Biên tập: Min
Ánh sáng của lớp học sáng bừng, các bạn học sinh đều đang nhắm mắt, không ai chú ý đến góc sau cùng.
Khoảnh khắc này, ngay cả âm thanh vật lý trị liệu cũng không nghe thấy, Tư Dao chỉ có cảm giác một thứ gì đó trong tim sắp sửa đâm ra ngoài.
Ngột ngạt, từng tí từng tí một.
Cô lúng ta lúng túng khẽ mở hé môi, vừa định lên tiếng đã thấy Giản Ngôn Từ nhìn cô rồi làm một động tác nhỏ.
— “Suỵt.”
Khoảng cách trong gang tấc.
Thậm chí cô còn có thể nhìn được rất rõ từng ngón tay sạch sẽ của chàng trai, sau ngón trỏ thon dài, là đôi môi nhạt màu.
Không hiểu sao, Tư Dao lại nuốt nước miếng.
Giản Ngôn Từ đã thu hồi động tác, đứng thẳng dậy.
Nom giống một đàn anh đến làm công tác kiểm tra như thật ấy.
Có lễ phép có tướng mạo, lặng lẽ nhắc hai chữ.
— “Nhắm mắt.”
Âm thanh vật lý trị liệu gần về cuối, tiếng xao động sột soạt trong lớp dần vang lên.
Vương Hải Cầm không ở đây, học sinh nào chịu quản đôi mắt, bắt đầu lia bậy.
Vừa mở mắt, đã nhìn thấy được Giản Ngôn Từ đến kiểm tra.
Ngay lúc âm thanh vật lý trị liệu vừa kết thúc thì đàn anh cũng đã đi đến bục giảng, để lại một tờ giấy rồi đi ngay.
Bốn phía nháo nhào không còn như một lớp tự học tối nữa.
“Tớ xem xem, Giản Ngôn Từ để lại gì vậy?”
“Trừ-điểm-” Có nam sinh cầm lên đọc, “Lý do trừ điểm, có học sinh mở mắt.”
“Đm, mấy bà con gái thích kiểu người vô tình như này ấy à?”
“Cậu thì biết cái gì.”
“Đôi mắt tớ được sinh ra là để chờ đến ngày hôm nay, hiểu không? Mau đưa đây, để tớ chụp lại chữ viết của ảnh xem…”
“— Ồn cái gì?!” Bỗng nhiên tiếng quát lớn của Vương Hải Cầm từ đâu đó bên ngoài truyền vào, “Thầy cô không ở đây, các em không xem kỷ luật ra gì có đúng không?”
Lúc này mới hoàn toàn an tĩnh.
Tư Dao nghiêng đầu, nhìn đề bài tận ba lần vẫn không lọt vào mắt, cứ có cảm giác cả người nóng lên một cách quỷ dị.
Không nhịn được, duỗi tay vén tóc mái lên, rồi lại sờ sờ.
Băng cá nhân hãy còn ngăn ngắn trên trán.
… Nào phải mộng.
Sờ soạng trong vô thức nửa ngày, Tư Dao rùng cả mình, sực hoàn hồn.
Hóa ra-không phải-MỘNG!!
Bỗng nhiên, lưng ghế của cô bị đá nhẹ hai cái.
“Nữ hiệp, tớ thấy cả rồi.” Trình Hạo đè nén giọng lại, “Đm, vừa nãy lúc làm vật lý trị liệu mắt…”
Tư Dao vội quay ngoắt đầu sang: “Cái, cái gì cơ?”
“Tớ thấy Giản Ngôn Từ hôn cậu, á đù đù.”
“…”
“Trình chuột bị điên à?” Không chờ Tư Dao trả lời, Trần Tĩnh Tĩnh bên cạnh đã chen lời vào, “Cái gì mà Giản Ngôn Từ hôn ai hả? Thôi, cậu đọc ngôn tình còn hơn.”
“Thật mà!” Trình Hạo nói, “Vừa nãy tớ nhìn thấy anh ấy đi đến phía trước, rồi sau đó, sau đó cúi người xuống, dính vào gần ơi là gần—dù sao thì chắc chắn là đã hôn cậu ấy một cái!”
Trần Tĩnh Tĩnh nào tin: “Tư Dao, cậu nói đi.”
Tư Dao không nói nên lời.
Cũng đâu thể nói, trừ câu cuối cùng trong cái khung cảnh não đi chơi xa của Trình Hạo là sai ra, thì những câu trước đó đều đúng cả.
“….
Nếu, nếu anh ấy.” Bên tai Tư Dao dần đỏ bừng lên, không biết là vì bị bịa đặt nên tức giận, hay vì chuyện khác, “Nếu Giản Ngôn Từ hôn tớ…”
“Tớ, tớ sẽ,” Cô uất ức thề hứa, “Chạy, chạy vòng quanh sân thể dục….”
Tư Dao dừng một lát, rồi nói: “Năm-mươi-vòng.”
“….”
Quá là độc.
Thốt nên lời thề độc xong mà tâm trạng vẫn chả tốt hơn tí nào.
Tư Dao nghĩ lại thì, có vẻ như là xuất phát từ cảm giác chột dạ của sự vong ân phụ nghĩa chăng.
Cô hiểu lầm Giản Ngôn Từ giết dì, báo cảnh sát, nhưng anh lại không màng những chuyện trước đó, còn tặng băng cá nhân cho cô nữa.
Buổi tối, nằm trong chăn lăn qua lộn lại nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không ngủ được.
Tư Dao bèn hất chăn ngồi dậy, gọi điện thoại.
“A lô?” Là giọng của Giản Ngôn Từ.
“Đàn, đàn anh ơi.” Sau khi cố gắng một hồi, cô mới nhỏ giọng nghẹn ra được một câu, “—Em em xin lỗi.”
Lặng yên trong giây lát, Giản Ngôn Từ mới buồn cười, hỏi: “Sao thế?”
“Chuyện ngày hôm qua, người báo cảnh sát…” Tư Dao thẳng thắn, “Là, là em.”
Nụ cười vừa nãy của anh càng làm cô thêm phần chột dạ.
Tư Dao đè lại phần ngực, nghĩ thế.
Tim đập cũng nhanh hơn.
Chỉ vài giây trôi qua, không biết là nên nói gì tiếp theo.
Mà Giản Ngôn Từ cũng không nói gì.
Lặng im trong đôi lát, Giản Ngôn Từ mới hỏi: “Em bị dọa rồi sao?”
“Có, có chút.”
Để chứng minh bản thân không cố ý làm điều tệ bạc, Tư Dao thành khẩn miêu tả lại, “Em, em vừa vào cửa, đã thấy thấy trên mặt đất có, có máu…”
“Rồi, dì dì kia, nằm nằm trên mặt đất.”
“Trong tay đàn đàn anh có, có dao…”
Căn phòng yên tĩnh, ánh đèn chiếu vào người chàng trai, đổ rạp bóng lên tường.
Bên tai là giọng nói ngập ngừng khó khăn của cô bé đương muốn giải thích.
Từng câu, từng câu, là âm thanh duy nhất trong căn biệt thự trống trải này.
Giản Ngôn Từ buông bút ra, đứng lên tắt đèn đi, trong tiếng trò chuyện ấy, anh đi vào phòng ngủ.
Tư Dao nói mà miệng đắng lưỡi khô.
“Sau, sau đó em mới báo cảnh sát….”
“Em không làm sai gì hết.” Cô nghe được Giản Ngôn Từ tiếp câu, giọng nói còn có chút ngái ngủ, và quyện thêm tí biếng nhác, “Sau này mà có gặp phải chuyện này, nhớ rằng cũng phải báo cảnh sát.”
Còn định hỏi thêm một chút về chuyện ở Dục Dương.
Nhưng thật lâu sau đó, Tư Dao chỉ nghẹn mãi mới ra được một từ ‘ồ’, rồi lại hỏi: “Anh, anh phải ngủ, ngủ ư?”
“Ừm.” Giản Ngôn Từ lặng yên vài giây, bỗng nhiên chầm chậm gọi cô, “Bạn nhỏ này.”
Hơi thở thật khẽ khàng.
Cô nằm trên giường mà lưng cứng đờ, mém chút nữa đã quẳng chiếc điện thoại đi tong rồi.
“A, dạ?”
“Phải đi ngủ sớm vào.” Giản Ngôn Từ cười, “… Mới cao lên được.”
“….”
Hai giây sau, Tư Dao xấu hổ và giận dữ cúp máy.
Chung quanh lâm vào tĩnh lặng.
Sắc màu tối mịt ám vào phòng ngủ, chỉ còn ánh đèn mờ từ chiếc đồng hồ điện tử nơi đầu giường.
Lúc đặt điện thoại lên tủ đầu giường, Giản Ngôn Từ nhìn thoáng qua đồng hồ.
Mới 12:30.
Đã lâu lắm rồi, anh chưa từng có—
Sự mệt mỏi muốn chìm vào giấc ngủ ban đêm như thế này.
Mấy ngày liên tiếp Tư Dao ngủ không sâu giấc, mơ thấy vô số lần.
Mà trong giấc mơ, chỉ, có, một, người.
“Nữ hiệp, cậu thế này khiến tớ áp lực dữ lắm đấy.” Giờ tự học tối, Trình Hạo cầm cuốn sách tiếng Anh của Tư Dao, vừa chép vừa mồm miệng, “Ngay cả lúc đi học cũng không ngủ, không giống cậu chút nào, bây giờ mỗi lần Đặng Phương Hàm ném phấn vào đầu cũng chỉ nhắm mỗi tớ…”
Tư Dao đang vùi đầu giải một đề Toán nên chả thèm để ý đến, trên giấy nháp bay bổng những chữ là chữ.
Không thể ngủ.
Chỉ cần ngủ là sẽ nằm mơ.
Cô siết chặt cây bút, nháy mắt lại nhớ đến giấc mơ tối ngày hôm qua.
Trong mơ.
Giản Ngôn Từ chơi bóng rổ được nửa chừng, bỗng nhiên tách đám đông ra đi đến, cúi đầu.
Là nụ cười tiêu chuẩn đầy lễ phép, hỏi cô:
— Bạn nhỏ, em có muốn ném bóng không?
— Có phải là không đủ cao không?
— Phải ôm em lên sao?
Ba câu chết người.
…
Con tiểu nhân trong lòng đã vung chùy đập đầu gối tám trăm lần.
A a a a a a brhhhh—-
Trước khi tỉnh dậy, cô lăn đến đứng bên mép khung cửa sổ với quả đầu rối tung rối mù, đo đo chiều cao, rồi khắc một vạch lên trên đấy.
Bên cạnh là một dòng chữ nhỏ: Ngày 24 tháng 4 năm 2016.
Tư Dao duỗi tay ra, ước lượng chiều cao của Giản Ngôn Từ rồi lấy bút rạch một vết.
Khoảng cách giữa hai dấu rạch, chênh nhau hơn tận một cái đầu.
Nghiêm túc quan sát thật là lâu sau.
Cô lại rạch một vết cao hơn chiều cao thực của cô một chút.
Bên cạnh còn đánh dấu sao cho nó nữa.
Cao được đến đây là đủ đẹp rồi.
Không rõ là vì không muốn chịu thua, hay còn lý do nào khác.
….
Cô nhất định, sẽ còn, cao thêm nữa.
Tiết tự học tối kết thúc.
Mẹ: 【Dao Dao, mẹ có việc nên không thể đến đón con được】
Mẹ: 【Mẹ đã nhờ chú Tề sang đón con rồi, để cho chú đến đón nhé】
Tư Dao đọc tin nhắn xong, chợt khựng lại.
Trong khoảng thời gian cô học tiết tự học tối, Tư Quế Trân đều đến đón cô tan học, nếu mà có chuyện quan trọng không thể phân thân ra, thì bà sẽ nhờ Tề Văn Từ đến đón.
Mà Tư Dao thì lại không có chuyện gì để tán gẫu với chú Tề đó cả.
Sau vài lần về nhà chung, bầu không khí vẫn xấu hổ chẳng thể cải thiện được.
Hơn nữa, cô không quen nói chuyện với người khác, càng không được tự nhiên.
Tư Dao: 【Không cần đâu ạ】
Tư Dao: 【Con tự về là được rồi, chỉ qua có hai trạm xe thôi】
Giờ tan lớp là 9:30 tối, trên xe buýt có không ít người, đều là những người tan làm về nhà.
Tư Dao đi theo đám đông lên xe, kiểm vé, tìm chỗ ngồi xong thì lấy trong ba lô ra một dây tai nghe, đeo lên tai nghe nhạc.
Bóng đêm dần buông.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa kính vươn đầy giọt nước bắn vào.
Mưa rồi.
Cô quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại tìm xem mình có cầm theo dù hay không…
Tư Dao đột nhiên khựng lại.
Tầm mắt nhìn vào một nơi cách đó không xa.
Nương theo hình ảnh trong kính chiếu hậu, những vị khách trong đám đông đều cúi đầu nghịch điện thoại.
Vừa nãy—hình như cô thấy một người đàn ông.
Với chiếc áo sơ mi xanh lục quen thuộc, thoáng qua trong đám đông.
Rất quen thuộc.
Trong xe hãy còn chen chúc xô đẩy, tiếng nói chuyện điện thoại và trò chuyện ầm ĩ xôn xao từng hồi.
Tư Dao lại ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, không tìm ra.
Nhìn nhầm rồi…nhỉ.
Xuất phát từ sự cảnh giác nào đấy.
Sau khi xuống đến trạm kế, Tư Dao vừa cầm dù vừa cúi đầu, gọi cho Tư Quế Trân.
Điện thoại không liên lạc được.
Gần 10 giờ, mưa ngày một lớn.
Dòng người đi đường cũng dần thưa thớt, lúc Tư Dao đi ngang qua tiệm bán trái cây, ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa.
Qua con phố này còn phải quẹo vào một cái ngõ nhỏ nữa.
Lại đi thêm mười phút, mới đến chung cư mà cô ở.
Con đường gần nhất đang phải sửa lại, Tư Dao vòng qua đống cát, thuần thục nhảy qua một khúc đường gồ ghề và vũng nước lõm.
— Bỗng nhiên, từ sau lưng vang lên tiếng ho khù khụ không dứt của một người đàn ông.
Gần gũi dán sát sau cô.
Trong tích tắc ấy, cả người Tư Dao bị dọa cứng đờ ra.
Muốn chạy nhưng không còn kịp nữa rồi, cánh tay cô bị giữ lại, siết rất chặt, làm rơi cây dù xuống mưa.
“Dao Dao, con đừng sợ, đừng sợ…” Gã đàn ông sợ cô giãy dụa nên càng tăng thêm lực siết tay cô, tốc độ nói chuyện vừa nhỏ lại nhanh, “Là ta, đừng sợ, đừng sợ nữa.”
Tư Dao bỗng quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt gã, cô nhất thời kinh hoàng trợn trừng mắt.
Ánh đèn đường bị mưa gột rửa càng thêm mông lung, trước mắt, gã đàn ông trung niên này đeo mắt kính, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, dưới cằm lồi ra hai ngấn thịt.
Nụ cười gượng gạo dần dần phủ lên nỗi sợ hãi tự sâu thẳm trong ký ức cô.
Trong tù ba năm, thân hình gã gầy guộc, nhưng sức lực lại lớn hơn trước.
Xưa nay chưa từng có, mỗi lần Tư Dao nhìn thấy mặt gã là lại thét lên chói tai, dùng hết sức bình sinh giãy dụa: “Cứu, cứu—ưm!”
Gã bịt kín miệng cô.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Gã thở phì phò, không ngừng nói, “Ta sẽ không làm con bị thương đâu… đừng sợ.”
Tư Dao sợ hãi chảy nước mắt.
—- “Dao Dao, con không nhớ ba sao?”
“Anh, chừng nào thì anh về Diên Thanh?”
Giờ tự học tối kết thúc, học sinh tụm ba tụm năm đi về nhà, Chu Thường Diệp đi cạnh Giản Ngôn Từ vừa nói chuyện phiếm, vừa ra khỏi cổng trường.
Giản Ngôn Từ đi qua cổng bảo vệ, quét thẻ học sinh: “Vẫn chưa biết.”
“Vậy anh quyết định đi rồi nói với em,” Chu Thường Diệp cũng quét thẻ, “Khi nào anh về thi, thì em sẽ về chung với anh.”
Hai người đều có hộ khẩu ở Diên Thanh, từ nhỏ sống ở đâu thì phải về nơi đó thi đại học.
Giản Ngôn Từ đã được chọn thẳng vào trường đại học Diên Thanh, với anh mà nói, cuộc thi chỉ là cho có.
Chu Thường Diệp thì lại không được như thế, cậu là người Diên Thanh, ít nhất phải chọn một trường học thuộc thành phố mình sống để học.
“Còn một tháng nữa là được giải phóng rồi, nghĩ mà sảng khoái.” Chu Thường Diệp vặn chai nước khoáng ra uống một hớp, “Thật ra thì anh này, bây giờ em vẫn không hiểu, sao anh cứ nhất mực đòi ở lại đây thế.”
Cậu thong dong hỏi chuyện: “Năm đó không còn cách nào khác mới ở lại đây, nhưng năm kia không phải dì Hầu đã về rồi sao? Chú Giản cũng về nước, sao anh không về cùng họ?”
Giản Ngôn Từ cười: “Chuyển trường rất phiền phức.”
“Cái lý do này của anh.” Chu Thường Diệp vui vẻ, “Thôi, còn em thì không ngại phiền phức, mới đến đây tìm anh này.”
Hai người ra khỏi cổng trường, đi đến đường cái đối diện gọi xe.
Giá trị nhan sắc của THPT Số 4 rất là thảm, Giản Ngôn Từ được dân chúng cung phụng thành thần, mà Chu Thường Diệp cũng không kém nhiều lắm, trên đường đi luôn thu hút ánh mắt của biết bao thiếu nữ, lại chụm đầu nói khẽ.
Chu Thường Diệp nhất thời như khổng tước xòe đuôi, hơi lâng lâng.
“Về Diên Thanh tự tại biết bao nhiêu, em với anh, còn Từ Lễ nữa, sau này ba người chúng ta…” Cậu nhìn chung quanh, định bụng tìm một em gái nào đó bông đùa, lại thoáng nhìn thấy, “Ui ui, không phải người kia là Tư gì…”
“Tư gì nhỉ… Đúng rồi, Tư Dao.”
Giản Ngôn Từ nghe thế thì nhìn sang.
Một trạm xe buýt cách họ không xa, bạn nhỏ vừa kết thúc tiết tự học tối xong, đang đứng chờ xe trong đám đông.
Mái tóc ngắn xoăn bồng bềnh tự nhiên dưới ánh đèn đường, vừa ngẩng đầu lên, còn có chút ngây ngốc buồn ngủ.
Không chỉ có mỗi anh đang nhìn cô.
Tầm mắt Giản Ngôn Từ lia sang, dừng lại ở gã đàn ông đứng sau Tư Dao.
Thân hình béo ụ của gã được bọc trong chiếc áo sơ mi và quần xanh, thẳng vai nhìn chòng chọc vào Tư Dao rất lâu.
Xe buýt chầm chậm dừng trạm.
Tư Dao mang balo đi ra khỏi trạm, soát vé lên xe.
Gã đàn ông đè thấp vành nón xuống, cũng bám sát lên xe.
“Anh, xe em gọi đến rồi.” Chu Thường Diệp ngẩng đầu khỏi điện thoại, “Anh nhìn gì thế?”
Giản Ngôn Từ nhíu mày suy nghĩ vài giây.
“Không có gì.” Anh cười, “Tôi có chút việc, cậu đi trước đi.”
Mưa to như trút nước.
Hẻm nhỏ tối tăm không một bóng người, Tư Dao nửa bị kéo lê nửa bị túm đi, đến bên cạnh một thân cây.
Cô giãy giụa quá kịch liệt, trên bàn tay gã bị cô cắn mấy cái, vừa phải che lại vừa thở dốc nói không ngớt: “Đừng sợ ba, Dao Dao, đừng sợ…”
“Ba chỉ muốn nhìn con một lát, nói chuyện với con một lát thôi.” Giọng gã rất gấp, “Ba sợ con không muốn gặp ba nên mới như thế, ba sẽ không làm con bị thương đâu, đừng sợ…”
Tư Dao bỗng dừng ngừng giãy ra, khuỷu tay đấm thật mạnh vào dạ dày gã ta.
Gã bị đau liền vội buông lỏng tay.
Âm giọng nức nở của thiếu nữ vang lên: “Cút, cút…”
Tư Dao sợ đến nỗi đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ, cả người ngập trong kháng cự.
Nước mưa không ngừng rơi xuống khỏi hàng mi cô, không thể nhìn rõ được nơi xa có người hay không, đôi môi cắn mạnh đến rỉ máu, lúc giãy giụa còn bị va phải hòn đá nhỏ.
Đau lắm, khó chịu, và sợ hãi.
Nỗi sợ lên đến đỉnh điểm để rồi hít thở không thông.
Gã thấy Tư Dao đã yếu hơn hẳn, lại tiếp tục nói: “Dao Dao, ba…”
Còn chưa dứt lời.
Gã cảm nhận được sau gáy bị ai kéo mạnh, sự đau đớn từ da đầu thổi vào thần kinh.
Gã hoảng sợ hét lên, bất thình lình, bị đánh một cú từ phía sau làm cho lảo đảo.
Chưa kịp đứng vững, lại bị thêm một cú nữa.
Gã bị ai túm lấy cổ áo kéo lê rồi quăng vào thân cây, vỏ cây sần sùi cọ hết nửa thân người gã, mấy cái nút áo sơ mi không chịu nổi sức mạnh ấy liền bục ra.
Khi cả người gã bị quăng té xuống bùn đất, toàn thân đau nhức, mơ màng không rõ.
Cả quá trình chỉ chừng mười giây có lẻ.
Cả người căng cứng của Tư Dao mới thả lỏng được đôi chút, phản xạ bảo cô ngẩng đầu lên, khóc mãi đến nỗi huyệt thái dương cũng đau, trước mắt cũng trắng bệch.
Trong tầm nhìn mơ hồ, cô chỉ nhận ra đồng phục trên người chàng trai ấy.
Áo trắng ngắn tay của anh bị mưa xối ướt đẫm, trên tay còn áo khoác màu xanh trắng của trưởng THPT Số 4, lại dời mắt lên trên, là chiếc cằm xinh đẹp.
Khi Tư Dao đối diện với đôi mắt đào hoa quen thuộc kia, sửng sốt chừng vài giây, không hiểu sao, nước mắt rơi càng thêm hăng.
Giản Ngôn Từ nhìn thoáng qua gã đàn ông nằm xụi lơ trên đất, mới hỏi cô: “Em sao rồi?”
Tựa như kẻ sắp chết đuối vớ được một cọc gỗ.
Không hề nghĩ ngợi, Tư Dao duỗi tay ra siết thật chặt ngón tay anh.
Giản Ngôn Từ dừng lại.
“Mày… Làm gì…” Gã rên rỉ bò dậy, “Tao là ba…”
“— Ông ta không phải ba em!”
Tư Dao sợ đến nỗi não cũng trống rỗng, “Ông ta không phải! Ông ta không phải là ba em…”
“Anh ơi, ông ta không phải đâu,” Cả người cô đang trong cơn run lẩy bẩy, gấp đến nỗi nghẹn ngào và ấm ức lắm, “Ông ta không phải là ba em…”
Vài giây lặng im ngắn ngủi.
Lúc này Tư Dao còn không phản ứng ra được bản thân đã nói những gì.
Trước mắt, Giản Ngôn Từ để cô tùy ý cầm ngón tay mình, tay kia rảnh rang cầm cái khoác đồng phục lên gỡ ra khỏi cánh tay, che lên đỉnh đầu cô.
Mưa rơi không ngớt, dừng bên ngoài áo khoác.
“Ừm.” Đuôi mắt chàng trai cong lên nhè nhẹ, như một người anh trai, trong veo và dịu dàng, khẽ khàng trấn an, “— Không sao đâu.”.