Em Đừng Có Nhõng Nhẽo


Thường Lê rất nhanh liền ôm túi sách đi ra ngoài từ cửa sau phòng học.
Nghe tiếng bàn tán xung quanh khiến vành tai cô nóng lên, ngay khi cô đến trường này đã rất được chú ý, đi đến đâu đều có thể nghe được tiếng nghị luận, lâu lâu còn bị chụp lén, quả thực so với cái người nổi tiếng Trần Tiềm Nhượng kia còn được chú ý hơn.
Mà lúc trước ảnh chụp của Hứa Ninh Thanh không chỉ có bị chụp lén, còn có ảnh chụp chính diện trên các tạp chí kinh doanh trước đó, dáng dấp lại nổi bật, dạng này đứng bệ vệ trước cửa lớp, muốn không nhận ra cũng khó.
Thường Lê chạy đến trước mặt Hứa Ninh Thanh, gãi tóc nói: "Tại sao chú lại đến đây?"
Hứa Ninh Thanh nhấc tay lên: "Đưa cho em chút đồ ăn."
Lúc này Thường Lê mới chú ý trong tay Hứa Ninh Thanh còn cầm một túi đồ ăn vặt.
Người đàn ông một thân đồ cắt may tỉ mỉ, đồng hồ cũng không phải hạng rẻ tiền, trong tay lại cầm túi in logo cửa hàng tiện lợi, nhìn qua có chút buồn cười.
Làm cho Thường Lê co vài phần không hiểu nổi.
Thật tốt, đến đưa đồ ăn vặt cho.
"Hôm qua không phải nói sẽ đưa cho em sao." Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt giải thích, trên mặt không có biểu tình gì.
Tay hắn duỗi ra, ngón trỏ kéo túi sách trước ngực Thường Lê, nhẹ nhàng xách qua, cầm cùng túi đồ ăn vặt, một tay khác vỗ xuống đầu cô: "Đi thôi."
"Dạ."
Thường Lê cả người đều ngơ rồi, đi theo hắn ra khỏi khu lớp học mới hoàn hồn trở lại: "Đi đâu vậy ạ?"
"Trước tiên đem đồ cất trong phòng em đã."
"Ồ." Thường Lê tiếp tục ngơ, gật gật đầu.
Lầu kí túc xá của nghiên cứu sinh không bị quản quá nghiêm, dì gác cổng cũng không thèm nhìn một cái liền đồng ý cho người đi vào.
Phòng kí túc xá ở tầng bốn, không có thang máy, Thường Lê đi một lát mới phát giác hắn đang cầm túi sách cho cô, bản thân hai tay trống trơn có vẻ không tốt lắm.
"Chú ơi." Cô bước nhanh hai bước đi song song với Hứa Ninh Thanh, "Để cháu cầm túi sách cho."

"Không cần, không nặng." Hứa Ninh Thanh rất thẳng thắn cự tuyệt.
".

.

."
Lúc đẩy cửa đi vào Hà Thiển Thiển đã về, hẳn là bốc trúng số thứ tự sớm, vừa nghe động tĩnh ngoài cửa liền chạy ra: "A! Lê Lê! Mình thi vấn đáp thật là hồi hộp!!"
Thường Lê cứng đờ ôm lấy Hà Thiển Thiển đang xông lại, lập tức Hà Thiển Thiển cũng ngẩn người, nhanh chóng dứt bỏ cái ôm ấm áp, nhìn người đàn ông phía sau lưng Thường Lê.
Hà Thiển Thiển: ".

.

."
Cô lùi bước, cười ngượng ngùng, vô cùng tự giác cầm túi xách trên giường chạy ra khỏi phòng, giấu đầu lòi đuôi ném qua một câu: "Mình đột nhiên nhớ tới có chuyện phải làm!"
".

.

."
Thường Lê thở dài, dẫn Hứa Ninh Thanh đi vào.
Phòng các cô rất ngăn nắp gọn gàng, Hứa Ninh Thanh nhìn một vòng rồi đi vào, đem túi đặt lên bàn của cô.
"Vừa rồi thi vấn đáp có tốt không?" Hứa Ninh Thanh hỏi.
Thường Lê: "Cũng khá tốt, chắc là không nói sai cái gì đâu."
Góc bàn cô đặt con thỏ bông kia, Hứa Ninh Thanh uể oải ngồi trước bàn sách, ngón trỏ nhẹ nhàng gảy mép chân thỏ.
Thường Lê nhìn chằm chằm động tác của hắn, lầm bầm: "Chú nghịch chân thỏ của cháu làm gì."
"Làm sao?" Hứa Ninh Thanh cười: "Con thỏ này là ai tặng em?"
"Rõ ràng là cháu tự mua, chỉ là không cẩn thận rơi vào chỗ của chú mà thôi."
Lời này nói ra có chút lúng túng, dù sao lúc cô từ nhà Hứa Ninh Thanh rời đi cũng náo loạn không vui vẻ gì.
Hứa Ninh Thanh chỉ hờ hững cười một tiếng, không có nói tiếp chuyện này, đổi đề tài: "Chuyện lần trước ở trên mạng, bạn bè em cũng không nói gì đi?"
"Nói thì không nói gì, nhưng đi đâu cũng như con khỉ trong vườn bách thú, bị nhìn ngó soi mói khắp nơi."
Thường Lê vừa nói xong, điện thoại liền rung một cái.
Trần Tiềm Nhượng gửi đến hai tin nhắn thoại.
Trần Tiềm Nhượng??
Thường Lê sửng sốt một chút, lúc này mới kịp phản ứng, Trần Tiềm Nhượng thi vấn đáp sau cô vài lượt, mà cô bởi vì Hứa Ninh Thanh tới trực tiếp đem người hoàn toàn quên mất.

Âm thanh nam sinh truyền tới.
“------ Bạn à, cậu chết trong nhà vệ sinh rồi? Trong phòng chờ chỉ còn mỗi mình thôi!"
"Mau cút ra đây, đói chết mình rồi, đi ăn cơm."
Hứa Ninh Thanh không nhẹ không nặng "chậc" một tiếng, nghe âm thanh thôi cũng mẹ nó nhận ra là cái người muốn bắt cóc đứa trẻ nhà hắn.
Hứa Ninh Thanh nắm tay gõ trên mặt bàn.
Thường Lê đang nhìn điện thoại di động ngẩng đầu lên.
Hắn chậm rãi xắn tay áo, bình tĩnh nói: "Một lát nữa cùng tôi ra ngoài ăn cơm."
"?" Thường Lê nháy nháy mắt: "Vì sao?"
Hứa Ninh Thanh bày ra đạo lý rõ ràng: "Em và bạn học kia cứ đi ăn cơm cùng nhau, người ta sẽ nói bọn em yêu đương này nọ."
Lúc trưa ăn cơm vừa nghe người khác nói như vậy, nhất thời Thường Lê không phản ứng kịp vì sao Hứa Ninh Thanh biết người trong tin nhắn thoại là ai.
Cô phản bác: "Không phải mọi người nghĩ đối tượng yêu đương của cháu là chú sao?"
".

.

."
Hứa Ninh Thanh lần đầu cảm thấy logic cô nhóc này thật sự rất tốt, nhưng hắn cũng không muốn nói thêm đạo lý, trực tiếp ném qua một câu: "Tôi đợi em ở ngoài, lát nữa dẫn em đi ăn cơm tối."
Thường Lê: ".

.

."
Ôi ôi.

Quả nhiên là bá đạo tổng tài.
Chẳng qua cô suy nghĩ một chút bản thân luôn cùng Trần Tiềm Nhượng đi ăn cơm quả thực không tốt lắm, nhất là cái đoạn đang gây chú ý cực độ này, thế là cô liền nén phấn khích vào trong đáy lòng thông báo cho Trần Tiềm Nhượng sẽ đi ăn cơm với Hứa Ninh Thanh.
Thuận thiện vụиɠ ŧяộʍ tô lại chút son môi.
Lại sợ bị Hứa cặn bã nhìn ra, còn đặc biệt lấy khăn giấy nhấp mờ đi.
Nhưng tới khi Thường Lê đi cùng Hứa Ninh Thanh ra tới sân trường liền hối hận.
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm như muốn xuyên qua người cô.
Thường Lê một tay che mặt, vạn phần xấu hổ, lại thoáng nhìn người đàn ông quang minh chính đại, đem đoạn đường này thành sàn catwalk, giống như sợ người khác không nhìn thấy hắn.
Sau khi lên xe, Hứa Ninh Thanh đưa Thường Lê đến một nhà hàng gia đình.
Thường Lê phát hiện cái người này mỗi lần dẫn cô đi cửa hàng nào ăn cũng rất ngon, nhìn chính là chuyên gia sống phóng túng.
Thường Lê vừa ăn vừa cảm thấy bây giờ quan hệ hai người thật sự kì quái.
Từ cuộc gọi đột ngột hôm qua.
Có lẽ sớm hơn, từ đêm giao thừa hôm đó về sau người đàn ông này bắt đầu mạnh mẽ cương quyết không từ thủ đoạn.
Buổi sáng ngày mai còn có lớp, buổi chiều có bài tập phác thảo cần nộp, sau khi ăn cơm xong Hứa Ninh Thanh liền trực tiếp đưa Thường Lê về trường học.
Giờ này trong toà kí túc xá nhiều người, Thường Lê không cho hắn đưa cô vào.
Vẫn chưa muộn, hắn cũng không ép buộc, đem xe ngừng trước cổng trường học.
"Đi đường cẩn thận, về phòng gửi tin nhắn cho tôi."
Hứa Ninh Thanh hạ thấp giọng, âm cuối chứa từng mảnh ôn nhu nhẹ nhàng hoà vào trong gió, nghe như có sợi lông vuốt ve qua tim.
Thường Lê đáp ứng một tiếng: "Đã biết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận