Em Dịu Dàng Hơn Cả Ánh Trăng


Ở thành phố T có một thư viện khá lớn, từ Nhất trung đến thư viện chỉ mất khoảng mười phút đi bộ.
Thư viện được xây khá lâu nên có vẻ bề ngoài khá cổ kính, những bức tường cao lớn được sợ vàng.

Nhìn từ xa, thư viện như một tòa lâu đài cổ xưa đầy uy nghiêm.

Bên trong thư viện được lắp điều hòa khắp nơi, không khí hoàn toàn đối lập với bầu không khí nóng bức ở bên ngoài.
"Òa, rộng ghê." Bạc Nguyệt Thiền nhìn những kệ sách cao ngất ngưởng, không nhịn được cảm thán.

"Lần đầu cậu đến à?" Quý Tuấn Hào có chút bất ngờ, "Dì Mộ nói cậu thích đọc sách lắm…"
"Cậu ấy à, chỉ thích tiểu thuyết thôi, ở thư viện không có nhiều thể loại cậu ấy thích nên có cho tiền cậu ấy cũng không chủ động đến." Âu Dương Lộ Khiết khinh khỉnh nói.
"Ấy chỗ kia có bàn trống kìa, qua đó đi." Bạc Nguyệt Thiền tảng lờ lời nói của Âu Dương Lộ Khiết, nắm lấy cổ tay cô ấy lôi đi.
"Thiền Thiền, cậu ngồi xem lại bài cũ trước đi nhé, mình đi xem sách một chút."
Âu Dương Lộ Khiết vừa đi được vài phút, Quý Tuấn Hào cũng đứng dậy, "Mình… mình cũng đi xem sách một lát, hai cậu ngồi đây nha."
Lời vừa dứt, anh ta liền thoăn thoắt chạy theo Âu Dương Lộ Khiết, để lại Bạc Nguyệt Thiền cùng Chung Tu Kiệt vẫn đang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện này có uẩn khúc!
Chắc chắn là có uẩn khúc!
Bạc Nguyệt Thiền nhăn mặt, cẩn trọng xâu chuỗi lại những việc vừa xảy ra, trong lòng thầm kêu gào mấy trăm lần.
Không thể nào trùng hợp đến thế được!
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chung Tu Kiệt ngồi đối diện đang bình thản đọc sách, không nhịn được mà hỏi: "Chung Tu Kiệt, cậu có thấy Khiết Khiết với Quý Tuấn Hào rất lạ lùng đúng không?"
"Quý Tuấn Hào thích Âu Dương Lộ Khiết."
Bạc Nguyệt Thiền kinh ngạc đến nỗi suýt thì rơi cả tròng mắt.

Chung Tu Kiệt ngước mắt nhìn Bạc Nguyệt Thiền, khóe môi một lần nữa cong lên.

Hôm nay không chỉ có Quý Tuấn Hào khiến anh cảm thấy kinh ngạc, bản thân anh còn khiến anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cứ thấy Bạc Nguyệt Thiền anh liền không nhịn được mà mỉm cười.
Trước giờ anh không cười nhiều như thế, cũng không phải kiểu cười đó.
Loạn mất rồi.
Âu Dương Lộ Khiết với Quý Tuấn Hào xem sách mất mười lăm phút.
"Khiết Khiết, xem xong rồi?"
"Xem xong rồi." Âu Dương Lộ Khiết ngồi xuống bên cạnh Bạc Nguyệt Thiền, "Được rồi, học thôi."
"Khiết Khiết này, cậu với Quý Tuấn Hào rốt cuộc đã làm gì mà lâu vậy?"
"Cậu lo cho bài kiểm tra sắp tới của cậu đi, lo chuyện người khác làm gì?"

Bạc Nguyệt Thiền nhìn cô ấy chăm chú, cảm thấy vẻ mặt Âu Dương Lộ Khiết có chút khác thường nhưng lại không thể nói khác thường chỗ nào.
Có gian tình! Chắc chắn là có gian tình!
Bạc Nguyệt Thiền nheo mắt, thầm nghĩ.


Ngày kiểm tra năng lực, cả lớp A2 chìm trong sự căng thẳng tột độ.
Tuy Lai Viên Viên có vẻ ngoài hiền lành nhưng các anh chị đi trước nói rằng, đề kiểm tra cô ấy cho ra là vô cùng khó.

Bạc Nguyệt Thiền đối mặt với tin tức này đương nhiên cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Cô ngồi trong lớp xem đi xem lại bài học, bụng vì căng thẳng cũng cảm thấy hơi nhói.
Âu Dương Lộ Khiết lay vai Bạc Nguyệt Thiền, "Ổn không? Sắp kiểm tra rồi đấy."
"Cũng ổn." Bạc Nguyệt Thiền gượng cười.
"Thư thái nào, không cần phải căng thẳng đâu.

Dù sao cũng chỉ là kiểm tra năng lực, mình không nghĩ cô sẽ cho đề quá khó.

Vả lại cậu cũng đã ôn bài đàng hoàng rồi mà."
Bạc Nguyệt Thiền vừa bình tĩnh lại thì Âu Dương Lộ Khiết lại nói tiếp: "Nếu làm bài không tốt thì cùng lắm cậu ngồi kế Chung Tu Kiệt thôi mà."
"..."
Cậu không thể nói câu nào khác sao?
"Mấy đứa, trật tự!" Lai Viên Viên bước vào, trên tay là một xấp giấy dày, "Ổn định nhanh nào, chúng ta sẽ làm bài kiểm tra như đầu năm cô đã nói.

Mấy đứa đã ôn bài kĩ chưa?"
"Rồi ạ."
"Giỏi lắm." Lai Viên Viên đặt xấp giấy
lên bàn, "Lớp trưởng, lên phát đề cho các bạn.

Vì đây chỉ là kiểm tra năng lực nên cô sẽ làm một đề.

Thời gian làm bài là một tiết."

"Hết giờ rồi, thu bài thu bài!" Lai Viên Viên cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Lớp trưởng, thu bài đi nào."
Bạc Nguyệt Thiền đưa bài cho lớp trưởng xong liền quay sang mếu máo với Âu Dương Lộ Khiết, "Khiết Khiết, đề khó chết đi được."
"Dù sao cậu cũng cố gắng hết sức rồi mà." Âu Dương Lộ Khiết chớp chớp mắt, cố gắng khiến Bạc Nguyệt Thiền bớt lo lắng, "Mình thấy Chung Tu Kiệt cũng đâu đến nỗi nào đâu, chỉ có hơi lạnh lùng thôi mà."

"Mình ghét cái lạnh."
"Lạnh lùng nhưng cậu ấy có thể kèm cậu mà."
"Tan học đi chơi đi."
"Mẹ cậu cho phép à?"
"Mình nghĩ sẽ cho… nếu như đi cùng người bà ấy tin tưởng."
"Ai?"
"Còn ai trồng khoai đất này nữa?" Bạc Nguyệt Thiền nháy mắt.
"Chung Tu Kiệt á?"
"Đúng rồi."
"Nhỡ cậu ấy không đồng ý thì sao?"
"Quý Tuấn Hào sẽ rủ cậu ấy đi được."
Âu Dương Lộ Khiết nheo mắt nhìn Bạc Nguyệt Thiền, ý cậu là...?
"Đúng rồi, mình sẽ nói cho Quý Tuấn Hào nghe được, cậu ấy sẽ đồng ý.

Mà Quý Tuấn Hào đi thì Chung Tu Kiệt ắt sẽ đi."
"Cậu đúng là lắm trò."
"Không phải cậu cũng muốn đi chơi sao?"
"Đương nhiên là muốn rồi." Âu Dương Lộ Khiết che miệng cười.

Tan học, Bạc Nguyệt Thiền liền kéo Âu Dương Lộ Khiết chạy ra chỗ Chung Tu Kiệt.
"Chung Tu Kiệt." Bạc Nguyệt Thiền kéo ống tay áo anh.

"Lát nữa cậu có rảnh không?"
"Có chuyện gì?" Chung Tu Kiệt vẫn không rời mắt khỏi quyển sách trước mặt, lạnh nhạt nói.
"Lát nữa đi chơi đi."
"...?" Chung Tu Kiệt nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạc Nguyệt Thiền, không hiểu cô bị gì mà đột nhiên rủ anh đi chơi.
Dù sao cũng không phải quá thân thiết, lại vừa mới kiểm tra, rủ đi chơi thế này rất đáng ngờ.
"Đi chơi? Mình đi với." Quý Tuấn Hào háo hức quay xuống.
"Được thôi, càng đông càng vui." Bạc Nguyệt Thiền cười tít mắt.
"Tu Kiệt đi đi, càng đông càng vui." Quý Tuấn Hào lay vai anh, "Mẹ cậu chắc chắn cho đi mà."
"Được rồi." Chung Tu Kiệt gấp sách, đành phải thỏa hiệp trước sự lôi kéo của hai người kia.
"Yêu cậu." Bạc Nguyệt Thiền nháy mắt với Âu Dương Lộ Khiết, thấy chưa, đồng ý rồi kìa.
Âu Dương Lộ Khiết cạn lời, lặng lẽ giơ ngón trỏ lên.
"Hai người dọn dẹp sách vở nha, bọn mình ra ngoài cửa lớp chờ." Nói xong, Bạc Nguyệt Thiền liền kéo Âu Dương Lộ Khiết chạy đi.

Mà lúc này Chung Tu Kiệt vẫn đang ngơ ngẩn vì hai chữ "Yêu cậu" của Bạc Nguyệt Thiền.
Cô gái kì lạ.
Chung Tu Kiệt thầm nghĩ.
"Này Tu Kiệt, thẫn thờ gì đấy? Đi thôi."
"Ừ."
Bạc Nguyệt Thiền vừa đi ra khỏi lớp liền lấy điện thoại ra, gọi Khâu Nhược Dao.
"Alo mẹ ơi."
"Mẹ đây."
"Mẹ ơi, tan học cho con đi chơi với Khiết Khiết nha."
Khâu Nhược Dao vừa định từ chối thì Bạc Nguyệt Thiền lại nói tiếp: "Chung Tu Kiệt cũng đi nữa."
"Ồ, tiểu Kiệt cũng đi à? Có thằng bé quan sát con thì mẹ yên tâm rồi.

Đi sớm về sớm nha con gái."
"Vâng ạ."
"Cậu đỉnh đấy." Âu Dương Lộ Khiết mím môi.
"Chuyện nhỏ."

Hai tuần sau, Lai Viên Viên đem xấp bài
kiểm tra bước vào lớp, sắc mặt khó coi vô cùng.
"Cả lớp trật tự!" Lai Viên Viên dùng thước gỗ gõ lên mặt bàn, ánh mắt sắc lẹm, "Lần kiểm tra này cả lớp khiến cô khá thất vọng."
Cả lớp liền rơi vào trầm mặc.
Lai Viên Viên là cô giáo hiền dịu, rất ít khi nổi giận.

Cô ấy mà nổi giận thì tức là kết quả bài kiểm tra năng lực vô cùng xấu.
Suy nghĩ này khiến cơ thể Bạc Nguyệt Thiền khẽ run lên.
Tiêu rồi tiêu rồi.
"Lớp trưởng, phát bài đi." Lai Viên Viên đưa xấp bài cho lớp trưởng, "Lần kiểm tra này, cô sẽ báo điểm về cho phụ huynh."
Nghe đến đây, đầu óc Bạc Nguyệt Thiền lập tức trống rỗng.
"Nếu có chỗ nào cô chấm sai thì mang bài lên đây, cô chấm lại." Lai Viên Viên lạnh lùng nói, "Xem điểm rồi cô sẽ đổi chỗ cho mấy đứa.
"Tiêu thật rồi." Bạc Nguyệt Thiền cuộn tay thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lớp trưởng nhẹ nhàng bước đến trước bàn cô, nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn, còn rất tốt bụng úp mặt có điểm xuống.
"Bình tĩnh nào Thiền Thiền." Âu Dương Lộ Khiết cố gắng trấn an cô, "Dù sao thì cậu cũng đã cố gắng hết sức rồi mà, đúng không nào?"
Bạc Nguyệt Thiền hít một hơi thật sâu, nhắm chặt hai mắt, dứt khoát lật bài kiểm tra.
Ba mươi?
Không như các nước khác, ở nước C, người ta đo điểm trên thang một trăm.
Ba mươi trên một trăm.
"Thôi toi thật rồi Khiết Khiết." Bạc Nguyệt Thiền mếu máo.
"Đừng buồn đừng buồn." Âu Dương Lộ Khiết vỗ lưng cô.


"Lần sau gỡ gạc lại là được mà."
"Nhưng mình sẽ không được ngồi cạnh cậu…"
"Chúng ta vẫn học cùng lớp mà, tích cực lên nào."
"Ừm."
Sau khi đổi chỗ, chỗ ngồi của Bạc Nguyệt Thiền nằm ngoài dự liệu của Âu
Dương Lộ Khiết.
Vì Chung Tu Kiệt đạt điểm cao nhất nhưng Bạc Nguyệt Thiền lại không phải người thấp nhất.

Hiển nhiên sẽ không phải bạn cùng bàn như lời cô ấy nói.
Chung Tu Kiệt ngồi cạnh cô nàng kiêu căng học yếu, Nhạc Phỉ Thúy.
Âu Dương Lộ Khiết ngồi cạnh Quý Tuấn Hào.
Bạc Nguyệt Thiền ngồi cạnh anh chàng có điểm đứng thứ năm của lớp, Cố Mặc.
"Nào, bây giờ thì chúng ta tiếp tục học bài mới."
"Xin chào, mình là Cố Mặc."
"À, chào, mình là Bạc Nguyệt Thiền." Bạc Nguyệt Thiền cười gượng.
"Nếu trong quá trình học tập có gì cậu không hiểu, cứ hỏi mình nhé."
"À… ừ."
Cùng lúc đó, ở bàn của Âu Dương Lộ Khiết.
"Này, cậu thấy tên đó thế nào?" Âu Dương Lộ Khiết khẽ chạm vào vai Quý Tuấn Hào
"Hả? Tên nào? Cố Mặc á? Mình thấy bình thường mà."
"Mình không thích tên đó lắm."
"Tại sao vậy? Tên đó trộm tiền của cậu à?" Quý Tuấn Hào cợt nhả nhướng mày.
Âu Dương Lộ Khiết không bằng lòng đánh vào vai anh ta, "Nghiêm túc đấy.

Cậu thấy không, ánh mắt tên đó nhìn Thiền Thiền nhà mình có gì đó không bình thường."
"Quả thật." Quý Tuấn Hào sờ cằm, "Hình như cậu ta thích Bạc Nguyệt Thiền."
"Chứ còn gì nữa?" Âu Dương Lộ Khiết nhăn mặt, "Mình sẽ không để tên này có được Thiền Thiền đâu."
Muốn có được Thiền Thiền?
Mơ đi!

"Chào cậu, tên mình là Nhạc Phỉ Thúy." Nhạc Phỉ Thúy vuốt tóc, chớp chớp mắt nhìn Chung Tu Kiệt.
Cô gái này từ ngày đầu đi học đã có ý đồ xấu với Chung Tu Kiệt, dáng vẻ nam sinh trắng trẻo đẹp trai lại còn học giỏi thực sự rất vừa ý cô ta.
Hôm nay được ngồi cùng bàn với anh, trong đầu sớm đã bắt đầu tính kế cưa cẩm anh.
Song trái lại với thái độ phấn khởi của Nhạc Phỉ Thúy, Chung Tu Kiệt chỉ nhìn cô ta một cái, gật đầu cho có lệ rồi quay đi.
Không chào, cũng không bắt tay.
Hoàn toàn không có vẻ gì là chào đón sự có mặt của cô ta.
Hành động này của anh đã giội cho cô ta một gáo nước lạnh.
Cả buổi học, Nhạc Phỉ Thúy chỉ mải ngắm Chung Tu Kiệt.
Còn Chung Tu Kiệt… chỉ mải nghe Lai Viên Viên giảng bài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận