Em Đừng Hòng Chạy

Bước vào căn biệt thự hào nhoáng được thắp sáng mọi ngóc ngách khiến nó thêm phần cổ kính, lãng mạn

Cảnh Kỳ thế mà lại không tháo xích tay cho cô. Chiếc xích thắt chặt lấy cổ tay cô khiến nó đau rát, đỏ ửng vì đau

Đi tiến sâu vào một chút căn biệt thự một bóng đen to lớn đang ngồi trong căn phòng khách rộng rãi.Lục Cảnh Thành nhìn thấy đối phương thì có chút mất hứng lên tiếng hỏi

" có chuyện gì? "

" Cảnh Thành! Tên hám tiền nhà cậu tôi muốn gặp thôi cũng khó "

Hắn ta là Cố Trạch người đàn ông nổi tiếng trăng hoa nhưng tài sản thì nhiều vô kể.....một mình nắm giữ không biết bao nhiêu là cổ phần của hàng trăm công ty. Gương mặt đẹp trai,ưa nhìn cùng với thân hình khỏe mạnh khiến nhiều người ao ước có được hắn

" ayzo!! hàng mới của cậu hả? "

Hắn nhìn Ngữ Âm đang đứng cạnh Cảnh Kỳ với cổ tay bị xích liền hiểu ra vấn đề

" mèo hoang! "

" mèo hoang? Xinh đẹp như thế này sao có thể làm mèo hoang của cậu được chứ phải không?"

Hắn ta tiến lại gần định dơ tay vuốt ve mặt cô thì liền bị hắn cắt đoạn

" tôi không đến nghe chuyện phiếm "

Cố Trạch mất hứng liền thay đổi thái độ nghiêm túc ngồi xuống nhìn hắn


" Cảnh Thành! Mười lô hàng của tôi đang mắc kẹt ở biển. Tôi cần người của cậu ra mặt "

Hắn đưa tay cầm điếu thuốc đang hút dở đưa lên miệng rít một hơi

" chỉ có vậy thôi sao? "

" Mười lô hàng bị mất một nửa cậu đưa được lô hàng đó về chuyện còn lại không phiền cậu nữa!"

Lục Cảnh Thành ngước mắt nhìn Cố Trạch khẽ gật đầu. Đôi chân dài vắt chéo lắng nghe Cố Trạch nói, ngón tay thon dài gập lại đỡ lấy khuôn mặt đẹp như tượng kia

" Vậy xem cậu có bản lĩnh không!"

Cố Trạch ngạc nhiên nhìn Lục Cảnh Thành cái tên bạn đểu nhà hắn nhờ vả có chút việc mà cũng phải so tài

" con m* nó! Người của tôi bị cậu chơi gần hết rồi. Cậu tính chơi sạch hả tên cầm thú này "

Cả cuộc trò chuyện của bọn họ đều được Ngữ Âm lắng nghe không thừa một chữ. Ngữ Âm thoáng lên suy nghĩ liền nhìn chằm chằm Lục Cảnh Thành

" không phải kẻ giàu bình thường sao? Vậy hắn là ai...nhiều tiền, nhiều quyền có thể là ai chứ "

Đang mải suy nghĩ thì Cố Trạch chỉ thẳng mặt Ngữ Âm

" mèo hoang! tôi cược con mèo hoang đó "

Lục Cảnh Thành nhìn cô đang tròn mắt nhìn hắn thì cười nham hiểm, trên nụ cười ấy chứa đựng sự khinh thường hắn dành cho cô gái bần tiện trước mặt

" được, phần thưởng như cũ ".

" hả "

Cảnh Kỳ ngạc nhiên nhìn bọn họ coi con mèo nhỏ của cô bị đánh cược thì có chút cay cú. Trò đùa của bọn họ không chết người thì cũng tàn phế...! Cô vội chạy theo Lục Cảnh Thành nói gì đó nhưng bị hắn phất lờ không ngó ngàng vì người chọn là Cố Trạch không phải hắn

" mèo hoang chuẩn bị tinh thần chưa? "

Ngữ Âm ngẩng lên nhìn gương mặt tuấn tú mà gian xảo có chút khó hiểu

" hửm "

Cô bình thản đối mặt với hắn khiến hắn có cái nhìn rất thiện cảm với cô gái này nhưng càng khiến hắn có thiện cảm thì càng bị hắn dày vò.

Ngữ Âm bị người của hắn đưa đến một đấu trường phía Tây căn biệt thự to lớn. Cô đứng giữa đầu trường vai khẽ run, gương mặt lạnh tanh quan sát đám người đó định làm gì.

"........"


Cố Trạch cùng đám người Lục Cảnh Thành ngồi ở vị trai cao nhất của đấu trường. Nơi đây được gọi là địa ngục khi tới biệt thự của Cố Trạch nơi hắn vung tay giết người thô bạo

" con mèo nhỏ của cậu có vẻ không sợ nhỉ?"

" không phải của tôi "

Hắn đáp trả một cách vô tình mà không quan tâm đến cảm xúc của người nghe, một tiếng gầm to lớn phát ra từ phía bên kia của đấu trường đối diện song song với Ngữ Âm cánh cửa giam giữ con mãnh thú được tiêm chất kích thích được thả ngay sau đó.

GỪ!!!!!! G..Ừ..!

" mèo con thú cưng mới của Cố Trạch tôi nhớ chơi vui vẻ đấy! "

Hắn thấy được ánh mắt Lục Cảnh Thành đang thưởng thưởng thức chuyện vui thì càng hứng thú

Cố Trạch phấn khích nhìn thân hình nhỏ bé đứng đối diện với con hổ thí nghiệm liền hô lớn nhắc nhở cô.

" thú cưng mới?..không phải chứ "

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cách đối phó con hổ như bị bỏ đói đã lao thẳng đến chỗ cô

"mmm...."

Gừ!!!!!......G ừ...!

Con hổ nhảy lên ấn thân thể Ngữ Âm dồn dập vào góc tường -cô đau đớn mà thốt lên câu chửi thề

" khốn kiếp....."

" con hổ này có vấn đề sao......ummmm....đau...quá "

Tay cô bị con hổ ngậm chặt hàm răng sắc bén như muốn ghiền nát khúc xương nhỏ trước mặt


" Ha Ha Ha con mèo hoang của cậu sắp không trụ được rồi đấy..."

" hừm"

Nghe thấy tiếng mỉa mai bên trên, cô ngước nhìn đám người thờ ơ vô đang ngồi xem kịch thì càng kích động. Hai tay bị xích chặt lại càng thêm rắc rối

" u...m....! Hhh........hhh!!!. Ngữ Âm thở từng nhịp khó chịu, những lần cấu xe của nó thật sự rất đáng sợ.

Hai bóng dáng một người một hổ đứng đối diện nhau ánh mắt căm phẫn thèm khát tất cả đều có trên đấu trường " chỉ có người mạnh mới là người chiến thắng " Lục Cảnh Thành cất lời cắt ngang bầu không khí ngột ngạt trước mắt.

" Ngài Cố cũng thật biết chọn thú cưng!"

Cảnh Kỳ dương ánh mắt tức giận nhìn Cố Trạch.Ngữ Âm là do cô cứu tốt xấu gì cũng do cô quyết định vậy mà tên lão đại không có tình người cùng với bạn của hắn lại hành hạ con thỏ trắng của cô

" tất nhiên! Nó rất hợp với con mèo hoang đó"

" Ngài.. ". Cô tức giận không nói lên lời các ngón tay đan chặt vào nhau cuộn thành một nắm đấm

" Cảnh Kỳ không được vô lễ "

Lục Cảnh Thành lên tiếng nhắc nhở lời nói vượt giới hạn của cô khiến cô cay cú bấu chặt từng ngón tay vào chiếc khăn





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận