Biên tập: Min
Bóng đêm ngoài cửa sổ nồng đậm, lặng lẽ và hiu quạnh.
Phòng sách sáng đèn, an tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi âm thanh bàn phím và máy phun sương phát ra khe khẽ.
Đưa Tư Dao đến dưới chung cư, Giản Ngôn Từ về lại phòng xử lý công việc.
Qua 10 giờ.
Anh cầm điện thoại lên xem, hơn mười phút trước có mấy tin nhắn được gửi đến.
Từ Lễ: 【Ngủ?】
Chu Thường Diệp: 【Anh, ngủ chưa?】
Chu Thường Diệp: 【Từ Lễ về rồi này, gặp chứ?】
Giản Ngôn Từ nhìn qua, mở danh bạ lên rồi gọi thẳng qua.
“Các cậu đang ở đâu?”
“Ôi anh, bọn em mới ra khỏi sân bay này.” Bên kia khá ồn ào, Chu Thường Diệp phải gân cổ lên hét, “Em cướp được Từ Lễ rồi đó, hôm nay nó không đến chỗ Thẩm Mẫn đâu, đi chứ, ra ngoài ăn khuya?”
Đêm khuya, nhưng các quán ăn tư nhân vẫn buôn bán như thường lệ.
Chu Thường Diệp đang lướt điện thoại, khóe mắt thấy Giản Ngôn Từ đẩy cửa vào, vẫy tay gọi một tiếng: “Anh.”
Trong phòng còn có một người đàn ông tóc ngắn, thân hình cao lớn, khỏe khoắn, làn da bị nắng hun ngăm đen.
Thấy Giản Ngôn Từ cũng cười nói: “Tao còn tưởng lát nữa mày mới đến.”
Giản Ngôn Từ ngồi xuống bên cạnh Từ Lễ, cười: “Về sao không báo trước một tiếng?”
“Thì chưa chắc chắn đấy, hôm qua mới được duyệt cho nghỉ này.”
“Nhập ngũ sao mà ngon hơn kết hôn được,” Chu Thường Diệp ngồi cạnh tươi cười sáp đến, nói, “Đúng không Từ Lễ?”
Giản Ngôn Từ nghe thế, cũng hỏi: “Mày và Thẩm Mẫn kết hôn à?”
Từ Lễ cười ngượng ngùng: “Ừm, lần này về đăng ký, chắc là thời gian tới đây sẽ còn về thêm mấy bận nữa.”
“Á đù má, anh, trong ba đứa mình thì tiến độ của Từ Lễ là nhanh nhất đấy.” Chu Thường Diệp nói, “Oách đó Từ Lễ, hôm nay là đêm cuối cùng mày độc thân rồi, nào nào uống một ly đi….”
Ba người quen nhau rất nhiều năm rồi, từ nhỏ đã chơi cùng nhau trong Đại viện của Bộ ngoại giao.
Mãi sau này Giản Ngôn Từ đi thành phố Hòe, qua vài năm sau thì Từ Lễ nhập ngũ, nên càng ít gặp nhau hơn.
Hàn huyên đến rạng sáng, Giản Ngôn Từ tùy ý cầm ly rượu, dáng vẻ lạnh nhạt, hiếm khi mới được thả lỏng một tí.
Từ Lễ đưa một điếu thuốc qua, “Người anh em, chừng nào thì mày kết hôn?”
“Kết với chả hôn,” Chu Thường Diệp ngồi bên cười ha hả, “Anh tao không có người yêu đâu, thanh tâm quả dục không ham muốn, tâm tư trong sáng, phải không anh?”
Từ Lễ quan sát anh, có hơi hoài nghi nhân sinh: “Không phải chứ—dựa vào điều kiện của mày mà sợ không có bạn gái à?”
Giản Ngôn Từ thoáng cúi đầu, châm thuốc.
Ánh lửa lập lòe, rồi làn khói thuốc lượn lờ trước mặt người đàn ông ấy, càng tăng thêm sự tăm tối trên gương mặt nọ.
“— Có một người, nhưng vẫn chưa phải là bạn gái,” Anh tiện tay bật cái bật lửa, nheo mày, “Tao đang theo đuổi.”
Từ Lễ không khỏi kinh ngạc đù một tiếng: “Mày mà cũng cần theo đuổi?”
“Ai vậy?” Chu Thường Diệp ngơ ngác, “Em có biết không? Đậu mạ, anh, sao em không biết một tí nào thế….”
Từ Lễ không tin: “Mày cứ đi nói thẳng với người ta là mày thích cô ấy, hỏi cô ấy làm bạn gái mày nha, cô gái kia chẳng nhẽ còn không đồng ý?”
Trong nhất thời, Giản Ngôn Từ lại nhớ về dáng vẻ cảnh giác và né tránh của bạn nhỏ.
Chỉ cần tiếp xúc gần chút thôi, trong chốc lát là cô trốn như tránh tà rồi.
Có thể là có hơi quá đà.
“Em ấy không thích tao.”
Giản Ngôn Từ ngừng một lát: “Nói chung vẫn phải theo đuổi ít lâu.” Anh cười, “Chứ nếu thẳng quá, sợ em ấy sẽ lặng lẽ chạy trốn mất.”
Từ Lễ: “Cô gái đó khó theo đuổi vậy sao?”
Giản Ngôn Từ thản nhiên ừ.
Chu Thường Diệp vẫn không sao tin nổi: “Không thì vậy đi, dẫn cô ấy đi xem anh chơi bóng, xong anh tắm trước mặt cô ấy luôn, không phải bây giờ đang có trend… ướt át mê hoặc à, đúng, anh, dùng sắc dụ đi anh.”
Từ Lễ đù một tiếng, cười mắng: “Xàm.”
Nào ngờ Giản Ngôn Từ lại thật sự cân nhắc một lát, mới nâng mắt lên: “Chắc không thành được.”
“Anh dùng sắc dụ mà cô ấy cũng không có phản ứng gì luôn sao?” Chu Thường Diệp nói, “Vậy thì chỉ có thể chứng minh cô ấy không thích đàn ông thôi.”
“…..”
“Người anh em này, vầy đi,” Từ Lễ chỉ chiêu, “Không phải sắp đến sinh nhật cậu rồi sao? Đến lúc ấy, gọi cô ấy đến đây để cho bọn này giúp cậu.”
Giản Ngôn Từ diệt tàn thuốc, nghĩ một chập rồi mới cười cười.
“Chuyện này phải hỏi em ấy.”
Lễ Quốc Khánh kết thúc là sắp sửa chào đón kỳ thi cuối kỳ của đại học Thanh Hoa.
Tư Dao bận bịu sấp mặt, mỗi lần tan học là lại ngâm mình trong thư viện, chỉ khi cuối tuần mới đi ra ngoài vài lần.
Đôi lúc là liên hoan bộ môn, mấy lần khác thì hầu như là đi ăn cơm với Giản Ngôn Từ.
Sau lần đó hai người có đi ăn vài lần, nhưng cũng không có tiếp xúc gì đi quá giới hạn, chỉ tán gẫu về mấy chuyện vụn vặt hàng ngày.
Thái độ của Giản Ngôn Từ với cô, cũng chỉ như của một đàn anh có quen biết đang quan tâm đàn em.
Nhưng từ khi ý thức được tâm tư của bản thân, Tư Dao lại có chút rầu rĩ.
Cứ như là, trạng thái của những năm cấp ba đã quay về.
Muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng lại sợ anh mà biết thì sẽ từ chối.
Tựa như trước kia anh từng từ chối không biết bao nhiêu cô gái như thế.
Vì vậy, Tư Dao còn lên mạng tìm kiếm mấy lần.
“Làm cách nào để theo đuổi con trai”, “Làm cách nào để theo đuổi một người con trai không thích mình”, “Làm cách nào để theo đuổi người con trai không thích mình còn đi quyến rũ mình mọi lúc mọi nơi”, và cả— “Làm cách nào để theo đuổi một tên khốn”.
Đáp án thì khá là kỳ quái.
— Lạt mềm buộc chặt, lúc gần lúc xa.
— Nói thẳng với cậu ta, người chị em, tỏ tình thẳng mặt cho mị.
— Rảnh rỗi thì làm cái cuộc hẹn cậu ta lên giường, không có mối quan hệ nào mà lăn giường không thể kéo gần được.
…
Tư Dao mặt đỏ tía tai tắt điện thoại đi.
Mấy cái này, không một cái nào… cô, học, được.
Có một hôm nhịn không được nữa, cô bèn kể với Tống Nhụy.
“Nói cách khác, crush của cậu là đàn anh cấp ba….” Tống Nhụy tiêu hóa cả buổi trời, “Và hiện tại đang học trường chúng ta? Cũng là người đã hẹn cậu đi ăn cơm mấy lần trước?”
“Ừm.”
Tống Nhụy ‘à’ một tiếng, mau chóng nói xin lỗi: “Tớ sai rồi, lần trước tớ không biết cậu thích anh ta, xin lỗi nha, thành thật xin lỗi luôn.”
“… Không sao mà.” Tư Dao uể oải nằm bò lên ghế, “Có thể cậu nói cũng không sai.”
Tống Nhụy hít một hơi thật sau: “Shhhh….
Anh ta là gã khốn thật á?”
Tư Dao yên lặng một hồi: “Cũng không phải.”
“Chỉ là….” Cô chống người ngồi dậy, “Nếu là người con trai khác mà đối với tớ như thế, tớ sẽ thấy….”
Tống Nhụy suy đoán tiếp: “Thấy người ta có ý với cậu?”
“… Đúng.”
“Anh ta không có à?”
Tư Dao: “Anh ấy… tớ cũng không biết nữa, vì anh ấy cứ thế thôi.” Cô bóp miếng bánh quy nhỏ trong tay, kiên nhẫn bổ sung thêm, “Từ cấp ba đã là thế rồi?”
Tống Nhụy: “Là thế nào?”
Còn thế nào được nữa—-
Trong đầu Tư Dao sâu kín nhảy ra mấy chữ—không nói nên lời.
“Uầy, nghe qua thì khó xử nhỉ.” Tống Nhụy lại hỏi, “Vậy cậu định làm thế nào?”
Không biết.
Tư Dao chệch đầu, bóp bánh quy thành nhiều mảnh nhỏ: “Dù sao thì… cứ từ từ tiếp xúc vậy.”
Tống Nhụy: “Cậu thế này chắc hẳn khó chịu lắm nhỉ, nhỡ đâu anh ta thật sự không thích cậu thì sao?”
Yên lặng thật lâu.
Bỗng nhiên, Tư Dao căm giận siết bánh quy, khẽ khàng bật ra một câu, “Vậy thì tìm cơ hội chén luôn anh ấy, cưỡng hôn anh ấy.
Gạo nấu thành cơm rồi dính chặt lấy ảnh.”
“…..”
Oách xà lách thế.
Người xưa có câu, không phải là thầm mến trong sự biến thái, thì cũng là thầm mến trong hèn nhát.
Ngoài miệng thì Tư Dao biến thái và nóng lòng muốn thử, song đến lúc gặp người thật thì vùi mình như một con nhím nhỏ, một câu tàn ác cũng chẳng thốt nên lời.
Tâm tình chán nản, mấy lời bị nghẹn lại càng khiến cô thêm bức bối.
Mỗi ngày qua đi.
Cây bạch quả ở đại học Thanh Hoa cũng trơ trụi lá, tiết trời đã vào đông.
Trước sinh nhật Giản Ngôn Từ hai ngày, Tư Dao nhận được tin nhắn của anh, nói rằng sinh nhật sẽ tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, còn có vài người bạn của anh nữa.
Cô nghĩ, rồi đồng ý.
Hôm sinh nhật, Tư Dao kết thúc tiết học tối cuối cùng thì đi theo nhóm người ra ngoài.
Cúi đầu gửi cho Giản Ngôn Từ một tin nhắn.
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng phía Đông của trường.
Cô nhìn chiếc xe quen thuộc ở xa xa, túm dây ba lô, theo bản năng gỡ ba lô xuống.
Bò vào trong ghế phụ lái, Tư Dao gọi ‘đàn anh ơi’, nghiêng người sang lấy ba lô ra: “Cái này… tặng anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Giản Ngôn Từ nhận túi quà của cô, chạm vào có cảm xúc mềm mại, nghiêng đầu hỏi: “Bên trong là gì thế?”
“Một cái khăn choàng cổ,” Tư Dao chậm rãi kéo khóa ba lô lên, chần chờ, “Có điều em không biết bình thường anh…”
“— Tư Dao?”
Bất chợt có một giọng nam ở ghế sau vang lên.
Tư Dao kinh hãi rùng mình, cả người ngây ngốc đực đờ ra, một hồi sau, mới bình tĩnh quay đầu lại.
Giản Ngôn Từ liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, chau mày: “Đừng dọa em ấy.”
“Á cái đậu….” Ghế sau, âm thanh của Chu Thường Diệp nháy mặt hạ xuống, nhưng vẫn không sao che giấu được sự kinh ngạc, “Tư Dao? Ôi, em là đàn em ở THPT Số 4 đấy ư? Tên là Tư Dao nhỉ?”
Tư Dao cũng nhận ra Chu Thường Diệp trên xe.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Thường Diệp nhớ ra chuyện gì đấy, lại hít một hơi: “Hóa ra là em.”
Tư Dao không hiểu: “Sao cơ?”
“Đúng là em thật này.” Tầm mắt cứ lia qua lia lại giữa Giản Ngôn Từ và Tư Dao mấy bận, Chu Thường Diệp hãy còn giật mình, “Anh mém đã không nhận ra em rồi, thiếu nữ mười tám thay đổi lớn thế.”
“….”
Nói cứ như là, trước kia, trông cô xấu lắm vậy.
Xe lái ra bên ngoài đường cái.
Chu Thường Diệp cứ mãi nhao nhao: “Em thi đến đại học Thanh Hoa lúc nào thế? Em thay đổi nhiều quá, anh suýt không nhận ra em luôn….”
“Vì em,” Tư Dao nghe mà phiền không sao tả được, cuối cùng bực bội lên tiếng, gằn từng chữ một, “Em phẫu thuật.”
Yên tĩnh vài giây.
“— Phẫu thuật?” Chu Thường Diệp sửng sốt, “Sao em lại chạy đi phẫu thuật?”
Tư Dao chính trực: “Game còn có thể thay da dẻ, mắc cái gì mà em không thể phẫu thuật thẩm mỹ?”
“….”
Xe dừng đèn đỏ, Giản Ngôn Từ nhìn thoáng qua cô, cong môi cười nhắc: “Dây an toàn.”
Trơ mắt nhìn người nọ sau đấy đã nới lỏng tay cầm lái, nghiêng người sang, gần như kề sát xuống thay cô thắt dây an toàn.
Vừa nãy còn bật người ta trót lọt lắm, vậy mà bấy giờ đã lúng ta lúng túng ‘ồ’ một tiếng: “Em tự, tự làm được.”
Ghế sau, Chu Thường Diệp thờ ơ nhìn toàn cảnh, bớt chút thời gian gửi cho Từ Lễ một tin nhắn.
Chu Thường Diệp: 【Người anh em, tao tin là anh tao có dùng sắc dụ cũng không được, người này khó lắm】
Địa điểm là một nhà hàng có sân vườn.
Xe dừng trước cửa quán.
Tư Dao đi theo Giản Ngôn Từ xuyên qua sân vườn ở đằng trước, đi vào trong phòng trong.
Bên ngoài hàng lang tối đèn, vừa mở cửa ra, bên trong đã có năm sáu người đang ồn ào nhốn nháo.
“Anh Giản, sinh nhật vui vẻ….”
“Một lát có kế hoạch gì không đây? Over night nhé lão Giản.”
Tư Dao nhìn thoáng qua, ở đây còn có một người phụ nữ.
Chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy một người đàn ông với làn da đen ôm chầm eo người phụ nữ ấy, thân mật nói câu gì đó.
Hình như là một cặp.
Có thể tất cả đều quen biết nhau, chung quanh rất ầm ĩ.
Tư Dao chọn một chỗ ngồi xuống, người phụ nữ ngồi bên trái nhận ra, quay sang nhìn cô rồi mỉm cười: “Chào em, chị là Thẩm Mẫn.”
“Chào chị…” Tư Dao hàm hồ nuốt ngụm nước, cũng lễ phép cất lời, “Em là Tư Dao.”
Người đàn ông ngồi cạnh cô ấy cũng gật đầu: “Anh là Từ Lễ, là anh em của lão Giản, hơn nó một tuổi.”
Đang chào hỏi nhau, chỗ trống bên phải có người ngồi xuống.
Cô nhìn qua, vừa vặn thấy Giản Ngôn Từ đặt menu đến trước mặt mình: “Muốn ăn gì?”
Tư Dao sửng sốt, yên lặng đẩy về lại: “Không phải là sinh nhật anh sao? Anh chọn là được rồi.”
Nhìn cô một chập, Giản Ngôn Từ vẫn đẩy menu sang, sau đấy thì kề sát lại.
Chung quanh hãy còn ồn ào.
Người đàn ông trước mặt thở rất khẽ, vẫn duy trì một khoảng cách không gần không xa khá lễ phép, chầm chậm gọi cô: “Bạn nhỏ này”.
“Hôm nay tôi mời em đi ăn, nhân tiện đón sinh nhật.” Giản Ngôn Từ cười, “Không phải muốn em nhường tôi.”
“….”
Tư Dao cứng đờ lật menu: “Vậy, để em chọn.”
Nhân lúc không ai chú ý, cô vội xoa mặt thật mạnh như bị thiêu đốt đến nơi.
Người này sao mà không chịu-nói chuyện-đường hoàng-thế!
“Ôi chao anh Giản,” Đột nhiên bên cạnh có ai đó hỏi, “Bên cạnh là chị dâu à?”
Tư Dao chợt cứng lại.
Một hồi sau.
“Không phải.” Là giọng Giản Ngôn Từ.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi,” Người kia trêu ghẹo, “Vậy lúc nào mới dẫn chị dâu đến thế?”
Chu Thường Diệp vui vẻ chen mồm: “Tưởng Nghiêm, mày độc thân đến bạc đầu thì bớt mù lại hộ tao cái.”
“Đã nói bao lần rồi, mẹ mày, cái này người ta gọi là dấu ấn thiếu niên….”
Đề tài tán gẫu lại chuyển đi.
Tư Dao bèn lật menu, những câu chuyện phiếm chung quanh cũng không lọt tai nữa, biểu cảm trấn tĩnh, song con ác ma trong long thì đang phiền muộn đập đầu mấy trăm cái rồi.
Sau lại là một màn ăn uống, cả quá trình cô chỉ phồng mặt lên nhai đồ ăn, ngậm miệng không nói một lời, hệt như một con cá nóc.
Cá nóc nhỏ có chút úa tàn.
Đến tận lúc cơm xong, cắt bánh kem, mọi người bàn bạc rồi rủ nhau đến một cửa hàng nào gần đó chơi đánh bài.
Giản Ngôn Từ tính tiền quay về lại, Tư Dao lê từng bước một theo anh đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra được mấy bước, chóp mũi chợt lạnh.
Thẩm Mẫn trước mặt khẽ thở than, “Ôi chồng ơi, tuyết rơi rồi.”
Tư Dao vừa ngẩng đầu lên.
Trên sân vườn, ánh đèn đường mờ ảo rọi xuống, những chấm trắng của tuyết tung bay phấp phới và chầm chậm trong không trung.
Tuyết rơi thật rồi.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay ở Diên Thanh.
Cả đám người đi đến bãi đỗ xe cạnh sân vườn.
Có xe bị vấn đề, đề nửa ngày không thấy khởi động nên phải gọi điện thoại cho người đến xử lý, cả nhóm đành dừng lại chờ.
Chu Thường Diệp run rẩy chui vào xe.
Vừa mới ra ghế sau lấy điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy cửa ghế tài mở, Giản Ngôn Từ nghiêng người vào tìm tòi gì đấy rồi cầm đi.
“Ấy anh, anh làm gì….”
Hỏi quá chậm, cửa xe đã đóng.
Chu Thường Diệp đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe, cách đó không xa là Tư Dao đứng một mình, còn Giản Ngôn Từ thì đang đi về hướng cô.
Tư Dao đang nghiêm túc giơ điện thoại lên chụp tuyết.
Chợt, một âm thanh từ sau vang đến: “Không lạnh à?”
Cô quay đầu lại, Giản Ngôn Từ đến đây tự bao giờ rồi.
“Tạm ổn….”
Vừa nói xong đã hắt xì một tiếng.
“…”
Chỉ còn cách hai ba bước, Giản Ngôn Từ dừng chân, cụp mắt nhìn cô.
Tuyết đã rơi một hồi, càng lúc càng lớn, trên mái tóc và áo khoác ngoài của bạn nhỏ đều dính đầy tuyết.
Trời lạnh đến nỗi thở cũng ra hơi khói, hai gò má và chóp mũi bị lạnh đến đỏ lên.
Nhìn nhau vài giây, Tư Dao mờ mịt nhìn túi quà trên tay anh: “Đàn anh, sao anh lại mang nó ra đây thế?”
“Ừm.”
Cô thấy Giản Ngôn Từ mở gói quà lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đen ra, nhìn một hồi: “Đẹp lắm.”
Tư Dao được khen nên ồ lên.
“Bây giờ anh muốn mang sao?”
“Mang cho em.”
Tư Dao ngơ ra: “Hả?”
Hai giây sau mới hoàn hồn: “Nhưng cái này em tặng cho anh….”
“Của anh, hôm nay cho em mượn.” Giản Ngôn Từ đứng đằng trước rủ mi trong giây lát, duỗi tay ra vỗ rớt lớp tuyết đọng trên cổ áo cô, kiên nhẫn hỏi: “Không lạnh sao?”
Tư Dao còn chưa kịp trả lời, theo phản xạ có điều kiện rụt đầu lại hắt xì thêm cái nữa.
Giản Ngôn Từ hỏi tiếp: “Tự mang hay để tôi giúp em?”
“….
Anh, anh đưa em đi.”
Cô nhanh chóng quấn khăn lên cổ, quàng mấy vòng, để cho cả gương mặt mình đều vùi vào trong khăn.
Sau đó, lại cứng đờ quay đầu đi tiếp tục chụp tuyết.
Giản Ngôn Từ cười: “Đừng đứng ở đây lâu quá, bị cảm lạnh đấy.”
“….
Ồ.”
Khóe mắt thấy Giản Ngôn Từ đứng bên đã đi rồi, có khi là vào lại trong xe.
Không biết cớ làm sao, Tư Dao giơ thẳng điện thoại để thế chứ không còn tâm tư chụp choẹt nữa.
Phiền muộn trong bữa ăn ban nãy phải vất vả lắm mới áp chế được, bấy giờ cứ cuồn cuộn dâng lên.
Cảm xúc nào đó phá tan đường ranh giới, trào ra.
Người này—lần nào cũng thế.
“Đàn anh, anh khoan đi đã.”
Giản Ngôn Từ xoay người lại: “Sao thế?”
“Cái này, em không cần,” Tư Dao rầu rĩ nhét điện thoại vào túi áo khoác, duỗi tay lên chỗ khăn quàng cổ mở nó ra, “Khăn này em không muốn đeo, trả lại anh.”
Giản Ngôn Từ khựng lại: “Tại sao?”
“Vì, vì em không muốn đeo thôi,” Cô không biết nên nói như thế nào, cố gắng nỗ lực khắc chế cảm xúc, nhưng càng mở khăn càng siết lại, cảm xúc bực bội cuồn cuộn kéo đến, tích góp từng chút một đến khi lên tới đỉnh điểm, “Vốn là của anh….”
Không mở được.
Giản Ngôn Từ đến gần—-
“Anh đừng tới đây.” Giọng Tư Dao bỗng cao lên.
Lặng yên.
Nhưng Giản Ngôn Từ vẫn đi đến, cúi đầu nhìn cô, dừng một chập, đôi mắt đào hoa ấy thoáng cong lên: “Sao đột nhiên tức giận thế?”
“Em không có giận, em chỉ là…” Tư Dao nhìn anh, nghẹn một lát nhưng vẫn không nhịn được, phải bật thốt lên một câu, “Giản Ngôn Từ, anh đừng nói ra những lời như thế mãi được không.”
“Anh không cần phải nói những lời như thể anh luôn quan tâm đến em, cũng đừng bất chợt làm ra mấy cái hành động thân mật, như thế rất vô trách nhiệm, chúng ta… chúng ta cũng đâu phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái.”
Phiền muộn lên đến cực hạn, cảm giác uất ức, tức giận và tủi thân cũng hoàn toàn dâng lên.
“Anh như thế, em sẽ…”
Sẽ mãi không biết đủ là gì, sẽ ngày một tham lam hơn.
Cô sẽ càng không thỏa mãn với trạng thái bây giờ, cô sẽ muốn nhiều thêm nữa.
Nhưng sợ rằng một khi vạch trần những lời nói ấy, sẽ chọc vỡ lớp bọt khí và không mang lại kết quả gì, cuối cùng chỉ là lấy hết can đảm mang về không công.
Nhưng nhịn đến cực hạn mất rồi.
Tư Dao bất chấp tất cả: “— Anh mà cứ thế, em sẽ hiểu nhầm rằng anh thích em đấy.”
Lời vừa thốt ra.
Im lặng thật lâu sau.
Tư Dao cứng cổ, không dám nhìn mặt người đằng trước, theo bản năng muốn lùi về trong xe: “Em, em đi…”
Giây sau, cổ tay bị giữ lấy.
“Đi đâu?” Âm thanh của anh vang lên trước mặt, hơi thở nhẹ nhàng và thong thả, nhàn nhạt hỏi cô: “Như nào mà vừa cáu kỉnh xong đã đòi đi?”
Người này còn muốn làm gì—-
Rụt đầu hồi lâu, Tư Dao phiền muộn, tự sa ngã, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sững sờ.
Giản Ngôn Từ đứng trước mặt cô đang cười.
Cách đó không xa, ánh sáng từ đèn xe rọi đến, phác họa nên thân hình đẹp đẽ và gương mặt xinh đẹp của người đàn ông ấy.
Lông mi rũ xuống cũng bị ánh đèn mạ lên, tựa như nhuộm sáng.
Ngay giây sau đó, ánh sáng len lỏi giữa khoảng cách của hai người cũng dần bị động tác đi đến gần của anh chặn lại.
Tư Dao cảm giác được khăn quàng cổ bị khảy khảy xuống, và rồi, hai bên sườn má được ngón tay thon dài vuốt ve và cọ qua, thoáng nâng mặt cô lên.
Nơi xa hãy còn tiếng người ầm ĩ.
Trận tuyết đầu mùa đang rơi xào xạc.
Cô trơ mắt nhìn người nọ cong eo, khoảng cách càng gần, hơi thở khẽ khàng của anh cũng phất nhẹ qua gò má cô.
Đến tận lúc trán anh áp lên trán cô.
Tư Dao trợn tròn mắt, theo bản năng ngừng thở.
“Tư Dao à.”
Cách trong gang tấc, cô nghe Giản Ngôn Từ chầm chậm gọi tên mình, giọng nói mê hoặc và biếng nhác đến lạnh nhạt, nhưng lại rất quyến rũ và thu hút hồn ai.
Đại não trống rỗng.
Ánh sáng tán từ từ, tuyết đang rơi, chung quanh họ phát ra từng mảng sáng vụn vặt lốm đốm.
Ngay sau đó.
“Từ lúc nào mà….” Cô nghe Giản Ngôn Từ nói, “Tôi không thích em thế?”.