Thường Lê bị thương không nghiêm trọng, hồi phục rất nhanh, cũng không để lại sẹo.
Lúc chiều cô bị thầy giáo gọi lên nhờ sắp xếp bài tập lần trước, các thầy cô dường như rất thích Thường Lê.
Sau khi cô giúp thầy sắp xếp xong bài tập ngoài trời cũng đã muộn, Sau khi Thường Lê đi ra khỏi toà mỹ thuật liền bắt một chiếc taxi đi đến trung tâm thương mại.
Tiết học trong trường rất nhiều, cô còn chưa có thời gian đi mua quà sinh nhật cho Phòng Tề.
Cô cũng không tốn sức chọn lựa lễ vật, chỉ đi thẳng đến cửa hàng âu phục mua một bộ vest, rồi nhờ nhân viên cửa hàng gói hộp qua.
Lúc đến khách sạn Châu Ngộ đã khá muộn.
Thường Lê tìm thấm thiệp mời đã lưu trong album, đi tìm phòng yến hội, kết quả đi một vòng nhưng tìm không ra.
Thường Lê liền gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh, hắn trả lời rất nhanh, nói sẽ xuống đón cô.
Đi một vòng lớn, Thường Lê cả người ngơ ngác, bây giờ không biết mình đang ở nơi nào, thế là dứt khoát đi thang máy xuống tầng trệt, chờ Hứa Ninh Thanh xuống đón cô.
Thang máy xuống phía dưới, đến tầng chín thì dừng lại, một nam sinh từ bên ngoài đi vào.
Thường Lê đang cúi đầu chơi điện thoại, gửi tin nhắn cho Mạnh Thanh Cúc, đến khi người bên cạnh gọi cô mới ngẩng đầu.
Thường Lê nhìn nam sinh trước mắt, trong đầu đối với gương mặt này cũng không có ấn tượng gì, cô dừng một chút, hỏi: "Vừa rồi cậu gọi mình phải không?”
Nam sinh cười cười: "Đúng vậy, cậu không nhớ mình sao?"
Thường Lê lại nhìn cậu ta mấy giây, vẫn như cũ không ấn tượng gì, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nam sinh kia ngược lại không để ý lắm: "Tiết học sáng hôm nay mình ngồi cạnh cậu, mình không mang màu vẽ, cậu cho mình mượn mà quên rồi sao.
"
"À.
" Thường Lê gật gật đầu: "Nhớ ra tới.
"
"Lúc đó tan học cậu đi nhanh quá, mình không kịp trả lại, bây giờ màu vẽ vẫn còn ở kí túc xá, khi nào cậu rảnh, mình mang trả cho cậu.
"
Thang máy xuống tầng trệt, Thường Lê vừa đi ra vừa nói: "Mình có màu dự phòng, không cần vội, lần sau có tiết đưa cho mình là được.
"
Bởi vì sinh nhật Phòng Tề, tầng cao nhất khách sạn Châu Ngộ được bao toàn bộ, Thường Lê hướng mắt nhìn qua, còn có mấy người đi đường dừng lại chụp dãy xe sang đậu trước cổng khách sạn.
Thường Lê rủ mắt, lấy điện thoại ra hỏi Hứa Ninh Thanh đã xuống chưa, nam sinh bên cạnh lại nói: "Hình như ở đây đang tổ chực hoạt động gì ấy, bên ngoài nhiều xe lắm.
"
Thường Lê: "Chắc là vậy.
"
"Đúng rồi, mình có thể kết bạn Wechat với cậu không, bạn cùng phòng của mình hình như rất thích cậu, là người ngồi cạnh mình hôm nay ấy.
" Nam sinh gãi tóc, giọng nói có hơi gấp gáp: "Mà lúc trả màu vẽ cũng tiện liên lạc cho cậu.
"
Cậu ta khi nói những lời này rất vụng về, hô hấp loạn xạ.
Thường Lê từ nhỏ đến lớn dáng dấp xinh đẹp, từ khi đi nhà trẻ đã được các cậu bé mập mạp tỏ tình, các loại kiếm cớ bắt chuyện đều đã gặp qua.
Thường Lê từ chối nói: "Không sao, mình vẫn lên lớp mà, chỉ là màu vẽ mà thôi.
"
Nam sinh có chút sa sút "Ồ" một tiếng, vẫn như cũ không đi, cùng Thường Lê đứng trước cổng thang máy tầng trệt, một lát sau cậu lại hỏi: "Cậu không đi à?"
Thường Lê: "Mình đang đợi người.
"
"Bạn trai?"
"Không phải.
"Thường Lê cười cười: "Cậu về trước đi.
"
Hứa Ninh Thanh vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy cô đang cười ngọt ngào cùng nam sinh đối diện nói "Cậu về trước đi".
Cô gái nhỏ đôi mắt cong cong, rất xinh đẹp, gương mặt còn có chút đỏ, Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Thường Lê cự tuyệt mình, hắn liền có chút mất khống chế, bị hương men rượu trên thân làm choáng ngợp.
Nam sinh kia nghe rõ ý từ chối trong lời nói của Thường Lê, cũng không dây dưa thêm, liền chào tạm biệt cô.
Thường Lê cũng vẫy tay tạm biệt cậu ta, ngay sau đó liền bị người phía sau bắt lấy cổ tay.
Thường Lê sững sờ, quay đầu nhìn thấy Hứa Ninh Thanh.
Người đàn ông thần sắc không mấy thân thiện, nửa ánh mắt cũng không thèm liếc nam sinh kia, trực tiếp lôi Thường Lê vào thang máy.
Thường Lê không kịp phản ứng, sững sờ nhìn người đàn ông hiếm khi bộc lộ cảm xúc, cô có chút luống cuống, không biết nên làm gì.
Cũng không biết mình chọc giận hắn khi nào.
Cô gái nhỏ mon men lại gần, thử dò xét nói: "Cháu chào chú.
"
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, thanh âm lạnh lẽo sắc nhọn: "Em bây giờ thật có năng lực nha, Thường Lê.
"
"…"
Chẳng lẽ là bởi vì lần trước từ chối hắn khiến hắn tức giận sao?
Nhưng không phải hai ngày nay vẫn rất tốt ư, còn hỏi han cô đã bôi thuốc chưa.
Vậy thì bởi vì cô muốn đích thân hắn xuống tầng đón mình sao? Nghĩ như vậy, Thường Lê cảm thấy hình như mình sai rồi, rõ ràng là đã từ chối, mà cứ hở ra lại đi nhờ vả người ta.
Chẳng có mặt mũi gì cả.
Thang máy lên tới tầng cao nhất, Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh vào đại sảnh yến hội.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn qua.
Hứa Ninh Thanh nói: "Em nói, em yêu sớm có phải không! Nam sinh vừa rồi là ai!"
Thường Lê: "…"
Thì.
Ra.
Là.
Như.
Vậy.
Phòng Tề xung phong đánh vỡ bầu không khí căng thẳng này, vẫy tay với Thường Lê: "Đến đây em gái, cuối cùng em cũng đến, mọi người đều đang chờ em đấy, đừng đứng nữa, không phải lúc trước bị ngã chưa khỏi sao.
"
Thường Lê bị Phòng Tề lôi kéo ngồi xuống bên cạnh Hứa Ninh Thanh, cô đem hộp quà trong tay đưa tới, khẽ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, em đi lấy quà sinh nhật tới hơi muộn.
"
Phòng Tề cười lên như một đoá hoa: "Là anh mời em tới, còn mang quà cáp làm gì chứ.
"
Hắn nói rồi nhận quà từ trong tay Thường Lê, đưa cho phục vụ mang vào.
Người đã đến đông đủ, tiệc sinh nhật liền bắt đầu.
Mọi người xung quanh mặc dù tò mò quan hệ giữa hai người, nhưng tâm trạng Hứa Ninh Thanh bây giờ đặc biệt không tốt, đám người đồng loạt tự giác hướng mắt lên sân khấu nghe diễn văn khai mạc tiệc sinh nhật.
Trên ghế sô pha chỉ còn hai người Thường Lê và Hứa Ninh Thanh.
"Cháu không có yêu sớm.
" Thường Lê nhàn nhạt nói: "Ban nãy là bạn học cháu quen ở Giải mùa đông.
"
Dừng một chút, cô gái nhỏ lại chậm rãi lên tiếng, nghiêm túc nói: "Dù sao, cháu yêu sớm cũng không liên quan gì tới chú.
"
Hứa Ninh Thanh dừng lại, thầm sắc bắt đầu trầm xuống.
Nhiệt độ xung quanh nháy mắt trở về số không.
Thường Lê rụt cổ, vô cùng sáng suốt quyết định rời khỏi “nơi thị phi” này, cô nhìn một vòng quanh yến hội, thấy Thời Niệm Niệm đang ngồi hàng thứ ba bên trái.
Thường Lê chạy tới bên cạnh Thời Niệm Niệm, cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi cô: “Em chào chị.
”
"Em tới rồi à.
" Thời Niệm Niệm cũng cười với cô, lại quay đầu nhìn Hứa Ninh Thanh đang ngồi một mình, ngón tay chỉ chỉ, sát lại gần hỏi: "Hai người lại cãi nhau à?"
Vừa rồi Thời Niệm Niệm cũng nhìn thấy Hứa Ninh Thanh nổi giận đùng đùng đi vào, nhưng khoảng cách xa, không nghe rõ nguyên nhân.
"Ai biết chú ấy lại tức giận cái gì.
" Thường Lê ngồi bên cạnh Thời Niệm Niệm, lại hỏi: "Chị đến một mình à?"
"Không, Giang Vọng có chút chuyện, phải xuống dưới sảnh một chuyến, lát nữa sẽ lên liền, à đúng rồi, chị có cái này muốn tặng em.
"
Thường Lê trước đó có nghe Phòng Tề nhắc qua, rất tò mò: "Cái gì vậy ạ?"
"Em chờ một chút.
" Thời Niệm Niệm đứng dậy, chạy ra đằng sau cầm một hộp quà mang tới, bên trên còn có dải lụa thắt nơ: "Là cái này, em mở ra xem đi.
"
Bên trong là một quyển sách, trên bìa là hai màu trắng đen cổ điển.
Góc dưới bên phải có dòng chữ kí ánh kim "Lâm Thành".
Thường Lê ngẩn người: "Đây không phải là…"
"Em biết à, vậy là chị mua đúng rồi, đoạn thời gian trước chị nghe người ta nói Lâm Thành chuẩn bị đến đây tổ chức triển lãm, vừa hay có bạn bè cùng hợp tác cho thuê phòng triển lãm, chị liền nói cô ấy giúp chị xin chữ ký.
"
"Em siêu thích luôn ấy.
" Thường Lê cực kì hưng phấn nói, đôi mắt sáng long lanh, chớp chớp như chú cún con: "Hôm triển lãm đó lúc đầu em muốn đi, Lâm Thành là hoạ sĩ em thích từ khi còn nhỏ nhưng lại bị trùng lịch thi cuối kì, em đã buồn rất lâu đấy.
"
"Thích là tốt rồi, chị còn sợ chị mua loạn không đúng ý em.
" Thời Niệm Niệm cười nói.
Hai người nói chuyện với nhau được một lúc thì Giang Vọng đi tới.
Chỗ Thường Lê ngồi ban đầu là vị trí của hắn, chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ thì bị Thời Niệm Niệm kéo lại: "Không sao, em ngồi đi.
"
Nói xong, Thời Niệm Niệm ngẩng đầu nói chuyện với Giang Vọng, Giang Vọng cũng cực kì phối hợp cúi người xuống, đem tai tiết sát lại.
"Anh lấy thêm cái ghế ngồi bên này đi, em muốn cùng Lê Lê nói chuyện một chút.
"
"Ừm, có đói bụng không, muốn ăn gì không anh mang tới cho.
" Giang Vọng hỏi.
Thời Niệm Niệm lại nhìn về phía Thường Lê hỏi: "Em đói không?"
Thường Lê vội nói: "Em không đói.
"
Đợi sau khi Giang Vọng đi, Thường Lê mới níu cánh tay Thời Niệm Niệm: "Anh ấy đối với chị thật tốt.
"
"Ừm, rất tốt.
" Thời Niệm Niệm buồn cười hỏi: "Chú em đối với em không tối sao?"
"Chú ấy mới không tốt.
" Thường Lê nhếch miệng tố cáo: "Không phải vừa rồi còn hung dữ với em sao, trước mặt nhiều người như vậy mà hung dữ với em.
"
Thời Niệm Niệm cười cười, không nói chuyện.
Buổi sinh nhật chính thức bắt đầu.
Phòng Tề trong cái vòng luẩn quẩn này coi như là phá gia chi tử, một buổi sinh nhật mà làm vô cùng phô trương xa xỉ, mọi người tham gia ai cũng mặc lễ phục.
Thường Lê ban đầu không biết sẽ phô trương như vậy, trực tiếp từ trường học chạy tới ăn mặc cũng tương đối tuỳ ý, cùng cái không khí này có chút khập khiễng.
Thường Lê cũng không đi loạn, lấy chút đồ ngọt rồi ngồi trong góc không nhúc nhích.
Thời Niệm Niệm cũng không am hiểu những bữa tiệc như vậy, hai người liền ngồi chung một chỗ.
Một bên nhàn hạ trò chuyện, Thường Lê nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua Hứa Ninh Thanh, người đàn ông dựa lên thành ghế, mặt mày rủ xuống, khí sắc vẫn rất trầm, cũng không tham gia mấy chủ đề trò chuyện xung quanh.
Thường Lê không hiểu sao trong đầu liền văng ra một từ.
Thất tình.
Rất giống bộ dạng lúc thất tình.
Mà ban nãy có thể nói là hắn đang ghen có phải không.
Thường Lê mơ hồ cảm thấy, Hứa Ninh Thanh đã khác trước kia rất nhiều.
Lúc trước Hứa Ninh Thanh rất am hiểu các loại mập mờ thăm dò ý tứ, hững hờ từng bước tới gần, thích làm gì thì làm, lười biếng ngạo mạn, lời tỏ tình cũng giống như thuận miệng nói ra, không khẩn trương không bối rối, khiến Thường Lê cảm thấy có chút mơ hồ không chân thực.
Nhưng bây giờ cô hình như phát hiện, Hứa Ninh Thanh cũng không phải hoàn toàn biểu hiện ra ngoài rằng hắn cái gì cũng không quan tâm.
Vậy, có phải hắn thích cô nhiều hơn những gì cô nghĩ không?
Thường Lê nhịn không được suy nghĩ như vậy.
.