Biên tập: Min
Âm thanh nói chuyện nơi xa xa như thể đang dần biến mất.
Màn tuyết xào xạc rơi như đang tách ra hai bên thế giới mới, thời gian của thế giới bên này thì thong thả, mờ mịt quẩn quanh.
Cách quá gần làm cho tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Hết thảy đều có vẻ như chẳng hề chân thật.
Đôi tay Tư Dao đang dại ra kéo một góc cổ khăn quàng cổ, cả người ngây ngốc.
Giản Ngôn Từ dời mắt đi dừng trên đôi môi cô.
—–Từ lúc nào mà tôi không thích em thế?
—–Từ lúc nào, mà tôi, không thích, em thế?
Một hồi sau.
Cô còn nghe thấy Giản Ngôn Từ hỏi: “Sao không nói gì rồi?”
Hơi thở áp sát bên mũi, ấm áp, buông lơi, khẽ khàng.
“Nói nghe xem,” Giản Ngôn Từ hỏi tiếp, “Tôi đã làm gì, để em lại nảy sinh ra hiểu lầm đó….”
“Hiểu lầm rằng, tôi không thích em?”
Yên lặng không thôi.
Tư Dao mới bình tĩnh hoàn hồn, cô muốn ngửa nhìn ra sau để nhìn cho rõ, nhưng đầu lại vang ong ong, muốn động mà không được.
“….
Anh, anh thích em.” Cọc gỗ nhỏ máy móc lặp lại lần nữa, “Sao anh lại th, th, thích…”
Lặng im, và rồi một tiếng cười khẽ bật ra cùng tiếng thở hắt cực nhẹ vang lên.
Ngón tay Giản Ngôn Từ đặt trên cằm cô chầm chậm hạ xuống, như đang vuốt lông một chú mèo cứng ngắc: “Em không nhìn ra, tôi đang theo đuổi em ư?”
Theo, đuổi, cô.
Vừa dứt lời, ngón tay của người nọ đã dời đến bên cằm cô lại.
“Không phải là tôi đã biểu hiện….” Giản Ngôn Từ thong dong hỏi, “Rất rõ ràng rồi ư?”
Ngón tay dời từng tấc một, sắp sửa đi lên trên—-
Và sắp chạm vào môi dưới, cả người Tư Dao bị kiềm lại.
Như một phản xạ có điều kiện, cô lùi về sau hai bước.
Đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngôn Từ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt cuối cùng cũng rõ ràng hơn.
Giờ khắc này, mọi âm thanh chung quanh đều ùa vào trong tai, tiếng người nơi xa xa, tiếng xe, chỉ là—tiếng trái tim đập mạnh thật mạnh mới là ồn ào nhất.
Tư Dao không biết phải làm sao nên cứ đứng đực ra, thật lâu sau mới nhẹ nhàng bật ra được một câu: “….
Anh cũng, cũng đâu có nói cho em biết.”
Giản Ngôn Từ khẽ cong thắt lưng xuống nhìn cô, một hồi sau mới hỏi: “Vừa nãy em tức giận, là vì tôi không nói cho em?”
Nhất thời cô không trả lời được.
“Là vì không muốn tôi làm thế, không muốn tôi nói những lời quan tâm đến em, kết thân với em—hoặc chăng là, em sợ bản thân hiểu nhầm?” Dừng lại một lát, Giản Ngôn Từ xem sự yên lặng của cô như là lời ngầm thừa nhận, đôi mắt đào hoa ấy khẽ cong lên đến hút hồn, “Tại sao lại sợ bản thân hiểu nhầm?”
Hai má Tư Dao đỏ lên và nóng bừng, đỏ ơi là đỏ.
Cô bị bọc lại rất chặt chẽ, những suy nghĩ thầm kín giấu tận bấy lâu nay cuối cùng cũng run lên, lộ ra từng chút một.
Câu trả lời đó suýt chút nữa đã buột miệng thốt lên.
“Tư Dao,” Cô nghe Giản Ngôn Từ hỏi thêm, “Thích tôi không?”
Ánh sáng mạ lông mi anh chiếu rạp xuống, càng làm cho gương mặt anh thêm chút u ám, ngay cả ánh mắt cũng rất trực diện.
“Có phải là có chút chút….” Ngữ điệu của Giản Ngôn Từ nhẹ đi, dáng vẻ như một yêu quái mê hoặc lòng người, hỏi cô, “Thích tôi không?”
“….”
Người này—–
Sao lại thẳng cô thế chứ.
Còn hỏi, có phải là có chút chút, thích anh không nữa.
Đúng là, không hề cho cô, con đường sống để trả lời.
Bao lời tâm sự ấp ủ bên môi thật lâu, Tư Dao nhìn thẳng vào anh, hãy còn trống rỗng.
Đoạn, khó khăn nói: “Em, em không, không có thích anh đâu nhé.”
Nhìn cô một lát, Giản Ngôn Từ không tức giận, dường như anh đã xác định được điều gì đấy, lại cong môi: “Ra là thế.”
“….
Dạ.”
Tư Dao vùi đầu và kéo khăn quàng lên, cổ đỏ bừng, sống lưng cứng ngắc, cả mặt banh ra.
Vùi một lát, không nhịn được vẫn ngẩng đầu lên nhìn xem.
Ý cười của Giản Ngôn Từ ngay trước mắt mình hãy còn đó, duỗi tay sửa lại khăn quàng cổ cho cô, dò hỏi: “Vậy có muốn thử thích tôi không?”
“….”
“Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác, không rành rọt lắm.” Người nọ cứ nhìn cô như thế, kiên nhẫn nói, “Em cho tôi một cơ hội để luyện tập nhé?”
Qua một lát, Tư Dao không nhịn được cất lời, “… Gì, gì mà luyện tập chứ.”
“Anh luyện chín mùi rồi,” Cô khẽ phun ra từng từ, “Còn định, định làm gì?”
Giản Ngôn Từ: “Này thì phải hỏi em cơ.”
Tư Dao bị đè nén: “Em cũng đâu có biết anh… muốn làm gì đâu chứ.”
Câu này của anh cứ như thể—sau này còn muốn đi theo đuổi người khác vậy đó.
“Tôi muốn làm gì, còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cô thấy Giản Ngôn Từ gập tay duỗi sang, chợt, cằm cô bị nâng lên.
Giây sau, một bóng đen phủ đến.
Chóp mũi đông đá bị ai kia khẽ khàng cắn một cái.
Hơi thở ấm áp phủ lên.
Tư Dao cứng đờ toàn thân.
“Tư Dao.” Giản Ngôn Từ ở ngay trước mắt đang khẽ mỉm cười, chầm chậm cất lời, “Tôi thích em, tôi đang theo đuổi em.”
“Chờ em, chờ đến lúc mà em thấy tôi đủ thích hợp, thì hãy cho tôi tốt nghiệp nhé.” Cô nghe anh nói tiếp, “Cho phép tôi được chuyển lên thành bạn trai chính thức của em.”
“….”
Dáng vẻ Giản Ngôn Từ nhàn nhã, nhìn bạn nhỏ bướng bỉnh này: “Không chuyển lên chính thức được, thì cứ để tôi lưu ban bên cạnh em mãi cũng không sao.”
“Chỉ là có một điều kiện.” Anh cười, “Lần này không được đi.”
Tư Dao đã ngây ra như phỗng, nét mặt trống rỗng.
Tận lúc nghe thấy xa xa bên kia có người hét lên một câu ‘xe đi được rồi’.
Sau đó là âm thanh động cơ xe lục tục khởi động.
Nháy mắt ấy hồn cô được kéo về, nghĩ muốn lùi ra sau để kéo dài khoảng cách.
Nhưng Giản Ngôn Từ lại không rút động tác về lại, hơi thở anh kề sát bên, rồi hỏi: “Tôi biểu bày thế, đã hiểu chưa?”
Nhiệt độ trên mặt lại nhanh chóng vọt lên, đẩy hết lên chóp mũi.
“….
Em đã, đã biết rồi.” Tư Dao lùi ra một chút, mặt đỏ tai hồng bật ra một câu, “Vậy em sẽ xem, xem xét xem sao….”
Không nhớ đã lên xe như thế nào nữa.
Tư Dao vùi cả mặt vào khăn quàng cổ, che hết cả mặt, dọc đường đi không thèm ho lấy một từ.
Ghế sau, Chu Thường Diệp cũng đặc biệt không nói câu nào, cả quá trình chỉ nghịch điện thoại, gửi tin nhắn cho Từ Lễ đương ngồi xe khác.
Chờ khi cả đám đi đến tiệm chơi bài, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, nhân lúc Tư Dao đi WC liền chui đến bàn của Giản Ngôn Từ.
“Anh,” Chu Thường Diệp ra vẻ thần bí, “Vừa nãy hai người làm gì bên ngoài xe vậy?”
Từ Lễ ngồi bên cạnh cười nói “đù má”, “Mày bảo thấy hết rồi mà? Cả đường gửi cho tao biết bao cái tin nhắn đấy thây.”
“Là tại tao không thấy rõ còn gì.” Chu Thường Diệp nói, “Ui anh, hai người nói gì vậy? Nói gì mà nói lâu thế, có tiến triển gì không?”
Giản Ngôn Từ nâng mắt lên: “Vẫn chưa.”
Chu Thường Diệp: “Không thể nào, em thấy hai người kề sát nhau vậy….”
Giản Ngôn Từ nhận lấy đồng xu mà Thẩm Mẫn đưa đến, ngón tay giật giật, lại nghĩ về cảnh tượng ban nãy.
Bạn nhỏ đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh, nói chuyện cũng lắp bắp.
Cô không né tránh anh, không ghét việc phát sinh những tiếp xúc cùng anh.
Không ghét anh.
Ngược lại, cô—–
Giản Ngôn Từ tiện tay cầm đồng xu, một hồi sau, đột nhiên cười: “Ừm.
Có chút tiến triển.”
????
Lúc về chung cư thì Tống Nhụy đã ngủ.
Chung quanh lặng yên không một tiếng động.
Tư Dao đứng ở huyền quan đập đầu một lát, mới nhớ ra phải bật đèn.
Cả phòng khách được ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn bao phủ.
Cô đi vào trong, thả ba lô xuống.
Vốn định cầm đồ ngủ đi tắm, nào ngờ khi Tư Dao vừa mới lấy đồ trên giường xong thì điện thoại rung lên,
Giản Ngôn Từ gửi cho cô một tin nhắn đi ngủ sớm.
Thế là cô trả lời lại anh, cứ thế đứng bên cạnh bàn máy tính rụt người như một cục nho nhỏ.
Cầm lấy gương bên cạnh lên, nhìn thoáng qua.
Người trong gương, mặt đỏ hây hây, lỗ tai cũng đỏ.
Khóe miệng thì cong lên, đúng là kiểu làm cách nào cũng không thể để nó thẳng lại được.
Mặt đỏ bừng, Tư Dao sờ lên chóp mũi.
….
Chuyện này, còn may mắn hơn gấp vạn lần, so với việc nhặt được trang bị tốt nhất trong game.
Người con trai mà mình theo đuổi lâu thế kia, tự thấy người ấy là bóng hình mãi mãi không thể với tới, ngay khoảnh khắc cô sắp từ bỏ, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Mà đâu chỉ là quay đầu lại.
Bất thình lình, anh đi về phía cô.
Trong nhất thời, ánh mặt trời bị chọc phá.
Giản Ngôn Từ—thích cô.
Có chút….
giống mơ vậy.
????
Có thể vì may mắn quá đỗi nên sẽ xảy ra những chuyện xui xẻo.
Hôm sau, Tư Dao đi ra khỏi phòng, người cứ tập tễnh lê chân mà đi từng bước một.
“Chào,” Tống Nhụy đang định đi học, hỏi han, “Cậu sao thế?”
Tư Dao lấy kem đánh răng, đáp: “Đêm qua trật chân.”
“Hôm qua cậu đi ăn cơm mà, sao còn bị trật chân.”
Cô ậm ờ: “Không phải, là lúc về cơ… tớ nhảy giường.”
“… Nhảy giường?”
Tư Dao khẽ ừ.
Tối qua vui thật vui luôn, nên cô đã nhảy nhót trên giường một lát, vô ý đụng phải làm trật chân.
Cũng may Tư Dao ở trong nhà ngủ đến trưa, lúc thức dậy thì đã ổn hơn rồi.
Buổi chiều cô chỉ có một tiết học, là phòng giảng lớn nhất.
Đây là tiết học của khoa Báo chí, khi Tư Dao đến phòng thì sinh viên đã rất nhốn nháo, hàng ghế đầu gần như đã bị chiếm hết.
Quét mắt lướt qua loa một vòng, cô đành đi đến ngồi ở ghế sau.
Vừa đặt ba lô xuống, bỗng có tin nhắn gửi đến.
Hồ ly tinh: 【Ở đâu đấy?】
Tư Dao khựng lại, vùi đầu gõ chữ.
Yaoyao: 【Em đang ở trong lớp học】
Cách giây lát.
Hồ ly tinh: 【Lên trước đi, có giành chỗ cho em rồi】
Tư Dao ngẩng phắt đầu lên.
Chỉ còn vài phút là vào lớp, chung quanh chỉ toàn tiếng nói chuyện, trước mắt là các bạn đang đi đi lại lại.
Cô lướt tìm một chập, bỗng nhiên ở một nơi xa xa, tìm được bóng hình quen thuộc của ai kia.
Trong đám đông, người ấy đang xoay lưng lại, thờ ơ dựa lên thành bàn học.
Cổ áo len màu đen để lộ là một phần cần cổ lạnh lẽo trắng muốt, bộ dáng xuất chúng.
Có không ít sinh viên đang quay đầu lại nhìn anh.
Lần ăn cơm gần đây nhất của hai người, cô đã gửi thời khóa biểu của mình qua cho anh, nhưng lúc ấy cô không hề nghĩ đến sẽ có cảnh tượng này.
“Anh, sao anh lại đến đây?”
Giản Ngôn Từ nhận ba lô trong tay cô, nghiêng đầu cười: “Đến chờ em tan học.”
“Chờ….” Tim Tư Dao đập thật nhanh, nuốt nước miếng, ngồi xuống hỏi khẽ, “Thì không phải nên chờ bên ngoài ư.”
“Vậy đổi sang,” Giản Ngôn Từ dừng lại, “Đi học cùng em, vậy có ảnh hưởng đến em không?”
Cô lấy sách chậm rì ra khỏi ba lô, trấn tĩnh rồi mới đáp: “Không, không ảnh hưởng chút nào cả.”
“Vậy à.”
Tầm mắt giao nhau, Giản Ngôn Từ nở một nụ cười nhạt, tiếp lời: “Nếu như em thấy ảnh hưởng thì lát nữa tôi sẽ ngủ nguyên cả tiết, không gây ồn cho em đâu.”
“….”
Tư Dao cố gắng đè lại khóe môi, dời mắt đi muốn lãng sang chuyện khác: “Trước kia anh… từng ngủ trên lớp sao?”
Ai ngờ người nọ lại rất thong dong trả lời: “Chưa từng.
Đây là lần đầu tiên, có thể thử xem sao.”
Ký ức tối ngày hôm qua lập tức nhảy nhót như điên.
Tư Dao đột nhiên nhớ đến câu giải thích nào kia của Giản Ngôn Từ.
— Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác
Lần đầu tiên, theo đuổi người khác.
Anh thật sự đang… theo, đuổi, cô.
Đúng vào lúc này tiếng chuông vang lên, sinh viên lục tục đi vào lớp.
Giảng viên hãy còn chưa đến, bốn phía không ngừng vang lên tiếng trò chuyện, còn có hai ba hàng ghế đầu cũng đang ngó lại nhìn về hướng bên này.
Tư Dao gục đầu xuống, muốn dùng sách để di dời lực chú ý đi, khóe mắt nhìn thấy người bên cạnh đẩy một cái ly gì đấy vào trong tầm với của cô.
“Mang cho em.”
Tư Dao cầm ly trà sữa kia, vẫn còn nóng.
Cô do dự đôi giây rồi buông ra: “Chờ một lát nữa em sẽ uống, bây giờ đang trong tiết nên không tiện….”
“Không phải cho em uống.” Cô thấy Giản Ngôn Từ thoáng cong môi, nói, “Cho em làm ấm tay.”
“… Hả?”
Giản Ngôn Từ hỏi: “Tay không lạnh ư?”
Tư Dao không biết phải trả lời thế nào, lúng túng nói ‘có’.
Cổ cứng lên và đỏ ửng, quay đầu lại ôm trà sữa vào trong ngực.
Vừa quay đầu, lại nghe Giản Ngôn Từ nói thêm: “Vốn muốn nắm tay em.”
Tư Dao ngừng lại.
“Nhưng còn đang theo đuổi em, nên chắc là em sẽ không đồng ý.” Âm thanh của anh không quá dội, có chút nhạt nhẽo và thu hút, ẩn chứa ý cười, nói: “Nên thôi.”
“….”
Người nọ, sao lại nói cái gì mà cô không đồng ý chứ.
Hôm qua anh còn-cắn cô-thế kia mà!
Nhịn, Tư Dao nhìn thẳng vào anh, khô khăn phun ra một câu: “Em, có đồng ý hay không, không phải anh cũng sẽ như thế ư.”
“Thế nào?”
Mắt đối mắt, đôi mắt đào hoa của người nọ được ánh đèn mạ cho trong veo hệt vũng nước xuân, đuôi mắt cong lên như một cái móc nhỏ, lộ ra chút mập mờ.
Tư Dao lắp bắp: “Không, không có gì.”
“Em muốn anh thành kiểu gì?” Giản Ngôn Từ cười, “Nói không chừng, anh có thể biến thành kiểu người em muốn đấy.”
Tim đập mạnh thật mạnh, từng hồi, từng hồi.
Im lặng vài giây, Tư Dao không kìm được khẽ nói: “….
Cũng, cũng có phải chơi game đâu, mà còn có hình thức giả định.”
“Không được sao? Em cứ xem như đang chơi….”
Giây sau, cô nghe thấy Giản Ngôn Từ khẽ khàng và chầm chậm bổ sung hết cả câu: “Tôi.”
“….”
“….”
Hoàn hồn rồi, Tư Dao đã bay lên bịt kín mồm người này tự lúc nào.
“Giản—Giản Ngôn Từ.” Bạn nhỏ dính lên bàn, hai má đỏ như muốn cháy rụi, nóng như thể bị bỏng cả đầu lưỡi, cắn chữ, “Anh đừng, đừng nói, nói….”
Nháy mắt ngắn ngủi, sự kiềm chế trong mắt Giản Ngôn Từ chợt tắt.
Dừng một lát.
Lòng bàn tay cô gái rất mềm mại, thoang thoảng hương thơm của nước rửa tay hay kem dưỡng da tay gì đấy.
Có điều cũng chỉ ngắn ngủi trong một hai giây.
Sau đấy, cổ tay Tư Dao đã bị anh cầm lấy.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác bị cắn rất khẽ, và một chút ướt át ngứa ngáy.
Cô vẫn chưa phản ứng lại được, ngay tức khắc ngốc luôn.
Đoạn, Tư Dao rùng cả mình, từ đầu đến đuôi như muốn bứt sạch lông.
Trước bàn dân thiên hạ, giữa ban ngày ban mặc, trong một căn phòng hơn trăm người.
Tên này—
Cắn lòng bàn tay cô, còn, còn, còn—
Liếm, liếm..