Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng

Tịch Mộ Thiên chẳng chút khách khí hất Jennifer ra: “Jennifer, anh hi vọng đây là lần cuối cùng. Ngoài ra, anh không thể không nhắc nhở em,
đừng có gây phiền phức cho vợ anh. Nếu không, tin anh đi, em sẽ biết thế nào là lễ độ!”

Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên vô cùng lạnh lùng, tựa như một xô nước
lạnh tạt thẳng vào ngọn lửa đang bừng cháy của Jennifer. Jennifer tức
tối nhìn Tịch Mộ Thiên bằng ánh mắt đố kị và không cam tâm, cố gọi với
theo Tịch Mộ Thiên:

“Riza, nếu bây giờ anh đi, đống công văn cần phê duyệt của hạng mục
này sẽ trở thành giấy vụn, Tịch Thị có gánh nổi tổn thất như thế không?
Cho dù có gánh được, cũng sẽ rơi vào nguy cơ lớn đấy! Vì người đàn bà
đó, làm vậy có đáng không? Em không tin anh là một người đàn ông yêu mĩ
nhân hơn yêu giang sơn. Em quá hiểu anh, vì vậy thay vì ra khỏi cánh cửa đó để phải hối hận, chi bằng bây giờ hãy để chúng ta uyên ương ôn lại
mộng cũ!”

“Uyên ương ôn lại mộng cũ ư?”

Tịch Mộ Thiên cười khẩy: “Jennifer tiếng Trung của em học chưa đến
nơi đến chốn rồi, em và anh trước đây có thể miễn cưỡng gọi là “bạn
tình”, chỉ đơn thuần là chỗ giải quyết vấn đề sinh lí. Cái từ “uyên
ương” này quá sạch sẽ, không thích hợp để dùng với em. Còn nữa, anh quả
thực là một người yêu giang sơn không yêu mĩ nhân, nhưng Tử Khâm không
phải mĩ nhân, cô ấy là vợ anh, cho dù có tổn thất quá nửa giang sơn của
Tịch Thị để lấy được niềm vui nơi cô ấy, anh thấy vẫn xứng đáng, em nghĩ sao?”

Đến tận lúc cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Jennifer vẫn chưa định
thần lại được, Riza của lúc ban nãy còn quyến rũ và phong độ hơn khi xưa nhiều.

Tịch Mộ Thiên về đến nhà mới phát hiện Hạ Tử Khâm vốn đang nằm trên
giường đã không còn ở đấy. Anh đi thẳng vào bệnh viện, nhưng vừa bước
vào thang máy, Hạ Tử Khâm đã từ trong một thang máy khác lao ra.

Hạ Tử Khâm giống như một con rối không có linh hồn, lang thang trên
đường phố. Trên thực tế, cô không hề biết mình nên đi về đâu, dường như
chẳng còn nơi nào để cô có thể trú chân. Ngày trước còn có cô nhi viện,
bây giờ ngay cả cô nhi viện cũng không còn, những kí ức thời thơ ấu đều
hóa thành cát, một vùng hoang sơ chẳng chút sinh khí.

Sau lưng cô còn có một người cũng mất hồn không kém, đó là Vinh Phi
Lân. Kể từ lúc hiểu chuyện cho đến giờ, Vinh Phi Lân không hề được gặp
mẹ, bố anh nói mẹ đã chết rồi, cho dù là chết nhưng tại sao trong nhà
chẳng có một tấm ảnh nào? Về sau Vinh Phi Lân được xem một bức ảnh đã ố
vàng ở chỗ Phi Loan, Phi Loan nói đó chính là mẹ.

Người phụ nữ trong bức ảnh mỉm cười rất dịu dàng và hiền từ. Khi ấy
Vinh Phi Lân đã mười tuổi, hình ảnh về mẹ trong đầu anh đã mặc định là
người phụ nữ hiền hậu này. Anh không bao giờ nghĩ, người phụ nữ anh luôn cho rằng là mẹ đó lại vẫn còn sống, hơn nữa Tử Khâm…

Nếu người phụ nữ trong đó chính là Vinh phu nhân, là mẹ đẻ của anh và Phi Loan, vậy Tử Khâm chẳng nhẽ chính là em gái ruột anh?

Vinh Phi Lân còn sốc nặng hơn Hạ Tử Khâm. Người anh thích, anh yêu,
thậm chí không tiếc để giành lấy cuối cùng lại chính là em gái, em gái
ruột của anh, trong mạch máu của họ đang chảy chung một dòng máu, vậy
tình yêu của anh sẽ là cái gì? Một điều cấm kị? Vinh Phi Lân khó mà chấp nhận được những điều này.

Vinh Phi Lân đột nhiên có một ý niệm điên khùng, anh vội vã đuổi theo tóm lấy cánh tay Hạ Tử Khâm: “Tử Khâm, chúng ta đi thôi. Chúng ta ra
nước ngoài, mãi mãi không bao giờ quay về.”

Giọng anh vô cùng khẩn thiết, Hạ Tử Khâm nhìn Vinh Phi Lân chằm chằm, giằng tay anh ra, nói chẳng chút khách khí:

“Vinh Phi Lân, anh điên à?”

Nói rồi Hạ Tử Khâm gật gật đầu, tiếp tục: “Anh điên thật rồi, anh có
muốn đến chân trời góc bể thì cứ việc, cần gì phải kéo tôi theo? Tôi và
anh chẳng có quan hệ gì hết, anh có thể đừng bám theo tôi nữa được
không? Tôi bực chết mất? Khó chịu chết mất!”

Vẻ chán ghét trên mặt cô gần như khiến bàn tay Vinh Phi Lân thấy bỏng rát, anh vội thả tay cô ra. Hạ Tử Khâm chạy như bay rồi lên taxi đi
mất.

Tịch Mộ Thiên vội vàng qua phòng trực, y tá chăm sóc đặc biệt của Hạ
Thục Nhàn thấy vậy liền bảo: “Tổng giám đốc Tịch, Tịch phu nhân vừa đi
xuống đấy!”

Tịch Mộ Thiên quay người chạy như bay ra thang máy, lao xuống lầu,
nhưng nào thấy bóng dáng Hạ Tử Khâm. Anh gọi điện thoại cho cô nhưng
không có ai nhấc máy. Tịch Mộ Thiên lại bắt đầu nhắn tin, nhắn không
biết bao nhiêu tin rồi lại tiếp tục gọi điện, lần này đầu dây bên kia đã trực tiếp tắt máy.

Tịch Mộ Thiên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Vinh Phi Lân. Tịch Mộ Thiên lao đến túm lấy anh ta:

“Vinh Phi Lân, rốt cuộc mày muốn thế nào? Đừng tưởng tao không biết
mày đã giở trò gì sau lưng tao. Nhân viên trực ban nói ban nãy mày đã
dẫn một cô gái đi vào hội quán, có phải là Tử Khâm không? Mày đã để cho
cô ấy nhìn thấy cái gì rồi?”

Vinh Phi Lân nhìn Tịch Mộ Thiên đầy mỉa mai:Tịch Mộ Thiên, anh sợ cái gì chứ? Nếu không có tật thì sao phải giật mình? Tôi chỉ cho Tử Khâm
nhìn thấy sự thật thôi!”

Tịch Mộ Thiên điên tiết vung tay cho Vinh Phi Lân một đấm.Vinh Phi
Lân loạng choạng suýt ngã ra đất. Anh ta đứng thẳng dậy, quệt máu ở khóe môi, chính người đàn ông này đã cướp mất Hạ Tử Khâm, còn không biết
trân trọng cô. Cơn hận bùng lên, Vinh Phi Lân siết tay thành nắm đấm trả đòn.

Lúc Vinh Hồng Thịnh đi ra bắt gặp hai người đang đánh nhau không
thương tiếc, cứ như thể động vật giống đực đang mất hết lí trí. Ông quát lớn:

“Mộ Thiên, Phi Lân, hai đứa đang làm gì thế hả?”

Vinh Phi Lân xông đến hỏi:

“Bố, bố nói cho con biết, người phụ nữ trong kia không có quan hệ gì
với con hết, con và Tử Khâm không phải là anh em. Bố nói cho con đi, mau nói cho con biết!”

Tịch Mộ Thiên kinh hãi kéo Vinh Phi Lân lại, đôi mắt đỏ vằn:

“Tử Khâm đâu? Tử Khâm đã biết những chuyện này rồi à? Tao hỏi mày Tử Khâm đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”

Vinh Phi Lân hất tay Tịch Mộ Thiên ra: “Sao anh không đi quấn lấy cô người đẹp con lai của anh đi, tìm cô ấy làm gì?”

Vinh Hồng Thịnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi:
“Phi Lân, ban nãy bố với Thục Nhàn nói chuyện, con và Tử Khâm đều nghe
thấy hết sao?”

Vinh Phi Lân như không nghe thấy ông hỏi gì: “Con và Tử Khâm có phải
anh em không? Con và người phụ nữ trong kia có quan hệ gì đúng không? Bố mau nói cho con biết đi, có phải không?”

Vinh Hồng Thịnh thở dài, quyết định nói thẳng cho Vinh Phi Lân: “Thục Nhàn không phải mẹ đẻ con, nhưng Tử Khâm đích thị là con gái của ta,
hai đứa là anh em cùng cha khác mẹ!”

Tịch Mộ Thiên lúc này mới xâu chuỗi các sự việc lại, anh đoán chắc,
Jennifer đã tìm gặp Tử Khâm, với tính cách xảo quyệt và mưu mô của
Jennifer, muốn gây hiểu lầm cho Tử Khâm thì dễ như trở bàn tay.Gần đây
bản thân anh quá bận rộn, lạnh nhạt với Tử Khâm, cô có thai nên tâm lí
không ổn định, vốn lại hay nghĩ vớ vẩn.

Buổi tối anh vừa ra khỏi nhà, cô cũng lập tức bám theo, còn có cả
Vinh Phi Lân chuyên gây rắc rối, chính cậu ta đã dẫn cô vào hội quán,
hội quán ấy là của nhà họ Vinh, Vinh Phi Lân muốn làm gì dễ như trở bàn
tay.Chuyện xảy ra giữa anh và Jennifer nếu để Tử Khâm nhìn thấy, chắc
chắn cô sẽ hiểu lầm, sẽ buồn, với tính cách của cô chắc chắn sẽ đi tìm
Mẹ viện trưởng, nhưng vô tình lại bắt gặp Vinh Hồng Thịnh, thân thế của
cô cuối cùng bị lộ ra vào chính cái thời điểm không thích hợp này.

Nhưng cô đã đi đâu rồi? Sức khỏe của cô vốn không tốt, lại đang mang
thai. Tịch Mộ Thiên tóm cổ Vinh Phi Lân, chỉ hận không thể bẻ gãy cổ anh ta. Tịch Mộ Thiên nghiến răng nói: “Mày còn không nói mau đi, Tử Khâm
đi đâu rồi? Cô ấy đang có thai, nếu có sơ xảy gì, Vinh Phi Lân, mày có
tin tao giết chết mày không?”

“Ban nãy ở bên trạm tàu điện kia, cô ấy bắt xe đi rồi, cô ấy không cho tôi đi theo, Tử Khâm nói đừng làm phiền cô ấy.”

Vinh Phi Lân thẫn thờ nói, Tịch Mộ Thiên thả anh ta ra, lái xe bỏ đi. Tìm suốt cả đêm mà không thấy tung tích gì, Hạ Tử Khâm cứ như bốc hơi
khỏi nhân gian vậy. Cuối cùng, vẫn không thể giấu Hạ Thục Nhàn, dù gì Hạ Thục Nhàn cũng là người hiểu cô nhất.

Hạ Thục Nhàn vốn cũng có chung suy nghĩ với Tịch Mộ Thiên, tạm thời
giấu Hạ Tử Khâm chuyện thân thế của cô, dù gì Hạ Tử Khâm cũng rất nhạy
cảm và yếu đuối, nhưng chuyện đời là vậy, càng muốn giấu càng không giấu nổi, cuộc đời chẳng có bí mật nào là vĩnh viễn, không sớm thì muộn cũng lộ rõ chân tướng, chỉ có điều thường vào những lúc không phù hợp.

Mạch Tử dìu Hạ Thục Nhàn đứng ở con dốc phía sau cô nhi viện, Hạ Thục Nhàn chỉ lên nói: “Trên đó có một cái hang, hồi nhỏ mỗi lúc buồn tủi Tử Khâm thường thu mình trong đó suốt cả ngày.”

Tịch Mộ Thiên không kịp nghe hết đã leo ngay lên dốc. Là một cái dốc
thoai thoải, không quá nguy hiểm, cái hang cũng không quá khuất nên Tịch Mộ Thiên chẳng mất nhiều công sức cũng tìm thấy. Đúng là Tử Khâm có
đến, Tịch Mộ Thiên tìm thấy tấm khăn lụa của cô, nhưng không thấy người
đâu cả.

Đầu óc Tịch Mộ Thiên ong ong như muốn vỡ tung, Tử Khâm mà cố chấp có
khi sẽ tìm cách trốn tránh anh cả đời. Về điểm này cô và mẹ đẻ giống hệt nhau. Nhưng Thục Nhàn hồi đó ra đi là vì nguội lòng, trong khi đó
chuyện giữa anh và cô chỉ là hiểu nhầm.

Tịch Mộ Thiên quyết định sau này đi đâu cũng sẽ dẫn cô theo, không để cô rời khỏi tầm mắt, nhưng trước tiên phải tìm thấy cô đã.

Đến hai giờ chiều, bởi vì Hạ Tử Khâm mở máy nên thiết bị định vị toàn cầu đã định vị được vị trí của cô, chính là ở phía đông nam của ngọn
núi này, nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì thiết bị không xác định được.

Ngọn núi này chỉ khai thác một nửa, phần sát với cô nhi viện vẫn còn
hoang sơ, núi cách mặt biển rất cao, không có đường mòn, vì thế rất được những người leo núi yêu thích, năm nào cũng có vài vụ cần cứu hộ vì gặp nguy hiểm. Huống hồ Tử Khâm hàng ngày lười vận động, lại không đem theo công cụ leo núi, chắc chắn cô sợ anh tìm thấy nên chạy bừa vào trong
núi.

Tịch Mộ Thiên đi theo đội cứu hộ, nửa đường gặp một nhóm leo núi tự
tổ chức, họ nói tầm trưa có thấy Tử Khâm ở phía đông bắc ngọn núi.

Tịch Mộ Thiên lại theo đội cứu hộ đi về hướng đông bắc, men theo con
đường mòn, đến tầm bốn giờ chiều thì thời tiết thay đổi, vừa mới nắng
rực rỡ mà chỉ trong mấy phút trời đã sấm chớp đùng đùng, mưa to như trút nước.

Đội cứu hộ dừng chân trú mưa tại chỗ, Tịch Mộ Thiên bất chấp lời
khuyên nhủ của đội trưởng, tiếp tục tìm kiếm. Càng lên cao mưa càng to,
nhiệt độ giảm xuống, mưa như táp vào mặt lạnh đến thấu xương, nhưng chắc chắn không thể lạnh bằng trái tim Tịch Mộ Thiên.

Anh thấy hối hận rồi, rõ ràng bản thân anh hiểu tính cách Hạ Tử Khâm, thế mà không chịu giải thích với cô cho rõ ràng, hối hận vì bận kinh
doanh mà lạnh nhạt với cô, vì tối đó ra ngoài gặp Jennifer, anh có quá
nhiều điều phải hối hận.

Cuối cùng Tịch Mộ Thiên hiểu ra, không có Hạ Tử Khâm, sự nghiệp của
anh dù lớn đến mấy cũng chẳng nghĩa lí gì, nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng sánh nổi với một nụ cười của cô vợ bé bỏng.

“Tử Khâm, em ở đâu? Tử Khâm, mau trả lời anh đi! Tử Khâm xin em đấy!”

Tiếng hét của Tịch Mộ Thiên như xé toạc không gian, nó vô cùng khó
nghe, mang theo cả sự khủng hoảng và yếu đuối, nào giống một Tổng giám
đốc kiêu ngạo, nắm mọi quyền hành trong tay?

Trời đã tối sầm, đúng vào lúc Tịch Mộ Thiên gần như tuyệt vọng, anh mới loáng thoáng nghe thấy tiếng của Hạ Tử Khâm:

“Tịch Mộ Thiên… Tịch Mộ Thiên…”

Giọng nói nhỏ, vô cùng yếu ớt. Trời đã về đêm, không gian tối đen như mực, Tịch Mộ Thiên tìm thấy Hạ Tử Khâm trong một cái hang nhỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tử Khâm toàn thân run rẩy, co ro ngồi trong
góc hang, trái tim Tịch Mộ Thiên trùng xuống, toàn thân như muốn mềm
nhũn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui