Em Đừng Sợ

“Sao anh biết mà tới đây?” Ngọc An khẽ lên tiếng hỏi.
“Tôi sợ Matti làm chuyện gì dại dột nên đi theo.”
Ngọc An gật đầu, cơn gió mùa thoáng qua khiến cô khẽ rùng mình. Bây giờ cả hai đang ở ngoài ban công, gió lạnh từng cơn thổi tới khiến tay cô như không còn cảm giác. Ngọc An vừa định lên tiếng, anh lại nói trước:
“Vào trong thôi, chắc họ đã làm lành với nhau rồi, trời cũng đang khá lạnh.”
Cả hai đều đi vào hành lang, khi đi đến bên cánh cửa nhà Tracy, cảnh tượng ôm ấp vẫn còn. Thiên Mạnh khẽ hắng giọng phá vỡ bầu không khí im lặng, cả Matti và cô bạn gái Tracy của mình ngước lên nhìn anh và Ngọc An. Cô như có thể thấy Tracy đang đỏ mặt.
Các món ăn dần đã nguội và lạnh, Tracy và Ngọc An buộc phải đi hâm nóng lại. Ở phòng khách, hai chàng trai cùng nhau thu dọn mảnh vỡ lúc nãy. Tiếng thủy linh leng keng nghe chói tai thật.
Bàn ăn được lắp đầy 4 người.
Tất cả đều ăn trong trạng thái ngượng ngùng, vì ban đầu dự tính chỉ có Ngọc An và Tracy ăn nên thức ăn cũng không nhiều, mà bây giờ lại có thêm hai chàng trai nên cả bốn buộc phải gọi thêm bánh pizza, giao hàng tận nơi. Sau 30 phút, bàn ăn lại được lắp đầy thêm phần bánh.
“Hôm đó anh sẽ đưa em ra sân bay.” Matti ngồi bên cạnh Tracy, lên tiếng.
“Tracy à, thật ra khi cậu về Mĩ vẫn có thể nói chuyện với Matti mà, bây giờ có cái ứng dụng gì đấy, gì nhỉ… À, cái Skype gì đấy.” Ngọc An nói có chút vội.
Thiên Mạnh khẽ đưa mắt nhìn cả ba, sau đó buông đũa xuống, nói:
“Yêu xa tuy là một vấn đề, nhưng thiết nghĩ đừng để khoảng cách xen vào tình cảm của cả hai, khi yêu nhau chỉ cần tin nhau là đủ, không phải sao?”
Ngọc An ngẩn người, quan điểm của anh ta cũng giống mình sao?
Lúc này Tracy nghe mọi người nói vậy liền cười ngại:
“Được rồi, mình biết là mọi người muốn tốt ình. Ban đầu là do mình suy nghĩ không đúng, bây giờ mình nghĩ lại rồi, yêu xa cũng giống như một thử thách tình yêu của mình và Matti vậy. Bọn mình cũng nên cố gắng vượt qua thử thách này thôi, đúng không?”
Nghe cô bạn nói vậy, Ngọc An liền vui vẻ gật đầu, sau đó gắp một miếng bánh gạo cho vào miệng.
Sau bữa ăn, cả bốn quyết định đi chơi ở khu mua sắm. Để cho tiện thì Matti lấy xe mình chở hết mọi người. Trên xe, Tracy nhìn lên kính chiếu hậu, băng ghế sau là Thiên Mạnh và Ngọc An, nhưng họ ngồi cách khá xa nhau, khoảng cách đó của họ đủ để thêm một người ngồi.
Ngọc An thẫn thờ nhìn khung cảnh bên ngoài, đã giữa trưa nên nhiệt độ có tốt lên chút. Đường đến khu mua sắm còn hơn 15 phút, Ngọc An liền tranh thủ lấy biên kịch thời tiết trong balô ra xem sơ qua một lượt.
Thiên Mạnh ngồi bên cạnh thì chăm chú chơi game trên điện thoại. Khi xe dừng đèn đỏ, anh vô thức ngước lên nhìn về phía trước. Sau đó, anh quay qua nhìn Ngọc An đang ngồi xem một xấp giấy.

Có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, Ngọc An ngước lên, bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Thiên Mạnh. Cô vui vẻ đưa một tờ cho anh, hỏi:
“Anh có muốn xem không?”
Thiên Mạnh không nói không rằng cầm lấy tờ giấy và xem. Trong giấy có ghi rõ lời chào hỏi, nội dung phát sóng bằng thứ tiếng Phần Lan. Đọc sơ qua anh để ý dòng chữ ngày mai tuyết có thể sẽ rơi vào lúc 5 giờ chiều.
“Trả cô.” Anh chìa tờ giấy cho Ngọc An.
Cô cười đón lấy và tiếp tục xem, Thiên Mạnh tắt điện thoại và bắt đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Matti thấy không khí trong xe vẫn có chút ngượng ngùng nên bật nhạc, bản “My Love” của nhóm nhạc Westlife vang lên, một giai điệu êm đềm.
An empty street, an empty house
A hole inside my heart
I’m all alone, the rooms are getting smaller.
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together (oh yeah…).
And all my love, I’m holding on forever
Reaching for the love that seems so far.
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again… my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I love the most
Where the fields are green, to see you once again… my love.
Đến nơi, cả bốn đi dạo một vòng rồi ghé vào một cửa hàng bán khăn choàng. Tracy cùng Matti chọn khăn choàng đôi, trông hai người họ rất hạnh phúc. Ngọc An đứng ngắm chiếc khăn choàng màu trắng đang được trang trí trên con ma-nơ-canh. Cùng với bộ đồ khoác lên nó, dường như chiếc khăn choàng là nổi bật và phù hợp nhất với bộ đồ đông này. Chợt cô nảy ý định muốn mua cả bộ.

Thiên Mạnh từ phía sau tiến lên đứng bên cạnh cô, mở lời:
“Cô thích chiếc khăn này à? Tôi thấy cô ngắm nó dường như cả buổi rồi.”
Ngọc An cười:
“Thật ra tôi dự định mua cả bộ đồ trên người con ma-nơ-canh này luôn ấy chứ.”
“Vậy cô sẽ mua hết sao?”
“Tôi không nghĩ vậy, thôi để dịp sau.”
Sau khi thanh toán, cả bốn ra khỏi cửa hàng và tiếp tục dạo trong khu mua sắm. Đi được một đoạn thì ở phía trước có một người mặc bộ đồ thú bông rất dễ thương đang phát bong bóng cho trẻ em, Tracy liền kéo tay Matti đến đó chụp ảnh. Thiên Mạnh hỏi Ngọc An:
“Cô có muốn chụp không? Tôi chụp giúp cô.”
Ngọc An nhìn anh, sau đó gật đầu cười. Cô đưa anh điện thoại của mình để chụp giùm. Ngọc An đến bên cạnh người thú bông và tạo dáng với hai tay chữ V đưa lên, đầu cô hơi nghiêng về phía người thú bông, miệng mỉm cười.
Tách, một tấm ảnh.
Sau đó Ngọc An đưa một ngón lên ý chỉ thêm một tấm nữa, anh cũng vui vẻ đưa máy lên chuẩn bị chụp. Chợt màn hình điện thoại tối thui, anh giơ cho cô xem, Ngọc An chán nản lắc đầu:
“Chậc, hết pin rồi, uổng quá.”
“Hay là lấy máy tôi chụp, rồi tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho cô?”
“Cũng được.”
Tách, lại thêm một tấm nữa.
Mua sắm không được nhiêu, chủ yếu chơi thì nhiều, Matti chở Tracy về đến chung cư, sau đó liền đuổi khéo hai người “kỳ đà cản mũi” về nhà, làm cho Thiên Mạnh cùng Ngọc An phải đi bộ ra tàu điện ngầm. Cũng may là không xa.
Khi ngồi ở ghế chờ chuyến tàu, Thiên Mạnh lấy điện thoại ra xem tin tức, còn Ngọc An thì đã đi mua cà phê nóng cho cả hai. Khi quay lại, tàu đã đến trạm. Mọi người từ từ lên tàu, tuy có chút vội nhưng không hề có cảnh tượng xô đẩy, chen lấn. Lên đến tàu, cả hai ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng, khói vẫn còn nghi ngút.
Cô thổi nhẹ ly cà phê, sau đó uống lấy một ngụm nhỏ, hơi ấm từ cà phê lan tỏa khắp người cô làm cho cô cảm thấy ấm dần. Chợt Ngọc An quay qua nhìn anh, lên tiếng:
“Anh cho tôi số điện thoại đi. Để tôi có thể nhận hình, hihi.”

Thiên Mạnh nhìn cô, sau đó cười:
“Được thôi, nhưng máy cô hết pin rồi, để tôi lưu vậy.”
Ngọc An chần chừ một lúc, sau đó cũng đọc số cho anh. Thiên Mạnh lưu tên cô vào danh bạ, sau đó cất máy vào túi. Lúc này có một đôi vợ chồng già từ ở toa sau chậm chạp đi về phía toa trên. Người chồng loay hoay tìm chỗ ngồi, Ngọc An thấy vậy liền kéo tay Thiên Mạnh đứng lên, anh khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn đứng dậy. Ngọc An đi đến phía ông cụ, nói bằng tiếng Phần Lan:
“Ở đây còn dư hai chỗ, ông dẫn bà đến đây ngồi đi ạ.”
Ông cụ nhìn cô với vẻ cảm kích, gật đầu cảm ơn rồi hai vợ chồng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Thiên Mạnh nhìn cô cười, Ngọc An cũng đi đến chỗ anh đứng, nắm vào tay vịnh của tàu điện. Khi đến trạm, mọi người dần xuống tàu, lúc này người hơi đông nên cô và anh đành phải nhường cho những người khác xuống trước, ưu tiên người lớn tuổi. Bỗng có người vô tình đụng mạnh vào Ngọc An khiến cô mất thăng bằng, Thiên Mạnh thấy vậy liền nắm lấy tay cô, nhanh chóng Ngọc An nằm gọn trong vòng tay của anh.
Thình thịch… Thình thịch.
Ngọc An cảm thấy tim mình đập rất mạnh. Cô hơi chống cự để thoát khỏi vòng ôm của anh, Thiên Mạnh thấy liền buông cô ra, hắng giọng, hỏi:
“Cô có sao không?”
“À… không, không sao.” Ngọc An lí nhí trả lời.
Khi đã hơi vắng người, cả hai mới bắt đầu xuống tàu. Ngọc An nhìn số trạm, sau đó hỏi anh:
“Không phải nhà anh phải đi qua một trạm nữa sao?”
Thiên Mạnh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, trả lời:
“Hôm nay tôi có ca nên phải đến bệnh viện.”
“À… Vậy tôi về đây. Cảm ơn anh.”
“Không có gì, tạm biệt.”
Ngọc An đi bộ về nhà, gió lạnh thoáng qua khiến cô khẽ rùng mình. Cô đút hai tay vào áo lạnh rồi sải bước chân trên con đường tuyết.
Thiên Mạnh vừa đến bệnh viện, một y tá chạy đến phía anh, bảo rằng vừa có người bị ngất, do bị suy hô hấp., cần phải cấp cứu ngay.
“Đã tiến hành đặt ống chưa?” Thiên Mạnh vừa chạy vừa nói.
“Dạ rồi, bệnh nhân bị viêm phổi do tắc nghẽn mãn tính và ung thư phổi ở bên trái.”
Vào đến phòng bệnh, Tiina đang xem kết quả nội soi. Thấy anh vào tới, cô liền nói:
“Trên cấy trùng máu có MRSA1 , tuy đã dùng kháng sinh va ycin nhưng vẫn không hạ sốt. Tình trạng của bệnh nhân dần xấu đi vì bị tắc nghẽn phế quản trái.”

“Được rồi, chúng ta mau chóng tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u cuống phổi ở bên trái. Người thân bệnh nhân đã liên lạc chưa?”
Y tá bên cạnh thấy vậy liền đáp:
“Dạ rồi, họ đã đồng ý phẫu thuật.”
“Ừm, tiến hành phẫu thuật thôi.”
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, Thiên Mạnh đã cắt bỏ khối u thành công cùng với sự trợ giúp của Tiina. Y tá thấy thế lên tiếng:
“Hô hấp của bệnh nhân đã ổn rồi ạ, ngày mai bà ấy có thể tháo máy hô hấp được rồi.”
Bệnh nhân được đưa vào phòng nghỉ, những người khác cũng đi làm việc của mình.
“Thưa ba má con mới về.” Ngọc An vào nhà, vừa tháo giày vừa lên tiếng.
Ba mẹ cô đang ngồi trong phòng khách, mẹ bảo cô qua ngồi để nói chuyện. Ngọc An cởi áo khoác ra treo lên móc, ngồi xuống ghế. Ba cô nhìn hai mẹ con một lúc, sau đó lên tiếng:
“Ba má mới bàn chút chuyện, tính là sắp xếp gia đình mình về Việt Nam. Ngoại con bây giờ sức khỏe không tốt lắm, một mình dì hai con không chăm sóc nổi đâu.”
Ngọc An im lặng không nói gì, mẹ cô thấy vậy liền nói:
“Công việc bên đây tạm gác qua một bên được không con? Ba con lúc nãy liên lạc với trụ sở ở Việt Nam, họ nói có thể đổi người, con có thể yên tâm về nước.”
“Con không có ý kiến, con nghĩ gia đình mình cũng nên về nước thôi. Mới có vài năm mà con thấy nhớ quê nhà quá.” Ngọc An lên tiếng, cô ngã người xuống ghế sô-pha, uể oải trả lời.
Thiên Mạnh ngồi trong phòng làm việc của mình, chợt nhớ đến Ngọc An, anh lấy điện thoại ra mở danh bạ xem, sau đó anh lại mở mục hình ảnh. Cô gái trong ảnh với mái tóc dài nâu đen đang vòng tay ôm người thú bông, miệng cười rất tươi. Môi anh cong lên nở một nụ cười nhẹ. Thiên Mạnh ngẩn người, anh đang cười sao? Cười khi ngắm ảnh của một cô gái?
Anh hắng giọng, sau đó gửi tấm ảnh của cô qua tin nhắn với nội dung:
“Trả ảnh cho cô này, rất xinh.”
Bức ảnh nhanh chóng được gửi đi, vài phút sau, có tin nhắn đến, anh mở lên xem, người gửi là Ngọc An.
“Cảm ơn anh, chụp rất đẹp.”
Anh mỉm cười, cất điện thoại và tiếp tục làm việc.
*Chú thích:
1. MRSA (Methicillin-resistant Staphylococcus Aureus): bệnh nhiễm khuẩn da tụ cầu.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận