh của một mảnh Trung Quốc làm Mộc Tiêu không thích ứng lắm. Trong lòng cô luôn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung một phen.
Gây tranh cãi nhất chính là chuyện nhảy cầu cứu người. Một nửa cư dân mạng tin là lăng xê, nửa còn lại tin là trùng hợp. Hướng gió chung của dư luận là cho dù có lăng xê hay không thì vị tiểu tỷ tỷ này vẫn lập được nhân thiết người đẹp thiện tâm. Mọi người đều thực chờ mong sau đó. Tuy rằng cũng có một bộ phận cư dân mạng tự nhận là chán ghét dối trá vẫn tiếp tục phỉ báng cô, nhưng dù sao cũng là số ít.
Mộc Tiêu luôn nhìn qua hết, khen cô cũng được, mắng cũng được, cô kỳ thật để ý nhất vẫn là Triệu Đan sau khi nhìn thấy sẽ như thế nào.

Chỉ trong vài ngày, cô từ trốn trốn tránh tránh biến thành khiêu khích chính diện. Cô thế mà khá thoải mái, thích ứng rất nhanh.
-
Trong ngày Giang Cận trở về, Mộc Tiêu bị một cú điện thoại đánh thức. Đối phương có giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe, báo cho cô biết 10:30 đến văn phòng Truyền Thông Thiên Thịnh gặp mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kể từ khi trở thành một dân thất nghiệp lang thang, chứng làm biếng của Mộc Tiêu liền trở nên trầm trọng. Cô vâng dạ mà đáp một hồi. Cuối cùng đối phương cúp điện thoại, cô lại một lần nữa nằm trở về trong ổ chăn.
Nằm vài giây, bộ não cô mới phản ứng theo lẽ thường đối với bốn chữ “Truyền Thông Thiên Thịnh” này. Cô ngồi dậy trên giường ngay lập tức, túm lấy mái tóc, tức khắc hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô nhìn vào điện thoại thì thấy đã gần 9 giờ. Thời gian không quá dư dả, Mộc Tiêu nhanh chóng nhảy xuống giường, tắm rửa, trang điểm nhẹ xong thì liền đi ra ngoài.
Hôm nay trời quang mây tạnh, mới sáng 9 giờ nên ánh mặt trời ôn hòa. Mộc Tiêu mở cửa sổ xe, một đường suôn sẻ chạy tới Truyền Thông Thiên Thịnh.
Lại nói, nơi này cô đã đến hàng chục lần. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô xuất hiện bằng chân thân của mình.
Sáng sớm đi vội vàng nên Mộc Tiêu không chú ý đến nhiệt độ, nhất là lúc công ty bật máy sưởi. Cô cảm thấy nóng nên liền cởi áo khoác len khoác ở trên tay.
Cô chỉ mặc một chiếc áo len màu xanh lam khói bên trong, lộ ra cái cổ thon dài, nước da trắng nõn như ngọc. Mặc dù ở trong Truyền Thông Thiên Thịnh đã quen nhìn thấy những người nổi tiếng, nhưng đây cũng đúng là một phong cảnh đẹp.
Mộc Tiêu quen cửa quen nẻo, nhưng lại ngăn không nổi một người đàn ông nhiệt tình chào đón, ấn thang máy thay cô.
“Cảm ơn anh nha.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo. Em là cái người trên Weibo…” Người đàn ông đeo cặp kính đen, nhìn Mộc Tiêu nhất thời không trả lời nên vội nói thêm, “Anh là fan của em! Từ lúc xem video em cứu người kia, anh liền nhận định em là nữ thần của anh!”
Mộc Tiêu: “…”
Cái loại cảm giác có fan trước khi xuất đạo này, sao lại vi diệu như vậy nhỉ?
Lần đầu được người ta giáp mặt tâng bốc, Mộc Tiêu không ứng phó kịp. Cô chỉ có thể bày ra vẻ mặt bình tĩnh, lễ phép mà cười một chút, rồi đi vào thang máy.
Mà vị fan nhiệt tình kia cảm thấy mãn nguyện, vẫy tay với cô, cười đến mặt mày xán lạn.

Anh ta còn lén làm khẩu hình miệng nói “anh sẽ giữ bí mật” với cô.
Giữ bí mật gì cơ chứ? Mộc Tiêu nghĩ thầm, cô cũng không có bí mật gì.
Cô nhớ mang máng người trong điện thoại bảo cô đi đến phòng họp. Cửa phòng họp đóng chặt, Mộc Tiêu duỗi tay đẩy cửa ra. Cửa có chút nặng, có thể thấy được là làm từ gỗ đắt tiền.
Phòng họp rộng lớn lại vắng người, chỉ mở một cánh cửa sổ, rèm cửa dày nặng bị gió thổi hơi vén lên. Trong phòng rất ấm áp, bàn hội nghị lớn như vậy nhưng chỉ có hai người ngồi.
Hoa Cừu và một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ ước chừng hơn 30 tuổi, trang điểm thật nhẹ nhàng lại rất tinh tế, giữa mày hiện lên khí khái anh hùng, vừa thấy liền biết chính là mãnh tướng ở nơi làm việc. Thấy Mộc Tiêu tiến vào, cô ấy vội vàng đứng dậy, lịch sự chào hỏi: “Chào Mộc tiểu thư, tôi là Vu Diễm của bộ phận quản lý.”
Mộc Tiêu nghe giọng thì nhận ra cô ấy chính là cái người gọi điện thoại tới. Cô mỉm cười với cô ấy: “Chào cô.”
Hoa Cừu bảo cô ngồi xuống: “Lại đây, bên này.”
Sau khi Mộc Tiêu ngồi xuống thì Vu Diễm đẩy một tập tài liệu đến trước mặt cô. Mộc Tiêu tiếp nhận thì thấy đó là hợp đồng của Truyền Thông Thiên Thịnh.
“Mộc tiểu thư có thể xem trước, có vấn đề gì thì cứ hỏi.” Vu Diễm nói.
Khi nói chuyện, Vu Diễm ngước mắt đánh giá một chút người phụ nữ trước mặt.
Cô thấy cô ấy cùng lắm là 25-26 tuổi, mái tóc dài hơi uốn xoăn phía dưới, môi hồng răng trắng, quả nhiên là một mỹ nhân. Có linh hồn nhất chính là đôi mắt kia, sóng mắt long lanh, đã trong sáng lại xinh đẹp. Có thể nhìn ra được là đẹp tự nhiên, thực sự khác xa so với những người nổi tiếng trên mạng.
Ban đầu, Vu Diễm có vài phần tin tưởng đối với tin đồn. Rốt cuộc mọi người đều biết tính cách Giang tổng lãnh đạm, thật khó để tưởng tượng anh ấy sẽ lái xe đi đón một người không quan trọng. Hiện tại cô xem cô gái này quả thực có tướng mạo xuất chúng. Tề tổng lại đối xử với cô ấy thân thiện như thế, làm trong lòng cô càng thêm tin tưởng vài phần.
Đương nhiên, xuất phát từ tố chất nghề nghiệp, cô dĩ nhiên sẽ không thể hiện một chút nào chuyện bát quái trong lòng.
Lúc trước Mộc Tiêu đã biết mình sẽ ký kết hợp đồng với Thiên Thịnh. Nhưng cô cứ tưởng rằng Giang Cận sẽ đưa cho cô văn kiện. Và cô ký tên là xong việc.
Nào có nghĩ đến nó lại diễn ra rất trịnh trọng như thế này, làm Mộc Tiêu tức khắc lần thứ hai nhận ra cuộc sống sau này của cô sẽ bị đảo lộn rất nhiều.
Nói trở lại, Mộc Tiêu trước giờ chưa có làm qua công việc nào nghiêm túc như vậy. Cô mở ra một trang hợp đồng, chỉ thấy các điều khoản dày đặc. Đều là những chữ Trung quen thuộc, nhưng nằm ở cạnh nhau lại làm cho người ta xem đến hoa mắt nhức đầu, tâm phiền ý loạn.

Hoa Cừu thăm dò hỏi: “Mộc Tiêu, có vấn đề gì sao?”
“Không có… chị đang nghĩ,” Mộc Tiêu nhỏ giọng nói, “Hóa ra phải ký chính thức như vậy sao?”
Cô còn tưởng rằng là Vệ Xán, Hoa Cừu, hoặc là chính Giang tổng sẽ lấy cái hợp đồng đưa cho cô ký tên liền xong việc.
Dù sao mọi người cũng đã quen biết nhau.
Hoa Cừu nói: “Thì đấy, em vốn dĩ cũng nói để em đưa qua cho chị, để chị khỏi vất vả đi một chuyến. Nhưng lão đại tụi em lại không đồng ý, nói đưa tới cửa thì thiếu chút thú vị. Nhưng em liền suy nghĩ không thông, ít gì…”
Giọng nói hạ xuống, cửa phòng họp bị ai đẩy ra. Hoa Cừu lập tức ngậm lại miệng.
Người tới mặc áo vest giày da, thong thả tao nhã, rất có phong độ mà kéo ghế ra. Vu Diễm lập tức đứng dậy: “Giang tổng…”
Giang Cận ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, rồi hỏi Mộc Tiêu: “Suy nghĩ kĩ chưa?”
Tuy là điệu bộ giải quyết công việc, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vẻ thân mật. Lúc này, ngay cả Vu Diễm có dày công tu dưỡng tố chất chuyên nghiệp cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn Mộc Tiêu nhiều hơn một chút.
Mộc Tiêu nhanh chóng cúi đầu, giả vờ nghiêm túc xem hợp đồng.
Tim cô đập đến có chút kịch liệt.
Có lẽ là do trạng thái tâm lý bất đồng. Lúc trước khi cô còn là “Khương Vi”, cô thường thấy Giang Cận mặc tây trang. Khi đó cô chỉ thừa nhận anh đẹp trai, nhưng lại không biết anh có thể đẹp trai đến mức làm người động tâm như vậy.
Mà giờ phút này hai người đang ngồi đối mặt với nhau, nhìn như xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ thì sau khi ký xong hợp đồng, có nghĩa mối quan hệ thân phận của hai người lại thay đổi một lần nữa phải không?
Nghĩ đến cũng rất kỳ diệu.  
Mộc Tiêu cầm bút ký tên mình xuống.
Trong phòng hội nghị nhất thời an tĩnh không một tiếng động, Giang Cận nhìn thấy ánh mắt cô tập trung như vậy, như thể cô đang ký một cái lời hứa vô cùng trịnh trọng.
Ký xong rồi, Mộc Tiêu cẩn thận quan sát lại một lần. Cô tự nhận nét chữ cũng không quá xấu. Nhưng bởi vì luyện tập qua loa nên nó giống như chữ viết của học sinh, không đủ lão luyện chút nào.
Nhưng mà viết cũng viết rồi, cũng không có chỗ trống để sửa lại.
Cô khép lại hợp đồng và thở phào nhẹ nhõm.
Giang Cận nói, đừng coi những gì cô sắp làm như thể là làm vì Triệu Đan, mà là làm vì chính bản thân cô. Như vậy ký hợp đồng với Truyền Thông Thiên Thịnh… cũng coi như là cô vì thế mà bước ra bước đầu tiên.

Trong chớp nhoáng, Mộc Tiêu nghĩ đến cái gì đó. Giang Cận nói đưa hợp đồng tới cửa thì thiếu chút thú vị, lẽ nào là thiếu phần cảm giác nghi thức?
Giang Cận tựa hồ tâm ý tương thông với cô. Thời điểm anh ngước mắt lên nhìn thì ánh mắt hai người giao nhau, anh bỗng nhiên bật cười.
Mộc Tiêu ngẩn ngơ. Cô đã từng vô số lần mộng tưởng được sống vì bản thân. Anh liền chói lọi như vậy mà trải thành một con đường bày ra ở trước mắt cô, thậm chí còn làm cô sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
Tuy rằng không chân thật, nhưng lại rất tuyệt vời.
-
Vu Diễm liền cầm hợp đồng đi xuống lầu. Hoa Cừu dựa lưng vào ghế, ngồi vắt vẻo mà nói: “Chị dâu thích vai gì? Phim cổ trang hay hiện đại?”
Trong lời nói toàn là giọng điệu “em mở cửa sau cho chị”.
“Thời gian nghỉ ngơi không có nói chuyện công tác.” Giang Cận nói ngắn gọn, “Cậu có thể đi rồi.”
Hoa Cừu: “…”
Đàn ông! Quả nhiên đều là động vật thấy sắc quên bạn!
Cậu ta đường đường là một người đàn ông to cao 1m8 mà lại gạt nước mắt chạy đi. Mộc Tiêu trông thấy thì buồn cười. Đột nhiên Giang Cận rời khỏi chỗ ngồi, đi vòng qua bàn hội nghị đến gần cô.
Mộc Tiêu lập tức ngừng cười, cúi đầu nghiên cứu bàn hội nghị trước mặt. 
Giang Cận nâng một tay lên, đặt ở trên bàn trước mặt Mộc Tiêu. Lấy góc độ của Mộc Tiêu, vừa vặn thấy rõ nút tay áo tinh xảo trên áo sơmi anh. Cô lúc này mới nhận ra: “Anh sớm đã về rồi?”
Anh vốn không có khả năng ăn mặc tây trang đi bắt yêu. Hơn nữa bộ đồ trên người này, tuy rằng tự nhiên và vừa vặn, nhưng Mộc Tiêu cũng nhìn ra được là anh cố ý mặc nó.
“Ừ.” Giang Cận nhẹ nhàng lên tiếng.
Dựa theo thói quen của anh thì anh sẽ nói cho cô từ lâu mới đúng.
Kỳ lạ.
Lúc này cô có nên hỏi thêm một câu, vì sao không nói trước? Có phải bản thân cô có vẻ quá dong dài hay không?
Trái lo phải nghĩ, nghĩ không ra được kết quả, Mộc Tiêu lại muốn đập đầu vào bàn.
“Chà, anh cho rằng gặp mặt như vậy thì sẽ có cảm giác mới mẻ.” Giang Cận lại giống như đọc được suy nghĩ của cô. Anh đứng dậy, nửa người đứng dựa vào bàn hội nghị, giọng điệu buông lỏng lại ý vị thâm trường, “Mộc Tiêu, em còn nợ anh một buổi hẹn hò.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận