Em Đừng Sợ

Ngọc An có chút ngạc nhiên, bỗng Thiên Mạnh nở một nụ cười với cô, Ngọc An cũng đáp lễ cười lại, rồi nói lớn:
“Chúc mừng năm mới.”
Thiên Mạnh vẫn giữ nụ cười, đáp lại:
“Chúc mừng năm mới.”
Ba mẹ cô lúc này mới để ý đến con gái mình, tự dưng nó lại nói chuyện với ai mà còn nói lớn thế kia? Dõi mắt qua phía bên đối diện, ba mẹ cô liền nhận ra anh chàng bác sĩ vài hôm trước. Thiên Mạnh thấy vậy cũng lễ phép cúi đầu chào cặp vợ chồng trung niên.
Trời càng lúc càng lạnh, tuyết không ngừng rơi.
Khi bắt tàu điện về nhà, hai tay cô tuy đã đeo găng tay nhưng vẫn cảm thấy lạnh cóng, cho nên cô liền đút hai tay vào túi áo khoác. Thật ra Thiên Mạnh cũng đi cùng chuyến tàu với cô, nhưng tới trạm tiếp theo là cả nhà cô phải xuống, còn anh vẫn đi phải đi thêm một trạm nữa. Trên tàu, ba mẹ ngồi còn cô thì đứng. Thiên Mạnh cũng đứng gần chỗ cô cùng đồng nghiệp. Lúc ở trung tâm, khi anh chào hỏi với một cô gái châu Á lạ mặt, đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt hiếu kì.
Thiên Mạnh vịnh tay cầm tàu điện, nhẹ giọng hỏi cô:
“Cô là Ngọc An phải không? Lâu rồi tôi không thấy cô trên bản tin News, hóa ra là đi du lịch?”
“Không, tôi nhận bản hợp đồng giao lưu của một đài truyền hình ở Phần Lan. Bây giờ vẫn là một người dẫn chương trình dự báo thời tiết thôi. Còn anh? Cũng đi du lịch à?”
Anh lắc đầu:
“Giống cô, đi giao lưu.”
Ngọc An “À” một tiếng, sau đó cúi đầu mỉm cười nhẹ. Lúc sau, tiếng thông báo vang lên đã đến trạm số một. Mọi người dần dần xuống tàu. Cô đỡ ba mẹ đứng dậy rồi cũng từ từ bước xuống. Chợt cô quay lại nhìn anh, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn anh lần nữa về chuyện của 2 năm trước. Chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?”
Thiên Mạnh nhìn cô một lúc, sau đó nhẹ gật đầu. Cánh cửa của tàu điện dần khép lại, tiếng thông báo lại vang lên bảo hành khách ổn định để tàu bắt đầu khởi hành.
“Đương nhiên rồi.” Anh tự nói với mình.
Đồng nghiệp anh lúc nãy cũng đã có vài người xuống ở trạm một nên trên tàu hiện tại chỉ còn Tiina và một đồng nghiệp nam. Khi đến trạm số hai thì cũng đã hơn 1 giờ sáng. Cả ba cùng xuống tàu và tản bộ. Tiina hỏi anh về cô gái lúc nãy, Thiên Mạnh chỉ đơn giản trả lời là bệnh nhân hồi ở Việt Nam của mình, hôm nay lại có dịp gặp ở đây. Tiina cũng gật đầu và không hỏi gì thêm. Đồng nghiệp nam này ở cùng chung cư với Tiina nên cả ba đều tạm biệt dưới chung cư. Nhà của Matti cũng cách đây vài phút đi bộ.
Khi về đến nhà, mùi rượu liền xộc vào mũi anh. Thiên Mạnh nhíu mày, cởi giày và vào phòng khách, anh họ Matti của anh say khướt đang nằm ngủ trên ghế sô-pha. Anh tính đỡ Matti vào phòng ngủ, chợt Matti ngồi dậy, giọng điệu say xỉn của mình như người mất lý trí, hỏi Thiên Mạnh:
“Cô ấy đòi chia tay vào đêm giao thừa, em thấy có buồn cười không?”
Đương nhiên Thiên Mạnh biết “cô ấy” là ai. Đó chính là Tracy, cô bạn gái người Mĩ của Matti.
“Cô ấy bảo lý do là sắp về nước, về nước thì sẽ yêu xa và cô ấy không thích mối quan hệ như thế. Nực cười.” Nói rồi Matti gục xuống ghế, ngủ như chết.
Thiên Mạnh thở dài, dìu anh họ về phòng. Anh lấy chăn đắp cho Matti, sau đó bật máy sưởi. Khi ra khỏi phòng, anh dọn vỏ chai rượu trên bàn và về phòng mình.
Tình yêu là gì? Có phải là một loại cảm giác ban đầu là càng vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì về sau càng đau, càng khó chịu bấy nhiêu không? Cái loại cảm giác dày vò người khác khi mọi thứ đã kết thúc? Anh nghĩ rằng rồi một ngày nào đó mình cũng sẽ rơi vào lưới tình ấy. Một cảm giác mà ai cũng đã, đang và sẽ trải qua.
Sáng hôm sau, Ngọc An từ trường quay sang nhà Tracy như đã hứa. Thật ra Tracy rất thích ăn đồ Hàn Quốc, vì vậy trên đường đi Ngọc An đã ghé mua một vài nguyên liệu để nấu món Hàn cho cả hai.
Theo địa chỉ đã ghi trên giấy, cô nhấn nút số 7, thang máy bắt đầu di chuyển. Tracy sống ở một chung cư cao cấp gần trường học nên việc đi lại của cô cũng khá tiện. Khi Tracy ra mở cửa cho cô, một mùi hương dễ chịu từ trong nhà tỏa ra, đó là mùi của một loài hoa. Với nền nhà màu kem, cả gian phòng như toát lên vẻ nhẹ nhàng, thoáng mát. Tracy đưa ly nước ấm cho cô, sau đó hỏi:
“Thế nào? Nhà đẹp chứ? Mình rất là ưng ý nơi này. Lúc đi thuê, vừa bước vào mình đã đồng ý thuê ngay. Từ đây nhìn ra cửa sổ dường như thấy cả thành phố vậy. Về đêm là đẹp nhất.”
Ngọc An theo bản năng quay qua phía cửa sổ, quả thực là cả thành phố to lớn ngoài kia cứ như được thu nhỏ qua cái nhìn ở cửa sổ. Nghe Tracy nói vậy, cô lại càng muốn ngắm thành phố khi về đêm tại đây.
Cả hai bắt tay vào bếp trổ tài nấu ăn. Vừa tâm sự vừa cắt rau củ, Tracy nhẹ lên tiếng:
“Mình chia tay anh ấy rồi.”
Có chút ngạc nhiên khi nghe vậy, Ngọc An ngừng cắt rau, quay qua hỏi cô:
“Vì sao?”
Tracy vẫn cúi đầu, không nhìn cô, nói:
“Thật ra… Mình không thích yêu xa. Mình rất ghét loại cảm giác đó. Vì vậy mình đã thẳng thừng nói với anh ấy: “Chúng ta chia tay đi”. Bọn mình lúc đó đang đi ăn tối đêm giao thừa, và mình đã mở lời trước.”
Cô im lặng một hồi, sau đó hỏi:
“Thế anh ấy nói gì?”
“Anh ấy im lặng một lúc, sau đó chỉ hỏi mình một câu: “Em thật sự muốn như vậy trong khi quan hệ của chúng ta đang rất tốt sao?” và mình đã gật đầu. Đêm đó anh ấy trả tiền và lái xe đi mất, mình tự về nhà.”
“Tracy…”
“Thật ra anh ấy có yêu mình không? Sao không giữ mình lại chứ? Tuy mình không thích quan hệ của cả hai sau này khi mình đã về nước, nhưng mình rất cần sự an ủi từ Matti, mình muốn anh ấy nói: “Không sao đâu mà”, muốn đặt niềm tin ở anh ấy nhưng lại không dám, vì mình sợ sai lầm năm đó sẽ tái diễn…”
Ngọc An không mấy hiểu chuyện tình yêu. Nhưng từ xưa đến nay, cô luôn nghĩ rằng khi yêu nhau, chỉ cần tin nhau là đủ. Mà đôi lúc cũng nên cần có sự thông cảm từ hai phía, như vậy thì mối quan hệ mới lâu dài và bền vững. Bạn bè cô ai cũng đã và đang yêu. Cô còn nhớ năm mình còn học cấp 3, lớp trưởng lớp cô yêu một bạn trai khác lớp. Cả hai đều đang trong giai đoạn rất tốt đẹp, vậy mà chỉ một sai lầm nhỏ từ bạn nam ấy mà lớp trưởng đã liền mất niềm tin ở cậu ta. Còn nhớ cái đêm sau khi chia tay, cô bạn gọi điện thoại tâm sự và vừa khóc vừa kể lể nhiều thứ cho cô nghe. Lúc đó Ngọc An chỉ biết luôn miệng an ủi, ngoài ra thì không biết nói gì thêm.
Tracy rửa rau xong rồi để ráo, mỉm cười nói:
“Thôi, mình đi nướng thịt đây, cậu nấu bánh gạo nhé, phần kimbap hãy để mình, hôm qua vừa học cách làm mới, thử nghiệm xem sao.”
Cô có thể thấy nụ cười không mấy tự nhiên của Tracy ở trước mặt mình, muốn mở lời an ủi nhưng lại im lặng và gật đầu.
Thật ra cười như vậy thôi chứ cô biết Tracy vẫn còn là một cô gái có trái tim mong manh. Cứng rắn là một kiểu áo khoác để các cô gái mặc tạm khi đang mang trong mình trái tim tan vỡ.
Khi các món ăn đã được dọn lên bàn, cô và Tracy liền lấy điện thoại ra chụp ảnh kỉ niệm. Tracy lưu tên bức ảnh với tên “Last meal – Great friend – Finland”.
Cả hai ngồi vào bàn và bắt đầu ăn, vài phút sau bỗng có tiếng chuông cửa vang lên. Tracy vừa ột miếng kimbap trôi xuống bụng, bước ra mở cửa.
Người xuất hiện trước cửa là Matti.
Tracy ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, tim cô đập mạnh vô cùng, tay vô thức nắm chặt cánh cửa.
Ngọc An ló đầu ra nhìn, thấy vậy cũng ngạc nhiên không kém. Tracy từng cho cô xem ảnh cả hai nên cô đã biết mặt Matti. Tuy nhiên cô chưa bao giờ gặp anh ta ngoài đời. Không ngờ người bây giờ đứng ở trước cửa là Matti.
Không nói năng gì, Matti liền xông vào, hôn Tracy một cách điên cuồng, cả hai dần dần đi lùi về cho đến khi Tracy mất đà, cả hai liền ngã xuống ghế sô-pha. Tuy nhiên, không vì thế mà Matti ngừng hôn cô, anh ôm lấy vai Tracy và hôn rất mãnh liệt, người con gái nằm dưới anh đưa hai tay lên chống cự, không ngừng giãy dụa tránh né nụ hôn hoang dại này của anh.
Ngọc An đỏ mặt, có chút mất tự nhiên. Nhưng cô liền chạy đến kéo Matti ra. Người đàn ông này đúng là thanh niên trai tráng, đô con như thế, đối với cô giống như trứng chọi đá. Cô la lên:
“Này, anh buông cô ấy ra mau, có gì từ từ nói chuyện, anh làm cô ấy nghẹt thở mất.”
Lúc này Matti như đã tỉnh dậy, anh chống người dậy và quay qua liếc Ngọc An, lớn tiếng nói:
“Cô là ai mà có quyền xen vào chuyện tình cảm của chúng tôi?”
Nói rồi anh ta thô lỗ kéo Ngọc An ra khỏi nhà, cô cảm thấy mình càng giãy dụa thì anh ta càng dùng sức, rất nhanh chống cô bị đẩy ra ngoài, Matti liền đóng cửa và khóa chốt bên trong. Hình ảnh cuối cùng cô thấy trong nhà chính là Tracy nằm trên ghế thở hổn hển, cánh cửa liền đóng sầm lại.
Ngọc An liền cảm thấy bất an, không ngừng đập cửa:
“Mở cửa cho tôi, anh mau mở cửa cho tôi.”
Vài giây sau, cô liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ trong nhà vang ra và tiếng của Tracy la lên. Đã xảy ra chuyện gì? Cô hoảng hốt:
“Tracy, Tracy!”
Thiên Mạnh từ thang máy bước ra, chợt thấy Ngọc An ở trước mặt không ngừng đập cửa, la hét, anh bước nhanh đến hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này mặt Ngọc An vừa đỏ bừng vừa lo lắng, như thấy vị cứu tinh, cô nắm lấy cánh tay anh:
“Anh làm ơn giúp tôi với, giúp tôi mở cửa với. Tôi không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, vừa nãy hình như còn vỡ đồ, Tracy đang trong đó, người yêu cô ấy cũng đang ở trong đó.”
Tracy? Không lẽ đây là nơi mà Matti đã đến? Hôm nay Matti không đi làm, lúc nãy từ trong nhà ra ngoài có vẻ rất vội. Thiên Mạnh hỏi anh đi đâu, Matti trả lời:
“Không cho cô ấy về nước!”
Thiên Mạnh nghe thế liền có dự cảm không lành, định lên tiếng khuyên can anh thì cánh cửa “Rầm” một tiếng. Anh liền đi dép và đi theo Matti, đề phòng anh ta làm chuyện gì dại dột. Matti đã lái xe đi nên anh đành bắt taxi đi theo. Khi đứng bên ngoài thang máy theo dõi xem nó lên tầng mấy, anh liền lên theo.
Khi vừa ra khỏi thang máy thì thấy Ngọc An la hét bên ngoài như vậy.
Lại tiếng vỡ thủy tinh vang lên.
Lúc này Ngọc An vô cùng bất an, Thiên Mạnh cũng lo lắng không kém.
“Cô đứng ở đây chờ một chút, tôi đi tìm quản lý để lấy chìa khóa.” Nói rồi anh chạy đi.
Một lúc sau, bỗng bên trong im lặng lạ thường.
Ngọc An gõ cửa vài cái, lên tiếng gọi Tracy, vài phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì, Thiên Mạnh cũng đã mượn được chìa khóa. “Cạch” một tiếng, chốt được tháo, cánh cửa mở ra.
Cảnh tượng xuất hiện trước mắt là Tracy ngồi trên ghế sô-pha, một tay ôm lấy bả vai mình, một tay nắm chặt vai áo bị lệch sang một bên, đầu tóc cô hơi bù xù. Vẻ mặt Tracy như vẫn còn có chút hoảng sợ. Còn Matti, anh ngồi dưới đất ở một góc phòng khách, hai tay anh ôm lấy đầu đang gục xuống đầu gối. Dưới sàn còn có mảnh vỡ của bình hoa và lọ thủy tinh.
Mỗi người một chỗ.
Chợt Matti ngồi dậy đi đến bên Tracy, Ngọc An thấy vậy liền đi đến can nhưng lại bị Thiên Mạnh kéo tay lại, khẽ lắc đầu. Cô bất mãn nhìn anh.
Matti quỳ xuống trước Tracy và sửa lại áo cho cô. Anh ngồi xuống bên cạnh ôm lấy cô và để đầu cô dựa vào vai mình. Hai tay liền vuốt lấy mái tóc rối bù.
“Anh xin lỗi. Đừng rời xa anh có được không? Anh thật sự không chịu nổi nếu như bản thân mất em.”
Tracy khẽ run người, rốt cuộc cô cũng khóc òa lên, hai tay vòng qua eo Matti và ôm chặt, như thể cô cũng sợ mất anh vậy.
Thấy vậy Thiên Mạnh khẽ kéo tay Ngọc An ra khỏi nhà và đi đến ban công chung của tầng 7. Anh nói rằng cần để cho họ có chút không gian riêng tư. Ngọc An cũng không nói gì, gật đầu và đi theo anh. Lúc này cô mới cảm thấy cổ tay mình đã ửng đỏ từ lúc nào.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui