Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh


“Cô Tiêu, nếu cô cân nhắc xong rồi, thực sự muốn bỏ đứa trẻ này thì hãy ký tên vào đây…”
“A lô, xin chào?”
“Tôi tìm Chương Tranh Lam…”
“Chương Tổng không có ở đây, cô là cô Tiêu phải không? Tôi là Hà Lan, cô còn nhận ra tôi chứ? À, sếp ra ngoài rồi, di động bỏ ở công ty.”
“Cô có thể giúp tôi tìm anh ấy không?”
“Điều này… hay là tôi gọi điện thoại cho cô Giang xem sao, vừa nãy cô Giang đã đến đón anh ấy, cô đợi một lát được không?”
“Sorry, bây giờ Tranh Lam không muốn nghe điện thoại. Cô là ai vậy? Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp cô chuyển lời đến anh ấy.”
“… Không cần đâu, không có chuyện gì cả.”

Thủy Quang bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đã sang đầu tháng Năm nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Hai mươi tư tuổi, trong người đã mang một sinh mệnh, là cốt nhục của mình. Nỗi đau đớn khi đó là của thân thể, nhưng bây giờ nhớ lại, là cả thân thể và trái tim giống như đang bị cắt từng nhát, từng nhát.
Trên thế giới này không có điều gì là không buông xuống được, đau rồi tự khắc bạn sẽ buông tay, bao gồm cả một chút hy vọng duy nhất trong lòng.
Chiều thứ Bảy, Cảnh Cầm lại đưa con đến nhờ Thủy Quang trông nom để đi xem phim cùng ông xã. Thủy Quang cười, chúc họ hẹn hò vui vẻ rồi ôm Tư Lam vào trong phòng.
Lúc đó Tư Lam vẫn còn khỏe khoắn, Thủy Quang còn ngủ trưa cùng thằng bé. Ăn tối xong, bố mẹ đi ra công viên gần đó tản bộ, thằng bé bắt đầu khóc, nôn hết cả sữa mới uống lúc trước.
Thủy Quang lập tức đi lấy khăn mặt lau cho thằng bé nhưng nó lại bắt đầu co giật. Cô vô cùng lo lắng, sờ trán nó thì phát hiện ra còn hơi sốt, tình trạng bỗng chốc trở nên xấu đi.
Khi anh đẩy cửa vào, Thủy Quang đang hoảng loạn bọc đứa trẻ vào chiếc chăn nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, chỉ thoáng sững sờ rồi quay đầu bế thằng bé lên, cầm gói giấy ướt bên cạnh, chạy đến phòng khách xách túi rồi lao ra ngoài.
Chương Tranh Lam đặt bọc đồ trong tay xuống. Đây là đồ đạc của cô, anh mang đến trả để lấy cớ gặp cô. Trong mấy ngày qua, anh đã nghĩ thông suốt rồi, hoặc là nói, không thể không thừa nhận, cô không muốn dây dưa với anh nữa nên anh đến đây lần cuối cùng để nói với cô rằng, sau này anh sẽ không đến tìm cô nữa, để cô… yên tâm.
Anh đuổi theo cô ra ngoài, tiếng bước chân vội vàng vang vọng trong con ngõ, bóng lưng cô gầy gò lại có chút mỏng manh, anh cắn chặt răng đuổi theo.
Đúng lúc ở đầu đường có một chiếc xe dừng lại, Thủy Quang ôm đứa bé ngồi lên xe, bên cạnh cũng có người ngồi vào, cô chỉ nhìn một cái rồi nói với tài xế: “Đến bệnh viện, nhanh lên ạ!”
Trong xe, Thủy Quang không ngừng sờ trán đứa bé để kiểm tra nhiệt độ. “Bác tài, phiền bác lái nhanh hơn chút nữa.”
“Cô gái, tôi sắp lái hết một trăm ba mươi kilômét trên giờ rồi.”
“… Thủy Quang, yên tâm, sẽ không sao đâu.” Cuối cùng Chương Tranh Lam cũng lên tiếng, so với sự sốt ruột của Thủy Quang, anh tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều nhưng Thủy Quang lúc này đã chẳng còn lòng dạ để ý đến anh.
Chiếc taxi cứ phóng đi trên đường một cách vội vàng và căng thẳng như thế khoảng mười phút, đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai truyền đến từ bên ngoài.
Hóa ra là bên đường có một người đi xe điện đến lối rẽ, không phanh kịp nên đâm vào một chiếc xe khác. Sau khi an toàn lướt qua được, tài xế đạp chân ga, nhìn vào kính chiếu hậu, phẫn nộ chửi thề hai câu. Lúc này Chương Tranh Lam đột nhiên nhìn thấy cái gì đó ở phía trước, sắc mặt bỗng thay đổi. “Cẩn thận!” nhưng đã không kịp mất rồi. Lúc tài xế tăng tốc, phía đối diện có một chiếc xe chở hàng đang đi đến, mà chiếc xe taxi này vì trước đó nhường đường nên đã đi sang bên phần đường ngược chiều. Ánh đèn của chiếc xe đối diện chiếu đến chói mắt, tài xế cuống quýt xoay vô lăng nhưng vì chuyện xảy ra quá nhanh, chiếc xe đâm mạnh vào thân cây bên đường.
Khi đó Thủy Quang chỉ còn nhớ người đó nhào đến phía trước mặt cô, sau đó thì tối đen như mực.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Thủy Quang cảm thấy rất mơ hồ. Cô đờ đẫn một hồi, sau đó thì hoảng hốt tìm kiếm đứa trẻ. Y tá giữ cô lại, nói cho cô biết là đứa bé không sao, nhưng cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm, giãy giụa gỡ kim truyền nước ra để đứng lên. Lúc này, Cảnh Cầm đang xách phích nước đi vào, nhìn thấy cảnh này thì lao đến kéo Thủy Quang lại, nói: “Tư Lam không sao, cậu nằm xuống đi.Con chỉ bị trầy xước vài chỗ trên người, còn trước đó là bị nhiễm lạnh, bác sĩ đã khám cho thằng bé rồi, không sao đâu. Âu Thiệu Hoa đang ở bên đó chăm sóc thằng bé.”
Biết là Tư Lam không sao, Thủy Quang vẫn cảm thấy trái tim đau đớn từng cơn. Còn… anh thì sao?
Cảnh Cầm dường như hiểu được ý cô. “Thủy Quang, người đó… bác sĩ nói tay của anh ta bị thương nhẹ, những chỗ khác không có vấn đề gì nên đã xuất viện rồi.”
Xuất viện rồi… Thủy Quang nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, cuối cùng nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, sau khi hoàn toàn thả lỏng, trong ngực vẫn có chút bức bối, cô mới phát hiện ra mình đã nín thở khi nghĩ đến anh.
Anh xuất viện rồi, lại không đến thăm cô, cũng có thể anh đã đến khi cô đang hôn mê… Dù thế nào, chỉ cần anh không sao là được rồi.
Tiểu Cầm lại nói: “Tài xế lái chiếc xe đó đúng là quá may mắn, chẳng bị làm sao cả. May mà bọn cậu đều không ngồi ở ghế phụ vì đó là bên bị đâm nặng nhất.”
Trong đầu Thủy Quang thấp thoáng nghĩ đến điều gì đó, nhưng sau đó lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi, bởi cô và anh đều ngồi ở ghế sau.
Cảnh Cầm thấy cô lại thất thần liền giúp cô đắp lại chăn, dịu giọng nói: “Cậu vừa mới tỉnh, đừng nghĩ quá nhiều nữa. Tuy bác sĩ nói cậu không bị thương nặng nhưng dù sao cũng đã bị sợ hãi, nên nghỉ ngơi nhiều.”
Thủy Quang lặng lẽ gật đầu, nằm xuống.
Vết thương của cô hồi phục rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã làm thủ tục xuất viện. Sau đó, tất cả lại sóng yên gió lặng như vốn có.
Vụ tai nạn xe xảy ra đột ngột, kết thúc lại mơ hồ, thậm chí không để lại một vết sẹo trên người cô làm cô có cảm giác nó chưa từng xảy ra. Có lúc cô nghĩ, có phải mình lại nằm mơ không, mơ thấy anh đã đến, sau đó lại lặng lẽ, âm thầm rời đi.
Sau đó, có một ngày Thủy Quang gặp Phùng Dật ở cửa siêu thị. Thực ra trước đó hai người cũng từng chạm mặt mấy lần, hoặc là vì công việc, hoặc là khi đi ăn ở quán ăn gần cơ quan… nhưng vì đều có đồng nghiệp của hai bên đi cùng nên họ chỉ khẽ gật đầu với nhau.
Lúc này Phùng Dật nhìn thấy cô liền đi đến hỏi thăm: “Thật trùng hợp, cô Tiêu. Mấy hôm trước nghe nói cô bị tai nạn xe, sau đó nghe lãnh đạo bên cô nói cô không sao cả nên tôi không tới làm phiền cô.”
Dường như trời sinh Phùng Dật là chính nhân quân tử, bất luận là trong tường hợp nào, bất luận là lùi hay tiến, anh đều cư xử vô cùng nhã nhặn, không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thủy Quang nói: “Cảm ơn.”
Phùng Dật nghe thấy câu này lại bất giác bật cười. “Cô xem, câu cô nói với tôi nhiều nhất chính là “cảm ơn”, nhưng tôi đâu có giúp gì cho cô!” Anh không đợi Thủy Quang trả lời, kiểu nói chuyện xã giao hời hợt này, chắc cô cũng không biết phải ứng phó ra sao, anh liền nói tiếp: “Túi đồ của cô có vẻ nặng nhỉ? Cần tôi xách giúp ra xe không?”
“Không cần đâu.” Thủy Quang vốn muốn nói cảm ơn nhưng cuối cùng vẫn dừng lại được.
Phùng Dật cười. “Vậy cũng được.” Hai người nói đôi câu rồi chào tạm biệt.
Phùng Dật đi được hai bước rồi quay đầu nhìn theo bóng lưng đó. Anh là người rất biết xem xét tình thế, cũng có thể nói là người làm việc rất chắc chắn. Biết rõ trong lòng người mình để ý đã có người khác nên trước khi để tình cảm lún quá sâu, anh đã kịp dừng lại.
Có người nói, duyên phận là thứ khó cầu nhất trên đời. Lời này anh tin. Trước khi bạn gặp ai đó, những người khác đều không lọt vào mắt bạn, đến khi gặp được người vừa ý rồi thì cô ấy có thể đã là duyên phận của người khác, vậy thì với bạn, cô ấy chỉ là có duyên. Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng?
Khi thời tiết dần nóng lên, Thủy Quang giảm bớt số lần chạy bộ vào sáng sớm, sức khỏe của cô không được như mấy năm trước. Khi mười mấy tuổi dồi dào tinh lực, sau hai mươi tuổi thì năm sau kém hơn năm trước, cộng với chuyện… sau khi bỏ cái thai chưa được hai tuần tuổi, cô đã bị ốm nặng, vì thế sức khỏe càng kém hơn. Lúc đó cô luôn nghĩ, có thể là ông trời đang trừng phạt cô, trừng phạt cô giết hại một sinh mệnh một cách tuyệt tình như vậy.
Chạy bộ xong tắm rửa, khi Thủy Quang ra ngoài thì nhận được điện thoại của tài xế taxi. Đối phương giới thiệu mình là ai rồi nói chuyện giải quyết bảo hiểm tai nạn xe, ông ta cần xử lý vấn đề với phía cô trước rồi mới có thể đến công ty bảo hiểm lấy tiền bồi thường. Thủy Quang gần như quên mất còn có chuyện này, đối phương nhắc cô mang theo một số giấy tờ cần thiết, sau đó hẹn thời gian đến đội cảnh sát giao thông giải quyết. Vụ tai nạn xe này không có tranh chấp gì nên cũng chỉ là xử lý theo thông lệ mà thôi.
Khi gặp người tài xế đó, Thủy Quang đưa tất cả bệnh án và giấy tờ lúc nằm viện của mình và Tư Lam cho ông ta.
Ông ta lật xem qua một lượt rồi hỏi cô với vẻ khó hiểu: “Cô Tiêu, giấy tờ của cô và đứa trẻ đều ở đây rồi, vậy của chồng cô đâu? Chẳng phải cậu ấy bị thương nặng nhất sao?”
Thủy Quang chỉ cảm thấy trong đầu nổ “đoàng” một tiếng, đến sự hiểu lầm của đối phương cũng mặc kệ, hồi lâu sau cô mới bình tĩnh trở lại. “Cái gì mà bị thương nặng nhất? Anh ấy bị thương ở đâu?”
Đối phương có chút nghi hoặc nhìn cô, có lẽ nào họ không phải một gia đình? Nhưng thấy cô gái trước mặt đang vô cùng căng thẳng, ông ta ngập ngừng lên tiếng: “Bả vai của cậu ấy bị cành cây đâm xuyên qua.”
Thủy Quang phát hiện ra giọng nói của mình hơi run rẩy. “Khi đó tôi hôn mê, không biết đã xảy ra chuyện gì… phiền ông nói lại rõ ràng một chút.”
Đối phương sững sờ, nói: “Thực ra tôi cũng không nhớ rõ lắm, khi đó chiếc xe đâm vào thân cây lớn bên đường, phía bên phải bị đâm đến biến dạng, tôi chỉ nhìn thấy có một cành cây từ phía ghế phụ đâm xuyên vào, nhắm vào đúng vị trí của cô, cậu ấy liền dùng thân thể để che chắn, bả vai bị đâm xuyên, máu không ngừng chảy ra, tôi cũng tưởng rằng…” Ông ta muốn nói cánh tay này chắc tàn phế rồi, nhưng thấy sắc mặt trắng bệch của người đối diện, giọng nói dần dần dừng lại.
Thấy cô đờ đẫn đứng ở đó, ông ta hỏi thăm dò: “Cô vẫn ổn chứ?”
Ổn? Dường như đã rất lâu, rất lâu rồi cô không ổn… Cô chỉ cầu… nếu có kiếp sau, sẽ không yêu ai nữa.
Bầu trời trong vắt. Máy bay cất cánh, Thủy Quang không nghe thấy âm thanh gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim yếu ớt mà rối loạn của mình, kèm theo đó là cơn đau âm ỉ.
Khi cô đến thành phố đó, trời đã xẩm tối, đèn đuốc hai bên đường sáng trưng.
Giờ cao điểm buổi tối, chiếc taxi nhích từng đoạn một, tài xế buồn chán liền hỏi vị khách đang ngồi im lặng phía sau: “Cô gái đến thành phố này du lịch sao?”
“Không phải.” Hai tay của Thủy Quang chậm rãi đan xen vào nhau. “Tôi đến tìm người.”
“Ồ? Tìm họ hàng à?”
Trên xe đang mở bản nhạc du dương trên đài phát thanh, Thủy Quang không trả lời nữa. Tài xế thấy vị khách này từ đầu đến cuối đều trầm mặc nên không vô duyên vô cớ tìm chuyện để nói, chỉ mở nhạc to hơn một chút.
Chương trình phát thanh đang phát một bài tình ca, kể về tình yêu, kể về ly biệt, kể về đau thương…
Thủy Quang đến nhà anh nhưng không tìm thấy người, trong nhà tối om, đèn màu ngày trước anh mua về treo trên cây bạch quả trước sân cũng không bật sáng. Anh từng nói, những chiếc đèn màu này chỉ cần trời tối là tự sáng lên, như vậy khi cô quay về sẽ không vì không tìm được đường mà bỏ đi mất.
Gió đêm thổi đến, Thủy Quang có chút run rẩy.
Lại lần nữa xuống xe, cô đi vào vườn trường đại học. Cô không chắc anh ở đây, cô chỉ làm theo trái tim mình mách bảo mà tìm đến nơi này. Đây là nơi cô gặp được anh.
Vì đang nghỉ hè nên xung quanh rất yên tĩnh, ánh trăng mông lung chiếu xuống làm người ta cảm thấy lẻ loi, lạnh lẽo. Ở trên chiếc ghế dài trước đây cô thường ngồi, cô đã nhìn thấy anh lặng lẽ ngồi đó, quay lưng về phía cô.
Cô đi đến từng bước, từng bước, khi còn cách anh hai mét thì dừng chân. Anh quay đầu nhìn thấy cô, vẻ mặt không có gì bất ngờ. Mặt anh gầy hơn, góc cạnh rõ ràng, riêng cặp mắt vẫn cứ đen không thấy đáy.
Gió thổi đến làm rơi chiếc lá trên cành cây, lững lờ bay xuống, lặng lẽ tìm đến chốn về. Từng nghe nói “nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề”, trước đây Thủy Quang không hiểu, luôn cảm thấy thế giới rộng lớn, nào phải một đóa hoa, một chiếc lá lá có thể nói hết. Đến giờ nhìn lại, từ trước đến nay là cô quá cố chấp nên mới nhầm bờ bên kia là bến mê, cô đã ở bờ bên kia, lại cho rằng vẫn đang ở bến sang ngang, muốn tìm thuyền vượt qua đó, một bước sai dẫn đến nhiều bước sai. Sau bao nhiêu chuyện thị phi, lại gặp được nhau, cô không muốn bước sai thêm bước nào nữa nhưng đâu biết rằng mình vẫn đang đi lầm đường, chấp mê không tỉnh nên không được giải thoát.
Anh đứng lên, đi nốt hai mét còn lại. Hơi thở của hai người nhè nhẹ, không ai nỡ phá hỏng bầu không khí này.
Cuối cùng anh thấp giọng nói: “Chúng ta đã đi quá nhiều con đường, đúng có, sai có, nhưng dường như lại mới chỉ đi một bước, chúng ta gặp nhau, sau đó anh nói với em, anh tên là Chương Tranh Lam, em nói em tên Tiêu Thủy Quang.”
Thủy Quang không trả lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Chương Tranh Lam nâng cánh tay phải vẫn còn quấn băng lên, nhẹ nhàng nói: “Anh tên là Chương Tranh Lam.”
Từng từ lọt vào tai, từng chữ khắc vào tim. Thủy Quang mang theo lệ, đưa tay nắm lấy tay anh, giọng nói của cô hòa theo gió đêm rồi tan biến, chỉ có anh nghe thấy: “Em tên là Tiêu Thủy Quang.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui