Em Đừng Sợ

Sức khỏe của Ngọc An đã tốt hơn nhiều nhưng cô vẫn chưa được đến đài truyền hình làm việc. Có một điều khiến cô không hài lòng đó chính là đồ đạc của cô bỗng dưng bị chuyển hết qua nhà Thiên Mạnh. Thừa dịp anh đang ở bên cạnh, Ngọc An hỏi:
“Vì sao Quang gọi điện thoại nói với em là anh với dì hai chuyển hết đồ của em qua nhà anh? Anh chưa hỏi ý kiến của em mà?”
“Thuận lợi cho việc điều trị của em thôi.”
“Điều trị mà thế à?”
Nghe giọng cô có vẻ là giận thật rồi, Thiên Mạnh vỗ về:
“Được rồi, anh xin lỗi vì đã không xin ý kiến của em. Nhưng đã lỡ chuyển rồi, vậy thì…”
Anh còn chưa nói hết câu, Ngọc An bực dọc đứng dậy và tự mò đường đi về phòng và khóa chốt cửa. Thiên Mạnh lắc đầu thở dài.
Một lúc sau, anh nghe tiếng động khá lớn phát ra từ trong phòng cùng với tiếng hét của cô. Trong lòng liền cảm thấy lo lắng, Thiên Mạnh vội đi tìm chìa khóa phòng mình và mở cửa chạy vô. Kết quả là thấy cô ngồi ở dưới đất, nhăn mặt xoa mắt cá chân.
Thấy vậy, anh bước đến bên cạnh cô, vừa định cúi xuống bế Ngọc An thì cô liền lên tiếng:
“Đừng có đến đây. Tự em đứng dậy.”
Thiên Mạnh đương nhiên đâu nghe theo, vẫn bế cô lên rồi đặt Ngọc An ngồi trên giường, còn anh thì nửa ngồi nửa quỳ xoa bóp cổ chân cho cô. Ngọc An nhíu mày, khẽ rên:
“Nhẹ thôi, đau quá.”
“Đi đứng như thế nào mà lại ngã như vậy, hả?”
Thấy cô không trả lời, anh ngước lên nhìn Ngọc An, đôi mắt cô ửng đỏ.
“Bực thật chứ, đến khi nào mới nhìn lại được. Ngồi không xong, đứng không yên.” Nói rồi cô cắn môi.
Thiên Mạnh đau lòng nhìn cô, anh chồm người lên hôn môi cô. Ngọc An ngạc nhiên, một giọt nước trắng xóa lặng lẽ rơi xuống môi anh, vị mặn ở đầu môi của Thiên Mạnh.

“Em đừng khóc nữa.” Anh dịu dàng vuốt tóc cô rồi lau nước mắt cho cô.
Đêm hôm đó, Thiên Mạnh nằm bên cạnh Ngọc An, ôm cô vào lòng mình. Ngọc An cũng vòng tay ôm lấy anh, mùi hương nam tính toát ra từ người Thiên Mạnh khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng. Anh bật nhạc từ IPod, mỗi người một bên tai nghe rồi Thiên Mạnh vút ve tấm lưng Ngọc An, một lúc sau, cô liền đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Thiên Mạnh đưa cô đến một nhà hàng nhỏ vì dì hai bảo rằng muốn cùng mọi người dùng điểm tâm. Lúc đến nơi, dì hai, dượng và Nhật Quang đã ngồi sẵn vào bàn. Thấy cả hai đang từ từ bước vào, Nhật Quang nhanh nhảu chạy lại giúp Thiên Mạnh đỡ Ngọc An ngồi vào bàn. Cậu kéo ghế cho cô rồi trở về chỗ ngồi chỗ mình.
Trong lúc dùng bữa sáng, Ngọc An hỏi:
“Dì, có phải dì thừa lúc con bệnh nên dì đuổi con đi đúng không?”
“Đâu có, dì…” Còn chưa nói hết lời, dì hai bị con trai mình cướp lời.
“Làm vậy là tốt cho chị mà.”
Nhật Quang ngồi bên tay trái của cô, Ngọc An nghe vậy liền giơ tay đánh bừa vào người cậu, mặc dù là cô không thấy nhưng lại đánh trúng tay cậu ta, nói:
“Ờ, tốt quá ha.”
Thiên Mạnh ngồi cười, không nói gì.
Dùng bữa sáng xong, dượng phải đi làm nên Nhật Quang chở dì hai về nhà, còn cô được Thiên Mạnh hộ tống đến bệnh viện. Hôm nay anh có hai ca phẫu thuật nên phải đến từ sớm để chuẩn bị.
Ngọc An ngồi trong phòng làm việc của anh, nghe ca nhạc trên tivi, còn anh thì xem lại bệnh án của bệnh nhân. Minh Hạnh gõ cửa bước vào cùng Phúc Khang, cô quan tâm hỏi thăm Ngọc An:
“Chị đã khỏe chưa?”
“Cảm ơn em, chị khỏe rồi nhưng vẫn chưa thấy gì.” Giọng cô có chút buồn.
“Không sao đâu, một thời gian sau em sẽ nhìn lại được thôi.” Phúc Khang đứng bên cạnh em gái mình, nhìn Ngọc An cười.

Cô gật đầu cảm ơn Phúc Khang. Đã đến giờ làm phẫu thuật nên Thiên Mạnh dặn dò Ngọc An vài câu rồi ra ngoài cùng Phúc Khang. Trong phòng chỉ còn lại cô và Minh Hạnh.
Minh Hạnh vừa định đứng dậy ra ngoài làm việc, chợt Ngọc An lên tiếng:
“Hạnh, cảm ơn em.”
“Vì chuyện gì hả chị?” Cô khó hiểu nhìn Ngọc An.
“Vì đã thay chị giúp đỡ Thiên Mạnh trong công việc.” Cô cười nói.
“Cái đó chị nên nói với anh hai em thì đúng hơn.”
Ngọc An cười không nói gì, lúc sau chào tạm biệt với Minh Hạnh, cô nằm ngủ trên ghế sô-pha. Khi Thiên Mạnh quay lại phòng làm việc thì cô đã ngủ say. Ngắm vẻ mặt lúc ngủ của cô, Thiên Mạnh nhịn không được hôn lén lên môi cô một cái, Ngọc An khẽ nhíu mày.
Cô gái này bất ngờ bước vào cuộc sống của anh, rồi sau đó lại có duyên gặp nhau ở bất cứ nơi nào. Có câu: “Có duyên thì sẽ có phận”. Sau này, sẽ có phận giữa cô và anh chứ?
Thấy cô ngủ say nên Thiên Mạnh không nỡ đánh thức cô, anh đi đến bàn làm việc của mình và bắt đầu viết báo cáo. Một lúc sau, Ngọc An cũng tỉnh. Nghe thấy tiếng bàn phím cô đoán chắc anh đã quay về. Thấy cô đã tỉnh giấc, Thiên Mạnh vừa đánh máy vừa hỏi cô có ngủ ngon hay không, Ngọc An cười, “Ừ” một tiếng.
“Chờ anh một chút, viết xong báo cáo chúng ta sẽ đi ăn nhẹ rồi về nhà.”
“Anh cứ làm việc đi.” Ngọc An không nỡ quấy rầy anh nên lại nằm xuống ghế sô-pha, nghĩ linh tinh.
Để xem nào, cô và anh đã quen nhau gần một năm, nụ hôn đầu cũng đã trao rồi, ngủ cũng đã ngủ chung. Ấy ấy, chỉ mới ngủ chung thôi chứ không phải “ngủ” theo nghĩa kia. Cô khẽ “Chậc” một tiếng, mình nghĩ gì thế này?! Sau đó thì sao nhỉ? Dọn về sống chung như các cặp đôi Tây hay làm cũng đã dọn.
Chợt cô nhớ đến thiệp mời dự lễ cưới của Tracy được gửi tháng trước, Ngọc An mỉm cười nhẹ. Cái cặp đôi này nhanh thật đấy, chưa gì đã hỏi cưới rồi. Lúc cô hỏi Tracy vì sao còn tận một tháng mà đã gửi thiệp cưới qua mail cho cô, Tracy nói rằng:
“Cho cậu dễ sắp xếp thời gian, mau mau đặt vé máy bay đi nha.”

Lễ cưới của Tracy còn cách đúng 1 tuần, được tổ chức ở cả Phần Lan và Mĩ.
Ngọc An chán ngẩm nghĩ đến ví tiền của mình, tháng này đi làm không đều đặn thì lương cũng không đều đặn theo đâu. Cũng may cô có người chị họ làm ở đại lý vé máy bay, vì vậy việc đặt vé của cô và Thiên Mạnh đến hai nước vô cùng nhanh và giá không quá đắt.
Thiên Mạnh đánh xong bản báo cáo liền đưa cô đi ăn ở một quán ăn gần bệnh viện. Lúc về đến chung cư, Ngọc An mệt mỏi nằm ngã xuống ghế sô-pha. Chợt cô thở dài một tiếng, Thiên Mạnh hỏi:
“Sao thế?”
“Bây giờ tình trạng của em vẫn chưa có tiến bộ gì, em sợ đến lúc đám cưới của Tracy thì được nhìn thấy cô ấy trong váy cưới quá.”
Anh cười cười, đi đến chỗ cô, ngồi xổm rồi đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Ngọc An:
“Ai nói vậy, em không tin thực lực của anh sao? Ngày mai chúng ta đi làm kiểm tra nhé.”
Cô gật đầu, trở người ôm lấy cánh tay anh, Thiên Mạnh đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Ngọc An.
Dạo gần đây tâm trạng của Ngọc An cũng khá lên một chút, ngoài việc uống thuốc đều đặn thì Thiên Mạnh hay đưa cô đi công viên dạo bộ hay đi hóng gió, những việc này khiến Ngọc An thích thú vô cùng.
Tối đến, Ngọc An đang ngồi nghe tin tức trên tivi thì ngoài cửa rung chuông. Thiên Mạnh ngà say trở về nhà, là Phúc Khang hộ tống anh.
“Cậu ấy đi tiếp khách, uống hơi nhiều, để anh giúp em đưa cậu ta vào phòng.” Phúc Khang nói rồi đỡ Thiên Mạnh vào phòng ngủ.
Ngọc An từ từ đi theo ở phía sau Phúc Khang, sau đó tiễn anh ra về. Cô trở lại phòng ngủ, lúc này trong phòng thoang thoảng mùi rượu từ Thiên Mạnh. Cô mò mẫm giúp anh cởi giày rồi mở cửa sổ để thoáng mùi rượu. Đúng lúc này, mẹ anh đến thăm, như một vị cứu tinh.
Do không tiện nấu nước gừng giải rượu cho anh nên bà Trần đã giúp cô lo việc này. Sau khi chăm sóc con trai mình, bà về nhà và nắm tay cô nói vài câu.
“Cực cho con quá, đã thế này rồi còn phải lo cho nó trong kia. Cảm ơn con nhé.”
“Không có gì ạ, bác gái về nhà cẩn thận.”
Lúc cô quay lại phòng ngủ, cô nghe tiếng thở đều của anh, có lẽ Thiên Mạnh đã ngủ say rồi. Mò kiếm cái chăn rồi kéo lên đắp cho anh, cô đi vòng qua bên kia và lên giường nằm bên cạnh anh. Ngọc An chợp mắt một lúc thì giật mình vì Thiên Mạnh quay qua ôm cô vào lòng. Cô không dám động đậy sợ làm anh thức giấc, vì vậy vẫn giữ nguyên tư thế nằm và vị trí tay của anh, mùi rượu toát ra từ hơi thở của anh, Ngọc An thầm nghĩ: Chắc mình cũng say theo mất.
Thiên Mạnh chợt tỉnh giấc, lúc này chỉ mới có 2 giờ sáng. Đầu anh hơi nhức, di chuyển ánh mắt xuống người con gái trong lòng mình, tâm trạng Thiên Mạnh vui vẻ và hài lòng vô cùng, bởi vì mỗi khi anh mở mắt ra liền có thể thấy người mình yêu. Điều này quá tuyệt còn gì.

Lại thế, anh đặt một nụ hôn lên môi Ngọc An khá lâu.
Cô giật mình, khẽ đẩy anh ra, Thiên Mạnh càng ôm chặt hơn.
“Đã sáng rồi sao?” Cô hỏi với giọng như còn ngái ngủ.
“Không, em ngủ tiếp đi, trời còn tối.”
“Anh đi tắm đi, người toàn mùi rượu không thôi.”
Thiên Mạnh cười cười, anh vươn vai một cái rồi lấy đồ vào phòng tắm, lúc anh trở lại, Ngọc An đang ngồi dựa vào thành giường. Anh lên giường rồi kéo nhẹ cô vào lòng, Ngọc An ngửi thấy mùi hương sữa tắm rất thơm toát ra từ người anh.
Tự dưng 2 giờ sáng bị anh làm cho giật mình tỉnh giấc rồi lại ôm nhau trên giường, Ngọc An thấy không khí có chút mờ ám…
Dựa vào lòng anh, cô mím môi, chợt lòng anh rung lên, hình như Thiên Mạnh đang cười.
“Em đang nghĩ gì?” Anh hỏi.
“Bị dựng dậy vào lúc 2 giờ sáng, không vui đâu anh.” Cô trả lời.
“Vậy để anh bù cho em.”
Nói rồi Thiên Mạnh cúi xuống hôn môi Ngọc An, anh nhích người cho cô hoàn toàn nằm xuống giường, tay cả hai đan vào nhau rồi anh khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, môi anh di chuyển xuống cổ rồi quai xương xanh của cô, Ngọc An thở gấp, chết rồi, không lẽ chuẩn bị “lên level” hả?
Chợt anh dừng lại, nhìn cô cười:
“Thôi, ngủ đi.” Anh trở người rồi kéo chăn đắp cho cả hai, ôm cô vào lòng.
Ngọc An ngượng đỏ mặt, cô đưa lưng về phía anh, tay của Thiên Mạnh đặt trên eo cô.
Lúc Ngọc An tỉnh giấc đã là 8 giờ sáng. Hôm nay là cuối tuần nên Thiên Mạnh không đi làm. Cô khẽ mở mắt ra rồi lại nheo mắt, bỗng thấy sáng đến mức chói mắt lạ thường. Cô giật mình, mình vừa mới thấy chói mắt sao?
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận