Em Đừng Sợ

Tiếng xe cứu thương vang inh ỏi suốt dọc đường đến bệnh viện. Nhân viên y tế trên xe làm những bước cấp cứu cơ bản, cô và người nhà không cầm được nước mắt cứ ngồi thút thít cho đến khi bà được đến bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện, bà được nhân viên y tế đưa thẳng vào phòng cấp cứu, sau đó được chuyển qua phòng phẫu thuật. Mọi người ngồi chờ ở bên ngoài không ngừng lo lắng, cầu mong bà sẽ vượt qua cơn nguy hiểm.
Tích tắc, tích tắc.
Tại sao ngay cả tiếng giây đồng hồ cũng làm cho lòng cô cảm thấy nặng trĩu, càng thêm lo lắng và sợ hãi?
Ca phẫu thuật diễn ra gần 1 tiếng.
Thiên Mạnh cùng một vài bác sĩ khác bước ra từ phòng phẫu thuật. Mọi người thấy vậy liền đứng dậy và đi vội về phía anh. Ngọc An không ngạc nhiên khi thấy anh bước ra, vì nơi đây vốn dĩ là nơi anh làm việc mà.
“Bác sĩ, mẹ của tôi… mẹ của tôi…” Dì hai nói giọng đứt quãng, như không thể thành lời.
“Chúng tôi mong người nhà bệnh nhân… hãy chuẩn bị tâm lý. Bệnh tình của bệnh nhân vốn bị phát hiện trễ nên nó đã nặng hơn, không được cứu chữa kịp thời. Thành thật xin lỗi.” Một vị bác sĩ lên tiếng, sau đó ông cùng đồng nghiệp mình cúi người xin lỗi.
Nghe tin dữ, dì hai và mẹ hoàn toàn suy sụp, ngồi thụp xuống nền nhà. Ba cô cũng không kiềm được lòng, viền mắt đỏ hoe, chỉ biết ngồi xuống an ủi mẹ và dì. Tiếng khóc của sự đau khổ khi mất mát người thân quả thật rất thê lương và nghẹn lòng.
Thật ra, ngay cả bác sĩ – những người thường xuyên đối diện với cái chết – cũng cảm thấy bất lực và bất an.
Ngọc An ngồi vỗ về mẹ, cô cũng khóc, nhưng sao tiếng khóc không bật thành lời.
Thiên Mạnh từ phía sau đi đến chỗ gia đình cô. Anh cúi đầu chào mọi người, vừa định lên tiếng an ủi, dì hai khóc than:
“Trời ơi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không muốn mất má đâu, hãy trả má lại cho tôi đi, trời ơi…”

Ngọc An cảm thấy tim mình thắt lại, không biết nói gì.
Một bàn tay đặt lên vai cô, Ngọc An quay lại nhìn, Thiên Mạnh đang nửa đứng nửa cúi người nhìn cô, tay đặt trên vai vỗ về vài cái. Anh nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, cảm thấy bản thân thật không biết làm gì ngoài an ủi cô và mọi người.
Ngọc An cảm thấy mình giống như hoàn toàn bất lực, mặc cho anh vỗ về, cô vẫn ngồi dưới nền nhà, hai tay ôm lấy đôi vai run bần bật của mẹ.
Ngày x tháng y, bà ngoại mất do mắc căn bệnh xơ gan cổ trướng giai đoạn cuối. Suốt tuần lễ lo hậu sự cho bà, cô hoàn toàn không còn tâm trí nghĩ đến đài truyền hình. Gia đình cô ai cũng bận rộn ở nhà tang lễ. Khi báo tin cho chị Phương biết, ngay vài phút sau chị đã đến nhà cô để chia sẻ và an ủi gia đình cô. Sau một tuần lễ, mẹ, dì và ba già hẳn đi, còn cô trông gầy khá rõ, khuôn mặt hốc hác trông như không có sức sống.
Người bận rộn nhất ở đây có lẽ là chị Phương. Chị vừa bận việc của mình ở đài truyền hình mà còn phải bận việc cho Ngọc An, sau đó còn phụ giúp gia đình cô ở nhà tang lễ. Gia đình Ngọc An cảm kích vô cùng.
Thấy ba mẹ vẫn chưa ăn gì mà luôn lo chuyện ở nhà tang lễ, cô quyết định đi mua một chút đồ ăn cho gia đình. Đi được vài bước, điện thoại cô báo có tin nhắn, Ngọc An dừng chân, mở điện thoại lên xem.
“Xin lỗi cô và gia đình. Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của bà cô.” Sau đó cuối dòng có ghi hai chữ “Thiên Mạnh”.
Ngọc An nhắn trả lời anh:
“Thật ra cũng không phải là lỗi của anh nên anh đừng tự trách mình nữa. Tôi có thể hiểu lúc này anh cảm thấy mình có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng tôi không sao, nên anh cũng đừng tự trách nữa nhé.”
Cất điện thoại vào túi, cô rải bước đi mua đồ ăn, trong lòng thắc mắc vì sao Thiên Mạnh biết số mình. Lúc quay về cũng chưa thấy anh nhắn lại. Một lúc sau, Ngọc An cũng không để ý đến điện thoại mình nữa.
Buổi tối chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được tin nhắn của anh.
“Đây là số của tôi ở Việt Nam, cô lưu nhé. Chúc ngủ ngon.”

Ngọc An thắc mắc, hỏi:
“Sao anh biết số của tôi vậy?”
Vài phút sau…
“2 năm trước mẹ cô điền thông tin vào thủ tục nhập viện, có lần cô muốn xuất viện một lúc nên tôi đã lưu số này lại đề phòng cô quên giờ giấc để nhắc nhở cô. Lúc sau quên không xóa nên bây giờ gắn thẻ sim cũ vẫn còn số. Thôi, không còn sớm nữa, chúc cô ngủ ngon.”
Ngọc An cười cười, chúc Thiên Mạnh ngủ ngon, sau đó tắt đèn phòng rồi lên giường ngủ. Nhưng cả đêm cô trằn trọc không ngủ được, trên giường cứ lăn qua lăn lại, mắt không chịu nhắm lại. Thấy khó ngủ, Ngọc An quyết định đi xuống bếp uống chút nước. Vừa bước xuống vài bậc, cô nghe tiếng sụt sịt ở ngoài phòng khách. Đi khẽ, cô thấy mẹ ngồi ở ghế sô-pha, trên tay là khăn giấy.
Ngọc An cảm thấy trong lòng nặng trĩu, cô chậm rãi đi đến chỗ mẹ và lấy tay ôm mẹ. Cô biết mọi người trong nhà đều đang rất buồn và đau khổ, nỗi đau mất mát người thân quả thực rất nặng lòng.
Sáng hôm sau, Ngọc An đến thẳng trường quay, mọi người đều động viên và an ủi cô. Cô bé Mỹ Như vô cùng tốt bụng mua cho cô chai nước sâm và cũng hết lời an ủi cô. Ngọc An rất cảm kích. Xem lại nội dung phát sóng, cô khẽ hít một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó bắt đầu thực hiện buổi quay.
Thật là trùng hợp, hôm nay Thiên Mạnh cũng đến trường quay sau buổi quay của Ngọc An.
Vừa kết thúc buổi quay, Ngọc An trở về phòng trang điểm để lấy đồ. Bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bàn tán, cô thắc mắc bước ra xem.
Người xuất hiện là Thiên Mạnh.
Ngọc An có chút ngạc nhiên, trưởng phòng kéo tay cô đến chỗ anh và giới thiệu:

“Đây là Thiên Mạnh, anh trai của Thiên Mai. Hôm nay cậu ấy tới thăm trường quay. Còn đây là Ngọc An, “cô gái thời tiết” của chúng tôi.”
Cô ngẩn người, anh trai của Thiên Mai, cô gái là hoa khôi khoa phát thanh – truyền hình của trường cô sao? Ngọc An để ý nét mặt của Thiên Mạnh, quả thực là có chút giống nhau. Họ thật sự là anh em?
“Chú Phúc, con và cô ấy có quen biết nhau, cô ấy từng là bệnh nhân của con.” Thiên Mạnh cười, nói với trưởng phòng.
“Vậy sao? Thế thì tốt, không khí không có ngượng ngùng gì cả, haha.”
Mỹ Như ở phía xa đứng bên cạnh chị Phương, cô nói nhỏ:
“Chị, cái anh chàng đó đẹp trai quá, bạn trai của chị An hả?”
Chị Phương cười:
“Con bé này, nói gì đó, bạn trai gì chứ.”
Mỹ Như nhìn chị Phương rồi lại nhìn hai nhân vật chính ở trước mặt. Không phải bạn trai bạn gái? Trông đẹp đôi thế kia mà.
“Hai ngày nữa là ngày giỗ của Thiên Mai. Gia đình tôi mong mọi người đến dùng bữa cơm, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn với mọi người trong quãng thời gian lúc xưa đã giúp đỡ Thiên Mai nhà tôi.” Thiên Mạnh nói, giọng nói có chút buồn nhưng vẫn đầy ý mời.
“Được chứ, chúng tôi sẽ đến dự, chẳng phải năm nào chúng tôi cũng đến hay sao? Cậu không cần phải đến đây để trực tiếp thông báo đâu, có thể gọi tôi một cuộc mà. Nghĩ lại thấy năm nào gia đình cậu cũng mời chúng tôi một bữa cơm, bao nhiêu năm nói lời cảm ơn như thế đã là đủ rồi. Thiên Mai rất có tài, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc.” Trưởng phòng đặt tay trên vai Thiên Mạnh, giọng buồn bã.
Thiên Mạnh cười cười không nói gì, sau đó lại dời ánh mắt sang Ngọc An. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng tay lửng, hai bên cổ áo có hoa văn, đi kèm là chiếc váy bút chì màu đỏ ôm sát người cô, lộ rõ đường cong quyến rũ. Tóc cô được tết qua một bên, trên áo vẫn còn cài huy hiệu News. Nhìn thấy cô như vậy, Thiên Mạnh lại nhớ đến cô em gái đáng thương của mình. Ngày xưa, Thiên Mai và anh đều còn là thực tập sinh ở đài truyền hình và bệnh viện. Mỗi khi tan ca, Thiên Mạnh đều lái xe qua đài truyền hình để rước cô em gái của mình. Dáng vẻ của một đứa trẻ vừa lên 20 trong bộ công sở thật đáng yêu làm sao. Trên xe, cô kể hôm nay mình đã làm thực tập những gì ở đài truyền hình, còn được gặp các tiền bối mà mình yêu thích.
Trên đời này, ngoài ba mẹ ra, Thiên Mai là đứa em gái mà anh cưng chiều và yêu quý nhất.
Thế mà tuổi thanh xuân của cô vô cùng ngắn, con đường tương lai tươi sáng phía trước bỗng dưng dập tắt.

Anh còn nhớ ngày đầu tiên Thiên Mai được lên tivi với tư cách là phóng viên, lúc đó anh đang được nghỉ giải lao ở bệnh viện liền chạy vào phòng của thực tập sinh bật tivi. Điện thoại rung lên, Thiên Mạnh bắt máy, người lên tiếng trước là cô em gái của mình.
“Anh hai, sắp tới em rồi đó. Ở bệnh viện có tivi không? Anh hai mau bật lên đi, em đang ở nhà coi với ba mẹ nè.”
“Rồi rồi, anh bật rồi.” Thiên Mạnh bật cười, vừa vặn chương trình thời sự đã đổi qua chủ đề mà cô em gái Thiên Mai của anh thực hiện. Trên màn hình, Thiên Mai cầm micro và phát biểu khá tự tin trước máy quay, phía sau cô là hiện trường của một cuộc tai nạn giao thông.
“Hiện tại tôi đang có mặt tại hiện trường. Chiếc xe tải mang bảng kiểm soát X đã mất lái trên quốc lộ 1A làm xảy ra cuộc đụng độ vô cùng nghiêm trọng trên tuyến quốc lộ này, sau đó tài xế đã đánh lái khiến chiếc xe tông vào một nhà người dân. Rất may không có thương tích về người…” Giọng Thiên Mai nói rất kiên quyết, chủ đề của cô kéo dài không hơn 1 phút.
“Anh hai, thấy em nói hay không? Lúc đó tim em đập nhanh lắm luôn. Tới hiện trường đã thấy sợ rồi, vậy mà em vẫn tự tin thực hiện buổi quay nè.” Giọng Thiên Mai vang lên trong điện thoại, mang theo sự phấn khích.
“Em gái của anh là giỏi nhất.”
Đúng vậy, em gái của anh là giỏi nhất.
Chị Phương thu dọn đồ đạc, Ngọc An cũng soạn đồ vào túi xách. Chị Phương nhìn cô, hỏi:
“Hôm đó em có đến nhà của Thiên Mai dùng bữa không An?”
“Em không biết nữa, nếu không bận thì em sẽ đến, còn không thì em nhờ chị đại diện em đi nhé.”
Chị Phương gật đầu, hai chị em bắt đầu cùng xuống tầng hầm để lấy xe. Vừa bước ra thang máy, cô thấy Thiên Mạnh đang đứng dựa vào cửa xe, hai tay khoanh lại, ánh mắt dõi về phía thang máy, dáng vẻ giống như đang chờ đợi ai đó.
Khi Ngọc An vừa bước ra, anh liền đi đến lịch sự chào và nói:
“Cô có rảnh không? Cùng tôi đi ăn cơm nhé.”
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 11


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận