“Trời ơi, chuyện gì thế này, sao mọi người lần lượt bỏ tôi đi là sao?” Matti ôm đầu tỏ vẻ tội nghiệp, nhìn ba người trước mặt mình hỏi.
Do ngày mai là Tracy phải bay nên cả bốn quyết định hẹn nhau đi chơi lần nữa. Họ quyết định đến nhà hàng Việt dùng bữa rồi sau đó mới suy nghĩ đến địa điểm tiếp theo. Thiên Mạnh cũng có chút ngạc nhiên khi biết tin Ngọc An sẽ về nước.
Ngồi với nhau, Ngọc An hỏi nhỏ cô bạn:
“Hôm đó Matti đuổi khéo mình và Thiên Mạnh về nhà, anh ấy có làm gì cậu không?”
Bỗng Tracy đỏ mặt, lí nhí trả lời:
“À thì…”
Ngọc An phì cười:
“Thôi được rồi, hiểu rồi.”
Cả hai cô nàng cùng đi nhà vệ sinh, lúc rửa tay, Tracy lên tiếng:
“Nhưng mà Ngọc An này, mình thấy Thiên Mạnh là đối tượng không tồi, cậu không thử suy nghĩ xem sao? Cả hai đều cùng ở chung một nước, lại có duyên gặp nhau ở đây, mình nói nhé, chắc chắn là có duyên lắm đó, sau này sẽ có phận cho xem.” Nói rồi Tracy cười.
“Mình á? Thôi, mình còn yêu đời chán.”
Tracy bĩu môi:
“Đã 26, 27 rồi mà còn ham chơi nữa, trưởng thành lên đi cô gái.”
Ngọc An cười, không nói gì.
Cuối cùng cả bốn cũng quyết định là đi trượt băng, sau đó lại kéo nhau đi trượt tuyết. Tuy đã ở đây vài năm nhưng cô chưa bao giờ đặt chân đến hai nơi này. Điều đó cũng dẫn đến cô chẳng biết trượt trò nào. Vì vậy cô quyết định đứng bên ngoài xem mọi người chơi. Tracy thấy vậy lên tiếng tiếc nuối:
“Làm sao đâu, dạy là biết chơi mà.”
“Thôi, mình không biết trượt mà, chơi một chút lại có thương tích bây giờ. Mọi người chơi đi.”
Matti chen vào:
“Không sao, Petri là bác sĩ, không cần lo.”
Ngọc An thắc mắc nhìn anh, Matti chỉ tay về phía Thiên Mạnh, lên tiếng giải thích:
“Petri là tên Phần Lan của cậu ấy.”
Cô “À” một tiếng, sau đó luôn miệng bảo không tham gia.
“Nhưng mà… À, Thiên Mạnh, cậu dạy Ngọc An chơi đi.”
Tracy vừa nói xong, mọi ánh mắt liền đổ về phía Thiên Mạnh, cả Ngọc An cũng vậy, nhưng cô vội xua tay lên tiếng từ chối, ai ngờ anh trả lời:
“Được thôi.”
Ngọc An hận lúc này không thể chạy tới làm một trận với cô bạn của mình. Nhưng biết sao đây, ngày mai Tracy sẽ về nước mất rồi, không thể làm mất vui bữa đi chơi cuối cùng của nhau chứ.
“Vậy… Cảm ơn anh.”
Họ nhanh chóng mang giày trượt và vào nhà trượt băng. Chẳng khá hơn gì bên ngoài, bên trong nhà cũng lạnh y như vậy. Tracy cùng Matti vốn đã dắt tay nhau ra giữa sân, chỉ còn Thiên Mạnh đang đứng chìa tay tỏ ý đỡ cô trong khi cô thì chần chừ không biết có nên vào hay không. Cuối cùng cô cũng nhấc chân bước vào sân trượt.
Thiên Mạnh thấy cô không nắm lấy tay mình nhưng cũng không ép, vẫn đứng bên cạnh cô khi Ngọc An đang vịnh vào thanh sắt.
Cô thầm nghĩ: Ực, buông tay một cái là té ê mông luôn nha!
Thấy dáng vẻ của cô lúc này, Thiên Mạnh không khỏi buồn cười. Anh trượt nhẹ đến bên cô, gỡ tay cô ra khỏi thanh sắt, Ngọc An liền bị mất thăng bằng ngã vào người anh. Thiên Mạnh lấy hai tay đỡ cô, sau đó giúp cô đứng vững, Ngọc An nhanh chóng đứng thẳng lên được nhưng hai tay cô vốn đã nắm chặt cánh tay anh từ lâu.
Cặp đôi kia ở phía xa tươi cười nhìn cảnh tượng ở phía trước, Tracy ngước hỏi người đàn ông bên cạnh:
“Matti, anh thấy hai người đó như thế nào, liệu có hợp không?”
“Ừm, anh nghĩ chắc là có. Nhưng cái gì tới sẽ tới, đừng gán ghép đến mức họ cảm thấy khó chịu.”
“Đâu có, em chỉ khuyên Ngọc An là nên sớm có người yêu thôi. Cô ấy sắp 30 đến nơi rồi mà còn chưa có bờ vai nương tựa.”
“Vậy thì em nên cảm thấy may mắn khi đã có anh. Anh cũng vậy, anh cảm thấy mình rất may mắn khi có em.” Nói rồi Matti ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán.
Tracy hạnh phúc vòng tay ôm lấy Matti, sau đó cả hai lại cùng nắm tay nhau trượt dạo vài vòng ở sân băng.
Lúc này Thiên Mạnh vẫn nắm chặt lấy tay cô, nhưng anh biết dù có ngốc đến đâu Ngọc An cũng sẽ không buông tay, vì anh cảm thấy người nắm chặt tay hơn chính là cô ấy. Ngọc An bối rối nhìn anh, rồi lại nhìn xuống đôi chân không vững của mình. Chết thật, sao lại có thể phát minh ra cái loại giày mà chỉ có một thanh sắt dưới chân giày để trượt thế này?!
“Tôi… Thật sự không biết trượt đâu, anh đừng phí sức vào tôi làm gì, anh đi trượt chơi với họ đi.” Ngọc An nhìn anh, bối rối nói.
“Không sao, hồi xưa tôi cũng dạy em gái tôi trượt băng như vậy, chỉ vài ngày thường xuyên đi trượt, em ấy đã biết trượt thành thạo rồi.” Anh cười nói.
Chưa để Ngọc An trả lời, anh liền nhẹ kéo tay cô, đôi chân của Ngọc An không tự chủ được trượt nhẹ theo cái kéo của anh, cô “A” lên một tiếng, nhắm tịt mắt lại. Giọng Thiên Mạnh nhẹ vang bên tai cô:
“Mở mắt ra đi, nhấc nhẹ một chân lên để đẩy chân trụ, giống như trượt pa-tin vậy đó.”
Cô vô thức làm theo lời anh, nhấc nhẹ chân này rồi lại nhấc chân kia, hai tay càng nắm chặt tay đối phương hơn. Cô từ từ mở mặt ra liền thấy Thiên Mạnh đang mỉm cười nhẹ nhìn mình.
Thình thịch… Thình thịch.
Ôi trời, lại thế nữa sao? Tim sao lại đập nhanh thế này?
Tốc độ không nhanh nhưng Ngọc An cảm thấy mình đã có thể trượt được từ từ. Tuy nhiên, cô vẫn phải dựa vào cánh tay của anh thì mới trượt được.
Thiên Mạnh thấy cô đã có thể dần thích ứng được, anh khẽ buông lỏng tay cô. Ngọc An thấy vậy liền nắm chặt tay anh lại.
“Đừng buông tay, tôi vẫn chưa trượt được.” Nói xong tay cô vô thức nắm chặt tay Thiên Mạnh.
Trượt được một đoạn, Ngọc An cảm thấy nhức chân và lạnh, vì vậy cô quyết định di chuyển từ từ để về đến băng ghế một cách… an toàn. Thiên Mạnh thấy vậy cũng đi theo cô, cả hai cùng ngồi xuống băng ghế dài. Ngọc An nhăn mặt cúi người đấm nhẹ vào chân, anh thấy vậy lắc đầu cười.
Cặp đôi trẻ kia thấy vậy liền trượt đến bên cạnh, Ngọc An bảo cả ba người họ cùng trượt với nhau đi, cô cảm thấy nhức chân nên không muốn đi nữa. Tracy thấy vậy liền đổi ý không đi trượt nữa mà muốn đi công viên.
Hôm nay quyết chơi đến khuya!
Chợt nhớ ra hôm nay phải đến trường quay, Ngọc An đành phải tạm dừng cuộc chơi tại đây. Cô bạn Tracy rất tiếc nuối, thấy vậy cô liền nói:
“Mai mình sẽ ra sân bay tiễn cậu mà. Mình hứa mình sẽ là đứa tới sớm nhất, hì hì, đừng buồn mình nha.”
“Haiz, hay là để Thiên Mạnh đưa cậu về đi. Con gái đi một mình cũng không tốt.”
Ngọc An xua tay:
“Thôi, phiền lắm.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Thiên Mạnh vang lên, anh tránh sang một bên để nghe máy, vài phút sau anh nói rằng phải về bệnh viện để họp. Nghe vậy, mắt Tracy sáng lên:
“Tốt quá, vậy phiền anh đưa cô ấy về luôn nhé. Em và Matti sẽ về sau.”
Thiên Mạnh cười nhẹ:
“Không có gì, cũng chỉ là tiện đường.”
Cũng không thể nói gì thêm, cô và Tracy ôm tạm biệt nhau, sau đó mỗi đôi mỗi ngã rẽ. Trên tàu điện, cô hỏi anh chuyện về nước. Thiên Mạnh trả lời:
“Nhớ nhà nên về. Còn cô?”
“Ngoại tôi bệnh nên gia đình tôi quyết định về nước để chăm sóc ngoại. Dù gì sức khỏe của ngoại cũng không tốt lắm, không thể nào mà qua đây đoàn tụ với cả nhà được.”
“Nếu có chuyện gì bệnh viện của tôi luôn chào đón.” Anh nói.
Không biết ý của anh là tốt hay xấu, cô chỉ cười nhẹ, trả lời:
“Cảm ơn anh.”
Ngày hôm sau, Ngọc An bắt chuyến tàu đến sân bay. Đứng trò chuyện được một lúc, Tracy ôm tạm biệt mọi người, khi hai cô bạn ôm nhau, cả hai dường như không kìm được sự xúc động. Hai cô này ôm nhau mà cứ sụt sịt, mắt ửng đỏ cả lên. Matti ôm Tracy rồi hôn lên tóc, lên trán, lên môi của cô, lưu luyến không muốn buông. Thiên Mạnh cũng ôm chào tạm biệt. Lúc Tracy kéo vali chuẩn bị vào cửa check-in, cô luyến tiếc quay lại nhìn người thân của mình, hôn gió rồi vẫy tay một cái, Tracy kéo vali vào bên trong.
Ôi, cuộc đời là những chuyến bay!
Matti với vẻ mặt buồn rầu đi ra bãi giữ xe. Thiên Mạnh vốn có cuộc họp khác ở bệnh viện nên đã đi trước. Riêng Ngọc An hôm nay không cần phải đến trường quay, vì vậy cô quyết định đi dạo phố. Thời tiết chả tốt lên được nhiêu, vẫn cứ lạnh mãi không dứt.
Con phố trải dài cùng với ánh nắng mặt trời, Ngọc An đi nhẹ trên vỉa hè, dường như có vẻ sắp có tuyết rơi. Cô dừng chân trước một cửa tiệm bánh ngọt. Nhìn vào bên trong, một cặp đôi trẻ đang ngồi đút cho nhau ăn từng miếng bánh nhỏ, rất hạnh phúc và vui vẻ. Cô lại chợt nhớ đến ngày xưa, mình và Phong cũng từng như thế. Cả hai cũng từng vui vẻ, cũng từng hạnh phúc, vậy mà hạnh phúc ấy Phong lại nhẫn tâm đạp đổ vỡ nó. Nghĩ lại đến giờ cũng đã là chuyện quá khứ, mà nếu đã là quá khứ thì hãy để nó trôi đi, đúng không?
Thật ra quá khứ ấy dường như đã khiến cô không tin vào tình yêu nữa.
Ngọc An quyết định vào trong, gọi một phần bánh mousse và ly coffee nóng. Ngồi vào chiếc bàn được đặt ở một góc kế bên cửa sổ, cô nhìn lướt qua khung cảnh bên ngoài. Hôm nay là ngày cuối tuần nhưng ngoài đường vẫn không đông người lắm, họ không như người Việt Nam hay đi chơi tấp nập ở bên ngoài. Ngược lại, họ thường dành thời gian nghỉ ngơi ở nhà với gia đình vào những ngày nghỉ cuối tuần này.
Cô lại suy nghĩ mông lung.
Điện thoại reo lên kéo cô về thực tại, Ngọc An nhấc máy, “Alô” một tiếng.
“An em, khỏe không? Chị nhớ em quá đi, chừng nào mới chịu về nước với tui đây cô nương?”
Ngọc An khẽ cười, mỗi khi chị Phương gọi hỏi thăm, chị hay mở đầu cuộc đối thoại bằng câu này.
“Nếu em nói tháng này em sẽ về, chị có chịu không?”
“Thật hả? Hoan nghênh hoan nghênh, mau mau về đi nha. Mấy năm nay tổ mình thiếu bóng em, thực tập sinh được nhận cũng nhiều, chị mệt lắm luôn. Đợt này không giống đợt trước của em đâu mà nhận một người. Chị nói cho em nghe, đợt này đông đến nỗi chị phải nhận tới năm người, lên lịch không kịp với mấy đứa nó luôn.”
Một cô gái nhân viên phục vụ bưng phần bánh và coffee đến cho Ngọc An. Cô khẽ gật đầu cảm ơn và trả lời chị Phương:
“Thế mới bảo chị nên tìm một trợ lý để đỡ nhiều việc.”
“Chị cũng muốn lắm nhưng mà cưng biết tính chị mà, việc gì của chị mà không phải do chị làm, giao cho người khác chị thấy không yên tâm.” Chị Phương thở dài ở đầu dây bên kia.
Ngọc An ăn một miếng bánh nhỏ, sau vài phút luyên thuyên với chị Phương, cô lại thấy tâm trạng cũng tốt lên được một chút. Điện thoại báo tin có mail đến. Ngọc An mở lên xem, là thông báo họp lớp tiếng Phần Lan của cô vào cuối tuần sau. Vì Tracy về nước rồi nên chắc có lẽ hôm đó cô sẽ đi một mình.
Đứng ở trạm chờ tàu đến, cô uống nốt coffee còn lại. Bên cạnh cô là một bà cụ đã ngoài 70. Trông vẻ mặt bà cụ hình như rất mệt, tay đặt lên ngực không ngừng thở gấp mà vẫn cố trụ để đứng chờ tàu. Một cô gái tốt bụng đứng dậy định nhường chỗ cho bà, bỗng bà ngất xỉu, hoàn toàn ngã vào người Ngọc An. Cô hoảng hốt đỡ lấy bà, ly coffee trên tay rớt xuống. Mọi người thấy vậy cũng mau chóng đến giúp cô, một trong đám đông đã gọi cho bệnh viện nên xe cấp cứu đang trên đường đến đây.
“Petri, lát nữa sẽ có một bà cụ nhập viện. Bà ấy bị đau tim, theo chuẩn đoán là bị nhồi máu cơ tim, có thể 5 phút nữa sẽ tới nơi.”
“Được, tôi biết rồi.” Thiên Mạnh đóng tài liệu lại, ra ngoài cùng Tiina.
Ngọc An ngồi trên xe luôn chột dạ. Không biết làm thế nào để liên lạc với người thân của bà cụ, cô chỉ còn cách cùng một người khác lên xe cấp cứu theo về bệnh viện. Trên xe, nhân viên y tế tiêm cho bà cụ một mũi thuốc, cô đoán chắc là làm giảm cơn đau tim cho bà.
Xe vừa tới nơi, lập tức cửa phía sau được mở ra, Ngọc An ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Mạnh là người xuất hiện. Tuy anh và cô quen biết nhau nhưng cô không biết bệnh viện anh đang làm là tên gì, ở đâu. Thiên Mạnh cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh vẫn bình tĩnh phối hợp cùng với những người khác để nhanh chóng cấp cứu cho bà cụ. Việc cứu sống một mạng người thì khổng nào mà chậm trễ được, đó là quy tắc làm việc của bác sĩ.
Ngọc An và mọi người bước xuống xe, bà cụ được nhanh chóng đẩy vào trong bệnh viện.
Đọc tiếp Em đừng sợ – Chương 9