Đối với nhiều phụ nữ, độc thân là một sở thích do thói quen mang lại. Giống như món rượu vang đỏ, pho mát béo hay socola đen đắng, sự hấp dẫn của cuộc sống độc thân không phải lúc nào cũng được ngay lần đầu nếm thử.
Hôm qua một người quen hỏi tôi, “Cô đang viết gì vậy?”. Tôi nói rằng tôi đang viết một cuốn sách về cách tạo dựng một cuộc sống thú vị khi là phụ nữ độc thân. Nghe vậy, cô ấy (cũng đang độc thân) bĩu môi và nhăn mặt như thể vừa cắn phải một miếng chanh lớn vì tưởng nó là cam ngọt. “Tôi sẽ không bao giờ đọc”, cô nói. “Tại sao?”, tôi hỏi. “Tôi không thích độc thân và tôi không muốn tôi như vậy”, cô ấy trả lời. “Tôi muốn lấy chồng.”
Cô bạn tôi còn lâu mới thành cô dâu được. Đối với đàn ông, cô không phải là niềm khát khao quá lớn để họ lấy làm vợ. Cô xinh đẹp và vấn đề không phải ở chỗ đàn ông không để mắt đến cô. Cô hẹn hò thường xuyên. Nhưng ngược lại, vấn đề nằm ở chỗ những người đàn ông, họ không thực sự gắn bó với cô. Họ rời bỏ cô. Tôi nghĩ chắc là do cô ấy không tự làm mới mình, hơi tẻ nhạt và thiếu năng động. Tuyên bố của cô ấy với tôi về việc không muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân minh chứng cho thấy cô ấy thiếu coi trọng sự phát triển của bản thân.
“Cô ta thật ngộc”, tôi nghĩ thế sau khi chào tạm biệt. “Chả nhẽ cô ta lại không biết rằng một người đàn ông sẽ không làm cô ta hạnh phúc nếu tự bản thân cô ta không thể hạnh phúc? Loại phụ nữ gì lại đưa ra một quyết định lý trí rằng sẽ không đón nhận cuộc sống độc thân? Cô ta hoàn toàn chẳng hểu cái quoái gì cả. Thật lạc hậu. Dễ dao động! Ngốc nghếch! Nông cạn!”
Ngày qua ngày, tôi nghĩ về cuộc nói chuyện của chúng tôi nhiều hơn và cảm giác của tôi về cô ấy cũng bắt đầu dịu đi. Tôi hiểu rằng lý do cô ấy không thích cuộc sống độc thân là vì cô ấy không muốn mất đi niềm khao khát được chung sống với một người đàn ông. Cô sợ nếu tự cho phép mình hưởng thụ cuộc sống độc thân, cô có thể hoàn toàn quên mất niềm mong ước sẽ có một đám cưới và một gia đình. Cô sợ mình sẽ trở nên quá độc lập, sẽ trở nên ghét đàn ông, sẽ thức dậy vào buổi sáng sớm của ngày sinh nhật lần thứ bốn mươi, năm mươi, thậm chí là bảy mươi và thấy rằng mình đã dành quá nhiều thời gian cho cuộc sống độc thân. Cô sợ rằng việc cô thích thú với cuộc sống độc thân ngày hôm nay rồi cuối cùng sẽ bắt cô phải hứng chịu cuộc sống cô đơn.
Và khi nghĩ về điều này nhiều hơn nữa, tôi thấy mình cũng giống như cô bạn kia, cũng đầy mâu thuẫn. Tôi thường quá chú tâm đến việc tạo dựng một cuộc sống độc thân lý tưởng đến nỗi từ bỏ hoàn toàn niềm khát khao khác vốn sẵn có trong mình: khao khát được tan chảy với một người đàn ông. Tôi sợ nếu thỏa mãn điều này, tôi sẽ trở nên quá phụ thuộc vào đàn ông và đánh mất chính mình. Tôi sợ sẽ không có những ý kiến hay đam mê nào của riêng mình và sẽ biến thành một người khác, giống như kiểu một bà vợ hết lòng vì gia đình.
Bất kỳ ai khi nhìn tôi cũng hiển nhiên thấy là tôi sẽ không bao giờ trở nên quá phụ thuộc, và đương nhiên cô bạn kia của tôi cũng sẽ không bao giờ như vậy. Nỗi sợ của chúng tôi thật buồn cười, như mọi nỗi sợ thường thế. Nỗi sợ hãi rất hiếm khi trở thành hiện thực, và nó khiến bạn uể oải và đờ đẫn như con nai bị đèn pha rọi vào.
Xét cho cùng, những người phụ nữ muốn lấy chồng và những người phụ nữ khao khát thỏa mãn cuộc sống độc thân không hề đối nghịch nhau. Xét cho cùng, chúng ta cũng không quá khác biệt. Chúng ta đều có cái gì đó để học hỏi lẫn nhau. Không phải sự phụ thuộc hoàn toàn hay độc lập hoàn toàn tạo nên một cuộc sống lý tưởng mà cần phải có cả hai. Một phụ nữ thực sự trưởng thành sẽ không bỏ qua bất kỳ ham muốn nào của bản thân ngay cả khi chúng đối chọi lẫn nhau. Một phụ nữ thực sự trưởng thành sẽ đánh giá bản thân một cách trung thực và cởi mở với tất cả những gì cô nhìn thấy. Một phụ nữ thực sự trưởng thành sẽ không bao giờ sợ hãi.
Bí quyết để bạn yêu cuộc sống độc thân là không phủ nhận khao khát được gắn bó. Là hài lòng với những điều tẻ nhạt. Cần nhớ rằng cuộc sống chứa nhiều mâu thuẫn.
Chúng ta muốn khẳng định bản thân, thỏa mãn với việc sống độc lập, và chúng ta muốn chìm đắm trong sự lãng mạn. Chúng ta muốn trải nghiệm sự phấn khích và mọi điều có thể của cuộc sống độc thân và chúng ta cũng muốn thói quen cũng như sự ổn định của cuộc sống gia đình. Cuộc sống không bao giờ chỉ là một trong hai thứ đó, mà luôn là cả hai. Mọi thứ lẫn lộn với nhau và xảy ra cùng lúc, đó là sự thật.
Vậy làm thế nào để một phụ nữ hứng thú với cuộc sống độc thân? Câu trả lời là hãy tận hưởng cuộc sống độc thân.
Và tại sao một phụ nữ lại mong muốn tận hưởng cuộc sống độc thân? Vì cuộc sống độc thân là một thế lực đầy bí ẩn.
Tôi đang im lặng. Đã đến lúc cần im lặng. Ủng hộ sự im lặng. Trở nên hư không! Chọn sự tẻ nhạt! Nhấn nút tắt! Tắt ti vi. Tắt điện thoại. Tắt máy tính. Đi bộ không dùng tai nghe. Lái xe không mở radio. Uống cả phê không đọc báo. Đã đến lúc ngồi xuống và tập trung nhìn vào khoảng không. Đã đến lúc phải nói với chính mình, “Tôi ơi, có khỏe không?”
Nghe có vẻ như đó là một bài tập nghớ ngẩn vè lòng tự tôn mà một giáo viên hướng dẫn khóa học nhập môn về Khoa học Tâm linh dạy các học trò của mình. Tôi ơi, có khỏe không? Tôi ơi, tớ yêu bạn. Trong chừng mực nào đó, tôi đoán điều này thật ngớ ngẩn. Thật ngớ ngẩn khi chúng ta bị cuốn vào thế giới bên ngoài đến nỗi hoàn toàn quên mất thế giới bên trong. Thật ngớ ngẩn khi mọi người nói chuyện bằng điện thoại di động trong nhà hàng, nhà sách và phòng tranh. Thật ngớ ngẩn khi có hẳn những ngành công nghiệp chuyên ghi lại cận cảnh cuộc sống trần tục thường ngày của những người nổi tiếng. Thật ngớ ngẩn khi bạn tôi kể về những nhân vật trong truyền hình mà cô yêu thích như thể họ là những con người thực, là những người bạn thực của cô ấy. Thật ngớ ngẩn khi tôi không thể nào cưỡng lại cái ham muốn bước vào cửa hàng quần áo tuần trước và tiêu sạch món tiền mà chính tôi cũng không có cho những thứ tôi không cần, thậm chí là không muốn.
Thật ngớ ngẩn khi chúng ta quá thờ ơ với bản thân, để đến khi trưởng thành chúng ta lại quay về thời điểm ban đầu để sửa chữa.
1+1 =2. Mèo đánh vần là M-è-o. Để hiểu, để hài lòng với bản thân, để vui vẻ với chính mình, bạn phải dành cho mình những khoảng thời gian riêng, bạn phải hỏi bạn đang làm như thế nào và bạn muốn gì trong cuộc sống. Bạn cần có đủ sự tĩnh lặng để nghe thấy câu trả lời.
Một cặp vợ chồng tôi biết nói rằng họ cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong tình yêu. Tuy nhiên, họ cũng nói cả hai phải làm việc rất nhiều và không đủ thời gian dành cho nhau. Để thay đổi, họ quyết định đi ra biển vào dịp cuối tuần, nơi họ có thể trút bỏ mọi điều bận tâm để ở bên nhau. Họ nhanh chóng nhận ra nhịp sống của thị trấn bên bờ biển này chậm chạp hơn nhiều so với nhịp sống mà họ đã quen, và chỉ vài giờ sau họ cảm thấy bồn chồn, buồn chán. “Chẳng có gì để làm cả”, ông chồng phàn nàn với tôi về ngày cuối tuần của họ. “Đúng thế”, người vợ tiếp lời, “Ý tôi là, chúng tôi đi dạo trên bãi biển, ăn trai hầm và cứ tiếp diễn như vậy, Giờ thì sao?”. Họ đã tới Las Vegas cho kỳ nghỉ tiếp theo của mình, nơi hai người tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời đúng như những gì người vợ chia sẻ, rằng họ “bị lôi cuốn và luôn cảm thấy cực kỳ phấn khích”.
Thử tưởng tượng xem, có thể nào những người yêu nhau lại không muốn được tương tư về nhau? Có thể nào một bản nhạc nền du dương không đủ cho một cuộc hẹn hò lãng mạn? Có người phụ nữ đang yêu nào lại cảm thấy những phút giây tĩnh lặng bên người tình chỉ để nhìn sâu vào mắt anh ấy trong hai ngày nghỉ quá tẻ nhạt đến mức nhàm chán và vô nghĩa?
Học cách thoải mái với cuộc sống độc thân và mọi sự tĩnh lặng đi cùng với nó không chỉ cho phép bạn hiểu bản thân mình, mà còn cho phép bạn mở lòng với những điều xung quanh. Xây dựng một mối quan hệ bình yên giúp bạn trở thành một người biết lắng nghe hơn, một người tình tốt hơn, một người bạn tốt hơn, một người con tốt hơn, một người mẹ tốt hơn và là một phụ nữ tốt hơn.
Tại sao chúng ta lại phải ngại cái việc tắt điện thoại? Tại sao chúng ta cứ nhất định phải xem tivi? Tại sao chúng ta có thể lấy được bằng cấp cao hơn, có thể kinh doanh, có thể sinh con đẻ cái, nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, chúng ta lại hoảng sợ vì cái ý nghĩ sẽ phải ở một mình vào tối thứ Bảy? Chúng ta thật mạnh mẽ những cũng thật yếu đuối. Thật dũng cảm mà cũng hay lo sợ.
Vì vậy chúng ta phải dịu dàng. Phụ nữ chúng ta thật mong manh và cũng thật ngọt ngào. Phải, Bạn thân mến, bạn cũng vậy. Hãy dịu dàng với bản thân bởi vì bạn mong manh và ngọt nào lắm đấy.
Sống độc thân
Không dễ,
Sống cô đơn
Chẳng hề đơn giản
Sống cô đơn
Thật đáng xấu hổ
Sống cô đơn,
Khiến bạn khuỵu gối
Tôi biết một phụ nữ hẹn hò hết chàng trai này đến chàng trai khác từ khi cô mười bốn tuổi. Bây giờ cô ấy mới ngoài ba mươi và thực lòng mà nói, cô chưa lần nào sống một mình quá hai tuần. Khi một mối tình kết thúc, cô ấy ngay lập tức tìm được một anh chàng khác. Đôi lúc cô ấy tìm được một chàng trai khác ngay trước khi chính thức chấm dứt với anh chàng hiện tại. Sự hưng phấn của mối quan hệ mới là điểm tựa để cô xoa dịu nỗi đau của mối tình tan vỡ. Nhưng bởi vì cô chưa bao giờ thực sự tiếc nuối vì đã để tuột mất những chàng trai trước đó, vậy nên cô không thể nào cảm thấy quá vui mừng khi những chàng trai mới xuất hiện. Để thực sự hạnh phúc với tình yêu mới, một phụ nữ cần phải thấm thía nỗi mất mát trong tình yêu.
Tại Seattle, nơi tôi sống, bầu trời thường xuyên xám xịt và hay mưa. Chúng tôi phải chịu đựng những đám mây ảm đạn hơn nửa năm trời và kéo dài hàng tuần, hàng tuần liền không dứt mà chẳng có lấy một tia nắng. Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng, điều đó thật giá trị, bởi mùa hè nơi đây tuyệt diệu nhất trên thế gian này. Những ngọn đồi và cây cối luôn xanh tươi trong những tháng mùa mưa, và mặt trời, ôi mặt trời! Tôi không thể nói cho bạn biết kỳ diệu đến nhường nào khi được cảm nhận sự ấm áp của mặt trời sau một thời gian không được nhìn thấy nó. Những người dân gốc Seattle sẽ không bao giờ đánh đối bầu trời xám, vì họ biết rằng nếu chiếu sang quanh năm, mặt trời sẽ mất đi nhiều sự huy hoàng rực rỡ. Nó chúng tương tự như tình yêu. Những người lãng mạn thực sự sẽ không bao giờ bàng quang trước nỗi đau của trái tim, vì nỗi đau đó sẽ giúp bạn cảm thấy niềm vui đối với tình yêu một cách lớn lao hơn.
Lo lắng và sợ hãi là những điều tất yếu của cuộc sống mà công nghệ tiên tiến nhất cũng chẳng thể loại trừ. Một căn phòng chứa đầy hàng hóa hàng hiệu, một cuốn sổ ghi lại những buổi hẹn ăn tối, hoặc thậm chí một người chồng. Chắc chắn chúng ta có thể sử dụng những điều này như một loại thuốc để quên đi nỗi lo lắng và sợ hãi, nhưng thành thực mà nói, tôi không chắc sự thờ ơ cố ý này có phải là một sự chọn lựa tốt không nữa. Đâu đó trên con đường trưởng thành, chúng ta bắt đầu có thói quen gán sự tồi tệ cho bất kỳ cảm xúc tiêu chực nào. Nhưng một cảm xúc không thể nào hoàn toàn xấu, vì mỗi cảm xúc đều đóng một vai trò quan trọng đối với sự phát triển của chúng ta. Đoi khi có thể là những cảm xúc cự kỳ khó chịu, nỗi buồn vô hạn vì mất mát, sự căm giận khi tình yêu bị phản bội, cảm giác sợ hãi phải sống cô độc một mình suốt đời hay nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm chúng ta chẳng vì lý do nào cả - tất cả đều tự nhiên và lành mạn. Hãy cho phép mình trải qua những cảm xúc như vậy. Hãy chào đón chúng. Đừng sợ hãi gì vì chúng sẽ không tồn tại mãi mãi. Một khi thôi để tâm đến những cảm xúc này, chúng sẽ hôi quấy rầy và rời bỏ bạn.
Tôi không biết tại sao lại thế, tôi chỉ biết rằng: Càng trải qua đau khổ bao nhiêu, bạn sẽ càng cứng rắn bấy nhiêu. Nếu bạn tiếp tục lựa chọn cách trơ lỳ trước nỗi đau thì bạn cũng sẽ bắt đầu trơ lỳ trước niềm vui, và cuối cùng, sự trơ lỳ sẽ tồn tại tự nhiên trong bạn. Đó là một cách sống vô cảm.
Cách căn hộ của tôi chỉ vài tòa nhà có một con đường trải sỏi bao quanh một cái hồ nhân tạo. Con đường dài ba dặm, là nơi dành cho những người chạy bộ, và lần đầu tiên khi tôi tới thành phố này, tôi đang mong muốn nhập vào dòng người bên hồ để tập thể dục buổi tối sau giờ làm việc. Vấn đề là tôi không thích chạy. Tôi thấy không thoải mái và kiệt sức. Vài lần chạy đầu, tôi phải thở hổn hển, trí não mất tập trung, tôi chán, tôi mệt và luôn phải lết bộ giữ chừng trước khi chạy hết một vòng. Tôi vẫn tiếp tục chạy không phải vì cái việc thích chạy mà vì cái ý nghĩ sẽ trở thành người chuyên chạy bộ. Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi chạy quanh hồ. Bây giờ tôi không chỉ chạy dễ dàng trên con đường trải sỏi đó, mà còn thấy niềm vui khi chạy bộ. Tôi thích chạy. Đó là sự giải phóng cơ thể. Là hoạt động của tôi. Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao khi thiếu nó.
Có thể ý nghĩ trở thành một người phụ nữ biết nhận thức, tự tin, cởi mở và bản lĩnh sẽ làm bạn thích thú, nhưng thật không may, chỉ thích thôi sẽ không đủ để bạn trở thành một người như thế. Đam mê chính là động lực tốt nhất, chắc chắn như vậy, nhưng bạn vẫn cần phải làm việc, và việc mà bạn cần làm để bản thân cảm thấy dễ chịu cũng giống như việc bạn bước chân trần trên than hồng vậy. Bạn hầu như sẽ không thích giai đoạn đó, nhưng sau khi vượt qua mọi sự lo lắng, sợ hãi, buồn phiền của cuộc sống độc thân, có thể bạn sẽ thấy rằng bạn thực sự có hứng thú đi ăn tối một mình hoặc một buổi tối thứ Bảy bình yên ở nhà lại là nơi trú ẩn tuyệt với giúp bạn trốn tránh cái thế giới ồn ào xô bồ cũng như các mối quan hệ xã giao bên ngoài.