“Con không ngờ là anh ta qua đây làm việc.” Ngọc An ngồi xuống chiếc ghế sô-pha.
“Có gì đâu, chắc người ta đi công tác.”
Mẹ cô vừa về đến nhà liền bật ngay máy sưởi, vài phút sau nhiệt độ căn phòng có chút mát mẻ như gió thu chiều mà không như thời tiết giá lạnh ngoài kia.
Đến chiều, ba về với hai túi đồ mua trong chợ trên tay. Vừa bước vào nhà ba lại nhanh chóng thẳng tiến đến bếp, một lát sau lại nghe tiếng xào đồ ăn. Mẹ cô cũng vào bếp phụ ba một tay, Ngọc An thì dọn bát đũa ra bàn. Nửa tiếng sau cả ba ngồi vào bàn ăn, các món ăn được bày đẹp mắt trên bàn, khói bay nghi ngút thơm phức cả phòng bếp. Đương nhiên điều đó khá là kích thích dạ dày cô, lên tiếng mời ba mẹ ăn cơm, cô liền nhanh tay gắp thức ăn.
Trong lúc Ngọc An rửa bát, ba mẹ bật tivi lên xem tin tức. Khi cô rửa xong là vừa đến lúc bản tin của ba được chiếu trên tivi. Cả nhà cùng ngồi trên ghế sô-pha xem tin. Trên tivi, ba cô đang phỏng vấn hiệu trưởng của trường trung học. Trong đoạn phỏng vấn, ba cô luôn đặt câu hỏi bằng tiếng Phần Lan khá lưu loát, phát âm lại chuẩn.
Tiếp đến là bản tin dự báo thời tiết.
Ngọc An xuất hiện trên tivi với bộ công sở áo trắng váy bút chì đen. Ở cổ áo cô thắt thêm một cái nơ màu đỏ, mái tóc dài xõa ở một bên. Tuy chỉ mới ở Phần Lan 2 năm và cô được ba dạy thêm nên phát âm na ná người bản xứ. Bản tin của cô kéo dài hơn 3 phút, sau đó kết thúc tin tức.
Tracy, cô bạn du học sinh người Mĩ mà cô quen biết được một năm, gọi điện hẹn cô tối nay đi ăn.
Tracy đi tàu điện qua nhà cô, sau đó cả hai lại cùng đi tàu điện để đến một nhà hàng Mĩ dùng bữa. Thật ra đó cũng không phải nhà hàng, mà là một cửa tiệm thức ăn nhanh, hay người nước ngoài thường gọi là “Fast Food”. Bên trong bán đủ loại thức ăn nhanh của người Mĩ, cả hai gọi thức ăn và ngồi vào bàn.
Tracy nói rằng còn ba ngày nữa cô ấy sẽ về nước, vì vậy muốn Ngọc An qua nhà cô ấy chơi một lần.
Ngọc An và Tracy quen biết nhau ở trường học dạy tiếng Phần Lan. Tuy cùng lớp nhưng ban đầu cả hai không mấy thân lắm. Tracy là một cô gái cá tính và năng động. Kể từ khi giáo viên xếp cô và Tracy cùng một nhóm để làm bài tập, cả hai thân với nhau từ đó. Thân là nhờ nói chuyện hợp nhau, cùng gu âm nhạc, kể cả cùng thần tượng nữa chứ, trùng hợp quá phải không?
Đôi lúc cả hai nói chuyện bằng tiếng Phần Lan, nhưng phần lớn là dùng tiếng Anh. Ngọc An thỉnh thoảng lại chỉ Tracy vài câu tiếng Việt. Mỗi lần cô đoán Tracy câu gì, chỉ cần trả lời đúng ý của Ngọc An, cô bạn lại giơ ngón cái lên, cười nói:
“Đin cua đin.” Tức là “Đỉnh của đỉnh”.
Ngọc An uống lấy một ngụm Americano, gật đầu nói:
“Ngày mai xong việc ở trường quay mình sẽ qua, cậu ghi địa chỉ ình đi. Chúng ta sẽ làm một bữa hoành tráng ở nhà cậu.”
“Tiina, mình nghĩ mình sẽ về nước sớm.”
“Vì sao?” Tiina đang ngồi xem tài liệu, nghe Thiên Mạnh nói vậy liền ngạc nhiên.
“Không có gì, chỉ là mình ở đây cũng đủ lâu rồi, không nhất thiết phải là 3 năm.”
Tiina im lặng một lúc, sau đó lên tiếng:
“Petri, cậu không thích không khí ở đây à?”
Thiên Mạnh nhìn cô, sau đó lắc đầu, cười nói:
“Đâu có, ở đây làm việc rất vui. Chỉ là mình muốn về sớm, vậy thôi.”
Tuy câu trả lời của Thiên Mạnh chưa thỏa đáng nhưng Tiina không hỏi nữa, gật đầu như đã hiểu chuyện. Cô đóng tập tài liệu lại, trước khi ra khỏi phòng, cô quay lại tựa cửa, nhìn anh nói:
“Nhất định phải mời mọi người bữa cơm tạm biệt rồi mới được lên máy bay đấy.”
Anh cười, sau đó Tiina đi ra ngoài.
Mọi người ở bệnh viện cũng khá mến anh, có người nói muốn đi Việt Nam chơi để biết quê nhà anh đẹp đến mức nào. Vì vậy anh quyết định buổi tối ngày mai sẽ dẫn đồng nghiệp mình đến nhà hàng Việt, nơi mà anh thường đến dùng bữa.
Khi đến ngày hôm sau, mọi người hẹn nhau tan ca sẽ lên thẳng nhà hàng, anh cũng vui vẻ đồng ý. Lúc gọi Ken để đặt chỗ, một đồng nghiệp đến khoác vai anh, bảo rằng sau khi dùng bữa sẽ cùng nhau đi xem bắn pháo hoa mừng năm mới.
Thời gian trôi qua nhanh thật, hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2014 rồi, thế mà anh không hề để ý đến.
Đêm giao thừa, nhà hàng của anh Ken mở đến sáng. Thiên Mạnh cùng đồng nghiệp tán gẫu đến gần 12 giờ khuya rồi mọi người kéo nhau ra trung tâm Helsinki để tham gia buổi tiệc “Countdown”. Sân khấu được bày trí vô cùng đẹp và hoành tráng, tiếng nhạc vang lên vô cùng sôi nổi khiến ai cũng lắc lư theo điệu nhạc mà không hề quan tâm đến cái lạnh đang bao vây họ. Ban đêm lúc nào cũng lạnh nhất mà.
Tiếng của mọi người vang lên:
“Viisi, neljä, kolme, kaksi, yksi. Happy new year!”
Đó chính là “Năm, bốn, ba, hai, một” trong tiếng Phần Lan.
Pháo bông được bắn lên bầu trời làm àn đêm càng thêm rực rỡ. Đây đúng là ngày đẹp nhất của năm, là ngày để chào đón năm mới. Thiên Mạnh ngước lên nhìn pháo bông, trong lòng chợt nhớ đến một người.
Chính là năm đó…
“Anh, mau lên, pháo bông sắp bắn rồi, không kịp mất.” Cô gái ngồi ở ghế lái phụ luôn miệng thúc giục anh nhưng miệng lại cười, rất giống trẻ con.
Thiên Mạnh cười, nhắc nhở cô một câu rồi đạp ga:
“Được rồi, em ngồi chắc nhé, tăng tốc đây.”
“Woohoo, thích quá.” Tiếng cười khanh khách của cô gái vang lên.
Đến nơi, anh tìm một chỗ để đậu xe, anh dặn cô đứng ở một chỗ chờ anh. Thiên Mạnh vừa lái xe đi thì màn bắn pháo bông bắt đầu. Vì chỗ cô đứng khó mà nhìn rõ nên Thiên Mai đã nhanh chóng hòa vào đám đông. Khi anh trở về chỗ cũ thì không thấy cô đâu nữa. Thiên Mạnh vội vã đi tìm cô, di động thì cô đã để ở trong xe. Đang cố chen lấn dòng người thì chợt anh nghe một tiếng hét:
“Aaa, trời ơi, có người bị đâm rồi.”
Thiên Mạnh cố chen đến nơi mà người vừa nãy hét lên, một tên thanh niên một tay ôm túi xách của phụ nữ, tay còn lại dính chút máu vội bỏ chạy. May mà đông người nên tên đó đã bị bắt lại. Khi anh chen vào được hiện trường, người nằm dưới đất, máu đầm đìa ướt hết cả áo chính là Thiên Mai. Tim anh thắt lại, vội quỳ xuống đỡ lấy cô. Thiên Mai yếu ớt nhìn anh:
“Anh hai…”
“Cô gái, ôi trời ơi, cô chảy máu nhiều quá.” Người phụ nữ bị giật túi xách tiến đến, hoảng hồn nhìn cô.
“Mấy người đứng đó làm gì, không biết gọi cấp cứu hả?” Thiên Mạnh hét lên, tay cố che miệng vết thương của em gái mình.
Theo lời của một nhân chứng, họ nói Thiên Mai trong lúc giằng co với tên cướp để giúp người phụ nữ lấy lại túi xách, tên cướp đã cùng dao đâm vài nhát trên ngực và vùng bụng của cô để tẩu thoát.
Người dân xung quanh vội lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, 7 phút sau có một chiếc xe cứu thương đến, vì người đông nên họ chỉ có thể đậu xe bên ngoài và xách cáng vào, đưa Thiên Mai ra xe. Thiên Mạnh cũng vội leo lên xe cứu thương, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Khi Thiên Mai ở trong phòng phẫu thuật, có một vài cảnh sát cũng đến bệnh viện để chờ lấy lời khai của cô. Anh ngồi bên ngoài phòng chờ, lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ. Vài lúc sau, hai người cũng đến.
“Ba, mẹ.”
“Thiên Mạnh, sao lại ra nông nỗi vậy hả con? Mai nó…” Mẹ anh lắp bắp.
Một anh cảnh sát trấn an bà:
“Thưa bác, bác hãy bình tĩnh, cô ấy sẽ ổn thôi. Chúng cháu đến đây để lấy lời khai của cô ấy, mọi việc sẽ được quải quyết ổn thỏa.”
Ba Thiên Mạnh lúc này cũng lên tiếng:
“Cái tên đã đâm con gái tôi đâu? Mang nó ra để pháp luật trừng trị.”
“Thưa bác, hiện hung thủ đang được tạm giữ ở cục cảnh sát để lấy lời khai, bác đừng lo, chúng cháu sẽ giải quyết chuyện này một cách công bằng.”
Ba anh hừ một tiếng, sau đó đỡ vợ mình xuống ghế ngồi. Bà luôn miệng cầu xin:
“Làm ơn cứu con gái tôi, làm ơn…”
Thiên Mạnh nhìn mẹ, cảm thấy mình ngấn lệ lúc nào không hay.
Lúc này bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra, Thiên Mạnh đứng dậy chạy đến hỏi tình hình của em gái mình, bác sĩ thở dài:
“Thật xin lỗi các vị, cô ấy bị đâm quá nhiều nhát, chúng tôi đã cố gắng hết sức.” Nói rồi vị bác sĩ cúi đầu cho lời xin lỗi.
Thiên Mạnh nổi nóng, nắm lấy áo bác sĩ và gào lên:
“Hết sức cái gì mà hết sức, mấy người không có tư cách để làm bác sĩ, mấy người không cứu nổi bệnh nhân nữa thì làm được gì.”
Cảnh sát thấy vậy liền tiến lên ngăn anh để tránh gây xô xát ở nơi này. Vị bác sĩ chỉnh lại áo blouse mình rồi cúi đầu lần nữa, rời đi.
Khi màn pháo bông sắp kết thúc, anh lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ. Sau hồi chuông lâu, người bắt máy là mẹ.
“Mẹ… Chúc mừng năm mới.”
“Con trai, chúc mừng năm mới. Ôi, bên đây mới có 5 giờ sáng.” Nói rồi mẹ anh ngáp một cái. Có vẻ như mẹ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Thiên Mạnh cười:
“Con xin lỗi đã gọi sớm thế này. Tuần sau con sẽ về nước.”
“Con về sớm thế? Không phải còn một năm nữa sao?”
“Mẹ… Hôm nay ngắm pháo hoa con lại nhớ đến em ấy.”
Im lặng một chút, nghe con trai nói vậy, bà trả lời với giọng run run:
“Mẹ cũng vậy, mẹ nhớ em con lắm. Tối hôm qua mẹ gặp nó trong mơ, nó nói nó nhớ gia đình mình lắm, mẹ…”
Thiên Mạnh im lặng, anh có thể nghe được tiếng sụt sịt bên điện thoại.
“Vậy… Con cúp máy đây, mẹ ngủ đi ạ.”
“Ừ, tạm biệt con trai.”
Anh cúp máy rồi cất điện thoại, hai tay đút vào túi áo ba-đờ-xuy. Khi anh quay qua, một cô gái nét mặt châu Á đang đứng phía đối diện anh. Cô diện một chiếc áo len và áo khoác dày bên ngoài, mái tóc đuôi xoăn nhẹ xõa dài ngang lưng, chốc lại thở ra khói.
Đứng bên cạnh cô còn có đôi nam nữ trung niên, chính là cặp vợ chồng đã đến bệnh viện.
Anh đứng nhìn cô một hồi, có phải là cô gái tên Ngọc An hay không?
Ngọc An ngước lên nhìn màn pháo bông hoành tráng, miệng nở một nụ cười rất tươi. Năm ngoái xem qua tivi nên cô lại không thấy phấn khích như lúc này. Phải xem trực tiếp mới đã!
Năm mới thật sự đến rồi.
Mọi người lúc này cùng hát vang bài ca “Happy New Year”, cô cũng hát nhẩm theo, nắm lấy tay ba mẹ. Đúng vậy, được bên cạnh ba mẹ là thời gian đẹp nhất.
Lúc này, cô có cảm giác hình như có người đang nhìn mình, liền quay qua xem là ai.
Bốn mắt không hẹn mà giao nhau.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 6