Nửa năm sau.
Ngọc An ăn vội bữa rồi thưa cả nhà đi làm. Thiên Mạnh đậu xe ở trước nhà cô và đang ngồi trò chuyện với ba Ngọc An ở phòng khách. Thấy bạn gái mình từ trong bếp đi ra thì anh lễ phép chào ba cô một tiếng, đưa cô đến đài truyền hình.
Mối quan hệ của cả hai đến mức này rồi đấy. Ngày nào anh cũng đón cô đi làm, rước cô tan ca. Tuy là người yêu của nhau nhưng mẹ cô vẫn thường hay nhắc nhở:
“Con còn tay còn chân, biết lái xe thì sao không tự đi làm, để con người ta sáng nào cũng phải dậy sớm chỉ để đi đưa đón con.”
Trên đường đến đài truyền hình, Thiên Mạnh lấy phần sandwich của mình đưa cho cô, nói:
“Lúc nào em ăn cũng vội, sợ đi trễ lắm sao? Bữa sáng là quan trọng nhất đấy, mau ăn thêm đi.”
Ngọc An cười cười, đón lấy phần sandwich của anh, sau đó cô cũng lấy bữa sáng của mình từ trong ba lô ra đưa cho anh. Thật ra đây không phải là bữa sáng của cô, mà là cô làm cho Thiên Mạnh. Ngày nào cũng như ngày nào, cả hai đều đổi bữa sáng cho nhau thế này, cô cảm thấy việc này tuy trẻ con nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Thiên Mạnh cười, mắt vẫn tập trung lái xe, một tay cầm lấy bữa sáng mà cô đã cất công chuẩn bị cho anh. Lúc dừng đèn đỏ, Ngọc An nhìn anh, nói:
“Anh này, ngày mai ba mẹ em đi du lịch chơi rồi.”
“Vậy sao? Như vậy có nghĩa là anh có thể qua nhà em ngủ lại à?” Anh trêu cô.
Ngọc An cười rồi im lặng vài giây, chợt suy nghĩ đến một vấn đề. Mọi lần đi chơi với anh, Thiên Mạnh không có hành động gì quá mức, nhưng quen nhau ba tháng và chưa có nụ hôn đầu của cả hai, Tracy bảo rằng đây là mối quan hệ yêu đương chậm chạp nhất mà cô từng biết. Thật ra mỗi khi Thiên Mạnh hôn ở bên má và trán cô và nắm tay thôi cũng đã khiến cho tim Ngọc An đập lỗi nhịp. Hôn môi một cái chắc cô ngất mất.
Một điều thú vị là hồi còn quen với Phong gần 2 năm, cô và anh ta chưa hề có nụ hôn ở môi đâu đấy. Điều này cũng có nghĩa Ngọc An chưa hề có cái “first kiss”.
Lúc cô kể cho anh nghe về việc mình chưa có nụ hôn đầu, Thiên Mạnh cười, trêu cô:
“Chắc do em bị… Hôi miệng đấy. Cũng may anh là bác sĩ, không ngại mấy cô nàng như em đâu. Nào, lại đây anh hôn miếng.”
Ngọc An đánh nhẹ lên đầu Thiên Mạnh. Anh giả vờ nhăn nhó rồi sau đó giữ tay cô lại, ghé môi mình gần vào môi Ngọc An. Cô thấy vậy liền nhắm tịt mắt, miệng hơi chu chu, anh không khỏi buồn cười.
“Anh sẽ không bắt nạt một cô gái như em, chờ em tự dâng nụ hôn đầu của mình cho anh mới là hạnh phúc.”
Xuống xe, cô cúi người xuống nhìn anh qua cửa sổ, dặn đi đường cẩn thận rồi bước vào đài truyền hình. Thiên Mạnh cười rồi bảo chiều sẽ đến đón cô.
Tay chị Phương đã khỏi từ lâu nên đi chị làm đều đặn trở lại. Lúc cô ngồi vào bàn làm việc của mình, Mỹ Như và chị Phương vẫn chưa đến. Tuy nhiên, cũng nhân cơ hội này mà anh chàng Gia Tuấn bên đội kĩ thuật luôn để một phần bánh và sữa trên bàn Mỹ Như, sau đó cả ngày liền trốn ở trường quay.
Lần này, khi Gia Tuấn lại mang phần ăn sáng đến cho Mỹ Như, Ngọc An nhìn anh, hỏi:
“Sao anh không trực tiếp thở lộ luôn? Em thấy Mỹ Như là một cô gái có tính tình cởi mở, chắc chắn sẽ chịu gặp anh nói chuyện mà.”
Anh chàng tên Gia Tuấn nghe thấy vậy liền cười ngại:
“Sắp tới là sinh nhật cô ấy, anh nhân dịp đó sẽ thổ lộ luôn. Nhưng hôm qua anh có hẹn cô ấy đi ăn, cô ấy đã đồng ý. Anh thấy đi từ từ cho nó chắc ăn.”
Ngọc An lắc đầu cười:
“3 tháng rồi đấy ông anh của tôi ơi. Nói không chừng Mỹ Như đã có người yêu bên ngoài rồi.”
“Làm gì có chuyện đó.” Gia Tuấn nói chắc như đinh đóng cột.
Lúc Mỹ Như vừa đến đài truyền hình, Ngọc An đã phải đến trường quay để thực hiện buổi quay dự báo thời tiết. Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, nhìn phần ăn sáng được đặt trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Như thường lệ, Mỹ Như ngồi tại chỗ ăn sáng rồi sau đó bắt đầu làm việc. Cô không cảm thấy khó chịu với việc làm đầy quan tâm này của Gia Tuấn, ngược lại còn vui vẻ tiếp nhận. Chiều hôm qua vừa lúc tan ca, Gia Tuấn đi đến trước mặt cô và hẹn tối mai đi ăn. Thật tình thì tối hôm đó cô khá là rảnh rỗi nên đã đồng ý lời mời của anh. Mỹ Như không khỏi buồn cười khi thấy dáng vẻ vui mừng của anh lúc rời đi.
Chiều đến, Thiên Mạnh đã đậu xe sẵn bên đường đợi cô. Ngọc An vừa từ bên trong bước ra cùng một vài đồng nghiệp, nhìn thấy anh liền nở một nụ cười vui vẻ. Khi cả hai dùng bữa tại một nhà hàng, Thiên Mạnh nói rằng ba mẹ anh ấy muốn gặp cô, hỏi cuối tuần này có được không.
Ngọc An đương nhiên không rảnh cũng phải rảnh.
Thiên Mạnh đưa cô về nhà rồi cũng lái xe về chung cư. Ngọc An đi ngang qua phòng ba mẹ thì thấy cả hai đang sắp đồ xếp vào vali. Họ đang sửa soạn cho chuyến du lịch của mình. Cô thấy vậy vui vẻ bước vào phụ ba mẹ, cả hai dặn dò cô vài câu như ở nhà phải nhớ giúp dì hai dọn dẹp, trông nhà, vân vân. Cô gật đầu vâng lời, sau đó hứa rằng ngày mai sẽ cố tan ca sớm đưa hai người ra sân bay.
Qua hôm sau, Thiên Mạnh làm tài xế cho cô và ba mẹ. Dì hai đi dự tiệc nên không cùng cô tiễn ba mẹ được. Trên đường đến sân bay, Thiên Mạnh vừa lái xe vừa trò chuyện với ba mẹ cô rất tự nhiên, lâu lâu lại pha một câu đùa vào, khiến cho không khí trong xe vô cùng thoải mái.
Chờ ba mẹ làm thủ tục xuất cảnh, cô và anh ngồi ở quán coffee gần đó, gọi nước và ngồi chờ. Ngọc An nhìn anh, lên tiếng:
“Anh, cho em mượn điện thoại đi.”
“Muốn kiểm tra gì sao?” Anh cười, lấy điện thoại ra đưa cho cô.
“Đâu có, em muốn chơi game.”
Vừa mở điện thoại lên, lập tức hình ảnh của một cô gái ôm người thú bông xuất hiện trước mặt cô. Cô gái trong ảnh cười rất tươi, người đó còn ai khác ngoài Ngọc An. Chợt cô nghĩ ra một điều, kéo ghế ngồi gần Thiên Mạnh gần hơn.
“Tụi mình tự sướng một tấm đi.”
“Anh không thích chụp hình.” Thiên Mạnh nói.
“Một tấm thôi, cho em làm ảnh nền điện thoại.” Ngọc An nhìn anh, giọng điệu có chút làm nũng.
Thiên Mạnh thở dài một tiếng, biết anh đã đồng ý, Ngọc An nhanh chóng bật ứng dụng máy ảnh, đưa tay ra xa.
“Cười lên nào.” Ngọc An nghiêng đầu về anh, mỉm cười.
Tách.
“Sao anh không cười gì hết!” Kiểm tra lại tấm ảnh, Ngọc An không vui hỏi anh.
“Em nhìn kĩ đi, dù anh không cười nhưng vẫn rất ăn ảnh, không phải sao.” Thiên Mạnh lấy lại điện thoại từ tay cô, chỉ chỉ vào tấm ảnh.
Ngọc An phì cười, sau đó cô gửi tấm ảnh này từ máy anh sang máy mình, một lúc sau, tấm ảnh đã trở thành hình nền điện thoại của cô.
Ba mẹ từ khu check-in bước ra, Ngọc An cùng Thiên Mạnh đi về phía ba mẹ cô trò chuyện một lúc về vụ hành lí, chụp vài tấm ảnh rồi sau đó cô ôm chào tạm biệt ba mẹ, không quên hôn má mỗi người một cái. Thiên Mạnh cũng lễ phép chào ba mẹ cô, còn chúc cả hai một chuyến du lịch vui vẻ. Nói chuyện một lúc thì ông bà Phan đến giờ phải lên máy bay, họ quay lại nhìn cặp đôi trẻ một cái rồi vẫy tay, bước vào trong.
Thiên Mạnh đưa cô về nhà đã là 10 giờ hơn. Lúc dừng trước nhà cô, anh dặn:
“Tối nay ngủ sớm đi, đừng thức khuya xem phim nữa đấy. Mai anh lại đón em.”
“Em biết rồi.” Cô cười cười.
Chạy được một đoạn, Phúc Khang gọi rủ anh đến nhà hàng của nhà cậu ấy chơi. Nhà hàng này là do ba Phúc Khang mở, hôm nay nghe cậu ta nói thử nghiệm món mới thành công, muốn mời Thiên Mạnh đến dùng. Thành ra 12 giờ đêm anh mới về đến nhà.
“Đã hơn 11 giờ rồi, anh bận việc ở bệnh viện sao? Mau chóng hoàn thành rồi về nhà nhé, chúc anh ngủ ngon.” Tin nhắn của Ngọc An gửi cho anh vào lúc 11 giờ 47 phút.
Anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Thiên Mạnh nhắn lại cho cô rồi vệ sinh cá nhân, lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, khi anh vừa đưa cô đến đài truyền hình, một nhóm phóng viên của đài cô vội vội vàng vàng lên xe cùng với các thiết bị như máy quay, micro,… Ngọc An thấy không có gì lạ, cảnh tượng này vốn đã rất quen thuộc ở đài truyền hình. Lúc cô lên đến phòng làm việc, mọi người lại nhìn cô với ánh mắt thương xót. Chợt cô thấy Mỹ Như dỗ chị Phương đang khóc, Ngọc An lo lắng hỏi:
“Chị, có chuyện gì vậy? Sao chị lại khóc?”
Chị Phương nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ:
“An… An đáng thương của chị. Em phải bình tĩnh nghe chị nói, bình tĩnh nha em.” Chị Phương nói xong, đưa tay quệt nước mắt, sụt sịt mũi.
“Chị, chị nín đi đã.” Ngọc An quan tâm nói, đưa khăn giấy cho chị.
“An ơi, chuyến bay từ Thành phố Hồ Chí Minh đến Nga của ba mẹ em đã… Đã gặp tai nạn rồi.” Nói rồi chị Phương không kiềm được cảm xúc, nước mắt rơi lã chã.
Ngọc An như không tin vào tai mình:
“Chị, chị nói cái gì vậy, chị đừng có hù em như vậy.”
Lúc này Mỹ Như cũng đã rơi nước mắt, giọng run run:
“Chị An, tụi em không đùa với chị. Mới sáng nay đài truyền hình vừa nhận được tin, đã cử đi một nhóm phóng viên đi phỏng vấn và xác nhận rồi.”
Ngọc An ngồi thụp xuống, nước mắt rơi lã chã, nét mặt vẫn còn ngạc nhiên và quá bất ngờ. Ba mẹ cô cách đây vài tiếng còn đứng trò chuyện với cô đây mà, sao mà bây giờ báo tin họ đã mất trong chuyến bay xấu số đó chứ?
Không, cô không tin, cô không tin!
Cô đứng dậy và vội vàng chạy ra ngoài, chị Phương thấy vậy liền lấy điện thoại mình ra và nói với Mỹ Như:
“Em mau gọi cho Thiên Mạnh giúp chị, chị sợ con bé An nó làm chuyện gì dại dột lắm. Chắc chắn An nó không chịu nổi cú sốc này đâu.” Chị Phương sụt sịt, lấy khăn giấy lau nước mắt.
Mỹ Như lục số của Thiên Mạnh và gọi cho anh, rất nhanh người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Alô.”
“Anh Thiên Mạnh, em là đồng nghiệp của chị Ngọc An, tên là Mỹ Như. Vừa nãy đài truyền hình tụi em vừa nhận tin một chuyến bay đã gặp tai nạn, ba mẹ chị Ngọc An đã có mặt trên chuyến bay đó. Bây giờ chị Ngọc An đã đi ra ngoài, tụi em không rõ là đã đi đâu, em gọi báo cho anh một tiếng, em sợ chị ấy làm chuyện gì dại dột.” Mỹ Như nói một hơi rồi cũng rơi vài giọt nước mắt.
Im lặng nghe Mỹ Như nói, Thiên Mạnh trả lời:
“Anh biết rồi. Cảm ơn em.”
Thiên Mạnh vội vàng chạy ra ngoài, Phúc Khang thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, anh chỉ trả lời qua loa rồi nhờ Phúc Khang làm thay việc mình.
Ngọc An, tốt nhất em hãy chờ anh, đừng làm bất cứ chuyện gì dại dột hết.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 15