Khi mọi người đã về hết, Ngọc An cùng Thiên Mạnh lên phòng của anh để nói chuyện với Matti. Tuy Thiên Mạnh đã dọn ra bên ngoài nhưng căn phòng của anh ở đây lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ.
Thiên Mạnh lấy điện thoại của mình ra và bắt đầu cuộc gọi video với Matti. Cả hai cùng ngồi trên giường. Một lúc sau, người ở đầu dây bên kia cũng bắt máy.
“Chào anh, Matti.” Ngọc An cười, nói bằng tiếng Phần Lan với anh chàng.
“Xin chào An, lâu rồi không gặp.” Matti trả lời.
Lúc này Thiên Mạnh đưa cho cô cầm điện thoại của mình rồi đứng dậy mở cửa sổ phòng cho thoáng. Anh ra ngoài ban công đứng một lúc, để lại Ngọc An trong phòng trò chuyện với Matti.
“Cô nói xem, khi tôi đến chỗ làm việc của Tracy gây bất ngờ cho cô ấy, tôi nên mua hoa hay mua thức ăn Hàn Quốc đây?”
Ngọc An cười:
“Đương nhiên là hoa rồi. Nên nhớ là mua hoa hồng hoặc hoa lài nhé. Đó là hai loại hoa mà cậu ấy thích nhất.”
“Tôi biết tôi biết. Mà này, cô và Petri như thế nào rồi?”
Ngọc An có chút ngạc nhiên, như thế nào là như thế nào?
“Thì tôi thấy cậu ấy dạo này lạ lắm. Mọi khi nói chuyện với tôi là hay tập trung vào laptop để làm việc, vậy mà mấy hôm nay cậu ấy cứ thơ thẫn nhìn vào điện thoại. Không biết cậu ta để cái quái gì trong điện thoại mà ngắm mãi. Nhờ cậu ta bất cẩn để lệch điện thoại nên tôi mới thấy trong đó là hình của một cô gái tóc dài, ôm một người thú bông lúc ở trung tâm mà chúng ta đi ấy. Trông cô ấy rất quen, rất giống cô.”
Cô ngẩn người, im lặng một chút. Chợt Thiên Mạnh bước vào lấy lại điện thoại mình trong tay cô, anh không vui lên tiếng:
“Anh nói nhiều quá rồi đấy. Đã hỏi xong chưa?”
Matti cười thành tiếng:
“Là do chú để lộ sơ hở thôi. Mà chú nghiêm giọng với tôi cái gì, có phải người trong hình là An không?”
Thiên Mạnh khẽ liếc nhìn Ngọc An. Cô đang không tự nhiên cho lắm, ngó nhìn chỗ khác như chuyện này không liên quan đến mình. Thiên Mạnh nhíu mày:
“Được rồi, cúp máy đây, anh hỏi nhiều quá.”
Tiếng cười của Matti bị ngắt. Ngọc An đứng dậy, sau đó nói rằng bây giờ sẽ về nhà. Anh thấy vậy, ngập ngừng một lúc, hỏi:
“Tối mai cô có rảnh không? Cùng tôi đi xem phim đi.”
Ngọc An nhìn anh:
“Tôi nghĩ chúng ta đừng làm những việc của các cặp đôi đang yêu đi. Vì tôi không phải là bạn gái của anh.”
Nghe vậy Thiên Mạnh lắc đầu cười. Anh rút tấm vé xem phim trong túi mình và đặt vào tay cô. Sau đó anh lịch sự mở cửa làm động tác mời. Ngọc An bối rối nhìn anh, nửa muốn trả lại tấm vé nửa muốn giữ lại. Cuối cùng cô quyết định giữ lại, đến ngày hôm đó sẽ nói rõ ràng với anh, coi như là bữa đi chơi cuối cùng.
Ông bà Trần đang dùng trà và xem tivi ở phòng khách, thấy Ngọc An và Thiên Mạnh từ trên lầu xuống nhà, cả hai đứng lên lịch sự tiễn khách. Bà Trần nắm tay Ngọc An, vui vẻ nói rằng lúc nào cũng hoan nghênh cô đến chơi. Chợt Ngọc An thầm nghĩ trong lòng: Có phải mẹ Thiên Mạnh đang hiểu lầm quan hệ của cô và anh?
Thiên Mạnh đứng một bên không nói gì, hai tay đút vào túi như đang chờ đợi. Ngọc An lễ phép chào ông bà Trần, Thiên Mạnh đưa cô ra tới cổng.
“Ba, mẹ, bây giờ con về luôn đây.” Thiên Mạnh nói với ông bà Trần.
“Ừ, lái xe cẩn thận.” Mẹ anh quan tâm nói.
Cả hai cùng đi ra nhà để xe, Ngọc An thắc mắc, đây không phải là nhà của anh ta hay sao?
“Tôi dọn ra ở riêng rồi.”
Vừa dứt lời, anh ngồi vào xe ô tô và khởi động. Cô cũng nhanh chóng đội nón bảo hiểm và lên xe của mình.
Một lúc sau, một chiếc xe tay ga Lead và chiếc ô tô hiệu Mazda chạy song song với nhau. Đến ngã tư, cả hai chào tạm biệt rồi mỗi người một hướng.
Về đến nhà, mọi người vẫn còn ngủ trưa. Ngọc An nhẹ nhàng đóng cửa phòng và ngã người xuống giường. Cô nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung. Chợt nhớ tới tấm vé xem phim của anh, cô lấy ra và coi thử xem anh đã chọn phim gì.
50 Sắc Thái.
Ngọc An ngẩn người.
Không phải phim này có rất nhiều cảnh nóng sao? Hình như đám bạn của cô đã đi xem rồi thì phải. Ngọc An lấy điện thoại ra và gọi cho Thủy.
“Alô, Thủy hả? Cho tao hỏi hôm kia mày đi coi 50 Sắc Thái với tụi nó như thế nào, phim có hay không?”
Tiếng của Thủy ủ rũ vang ở đầu dây bên kia:
“Thôi, mày đừng đi coi, không thôi sẽ hối hận đó. Nó cắt hết cảnh nóng rồi con ạ. Gì đâu mà hai đứa trong phim mới nắm tay nhau lại nhảy qua cảnh buổi tối, không thì đã là sáng mai. Tao xem muốn điên cả đầu.”
Nói chuyện với Thủy một lúc rồi cô cúp máy. Nhìn vào suất chiếu là 7 giờ tối. Cô hiếu kì, đi xem phim 16+ vào lúc tối ư? Do cô chỉ rảnh vào lúc tối hay do anh có ý gì khác?
Ngọc An suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra quyết định của mình. Được, chơi liều luôn. Để xem anh ta làm gì mình.
Đến tối, cô dùng bữa với gia đình, phụ mẹ rửa chén rồi ở trong phòng mình suốt buổi. Dạo gần đây cô đang theo dõi một bộ phim trên mạng, vì vậy tối nào cũng thức khuya một chút để xem. Chợt Ngọc An cảm thấy thiếu thứ gì đó. Đúng rồi, là tin nhắn của Thiên Mạnh. Thường thì anh sẽ nhắn cho cô vào lúc 11 giờ hơn, không đến 12 giờ. Vậy mà hôm nay đã là 12 giờ 10 phút, cô vẫn không nghe thấy điện thoại mình báo tin.
Thật ra việc tối nào anh cũng chúc ngủ ngon đối với cô đã trở thành thói quen. Một thói quen rất lạ. Cả hai chỉ là quan hệ bạn bè không hơn, việc chúc ngủ ngon như thế này hầu như chỉ xảy ra ở các cặp đôi yêu nhau. Nhưng Ngọc An cảm thấy mình không hề khó chịu và cự tuyệt với tin nhắn mỗi tối này của anh, ngược lại còn vui vẻ gửi tin trả lời cho anh.
Đây có phải chăng là một dấu hiệu tình cảm của cô đối với anh ngày càng khác?
Tin tin… Tin tin.
Ngọc An bật dậy, lấy điện thoại ra mở xem…
“MobiFone tang 50% gia tri nap the tu ngay 11/2/2015 den 12/2/2015…”
Cô “Chậc” một tiếng, bực dọc ném điện thoại qua một bên. Đáng ghét!
Trong phòng làm việc của mình, Thiên Mạnh mệt mỏi ngã người vào ghế sô-pha. Vừa về nhà không được bao lâu thì anh lại nhận được cuộc gọi “triệu tập” của Khang. Chẳng qua là cậu ta bận đi chơi với bạn gái mà bắt anh làm thay ca của mình. Vốn nể tình Khang giúp mình trong quãng thời gian đi vắng nên làm thay một ca có là vấn đề gì. Nhưng với lý do là bạn gái giận nên cần đi dỗ thì thật là không thể chấp nhận.
Anh mở mắt nhìn đồng hồ, đã là 12 giờ hơn. Theo thói quen, anh lấy điện thoại mình ra và bắt đầu nhập dòng chữ:
“Bây giờ chắc cô đã ngủ rồi nhỉ. Chúc cô ngủ ngon, ngủ đi, không cần trả lời lại đâu.”
“Ừ.” Một chữ vỏn vẹn sau 2 phút được gửi đến cho anh.
Lúc gửi tin nhắn này, Ngọc An vẫn còn cố thức một chút để xem nốt đoạn cuối của phim. Chợt cô nghĩ lại, sao anh ta lại thức khuya đến vậy? Không phải là tăng ca chứ? Không thể nào, hôm nay chủ nhật, đương nhiên là phải nghỉ ngơi rồi nhỉ.
Khoan đã, bây giờ mình đang có cái suy nghĩ quan tâm đến Thiên Mạnh ư?
Ngáp một cái, cô vươn người rồi tắt máy tính, lên giường ngủ. Dần rồi cô đi vào giấc mộng. Trong giấc mơ, cô thấy bà ngoại đang đứng ở phía xa và mặc bộ đồ mà ngoại thích nhất. Ở phía xa đó, một khoảng cách mà cô cho là sẽ đến được bên cạnh ngoại ngay thôi, ngoại đưa hai tay ra như muốn ôm cô vào lòng. Ngọc An xúc động, chạy đến bên ngoại. Chợt cô thấy con đường mà mình cho là sẽ đến được thôi sao mà dài vô tận, cô chạy mãi chạy mãi vẫn không thể đến được chỗ ngoại.
Bà ngoại ơi! Con nhớ bà lắm.
Bỗng có một ánh sáng từ trên cao chiếu xuống khiến cô cảm thấy chói mắt, liền đưa tay lên che tầm nhìn của mình. Nghĩ đến ngoại, cô hé một mắt nhìn thử, ngoại đã biến mất! Ánh sáng cũng dần tắt đi.
Đừng, đừng mà, bà ngoại ơi, đừng bỏ con, đừng đi.
Ngọc An đau khổ, tiếp tục chạy, chạy mãi nhưng vẫn không biết đến khi nào con đường này mới đến đoạn dừng.
Reng reng… Reng Reng.
Ngọc An giật mình tỉnh giấc, dường như tỉnh khỏi giấc mơ mà cô cho là mình đã được gặp lại bà. Cô dụi mắt, lấy tay đập chiếc đồng hồ đang kêu réo ở bên cạnh. Ngồi dậy và dựa vào thành giường, Ngọc An nghĩ đến lúc nãy được gặp lại ngoại mỉm cười với mình trong giấc mộng, cô nhận ra rằng ở một thế giới nào đó, ngoại đang sống rất tốt và vui vẻ.
Cô mỉm cười nhẹ, sau đó xuống giường làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng và đến đài truyền hình.
Tuy còn hai ngày nữa mới đến ngày Lễ Tình Nhân nhưng ở đài truyền hình đã không ít nàng nhận được hoa, quà từ các chàng trai. Có cô thì nhận được một bó hoa hồng, cô thì được người yêu mua cho trang sức,… Ngọc An nhìn bọn họ ở một góc khen này kêu nọ, cô không khỏi chán ngẫm.
Mỹ Như vừa đến đài truyền hình liền nhận được một hộp quà. Cô không vội mở mà cất nó vào hộp tủ của mình. Thấy Ngọc An ngồi ở bàn làm việc chăm chú ghi báo cáo, cô vui vẻ đến chào hỏi.
“Chị An.” Cô bé cười tít mắt.
“Chào em. Sắp tới Lễ Tình Nhân có đi đâu chơi không?” Ngọc An hỏi.
“Em á hả? Không chị, em có người yêu đâu mà đi chơi. Ở nhà với ba má sướng hơn.” Nói rồi Mỹ Như cười.
“Chị thấy dạo này anh chàng bên đội kĩ thuật mình hình như đang để ý em thì phải. Lúc nãy chị thấy anh ta để hộp quà lên bàn làm việc của em, hình như là có ý với cưng đó.” Ngọc An cười cười.
“Haha, thật hả chị? Hèn gì em cũng hơi ngạc nhiên, tự nhiên mình được quà mừng lễ sớm. Mà xem ở đây thì ngại quá, em mang về nhà xem hay hơn.”
“Con bé này.” Ngọc An lắc đầu cười.
“Thôi, em không làm phiền chị nữa, em cũng đi làm việc đây.”
Cả hai chị em ngừng nói chuyện rồi bắt đầu làm việc, để ý hôm nay không thấy chị Phương đâu, đến lúc giờ ăn trưa chị vẫn chưa xuất hiện.
Ngọc An lo lắng gọi cho chị, một lúc sau có người bắt máy, nhưng là giọng đàn ông, là chồng của chị.
“Em tìm Phương hả? Cô ấy… Bị tai nạn rồi.”
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 13