Sau khi làm xong thủ tục nhập viện, mẹ bảo rằng sẽ về nhà sửa soạn chút đồ và nấu cho cô món cháo gà. Lúc đó, cô tính chợp mắt một chút nhưng nghĩ đến hôm nay mình phải đến trường quay thì trong lòng lại không yên chút nào. Cô phải có mặt ở đó vào lúc 3 giờ chiều, mà bây giờ đã là gần 10 giờ, tự hỏi không biết mình có được xuất viện hay không. Cô cố ngồi dậy để bước xuống giường, hai tay vịn vào thành giường để trụ dậy, chân đi dép lê một cách khó nhọc. Chợt có một y tá đi ngang qua, cô gọi lại và hỏi về việc xuất viện. Cô y tá nói:
“Chuyện này tôi phải hỏi tổ trưởng xem đã, nhưng tôi khuyên chị nên ở lại bệnh viện để dưỡng sức, chị xuất viện một lúc để làm gì?”
Ngừng một chút, cô y tá như nhận ra điều gì đó, liền thốt lên:
“Ôi trời, không lẽ… Chị là Ngọc An, người dẫn chương trình dự báo thời tiết của đài News sao?”
Ngọc An mỉm cười nhìn cô y tá đang với vẻ kinh ngạc như không thốt nên lời. Ngọc An nói rằng chiều nay 3 giờ mình phải có mặt ở trường quay để thực hiện buổi quay dự báo thời tiết cho tối nay và ngày mai, khi nói ra lý do, cô nhẹ hỏi:
“Không biết có được hay không, mong cô hỏi giúp tôi ý của tổ trưởng nhé. Thật ra quay xong tôi cũng tính trở về bệnh viện, vì hiện tại tôi về nhà cũng không tiện lắm, đúng không?”
“Đương nhiên, không thành vấn đề, bây giờ tôi đi hỏi ngay cũng được.”
Cô y tá vui vẻ rời đi, còn không quên dặn cô uống thuốc trước khi cô ấy quay lại. Ngọc An nhẹ nâng cốc nước lên và uống, viên thuốc cứ thuận theo dòng nước và chạy xuống cổ họng cô, vị đắng ở miệng cô từ từ nhạt dần.
Khi mẹ cô quay lại bệnh viện thì đã là giữa trưa. Ngồi ở mép giường, mẹ dịu dàng đút cho cô từng muỗng cháo, không quên thổi cho bớt nóng trước khi đưa muỗng đến gần miệng cô. Ngọc An cảm thấy không muốn ăn gì cả, nhưng lại nghe đến món cháo gà do mẹ nấu thì dường như lại không thể cự tuyệt. Đối với cô, mẹ là người nấu ăn ngon nhất trên thế gian này.
Cô y tá lúc này quay lại cùng với anh chàng tổ trưởng đó. Cô vừa ăn no xong nên lại cảm thấy buồn ngủ. Nhưng khi thấy hai người kia đằng xa tiến về phía mình, cô cố giữ bản thân tỉnh táo để dễ nói chuyện, không khéo lại gật gà gật gù.
Thiên Mạnh không nói không rằng liền đeo ống nghe lên để kiểm tra sơ sức khỏe của cô. Vừa rồi nghe y tá bảo rằng cô muốn ra ngoài, anh có chút thắc mắc. Sau đó khi biết cô là một người dẫn chương trình dự báo thời tiết thì anh cũng không có lý do gì để từ chối, miễn là sau buổi quay cô nên trở về bệnh viện để nghỉ ngơi vài hôm. Anh tháo ống nghe rồi để trên cổ, nhìn cô và nói:
“Cô có thể rời bệnh viện nhưng mong cô về sớm để an toàn cho sức khỏe. Dù gì hiện tại trông cô khá là tiều tụy, không khỏe lắm, lên hình không biết có ổn không.”
Ngọc An gật đầu, cười cười không nói gì. Cô với tay cốc nước trên bàn nhỏ bên cạnh, uống hết lượng còn lại. Mẹ cô đứng bên cạnh cảm ơn anh chàng tổ trưởng kia những hai lần, rồi sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, gọt hai trái táo vẫn còn tươi mát. Cô chợt nhớ ra một chuyện, sau đó mượn điện thoại mẹ và ấn một dãy số. Sau vài hồi chuông, người đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
“Alô. Chị Phương, em Ngọc An đây.”
“Ồ, có gì không em?”
“Hôm nay em không có về nhà nên không thể sửa soạn đồ để đến trường quay, phiền chị chuẩn bị giúp em một bộ nhé.”
Chị Phương không thắc mắc gì, chỉ vui vẻ đồng ý, sau đó hỏi:
“Vậy chút em tới trường quay thay hay là chị đem qua chỗ em nè? Hiện tại em đang ở đâu?”
Cô ngập ngừng một chút, trả lời:
“Hay là để em nhắn tin cho chị…”
Chị Phương “Ừ” một tiếng rồi cúp máy. Cô cảm thấy có lỗi khi không báo với chị sớm một tiếng là mình ở bệnh viện. Từ những ngày đầu trở thành thực tập sinh cho đến trở thành nhân viên chính thức, chị Phương là người giúp đỡ cô nhiều nhất. Từ cách phát biểu, cách ăn mặc, lời nói trước bao nhiêu máy quay, cô dần như trở thành chuyên nghiệp nhờ vào chị Phương. Có thể nói, một người dẫn chương trình như cô mà cũng có quản lý thì có thể coi là sang đấy.
Cô nhớ như in ngày đầu mình đến trường quay, trên cổ đeo thẻ thực tập sinh. Lúc được chị Phương chọn làm học sinh của mình, cô vui vẻ nghe và làm theo lời chị hướng dẫn. Vì lần đầu thực tập nên khi đứng trước máy quay cô có chút khó xử và hay nói vấp. Tuy đã cùng chị Phương luyện tập nhiều lần nhưng nghĩ đến chuyện lên hình cho gần như cả nước theo dõi, cô có chút sợ hãi. Bao nhiêu lần cắt và quay lại, ngày đầu cô lên truyền hình là phải trải qua hơn chục lần lỗi. Bây giờ đã hơn 2 năm, dần như đã gần chuyên nghiệp, mỗi lần quay cô bị lỗi ít nhất cũng chỉ có vài lần. Thường thì quên lời hoặc là nói nhầm vấn đề.
Nhìn logo bệnh viện được gắn trên tường, cô ghi lại tên bệnh viện và gửi cho chị Phương. Khi nhắn tin cho chị Phương xong, vừa định nằm xuống thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đoán không sai, là chị.
Vừa chưa mở lời cô đã bị chị Phương tra hỏi, thấy chị gấp gáp như vậy cô đành trấn an chị:
“Chị Phương, em không sao. Chắc do kiệt sức nên ngất vậy thôi, chị đừng lo lắng gì nhiều, em nằm vài ngày là hết mà.”
Giải thích với chị Phương xong, Ngọc An liền nằm xuống nghỉ một chút. Ngủ được bao lâu không hay, người đánh thức cô là y tá.
Y tá đưa cho cô một gói đồ, sau đó bảo là quản lý mang đến cho cô. Ngọc An thắc mắc rằng tại sao chị ấy không vào đây, y tá nói:
“Chị ấy không có nói lý do, vừa đưa rồi ra về luôn rồi. À, mẹ của chị đã ra ngoài khuôn viên đi dạo rồi.”
Cô cười, gật đầu cảm ơn y tá. Sau đó cô nhìn đồng hồ, cố đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Đương nhiên bệnh viện hiện đại thì ngay cả nhà vệ sinh cũng phải hiện đại chứ. Cả bồn rửa tay cũng dùng vòi cảm ứng. Kế bên bồn rửa tay có thắp nến thơm, làm cho cả phòng thoang thoảng mùi dễ chịu.
Sau khi thay xong bộ đồ, cô rửa mặt rồi búi gọn tóc mình. Nét mặt tiều tụy của cô bây giờ đã được tô thêm một lớp son màu hồng phấn, hai bên má như ẩn như hiện màu đỏ hồng. Trông cô hiện tại chẳng giống gì người bệnh cả, mà thêm vào đó là nét rạng rỡ.
Sắp xếp xong mọi thứ, cô cùng mẹ bắt taxi đến trường quay. Thật ra ở trường quay cũng có người trang điểm riêng cho các phóng viên, người dẫn chương trình, biên tập viên,… Nhưng để tránh mọi người nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của cô mà hỏi han này nọ, cô đành trang điểm sơ qua ở bệnh viện. Quan tâm không có gì là sai, chỉ là cô không thích mọi người bàn tán về mình.
Như mọi hôm, cô xem lại kịch bản hôm nay, đêm qua cô đã xét rất kĩ, hôm nay chỉ cần xem lại và thực hiện buổi quay. Khi ngồi ở phòng chờ, chị Phương đến bên cạnh cô và đưa cô một lon nước ép trái cây. Ngọc An ngước lên nhìn chị, cười cười và hai tay nhận lấy lon nước ấy. Chị Phương cũng ngồi xuống bên cạnh, thở dài một tiếng:
“Con bé này, mệt thì ở nhà nghỉ. Ở trường quay cũng đâu phải là thiếu người đâu chứ?”
Ngọc An lắc đầu, cười:
“Em không sao thật mà. Đúng rồi, sao lúc nãy chị ghé qua mà không vào thăm em vậy?”
“Chị tính vào, mà trưởng phòng gọi chị nên chị phải đến trường quay trước, đồ chị đã gửi y tá đưa cho em rồi còn gì.”
Cô gật đầu, uống lấy một ngụm người trái cây.
Thiên Mạnh vẫn chăm chú ghi chép sổ sách trong phòng làm việc của mình. Bên ngoài có người gõ cửa, anh trả lời:
“Mời vào.”
Một y tá nam bước vào với vẻ gấp gáp, nói với anh:
“Tổ trưởng, vừa rồi Linh gọi báo bệnh viện là có một người đàn ông gặp khó khăn về đường hô hấp, tim đột ngột ngừng đập, chị ấy đang xoa bóp tim cho bệnh nhân, xe cấp cứu đang chở bệnh nhân trở về bệnh viện.”
Thiên Mạnh nghe vậy liền nhanh chóng cùng y tá chạy ra ngoài, anh nói với y tá:
“Mau gọi Khang và Hạnh vào phòng cấp cứu, tôi và cậu đón bệnh nhân.”
Y tá “Dạ” một tiếng, chạy nhanh về phía tay trái để gọi hai vị bác sĩ kia. Thiên Mạnh vừa ra tới cổng thì xe vừa về tới nơi. Cửa xe sau mở ra, Linh cùng một nhân viên cứu hộ leo xuống và nhẹ nhàng đặt xe cáng ra khỏi xe. Y tá lúc nãy cùng vừa chạy ra tới cổng, vội vàng cùng Thiên Mạnh và những người khác đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên, khi đưa đến phòng cấp cứu, y tá vội vàng gắn các thiết bị đo lường lên bệnh nhân. Hạnh quay qua vẻ mặt căng thẳng, nói:
“Anh Thiên Mạnh, huyết áp đang giảm.”
“Mau chuẩn bị ECMO1, và một mũi epinephrine.” Người nói câu này là Khang.
Lúc này Linh ngạc nhiên, hỏi:
“Tại sao lại là ECMO? Không phải chúng ta nên luồn ống trước hay sao? Không lẽ ông ấy bị ung thư phế quản?”
Thiên Mạnh vừa tháo ống nghe ra, trả lời:
“Đúng vậy, đặt ống sẽ không có tác dụng gì đâu.”
Khi anh vừa nói xong liền dùng kéo cắt ống quần của bệnh nhân, dùng dao rạch một đường ở chân bệnh nhân, máu nhanh chóng tràn ra, rồi anh tiêm thuốc epinephrine vào. Hạnh nhìn thao tác của anh, hỏi:
“Có phải là nối ống từ tĩnh mạch đến tĩnh mạch không?”
Anh gật đầu, thành thạo nối các ống với nhau vào máy và kim, sau đó luồn ống vào trong người của bệnh nhân. Bên cạnh Linh không ngừng xoa bóp tim cho người đàn ông, có thể thấy rõ mồ hôi trên trán cô. Y tá thấy vậy liền đến thế chỗ cho Linh.
Khi anh luồn ống xong liền quay qua nói với Khang:
“Đặt FIO22 100 và cho chảy mức 60.”
Khang nhanh chóng làm theo lời anh, vài giây sau liền hài lòng lên tiếng:
“Mức bão hòa oxy đang tăng, tim cũng đã đập lại bình thường. Cậu có thể ngừng xoa bóp tim rồi đấy và hãy đi liên lạc với người nhà của ông ấy đi.”
Y tá lập tức ngừng tay, thở hổn hển. Thiên Mạnh nói rằng bệnh nhân cần nội soi phế quản để thực hiện phẫu thuật. Sau khi đã hoàn thành xong các bước cần thiết, bệnh nhân liền được đưa vào phòng phẫu thuật. Mọi chuyện diễn ra vô cùng căng thẳng, sau đó, bệnh nhân được phẫu thuật thành công.
*Chú thích:
1. ECMO (Extracorporeal Membrane Oxygenation): phương pháp sử dụng tuần hoàn và trao đổi oxy bên ngoài cơ thể.
2. FIO2 (Fraction Of Inspired Oxygen): chỉ nồng độ oxy trong hỗn hợp khí thở vào.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 3