Em Đừng Sợ

Từ từ mở đôi mắt, cô thấy mờ mờ một người con trai đang nằm đối diện mình, hình như anh ấy vẫn chưa thức. Giơ tay lên trước mắt, cô lờ mờ thấy được các ngón tay của mình. Trong lòng cô rung lên, mình đã nhìn được rồi sao?
Tâm trạng cô lúc này vui sướng vô cùng.
Nhìn người con trai đang nằm cạnh mình, cô khẽ đưa tay chạm vào môi anh, cánh môi ấy, sao lại quyến rũ thế này. Trông Thiên Mạnh lúc ngủ thật đáng yêu. Chợt anh thức tỉnh, Thiên Mạnh vươn vai một cái, lúc này anh mới để ý Ngọc An đã thức từ lúc nào. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh định hỏi cô đã ngủ ngon hay không thì Ngọc An hỏi:
“Đã có ai nói lúc ngủ trông anh rất giống trẻ con chưa?”
Anh ngẩn người:
“Em nhìn thấy anh được rồi sao?”
Ngọc An cười, đưa tay vuốt má anh:
“Ừ, em nhìn được rồi nhưng vẫn hơi mờ.”
Thiên Mạnh vui sướng ôm cô vào lòng, sáng hôm đó, anh luôn hỏi cô mọi thứ như em có thể thấy vật này vật kia không, anh đứng xa bảo cô đi lại chỗ anh, không thì anh giơ tay lên hỏi cô đây là số mấy. Ngọc An không khỏi buồn cười nhưng vẫn làm theo.
Còn đúng hai ngày nữa là cô và Thiên Mạnh sẽ cùng nhau bay qua Phần Lan để dự lễ cưới của Matti và Tracy.
Ban đầu là bạn bè, sau này là người yêu, đi cùng một nước: Phần Lan.
Hôm nay Thiên Mạnh đưa cô đi kiểm tra lần cuối rồi cả hai về nhà soạn hành lí cho chuyến đi. Khi báo tin cho gia đình biết rằng cô đã có thể nhìn lại được, ai nấy đều vui mừng. Lúc đi kiểm tra về, Thiên Mạnh đưa cô đến đài truyền hình để gặp mọi người. Chị Phương và Mỹ Như vô cùng vui khi biết tin mắt cô đã có tiến bộ. Ngọc An gặp trưởng phòng, cô xin nghỉ phép vài ngày để xuất cảnh có việc. Vị trí của cô dạo này được thực tập sinh đảm nhiệm.
Đến ngày xuất cảnh, cả hai ngồi cạnh cửa sổ máy bay. Cô dùng đồ bịt mắt để làm một giấc, đầu Ngọc An tựa vào vai Thiên Mạnh, cả hai cứ ngủ chập chờn vài tiếng rồi lại bị tỉnh giấc. Khi đến Đức để chờ chuyến bay tiếp theo, Ngọc An ngồi ở ghế chờ ngủ gật.
Từ Đức bay sang Phần Lan chỉ còn mấy tiếng, cô lấy IPod của anh ra nghe nhạc, dùng bữa trên chuyến bay. Mấy lần bay, cô đều phải thừa nhận đồ ăn trên máy bay không ngon mấy. Vì vậy, cô chỉ kêu ột phần sandwich rồi chia đôi với Thiên Mạnh, đương nhiên anh ăn cũng chẳng ngon lành gì.

Lúc đến nơi, Matti cùng Tracy đứng ở khu vực đón người thân chờ cả hai. Hai anh em lâu ngày không gặp liền trao nhau cái ôm thân thiết, cả cô và Tracy cũng thế. Matti chở cả bốn về nhà anh để cả hai cất hành lí rồi cùng nhau dùng bữa. Lâu rồi không gặp, mọi người nói chuyện không ngừng, hỏi thăm sức khỏe rồi về đôi mắt của Ngọc An, cô bảo rằng mình đã nhìn lại được nhưng vẫn còn hơi mờ. Thiên Mạnh nói chịu khó nhỏ thuốc ắt là được.
Tracy nói rằng tối nay ba mẹ cô ấy sẽ đáp chuyến bay tới Phần Lan, vì vậy trước khi đến đây cô đã gọi cho chủ nhà cũ của mình, nói rằng đã thuê lại căn nhà ở chung cư khi cô còn du học ở đây. Cô hỏi Ngọc An có muốn dọn qua ở cùng không thì Thiên Mạnh liền từ chối “giúp” cô.
“Cậu đừng để ý nhé, tại anh ấy muốn mình ở cùng…” Ngọc An vội lên tiếng giải thích.
“À rồi, giữ người yêu như giữ gìn vàng bạc châu báu.” Tracy cười, trêu cô.
Bây giờ chuẩn bị bước vào mùa đông nên Phần Lan đã xuống gần 7 độ, Ngọc An mặc trong mình ba cái áo cộng thêm áo khoác bên ngoài vẫn còn thấy lạnh.
Tối, Matti lái xe đưa Tracy đi đón ba mẹ cô ấy, vì vậy Ngọc An cùng Thiên Mạnh đi bộ ra nhà hàng của anh Ken. Thấy cả hai từ cửa bước vào, anh Ken vô cùng mừng rỡ. Trong lúc chờ món, cả ba nói chuyện với nhau khá nhiều và hòa hợp. Sau khi dùng bữa, Ngọc An và Thiên Mạnh chào tạm biệt anh Ken rồi cả hai đón tàu điện ngầm đi trung tâm thương mại chơi.
Nắm tay nhau trong thời tiết giá lạnh thế này quả thật là một việc làm lãng mạn.
Cô và anh đi dạo trong trung tâm thương mại rồi sau đó mua được vài món đồ. Chợt nhớ đến quà cưới cho cặp đôi trẻ, Ngọc An hỏi anh nên mua gì.
“Hai người đó thích diện đồ đôi lắm.” Thiên Mạnh suy nghĩ một lúc rồi nói.
Cũng đúng, ban nãy khi chuẩn bị đi rước ba mẹ Tracy, hai người họ đã diện áo len đôi, nhí nhảnh vô cùng.
“Chúng ta mua cho họ cái này đi.”
Ngọc An chỉ tay vào đôi dây chuyền được trưng bày trong tủ kính của một cửa tiệm bán trang sức. Thị lực của cô đã khá hơn nhiều nên khi vừa đưa mắt đã nhắm ngay đôi dây chuyền này.
Đó là đôi dây chuyền tình nhân. Mỗi một sợi có mặt dây chuyền là nửa hình trái tim kèm với cánh thiên thần được đính đá vô cùng đẹp.

Thiên Mạnh cùng vừa ý với món quà mà Ngọc An đã chọn.
Ngọc An bảo muốn đi vệ sinh nên anh đành đứng chờ trong tiệm trang sức. Chợt mắt anh lướt qua cặp nhẫn cưới được trưng ở phía đối diện. Anh bước lại và ngắm nó, cô nhân viên thấy vậy nhanh nhảu giới thiệu với anh:
“Chào anh, anh tinh mắt thật đấy. Đây là mẫu nhẫn cưới mới nhất của tiệm chúng tôi do một nhà thiết kế Pháp làm ra, chắc anh cũng biết Pháp là một đất nước lãng mạn vô cùng, vì vậy chiếc nhẫn này được xuất xứ cũng như có tên là “City of love”. Như anh có thể thấy, nó có màu bạch kim với mặt nhẫn được đính kim cương vô cùng tinh xảo, làm bật lên vẻ đẹp của riêng nó. Tôi thấy cặp nhẫn này chắc chắn sẽ hợp với anh và bạn gái của mình.”
Thiên Mạnh nghe xong liền nở một nụ cười nhẹ. Kết hôn có phải là việc quá sớm không? Nhưng đối với tuổi tác của anh và cô chắc không gọi là sớm đâu. Ngọc An đã là 27 còn anh thì lớn hơn cô một tuổi.
“Phiền cô gói lại giúp tôi cặp nhẫn đó.”
“Dạ được.” Cô nhân viên vui mừng khi đã thuyết phục được vị khách hàng này, cô bước vào trong mở tủ kính để lấy cặp nhẫn đó ra, cho vào hộp nhung màu đỏ.
Thiên Mạnh ở quầy tính tiền, sau đó bước ra ngồi ở ghế gỗ gần đó chờ cô.
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói rằng: “Hạnh phúc không phải là một cái gì đó sẵn sàng thực hiện. Nó xuất phát từ hành động của riêng bạn.”
Đúng vậy, tình yêu không được phát triển trong lặng im, mà là chết trong lặng im.
Cả hai đi tàu điện ngầm về nhà, Matti vẫn chưa về. Trong nhà khá ấm áp nên cô chỉ diện áo thun ngắn tay đơn giản kèm với quần jeans dài. Vì chuyến bay dài hôm nay nên Ngọc An thấy hơi mệt, quyết định lên giường đi ngủ trước, một lúc sau liền đi vào giấc ngủ say.
Lúc Matti trở về, Thiên Mạnh đang ngồi trên ghế sô-pha ở phòng khách. Trong phòng tivi mở nhưng anh lại chăm chú ngắm cặp nhẫn trong tay mình. Matti cười cười, đi lại chỗ anh:
“Chú sắp cầu hôn cô ấy rồi đấy à?”

Thiên Mạnh không nói gì, anh cười rồi cất nhẫn vào hộp. Lúc sau mới mở miệng:
“Vậy có quá sớm không?”
“Với tuổi tác của hai đứa á? Thôi thôi cưới mau đi cho tôi nhờ.”
Cả hai đều cười.
Matti vào bếp mở tủ lấy rượu và cặp ly thủy tinh. Hai anh em ngồi làm vài ly rồi Matti hơi ngà say, anh bảo mình đi ngủ trước để ngày mai còn làm lễ cưới. Lúc này trong phòng khách chỉ còn Thiên Mạnh. Anh đứng dậy dọn dẹp rồi bước vào phòng ngủ. Lên giường nằm cạnh cô, Thiên Mạnh đưa tay nhẹ vuốt tóc Ngọc An rồi ngắm cô một chút, miệng anh bất giác cong nhẹ, trông cô ấy ngủ thật bình yên.
Mọi người đã thức từ 6 giờ sáng để chuẩn bị mà trời còn tối như 2, 3 giờ sáng. Nhân vật chính hôm nay là Matti trong bộ ple trắng vô cùng điển trai. Về phần Ngọc An, cô diện bộ váy xòe ngắn tới đầu gối màu hường, tay cô đeo vòng hoa vô cùng hợp với bộ váy. Lúc Thiên Mạnh thay bộ ple đen, Ngọc An không ngừng suýt soa:
“Oa, đàn ông các anh lúc mặc ple quả thật rất đẹp trai.”
“Không dám, chỉ có anh mới đẹp thôi.” Thiên Mạnh chỉnh lại nơ trước gương, cười nói.
Ngọc An hôm nay mang cao gót, vừa nghe anh nói câu đó xong thì mém trẹo chân.
Khi mọi người đến lễ đường, một vài bạn thân của Matti đã có mặt. Một lúc sau, bên nhà gái cũng đã có vài người đến lễ đường. Khi lễ đường sắp được lắp đầy một nửa, Tracy đã có mặt. Cô ấy diện một chiếc váy cưới đuôi cá trắng, nó ôm sát từ trên xuống phần đùi, dưới phần đùi xòe ra như đuôi cá vô cùng đẹp. Matti ngẩn người nhìn vợ mình, đúng là chỉ có người phụ nữ của mình mới là người đẹp nhất trên đời này.
Ngọc An ôm Tracy rồi chúc mừng cho cô bạn. Thiên Mạnh là phù rể nên anh đã cùng những người trong nhóm phù rể tán chuyện làm quen, không khí vô cùng vui vẻ. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi thì bắt đầu làm lễ. Chú rể đứng bên cạnh các phù rể thì phù dâu từng người bước vào, nhạc bắt đầu vang lên, lúc sau ba của Tracy dắt tay cô bước vào lễ đường. Đây đúng là phút giây thiêng liêng.
Trao nhau lời thề cùng nhẫn cưới, tiếng vỗ tay vang lên cùng với hoa giấy, khung cảnh lúc này vô cùng tuyệt vời. Khi mọi người nhập tiệc đứng, tiếng nhạc khiêu vũ vang lên, các cặp đôi cùng nắm tay nhau bước ra và khiêu vũ, trong đó cũng có Tracy và Matti.
“Chúng ta cùng nhảy một điệu đi.” Anh đưa tay ra, nói với Ngọc An.
“Em không biết nhảy đâu.” Cô nói.
“Không sao, bước theo anh là được. Giống như trượt băng vậy đó.”

Ngọc An cười, đặt tay mình lên tay anh rồi Thiên Mạnh dắt cô ra gần giữa sân. Anh cầm tay cô đặt lên vai mình, cả hai đan tay vào nhau rồi tay còn lại của anh đặt trên eo cô. Khi Thiên Mạnh đi chuyển bước chân, Ngọc An không khỏi bối rối bước theo, một lúc sau, cô cũng theo kịp bước chân của anh.
Mọi người còn mải mê khiêu vũ thì Thiên Mạnh dắt cô ra phía sau nhà thờ. Lúc anh quay lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng sâu đắm. Ngọc An cười, hỏi:
“Sao vậy?”
Thiên Mạnh không nói không rằng, lấy trong túi ra một hộp nhung hình vuông màu đỏ, anh quỳ xuống, những lời chân thành cuối cùng cũng được nói ra:
“Trên đời này, anh chưa bao giờ dành tình cảm của mình ột người con gái khác sâu đậm như thế này. Em chính là người con gái đó Ngọc An à. Tuy thời gian chúng ta tìm hiểu nhau chưa đến 1 năm nhưng tin anh đi, anh thấy mình hiểu em đến mức như nắm rõ trong lòng bàn tay. Và ngoài mẹ anh ra thì cũng chưa có ai hiểu anh nhiều như em cả, Ngọc An à.” Nói đến đây, anh dừng lại vì nụ cười của cô.
Tim Ngọc An đập mạnh, cô còn hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn lắng nghe từng lời của anh.
“Phan Ngọc An, anh không quan tâm người khác có nói gì, anh yêu em, hãy đồng ý lấy anh nhé?”
Thấy Ngọc An cứ nhìn mình cười mà không nói gì, trong lòng anh thấy hơi sốt ruột. Cuối cùng cô cũng đưa tay ra, nói:
“Được thôi, nếu anh đã nói như vậy thì em ngại gì không đồng ý.”
Thiên Mạnh vui sướng vô cùng, anh lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra đeo lên ngón áp út của cô. Có người nói lý do đeo nhẫn ở ngón này là vì nó là ngón có mạch máu chạy thẳng về tim.
Đeo cho cô xong, anh đứng dậy ôm cô xoay vài vòng, Ngọc An mỉm cười hạnh phúc. Lúc trở lại buổi tiệc, người tinh mắt nhất là Tracy. Nhìn xuống thấy ngón tay Ngọc An có sự thay đổi kì lạ, cô liền reo lên:
“Vừa nãy hai người đột nhiên mất tích, hóa ra là đi cầu hôn sao? Ôi thật là! Chúc mừng chúc mừng.”
Ngọc An đứng cạnh Thiên Mạnh cười cười, tay cả hai đan vào nhau. Matti hỏi định khi nào báo tin vui cho hai bác ở nhà, Thiên Mạnh liền bảo:
“Báo tin cho ba mẹ Ngọc An trước đã.”
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận