Cùng đôi vợ chồng mới cưới đáp chuyến bay đến Mĩ rồi đặt phòng tại khách sạn, Ngọc An thấy hơi mệt mỏi. Trong hai ngày mà phải bay đi bay lại khiến cô ngủ không đủ giấc, vì vậy lúc ngồi trên taxi để về khách sạn, cô ngủ gục trên vai Thiên Mạnh.
Trong tiệc cưới của Tracy ở đây, Ngọc An thích nhất là chi tiết mọi người cùng tập hợp lại một chỗ, mỗi người cầm một quả bong bóng. Khi tất cả cùng đôi vợ chồng trẻ đếm 1, 2 và 3, mọi người liền thả những quả bóng đầy màu sắc lên bầu trời khiến cho khung cảnh đẹp và lãng mạn vô cùng. Ngọc An huých nhẹ vào tay Thiên Mạnh:
“Anh, nên thêm chi tiết này vào lễ cưới của chúng ta.”
“Vợ chồng ta không nên lặp lại người khác.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Đến ngày về Việt Nam, cả bốn trao nhau cái ôm tạm biệt. Vài ngày sau Matti và Tracy sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở Hawaii, vẻ mặt hai người trông hạnh phúc vô cùng. Về đến nhà, Ngọc An nhảy ngay lên giường và ngủ say, Thiên Mạnh lắc đầu nhìn cô, sau đó tự tay anh soạn đồ ra khỏi vali và cho vào máy giặt.
Nằm trên ghế sô-pha nghỉ mệt, anh ngủ lúc nào không hay.
Lúc Ngọc An tỉnh dậy đã là tối. Cô dụi mắt rồi vươn vai một cái. Chà, sảng khoái thật đấy. Cô đứng dậy vào bếp tìm đồ ăn để lót dạ, phát hiện Thiên Mạnh đang nằm ngủ trên ghế. Cô cười cười rồi bước lại chỗ anh, ngồi xổm ngắm anh ngủ. Ngọc An đứng dậy, quyết định đi mua chút đồ về nấu cho cả hai. Khi cô xuống cửa hàng tiện ích ở dưới chung cư mua đồ thì tình cờ gặp Minh Hạnh và Phúc Khang đang đi về phía mình.
“Hai người về rồi hả?” Phúc Khang hỏi cô.
“Dạ, vừa mới về lúc trưa. Anh chờ chút nhé, em đang đi mua đồ để nấu bữa tối cho anh ấy. Mọi người đã ăn chưa?”
“Chà, thích nhỉ.” Phúc Khang cười.
“Tụi em ăn rồi, chị cứ nấu cho anh ấy ăn là được rồi.” Minh Hạnh trả lời.
Hai cô gái cùng đi mua đồ còn Phúc Khang thì đứng bên ngoài châm điếu thuốc. Khi cả hai trở ra, anh ga lăng xách đồ giúp Ngọc An lên nhà. Mở khóa bước vào thì không thấy Thiên Mạnh đâu mà nghe tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm, có lẽ anh đang tắm.
“Hai người ngồi đi, em đi rót nước cho cả hai.” Cô đi vào bếp.
Ngọc An cầm hai ly nước bước ra, đúng lúc Thiên Mạnh đang cầm khăn lau tóc, trên người là một áo thun trắng đơn giản kèm với quần thể thao dài màu xám.
“Đến chơi đấy à?” Anh cười hỏi.
“Ừ, đến xem bạn gái phục vụ cậu như thế nào.” Phúc Khang trêu anh.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô trong bếp, Thiên Mạnh nở một nụ cười hạnh phúc. Minh Hạnh thấy vậy liền đi vào bếp phụ Ngọc An, để lại hai người đàn ông ở phòng khách trò chuyện.
Ngọc An đứng rửa rau, Minh Hạnh vô tình thấy được một vật trên ngón tay cô.
“Anh ấy… Đã cầu hôn chị rồi sao?”
Ngọc An ngước lên nhìn Minh Hạnh, cười ngại nói:
“Ừ… Hai ngày trước.”
“Chúc mừng anh chị.” Minh Hạnh nhỏ giọng nói.
Cô cảm ơn Minh Hạnh rồi sau đó vừa làm món rau xào vừa trò chuyện với nhau. Cô phát hiện ra Minh Hạnh vẫn chưa có bạn trai, mặc dù cô gái này đây là sắp bước qua 26.
“Anh à, vào ăn cơm đi.” Ngọc An nói vọng ra.
“Biết rồi.” Nói rồi anh đứng dậy.
Dùng bữa xong, Phúc Khang hỏi anh về việc tổ chức lễ cưới, anh trả lời rằng còn chưa báo tin cho ba mẹ, thường những việc tổ chức lễ như thế này là do người lớn làm không thôi, mình chỉ cần cho biết ý kiến của bản thân là đủ.
“Mai nhớ đi làm đấy.” Phúc Khang nhắc anh.
Sau khi tiễn cả hai ra về, Ngọc An đang đứng rửa chén trong bếp. Anh bước đến ôm cô từ đằng sau, tựa cằm lên vai cô. Ngọc An mỉm cười.
“Ngày mai tan ca anh đưa em đi thăm ba mẹ em, đồng thời báo tin cho họ biết rằng con gái của họ đã có chỗ dựa cả đời có được không?”
“Được thôi, ngày mai khi nào anh đón thì gọi cho em, dù gì ngày mai em cũng phải đi làm trở lại rồi.”
Sáng hôm sau, cả hai đi làm bình thường. Ngọc An đến đài truyền hình làm việc, cô mới biết chị Phương đã đi công tác. Sắp tới lại có đoàn thực tập sinh về, lần này Ngọc An được đảm nhận dẫn dắt vài người trong vai trò là người dẫn chương trình. Việc này khiến thời gian sắp tới của cô khá là bận rộn, cũng may là có Mỹ Như bên cạnh hỗ trợ cô. Quên béng mất hôm nay chính là sinh nhật Mỹ Như, cô đi vội xuống tiệm bánh ở gần đài truyền hình và mua một bánh kem nhỏ cho em gái của mình. Lúc Mỹ Như nhận quà không quên cảm ơn cô.
“Cảm ơn chị An nha. Bánh kem nhìn ngon quá.”
“Có phải tối nay em đi ăn với Gia Tuấn đúng không?”
Mỹ Như nhìn cô cười ngại, gật đầu.
Thiên Mạnh tan ca là đã 3 giờ chiều, vừa vặn Ngọc An cũng vừa xong việc. Anh lái xe đến đón cô ở đài truyền hình rồi cả hai đi viếng ông bà Phan. Trên đường đi, cả hai mua hoa, nến và một số thứ khác. Đến nơi, cô cùng anh bày đồ ra, dùng đồ phủi bụi trên mộ của ba mẹ rồi lau tấm ảnh được gắn trên tấm bia. Ba mẹ Ngọc An có nụ cười rất đẹp.
Trong lòng Ngọc An cảm thấy buồn vô cùng, lúc đặt bó hoa xuống cho ba mẹ, cô rơi nước mắt.
“Ba, má, con với anh Thiên Mạnh sắp kết hôn rồi. Con nhớ hồi đó mình lười việc nhà, má hay nói với con sau này gả cho nhà chồng sẽ như thế này, như thế kia. Vậy mà bây giờ con thật sự sắp gả đi rồi, vẫn không có ai trách móc con như thế giống má cả. Còn ba luôn khen con nếu sau này mặc váy cưới sẽ rất đẹp như má hồi xưa, vì con là con gái của ba má.” Ngọc An không kiềm được cảm xúc, nước mắt tuôn dài.
Thiên Mạnh lặng lẽ đứng ở bên cạnh ôm vai cô, sau đó cúi đầu trước mộ ba mẹ Ngọc An như thay cho lời chào.
“Con hứa chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Ngọc An. Bác trai, bác gái cứ tin ở con.”
Trên xe ra về, Ngọc An không nói gì, cứ nhìn ở bên ngoài cửa sổ. Thiên Mạnh biết trong lòng cô bây giờ rất buồn.
“Em muốn đi đâu ăn?” Thiên Mạnh lên tiếng.
“Chúng ta đi ăn hủ tiếu ở gần nhà em đi, lâu rồi em không ăn ở đó, sẵn tiện qua thăm dì luôn.” Cô trả lời.
Anh gật đầu rồi lái xe đến con đường nhà Ngọc An. Lúc Thiên Mạnh đậu xe bên sân nhà bác Vũ, cô đã vào nhà mình để chào gia đình dì hai một tiếng, đồng thời cũng báo tin cho dì hai hay. Lúc sau, cả hai ngồi ở quán lề đường ăn hủ tiếu.
Cô và anh đã hẹn hò với nhau gần một năm, sắp kết hôn đến nơi, vậy mà đây là lần đầu cùng nhau ăn đồ ở quán lề đường.
Thấy có chút lạ nhỉ.
Thường là do tâm trạng con gái buồn nên mới ăn nhiều hay do hủ tiếu của dì Hà làm quá ngon mà Ngọc An ăn một cách ngon lành, húp nước lèo một cách sảng khoái. Cô “À” một tiếng, no căng bụng.
Thật ra dì Hà bán hủ tiếu cũng đã hơn 20 năm rồi. Cô còn nhớ hồi nhỏ khi còn đi học, cứ đến ngày nghỉ cuối tuần là mẹ dắt tay cô ra chỗ dì Hà ăn sáng. Vốn dĩ cô không thích sa tế vì nó cay. Nhưng nhờ món mì sa tế của dì Hà mà Ngọc An ngay từ hồi cấp 2 đã biết ăn, dần cũng thích nó. Có lẽ gia vị của dì Hà đã thuyết phục được cô.
“Trông em ăn ngon miệng quá nhỉ.” Thiên Mạnh cười.
“Tại ngon quá mà.” Cô hì hì, trả lời.
Cả hai không về chung cư ngay mà Thiên Mạnh đưa cô về nhà ba mẹ của anh để báo tin vui cho ông bà Trần. Quả nhiên khi nghe tin xong, mẹ Thiên Mạnh quay Ngọc An như quay chong chóng, bà luôn miệng nói sẽ lo cái này, làm cái kia, cô chỉ biết cười trừ. Đương nhiên ông Trần không khỏi buồn cười, vui mừng không kém.
Bây giờ đã là giữa hè, tháng 7 ngày nắng ngày mưa. Ngọc An chợt nhớ lại hồi đó lần đầu gặp anh cũng chính tháng 7 năm ngoái, vậy mà 1 năm sau, cả hai đang ngồi với nhau cùng bàn về ngày kết hôn của mình.
Quả nhiên câu “Có duyên thì sẽ có phận” thật không sai chút nào.
Đến giữa tuần, Thiên Mạnh tăng ca, phải ngủ lại ở bệnh viện. Ngọc An thấy vậy không nỡ làm phiền anh, cho nên mỗi khi tan ca, cô cùng Mỹ Như đón xe buýt về nhà, chị Phương vẫn chưa đi công tác về. Thật ra chị ấy được cử đi làm phóng viên ở nhiều nước để thu thập thông tin cho đài, tin độc quyền là vô cùng quan trọng. Vì vậy chị cứ bay đi bay lại, không khỏi bận rộn. Có hôm Ngọc An nhận được điện thoại giữa đêm của chị Phương. Nghe giọng chị hình như bị cảm, chị than:
“Hè thì hè chứ Mĩ nóng Úc lạnh đến chị cũng bó tay rồi. Chị bị “sốc” nhiệt độ cưng ạ. May mà đoàn có mang theo hộp y tế đủ loại thuốc, chị cũng cảm thấy đỡ hơn rồi. Mai lại phải bay qua London, kiếm tiền khổ thật.”
Ngọc An cười cười:
“Đi làm mà trông chị cứ như đi du lịch khắp thế giới ấy.”
“Cưng thử ở vị trí phóng viên như chị đi rồi biết. Haiz, thôi không làm phiền giấc ngủ của em nữa, chắc bên đấy mới 1 giờ sáng thôi nhỉ. Được rồi, chúc em ngon giấc.”
Cô chào lại rồi cúp máy, nhìn lại mã vùng số điện thoại thì là của Mĩ. Chắc chị Phương đang ở một bang nào đó của Mĩ.
Cuối cùng tuần lễ tăng ca của Thiên Mạnh cũng kết thúc. Anh mệt mỏi lái xe về nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy mùi đồ ăn thơm phức khắp cả nhà. Bỗng nhiên đầu óc phấn chấn hẳn. Chắc là cô đang nấu bữa tối ình đây mà.
“Anh về rồi.” Thiên Mạnh lên tiếng.
Ngọc An ở trong bếp ló đầu ra nhìn, vui vẻ nói:
“Anh về rồi.”
“Ôi anh nhớ em chết được.” Thiên Mạnh đi vào bếp, ôm cô vào lòng.
“Ấy ấy, cá khét bây giờ. Ngày nào chúng ta chẳng nói chuyện qua điện thoại chứ.” Cô đang đứng chiên cá, anh bất ngờ ôm cô làm Ngọc An không kịp… Lật con cá lại.
“Nói chuyện nghe giọng chứ có thấy mặt đâu. Gần cả tuần rồi tụi mình còn chưa nhìn mặt nhau.” Anh tủi thân nói.
Một lúc sau, bàn ăn được lắp đầy thức ăn.
Hạnh phúc là khi bạn về đến nhà, có thể nói một câu: “Anh về rồi” với ai đó, sau đó trước mặt là một bàn ăn được bày nhiều món ngon, kèm theo những bát cơm nóng cùng tô canh còn khói nghi ngút.
Đến tối, Thiên Mạnh vừa tắm xong, bước ra thấy Ngọc An đang nằm trên giường chăm chú đọc gì đó trên điện thoại. Anh đến gần nhìn, đột nhiên cô cười to.
“Em đọc gì mà vui thế?” Anh ngồi xuống giường, ghé mặt vào màn hình điện thoại của cô.
“Haha, em đang đọc truyện. Để em đọc cho anh nghe, mắc cười quá.”
Cô ngồi dậy, rồi đọc:
“Nữ chính nói là: “Anh ấy chức nhỏ hơn tôi, có thể coi anh ấy nằm ở dưới tôi”. Còn anh nam chính trả lời: “Còn cô ấy nằm ở dưới tôi mỗi tối, hai lần”. Haha.” Đọc rồi Ngọc An bật cười, còn Thiên Mạnh thì… Trơ mặt ra.
“Riết rồi đầu óc em đen tối, nham hiểm quá, đọc toàn gì đâu không.” Anh đứng dậy đi tìm máy sấy tóc.
“Vui mà anh.” Cô lại cười to.
Tiếng của máy sấy tóc lấn át tiếng cười của Ngọc An. Lúc sau Thiên Mạnh rút phích cắm máy sấy, anh đi đến bên giường giật điện thoại của cô để qua một bên. Ngọc An không vui hỏi anh làm cái gì vậy, Thiên Mạnh nhìn cô, hai tay chống hai bên giường, Ngọc An đang nằm chính giữa hai cánh tay anh, Thiên Mạnh nói:
“Vậy em muốn biết thế nào là “vui” không? Anh biết một việc mà khiến cả tối nay hai đứa mình “vui” hết cỡ luôn đó.”
Ngọc An la lên, hai tay che mặt xấu hổ.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 20 (end)