Mùa hè, mùa cao điểm của dịch bệnh. Trong những ngày tháng 7, bệnh viện Vân Sơn là một trong những nơi đông bệnh nhân nhất, đặc biệt là trẻ em. Một ngày, bệnh viện Vân Sơn có thể tiếp nhận đến hơn 1000 ca bệnh. Vì thế, y tá và bác sĩ ở bệnh viện này đều tăng ca đến khuya.
Vân Sơn là một trong những bệnh viện hiện đại nhất thành phố. Không ít nhân tài ngành y đều làm việc ở đây, từ tốt nghiệp đại học Harvard cho đến Yale, họ đều là những học sinh ưu tú và là bác sĩ xuất sắc của bệnh viện. Hầu hết những người có địa vị, khá giả đều đến đây khám. Tuy thế, bệnh viện Vân Sơn đều hay tổ chức những buổi phẫu thuật, khám bệnh từ thiện. Vì vậy, Vân Sơn là một trong những bệnh viện tín nhiệm và được nhiều người lựa chọn là nơi hàng đầu để đến khám.
Ở thang máy chuyên dụng của bác sĩ, một anh chàng mặc áo blouse trắng đang dựa vào tường thang máy, một tay nới lỏng cà vạt, trông anh có vẻ mệt mỏi. Khi cửa thang máy mở, bước chân lười nhác của anh di chuyển trên nền nhà và tiến thẳng đến tầng hầm gửi xe.
Anh chàng áo blouse tiến đến chỗ đậu xe của mình và mở cửa vào trong. Đầu anh gục xuống vô-lăng, thở dài một tiếng, mắt anh dường như không mở nổi nữa. Nếu có thể, anh sẽ ngủ tại xe của mình dưới tầng hầm này. Vài phút sau, anh trở dậy, vuốt mặt mình cho tỉnh táo và khởi động máy. Hai tay anh xoay vô-lăng, bánh xe thuận theo chiều anh rẽ và chạy ra khỏi tầng hầm.
Bây giờ là 12 giờ đêm, trên đường cao tốc đã sớm lên đèn từ lúc nào. Lúc này con đường rất vắng, thỉnh thoảng lại có chiếc xe công-tơ-nơ chạy nhanh qua, tạo một làn khói bụi nhưng nhanh chóng tan biến. Thiên Mạnh cảm thấy chỉ muốn về nhà thật nhanh, làm một giấc thật say để chuẩn bị ột ngày vất vả mới. Vì thế, anh đạp ga, tốc độ lên đến hơn 80km/h, chiếc xe như con dã thú phóng nhanh trên con đường cao tốc.
Màu đỏ ở đèn giao thông chiếu sáng, Thiên Mạnh giảm dần tốc độ và dừng lại. Anh đảo mắt một vòng khung cảnh xung quanh, tất cả căn nhà đều nhuộm màu đen lên nó, nhờ có ánh đèn đường màu vàng mà làm cho cảnh xung quanh mờ mờ ảo ảo.
Giây cuối cùng của màu đỏ vừa hết là màu xanh lập tức sáng lên. Thiên Mạnh đạp ga cho xe chạy, vừa đi được một đoạn thì thắng gấp, nhờ có thắt dây an toàn nên người anh hơi ngã về phía trước.
Có một cô gái đang ngất ở bên lề đường.
Thiên Mạnh vội vàng xuống xe và tiến đến chỗ cô gái đó. Anh khẽ lay người cô, vỗ nhẹ má và gọi:
“Cô gì ơi, này, cô gì ơi.”
Thấy cô gái không có phản ứng, anh lập tức đưa tay lên mũi cô xem có còn thở hay không. Hơi thở của cô có chút vội vã và đứt quãng. Sau đó anh dùng tay cảm nhận nhịp tim của cô gái hiện tại. Nó đập khá nhanh. Anh vội bế cô lên và đưa vào xe mình, sau đó Thiên Mạnh đạp ga, quay trở về bệnh viện.
Một cô y tá đi từ lối ra vào, vừa nhìn thấy anh trên tay bế một cô gái trẻ, cô y tá lập tức chạy đến và hỏi:
“Tổ trưởng, có chuyện gì thế ạ? Cô gái này bị làm sao vậy?”
“Mau chuẩn bị giường bệnh cho cô ấy, hơi thở cô gái này có chút khó khăn, có vẻ như là hoạt động quá sức hay có vấn đề về đường hô hấp.”
Cô y tá “Dạ” một tiếng, liền đi đến chiếc điện thoại treo trên tường ở gần bàn tiếp bệnh nhân, ấn dãy số và nói với người bên kia đầu dây:
“Mau chuẩn bị một giường bệnh ở lầu hai khu A, có một bệnh nhân gặp khó khăn về đường hô hấp, tôi và tổ trưởng đang đưa bệnh nhân lên đây.”
Nói xong cô y tá liền cúp máy và chạy nhanh về phía thang máy, nơi Thiên Mạnh đang bế cô gái. Cô y tá nhanh nhẹn ấn nút số hai, cửa thang máy đóng lại và di chuyển lên trên. Cô không nhịn được thắc mắc, hỏi:
“Tổ trưởng gặp cô ấy ở đâu thế ạ?”
“Trên đường về thì tôi gặp nên đưa cô ấy quay trở lại bệnh viện.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, đã có sẵn người ở bên ngoài thang máy cùng với chiếc giường đẩy chờ cả hai. Thiên Mạnh để cô gái lên giường đẩy, sau đó cùng hai người trợ lý đưa vào phòng cấp cứu.
Sau khi cấp cứu, lúc đó đã là hơn 1 giờ sáng.
Thiên Mạnh đeo ống nghe kiểm tra tình trạng của cô gái thêm một lần nữa để đảm bảo an toàn, sau đó anh dặn vài câu với cô y tá, còn bản thân thì đi kê thuốc.
Sau khi nhận nhiệm vụ giúp cô gái uống thuốc, cô y tá chạy đi tìm anh để hỏi ý kiến về việc liên lạc với người thân. Cô đoán chắc có lẽ anh đang ở trong phòng làm việc của mình. Nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng, thấy không có động tĩnh gì, cô từ từ mở cửa. Bên trong phòng, Thiên Mạnh đang gục trên chiếc bàn làm việc của mình, đèn bàn gần như rọi sáng cả phòng, thấy vậy cô không nỡ đánh thức anh.
Tổ trưởng hôm nay làm việc hơn 24 giờ.
Sáng hôm sau, Thiên Mạnh tỉnh giấc, vươn vai một cái thật đã rồi vuốt cái “ổ quạ” của mình. Đêm qua anh ngủ quên trên bàn làm việc với kiểu nằm còng mình xuống, bây giờ anh thấy lưng mình rất nhức mỏi. Anh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ấm áp chen chút nhau cố chiếu vào căn phòng của anh qua tấm rèm che cửa. Anh lười nhác đứng dậy và kéo rèm qua một bên, lập tức ánh nắng như ngã nhào vì chen chút, rọi sáng cả căn phòng.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ sáng.
Nhớ đến cô gái đêm qua, anh chỉnh lại trang phục của mình rồi bước ra ngoài. Sau đó, anh bước đến giường số 293, cô gái ấy trông có vẻ ngủ rất ngon, một tay đặt trên bụng, tay còn lại thì đang vào nước biển. Cô y tá bước đến bên cạnh anh, báo cáo:
“Tình trạng của bệnh nhân ổn định hơn nhiều rồi ạ. Cô ấy thở đều, hôm qua em thấy thuốc suyễn trong túi áo khoác, chắc là do cô ấy mệt quá nên ngất.”
Anh gật đầu, lắng nghe báo cáo của y tá. Sau đó anh hỏi việc liên lạc với người thân, cô y tá trả lời:
“Bên người cô ấy không có giấy tờ tùy thân, lúc nãy em tìm thấy điện thoại trong túi nên đã báo cho người thân rồi ạ, họ nói sẽ tới ngay lập tức. Chắc có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, cô gái khẽ cử động ngón tay, đôi mày nhíu lại, đôi mắt từ từ mở ra. Thiên Mạnh nhìn cô, sau đó bảo y tá đi lấy đồ đo huyết áp cho anh. Khi cô gái đang cố gắng ngồi dậy, anh vội đỡ lấy cô nhưng lại nhẹ đỡ cô nằm xuống, nói:
“Cô nên nằm nghỉ đi, người thân của cô sắp đến rồi.”
Cô gái lúc này mới nhìn anh, sau đó lại nhìn khung cảnh xung quanh, cô chợt nhận ra mình đang ở bệnh viện. Thật không hiểu sao mình lại đến được đây, cô nhìn anh với ánh mắt hiếu kì, rồi lại nhìn tay mình đang vào nước biển. Y tá từ phía sau đưa anh đồ đo huyết áp, trông cô như muốn hỏi điều gì đó, anh nói:
“Cô muốn nói gì à?”
“Tôi… Đã ngủ bao lâu? Và tại sao tôi lại nằm đây?”
Thiên Mạnh vừa đo huyết áp, vừa trả lời cô:
“Cô ngủ cũng được vài tiếng rồi. Hôm qua thấy cô ngất trên đường nên tôi đưa cô đến bệnh viện, tôi thắc mắc không hiểu sao con gái lại ra đường đêm khuya.”
“Đó là chuyện của tôi.” Cô trả lời yếu ớt.
Anh không nói gì nữa, thấy huyết áp ổn định, Thiên Mạnh khám tổng quát lại cho cô và dặn y tá cho cô uống thuốc đúng giờ rồi rời đi. Khi anh vừa đi khỏi chỗ cô vài giây, một người phụ nữ trung niên từ lối ra vào phòng bệnh vội vã chạy đến giường bệnh của cô.
“Cái con nhỏ này, sao lại nằm ở bệnh viện vậy hả? Con đừng làm má sợ chứ!”
Cô cười cười rồi nhẹ nắm lấy tay mẹ, trán mẹ rịn mồ hôi, nét mặt có chút lo lắng và hoảng sợ. Cô vút ve tay mẹ rồi bảo mình không sao. Y tá lúc này tiến đến và mời mẹ cô đi điền thông tin vào thủ tục nhập viện. Lúc này chỉ còn mình cô nằm ở trên giường.
Đêm qua… Nếu cô không chạy thì có lẽ đã mất mạng.
Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Chia tay thì có gì sai chứ? Khi không còn yêu, chúng ta đã không còn tình cảm với nhau nữa. Như vậy thì chẳng phải mọi thứ nên chấm dứt sao? Sau khi chia tay, mọi người đều hỏi lý do, ta hay nói rằng là không hợp nhau nữa. Như vậy, chẳng phải ta đang dối lòng mình sao?
Thật ra tình yêu của mỗi người đều có giới hạn, làm gì cũng đừng nên miễn cưỡng. Yêu là yêu, hết là hết.
Đêm qua, cô hẹn Phong ra công viên gần nhà. Cả hai ngồi với nhau ở ghế đá. Công viên khá rộng rãi và thoáng mát. Ở giữa công viên có một hồ nước. Ở đó, người ta hay ước nguyện và đều tin rằng điều ước sẽ thành hiện thực, vì hồ nước này có tên là “Ước nguyện”. Lúc này cũng đã trễ nên công viên không còn người nào ngoài cả hai. Thỉnh thoảng lại có xe máy chạy ngang qua.
Cô khoác chiếc áo mỏng bên mình, cả hai ngồi với nhau nói chuyện. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ tưởng như một cặp đôi đang tâm tình chuyện lứa đôi.
Cô và Phong yêu nhau đã gần hai năm. Nhưng cô cảm nhận được tình cảm của anh dường như không còn chân thành như xưa. Đúng vậy, anh có người khác. Chính cô đã tận mắt chứng kiến, bắt gặp hai lần.
“Mình chia tay đi, em thật sự rất mệt mỏi.” Cô nói với Phong.
Anh đang dựa người vào ghế, nghe câu này của cô lập tức bật người dậy, hỏi cô vì sao.
Cô không nói chuyện mình bắt gặp anh với người khác, cô chỉ đơn giản nói:
“Vì tụi mình không còn hợp nữa.”
Phong bật cười:
“Em đừng trẻ con như vậy, chẳng phải tụi mình đang tốt đẹp lắm sao?”
Cô khẽ cựa người ình ngồi thoải mái một chút, sau đó ánh mắt kiên quyết của cô nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh biết tính em mà, đúng không? Em nói không hợp là không hợp, chúng ta chấm dứt đi.”
Sau đó cô đứng dậy, xoay người bỏ đi, để lại anh còn thẫn thờ ngồi ở ghế đá. Bỗng đi được vài bước, Phong chạy đến nắm lấy cổ tay cô, trong tay anh là con dao nhỏ đã lấy ra từ lúc nào, anh như hóa điên, nắm tay rất chặt, cô thấy tay mình rất đau. Phong giận dữ nói với cô:
“Nếu em đã không còn yêu anh, thì anh cũng như sẽ không còn gì. Chi bằng chúng ta hãy cùng nhau chết, như vậy thì em sẽ bên anh. Nếu như em bỏ anh thì anh sống cũng không còn ý nghĩa gì.”
Lúc này nghe anh nói vậy, cô rất sợ, nghĩ đến anh sẽ làm chuyện dại dột. Cô cố rút tay lại nhưng Phong nắm quá chặt, cô dọa sẽ la lên, Phong cười như một kẻ điên, rồi kéo cô đến bờ sông gần đó. Cô thầm nghĩ, không lẽ anh muốn nhảy xuống sông?
Dùng chân đạp mạnh vào eo Phong, cô nhanh chóng rút tay về rồi cố hết sức chạy nhanh nhất có thể. Ở phía sau, cô có thể nghe được câu chửi rủa của Phong.
Không biết anh có đuổi theo hay không, không biết cô đã chạy được bao xa, cô chỉ biết mình dường như kiệt sức. Đầu óc quay cuồng, cô thấy chân mình như không trụ nổi nữa, cô ngã xuống đường và ngất đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy mình nằm ở bệnh viện. Việc đầu tiên cô nghĩ đến là không biết Phong có sẽ và đang tìm cô không.
Nghĩ lại thấy cũng mới lạ, đó là lần đầu tiên cô rơi vào tình huống “cuồng yêu” của đối phương. Nó thật đáng sợ, nhưng lại có chút buồn cười.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 2