Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Yêu người phương xa, nhớ nhung là khổ sở nhất, chi phí là tốn kém nhất. Thành phố Chương Tranh Lam sống cách Tây An khoảng một nghìn kilômét, ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, chi phí… Chương Tranh Lam không bận tâm, điều anh bận tâm đó là hai giờ đồng hồ, là khoảng cách đường chim bay cũng xa cả nghìn kilômét.

Chuyến bay bị chậm giờ, Thủy Quang đợi ở sân bay cả nửa ngày, thấy hơi buồn ngủ nên dựa vào lưng ghế chợp mắt. Chẳng bao lâu sau có người đứng trước mặt, Thủy Quang mở mắt ra. Người đàn ông cao lớn phía đối diện nói: “Mỹ nữ, đang đợi ai à?”

Thủy Quang đứng dậy, nói: “Anh đến rồi.”

Người đàn ông tiến lên ôm lấy cô, hai tay cô chầm chậm vòng ra sau lưng anh. Một cặp tình nhân xuất chúng luôn khiến người ta phải ngoái nhìn.

“Đói chưa?” Chương Tranh Lam hỏi, buông cô ra rồi nắm lấy tay cô. 


Thủy Quang thực sự đói rồi, liền nói: “Em đói lắm rồi.”

Chương Tranh Lam cười, nghiêng người khẽ hôn lên mái tóc cô, lạnh nhạt nói: “Lần sau chuyến bay còn bị chậm giờ nữa, tiểu gia anh phải đi khiếu nại.”

Vì đã qua giờ cơm rồi nên Thủy Quang gọi điện về nhà, bảo là sẽ ăn cơm ở ngoài rồi mới về.

Ăn cơm xong thì trời đã tối, nhưng trong thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn. Hai người đi dạo một lát, Chương Tranh Lam chợt khom người, nói: “Anh cõng em nhé!”


“Không cần đâu.” Thủy Quang do dự.

Anh rất kiên trì, thế là Thủy Quang bước lên một bước, bám vào người anh. Tấm lưng anh rắn chắc và ấm áp, chẳng bao lâu sau Thủy Quang đã mơ màng buồn ngủ. “Em muốn ngủ.”

“Ừm. Em ngủ đi!”

Bước chân của anh rất vững chãi, chầm chậm sải bước trên con đường yên tĩnh. Họ từng có một đứa con, anh biết, vào ngày cô đến trường học tìm anh, còn cô cũng không biết rằng anh đã biết. Cô không nói, muốn một mình cất giữ bí mật này ở trong lòng. Anh cũng không hỏi, học theo cô từ từ cất giấu bí mật này ở trong lòng…

Die nda nl equ udo n


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận