Em Đừng Sợ

Bệnh nhân đang được nghỉ ngơi, người nhà cũng đã đến hoàn thành các thủ tục cần thiết. Thiên Mạnh tháo găng tay và khẩu trang ra, vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Phúc Khang từ phía sau đi đến khoác vai anh, cười nói:
“Chà, cậu phẫu thuật trông lúc nào cũng bảnh cả. Em mình nó chết mê chết mệt cậu đấy, à không, đừng nói em mình, cả mình cũng thế, haha.”
“Ừ. Cậu cần phải cố giỏi hơn mình để Hạnh lấy anh trai của nó làm gương, với cả cậu còn được tự sướng bản thân mình nữa.”
Tiếng cười của hai người đàn ông vang lên trong nhà vệ sinh.
Ngọc An ở trường quay 2 tiếng rồi cùng mẹ bắt taxi về bệnh viện. Khi cô vừa tới cổng, cô y tá thân quen đi ngang qua vô tình thấy hai mẹ con liền vui vẻ đưa cả hai vào trong.
Chưa thay đồ hay tẩy trang, cô cứ thế ngủ ngon lành trên giường bệnh, tay thì tiếp tục vào nước biển. Mẹ cô ngồi bên cạnh không biết làm gì nên bảo rằng về nhà lấy thêm cháo cho cô. Ngủ được một lúc, Ngọc An bị đánh thức bởi tiếng khóc của một đứa trẻ ở giường bên cạnh. Đứa trẻ hình như chỉ mới 3 tuổi đầu, cậu bé nằm sấp xuống và đang được một nữ bác sĩ vừa dỗ dành vừa tiêm thuốc vào mông. Đương nhiên, cậu bé khóc òa lên vì đau và sợ.
“Cô tỉnh rồi à? Buổi quay thuận lợi chứ?”
Người hỏi câu này là anh chàng tổ trưởng, người đã đưa cô vào bệnh viện. Cô ngước lên nhìn anh, gật đầu. Trên tay anh là thuốc và ly nước. Anh đưa cho cô và bảo cô uống. Ngọc An ngoan ngoãn nghe lời và uống thuốc, sau đó để ly lại trên bàn. Anh bắt đầu đeo ống nghe vào và khám sơ cho cô. Thấy không có gì bất thường, anh lật xem ghi chép của y tá về thời gian uống thuốc cũng như liều uống, bất kì phản ứng bất thường của cô trước và sau khi uống thuốc. Thấy tất cả đều đánh dấu dòng không có, anh để treo bản báo cáo lại ở thành giường. Sau đó, anh đút hai tay vào áo blouse, nhẹ nói:
“Mọi thứ đều ổn định, đáng lẽ ra ngày mốt cô mới về nhà nhưng tình trạng hiện tại của cô cũng tốt rồi, ngày mai cô có thể xuất viện.”
Ngọc An cười, trả lời:
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi.”
Anh gật đầu, sau đó rời đi. Một lát sau, mẹ cô quay lại bệnh viện, trên tay là món cháo gà tỏa mùi thơm phức, cô nhịn không được liền lấy muỗng ăn ngay tại chỗ mà không cần múc ra chén. Mẹ nhìn cô, có chút không vui nói:
“Con gái con đứa mà ăn như sắp chết đói vậy.”
Cô nhìn mẹ, cười hì hì rồi tiếp tục chén món cháo. Mẹ cô đang dọn dẹp đồ đạc bỗng dừng lại, ngồi xuống hỏi cô:
“Thằng Phong nó tưởng con đi Phần Lan rồi vì mấy ngày con không ở nhà.”
Chuyện xảy ra giữa cô và Phong cô đã kể ẹ nghe. Đương nhiên mẹ luôn đứng về phía cô, trong lúc trò chuyện không ngừng mắng xỉa Phong.
Nhắc đến Phần Lan mới nhớ, đã lâu rồi ba không về thăm hai mẹ con cô. Năm cô 21 tuổi, ba cô được đài truyền hình News chọn đi làm cộng tác viên của một đài truyền hình ở Phần Lan. Ban đầu ba cô không hề biết nói tiếng Phần Lan, dần sau này khi tiếp xúc với người bản xứ và được bồi dưỡng bởi giáo viên riêng, ba cô đã biết nói vài câu xã giao, những câu để có thể phát biểu trên đài truyền hình. Khi nói chuyện với ba qua màn hình máy tính, ba đã kể cho cô biết bao nhiêu điều vui cũng như trải nghiệm ở Phần Lan. Mỗi khi đến giờ phát sóng, cô đều hớn hở bật đài đó lên để nghe ba báo cáo trên ti vi. Bây giờ ba đã nói tiếng Phần Lan lưu loát như người bản xứ. Vì để tiện cho việc hợp tác, ba buộc phải ở lại đó. Nơi ba ở là một chung cư cỡ trung, nhưng nhìn vẫn sang trọng và tiện nghi.
Mọi khi đến mùa đông, ở Phần Lan rất lạnh, vì ba cô ở Helsinki – thủ đô của Phần Lan, là nơi giáp gần với Bắc Cực nhất nên mùa đông xuống hơn âm mấy độ, tuyết rơi dày đặc. Đặc biệt, các ngôi nhà ở Phần Lan hầu như đều được thiết kế với lớp tường cách ly hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài. Vì thế, những ngày đầu nói chuyện với ba, cô đều thấy ba mặc một chiếc áo phông và quần dài. Cô còn lo lắng rằng ba không đủ đồ ấm, hóa ra là vừa mở hệ thống sưởi mà tường còn cách ly cái lạnh. Phần Lan quá ư là tuyệt vời.
Bây giờ đã là 3 năm rồi. Ba nói rằng còn 1 năm nữa là hết hạn hợp đồng, đài truyền hình sẽ cử một cộng tác viên khác qua để tiếp tục kí hợp đồng, điều đó cũng đồng nghĩa với việc là năm sau ba sẽ về nhà.
Cô quay qua nhìn mẹ, thuận miệng hỏi:
“Phong tới tìm má hả?”
“Nó bảo có chuyện cần nói với con, má nói con đã đi Phần Lan để kí hợp đồng rồi.”
Cô nhìn mẹ một hồi, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Thật ra mẹ cô đó giờ không thích nói dối bất cứ việc gì, vì nếu mỗi lần mẹ nối dối chắc chắn sẽ kéo cô đi chùa khấn Phật vì đã phạm giới. Cô cảm thấy bất đắc dĩ lắm mới nối dối một chuyện gì đó. Mà mẹ cô, một người luôn hướng tâm về Phật lại luôn luôn giữ giới rất tốt, sẽ vì bất kì lỗi lầm gì cũng đều đi chùa, còn không sẽ ngồi ở nhà tụng kinh. Cô biết nếu mẹ nói dối với Phong chuyện cô đi Phần Lan, trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu.
“Má, ngày mai con được xuất viện, hai má con mình đi chùa nha.”
Mẹ gật đầu, nhìn cô và cười.
Nhưng thật ra còn đúng hai ngày nữa, cô sẽ cùng mẹ qua Phần Lan. Vốn dĩ là hai mẹ con chỉ tính qua thăm ba thôi, nhưng khi biết tin người tiếp nhận hợp đồng tiếp theo là cô, ba nói với cả hai rằng:
“Hay là hai má con dọn qua đây ở với anh đi, chung cư có 2 phòng ngủ, thoải mái và rộng rãi, gia đình mình ở đây vài năm, cho An nó xong công việc rồi về Việt Nam.”
Tuần trước ba gửi tiền về, cô cùng mẹ đi sắm vài cái áo len, áo khoác, khăn choàng… để giữ ấm cho những tháng đông ở Phần Lan. Vì chỉ ở lại công tác vài năm ở Phần Lan nên mỗi khi ba đến trường quay đều đi bằng tàu điện. Khi biết tin cô và mẹ sắp dọn qua ở, ba có ý định mua lại một chiếc ô tô nhỏ 4 chỗ để tiện cho việc đi lại. Ban đầu Ngọc An và mẹ đều phản đối, vì chỉ ở vài năm là về mà phải tốn kém như vậy chả đáng chút nào. Đi tàu điện ngầm vẫn tốt hơn.
Ai ngờ vài hôm sau, ba quay cho hai mẹ con cô xem chiếc xe ba mới “tậu”. Mẹ cô lúc đó ngồi phàn nàn với ba khá lâu nhưng thật ra cũng thấy ưng chiếc xe đó.
Sáng hôm sau, cô cùng mẹ đón taxi về nhà.
Về đến nhà, cô thoải mái nằm trên bộ ghế sô-pha ở phòng khách. Nằm một lúc cô lại chạy lên phòng kiểm tra lại các đồ dùng và vali của mình. Lúc này, điện thoại reo lên, cô nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, là chị Phương.
“Dạ alô?”
“An, em về nhà rồi hả? Chị tới bệnh viện mà y tá nói em xuất viện rồi.”
“Dạ chị, em về rồi. Em tính gọi báo cho chị mà ai ngờ chị gọi trước, hì hì.”
“Ừ, vậy khoảng 5 phút nữa chị ghé qua nhà em nha, trưởng phòng đưa cho chị bản hợp đồng của Phần Lan, dặn chị cho em xem trước. Haiz, còn một năm lận mà, em đi chi cho sớm không biết. Thôi bye cưng, chị bắt xe qua nhà em đây.”
Cô cười, lịch sự chào lại rồi cúp máy.
Chị Phương qua nhà cô, bàn về chuyện hợp đồng đến trưa thì mẹ mời ở lại ăn cơm. Ngồi chơi được một lúc thì chị cùng cô và mẹ đi chùa, sau đó nhà ai nấy về. Ngọc An lên phòng mình, xét lại vali một lần nữa, ngồi nghĩ xem mình còn thiếu thứ gì.
Bây giờ cô mới để ý tới tấm ảnh cô chụp cùng Phong, tấm ảnh được đóng trong khung hình khá dễ thương đặt ở trên bàn máy tính. Cặp đôi trong ảnh cười rất tươi, tay Phong khoác lên vai cô. Đây là tấm ảnh đầu tiên của cả hai kể từ khi yêu nhau được 5 tháng.
Cô còn nhớ người chụp là một đứa bạn cùng lớp. Ban đầu cả hai tạo dáng khá ngại ngùng, mất 10 phút mới chụp được một tấm như vậy.
Ngọc An đứng dậy, cầm khung ảnh lên ngắm, sau đó lấy tấm ảnh ra khung, lạnh lùng xé nó đi. Bây giờ tấm ảnh bị chia ra hai phần, một bên ảnh là cô, một bên là Phong. Sau đó, cô không thương tiếc ném cả ảnh và khung vào sọt rác.
Mệt mỏi nằm xuống giường, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Thiên Mạnh ngồi trong phòng làm việc, các ngón tay không ngừng gõ trên bàn phím. Sau đó anh lưu lại dữ liệu, vươn vai rồi ngáp một cái. Sáng nay có một nhóm phóng viên đến phỏng vấn Hạnh về cách phòng bệnh dịch của tháng 7, họ xin phép được quay vài cảnh ở phòng của khoa ngoại. Anh vốn dĩ không thích phỏng vấn hay xuất hiện trên tivi nên mới để cho Hạnh thay mình mà làm việc với các phóng viên. Chợt nghĩ đến chuyện này, anh mở tivi lên xem thử buổi phỏng vấn của Minh Hạnh. Nghe cô ấy nói hình như là đài News.
Khi mở đến đài News là cuộc phỏng vấn của Minh Hạnh vừa kết thúc, sau đó liền thay vào chương trình dự báo thời tiết. Anh vốn dĩ không có hứng thú để xem, nhưng trên màn hình tivi chợt xuất hiện một người phụ nữ với khuôn mặt ưa nhìn, tóc búi gọn ở phía sau, trên người cô khoác một bộ váy công sở làm tôn lên dáng vẻ thon gọn của cô. Vài giây sau, tên của cô gái đó liền xuất hiện trên màn hình.
Ngọc An.
Đúng vậy, là Ngọc An.
“Xin kính chào quý vị khán giả. Mọi người đang theo dõi bản tin dự báo thời tiết chiều nay và ngày mai của đài truyền hình News. Chiều nay khu vực phía Nam với nhiệt độ là 27 độ sẽ có mưa nhỏ…”
Giọng cô gái trong tivi vang lên rất rõ. Cô ấy chính là cô gái mà anh đưa đến bệnh viện. Anh rất ít khi xem tivi, vì vậy đây là lần đầu anh thấy cô xuất hiện trên tivi với vai trò là người dẫn chương trình dự báo thời tiết. Không hiểu sao anh lại có hứng thú ngồi xem cho đến hết buổi chương trình.
“Xin cảm ơn quý vị khán giả đã lắng nghe và theo dõi. Xin kính chào và hẹn gặp lại.”
Chương trình kết thúc liền đổi sang quảng cáo, vậy mà anh vẫn còn chưa tắt tivi.
Lúc này anh mới nhìn lên đồng hồ, đã qua 7 giờ tối. Bụng anh bắt đầu đánh trống, Thiên Mạnh quyết định tan ca sớm, tắt máy tính và dự là lái xe ra ngoài ăn cơm tối. Khi vừa chuẩn bị lên xe, Phúc Khang và Minh Hạnh cũng từ thang máy bước ra, thấy anh liền rủ cùng dùng bữa. Từ trong hầm giữ xe, hai chiếc ô tô lăn bánh ra khỏi hầm và hòa vào con đường cao tốc.
Họ dừng chân tại một nhà hàng Huế và bắt đầu gọi món. Trong bữa ăn, cả ba đều nói chuyện vui vẻ với nhau, không khí buổi ăn khá thoải mái và ngon miệng. Phúc Khang luôn miệng khen em gái mình về cuộc phỏng vấn vừa chiếu lúc nãy trên tivi rồi hỏi Thiên Mạnh:
“Lúc nãy cậu có xem em mình trên tivi không?”
Nghe anh hai mình hỏi như vậy, ánh mắt Hạnh như có chút mong chờ hướng về phía Thiên Mạnh. Anh cười nói:
“À… Lúc nãy lo một chút chuyện nên bật lên là vừa hết. Nhưng nghe cậu khen như vậy chắc chắn Hạnh đã làm rất tốt.”
Minh Hạnh có chút thất vọng nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ vui tươi, trả lời:
“Không sao, thật ra cuộc phỏng vấn không quá 3 phút, em trên tivi lại nói hơi vấp một chút, để anh Thiên Mạnh xem chắc cười em mất.”
Thiên Mạnh vừa uống lấy một ngụm nước, nhìn Minh Hạnh và cười.
Không biết lúc nãy là do vô tình hay trùng hợp, anh lại chịu khó ngồi coi hết chương trình dự báo thời tiết của Ngọc An. Giọng nói trong trẻo ấy, nghe rất êm tai, rất khiến cho người khác tập trung nghe mình nói.
Đó chính là sức mạnh giọng nói của phụ nữ.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui