Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

“Em đợi anh.” Lời đã nói ra, Thủy Quang mới kinh ngạc phát hiện ra đây giống câu nói cuối cùng Cảnh Lam nói với cô. Rốt cuộc anh vẫn không muốn ở bên cô, nói “đợi” chẳng qua là vì không muốn làm cô bị tổn thương.

Cô một lòng tình nguyện chờ đợi Vu Cảnh Lam, còn Chương Tranh Lam lại một lòng tình nguyện chờ đợi cô.

Có phải thật sự nên kết thúc rồi chăng? Có lẽ từ đầu chí cuối, Cảnh Lam đều không mong muốn sự chờ đợi của cô, còn cô cũng mệt rồi. Có lúc soi gương, cô thấy sắp không nhận ra bản thân mình nữa. Còn người bên cạnh lại nói, anh thích lông mày của cô, nếu là ở thời cổ đại, anh sẽ ngày ngày dậy sớm vẽ mày cho cô.

Có lẽ cô thật sự đã quen với việc có anh bên cạnh rồi, lời nói của anh, hành động của anh, cô cũng không phân biệt được rốt cuộc là mình thích hay là quen hơn một chút? Nhưng dù sao cô cũng đã tiếp nhận anh rồi.

Tối hôm đó, cô lấy ra tờ giấy được bọc bằng nilon trong suốt ở dưới gối, hàng chữ vẫn như mới viết: “Hoa bên đường đã nở, người cứ thong thả về.” 

“Cảnh Lam, em không đợi được anh… Em muốn sống thật tốt cùng người đó. Anh ấy giống hệt em năm đó, đều biết giả ngốc, cũng thật lòng như nhau… Nếu anh nghe thấy thì… hãy chúc phúc cho em nhé!”

Không biết một đàn bồ câu từ đâu bay đến, bay qua bay lại ngoài cửa sổ, thấp thoáng có âm thanh vọng vào, Thủy Quang không biết đó là tiếng bồ câu bay hay tiếng gió thổi.

Die nda nl equ ydo n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui