Về tới nhà sau chặng đường dài, Hàng Tuyên vẫn còn trong tâm trạng mắc cỡ cùng xấu hổ không thể kiềm chế được.
Tắm rửa đặc biệt chậm, đứng dưới vòi hoa sen cào cào tường lát gạch men.
“A a… Mày thật là…”
Hàng Tuyên không nói nên lời, hay là đập đầu vô tường đi.
“Đủ rồi đủ rồi đừng xấu hổ, đều đã nắm tay dựa sát nhau xem phim rồi, nói thật càng không sao, anh ấy sẽ không thật sự chê cười mày…”
Hàng Tuyên tự lặp đi lặp lại lời an ủi, cũng không có tác dụng cho lắm.
Đây là khí chất theo đuổi người sao?
Quyết tâm sẽ không xấu hổ đâu rồi?
Hàng Tuyên đầu quấn khăn tắm lắc lư đi ra, một lát sau lại tự biến mình thành bộ dáng tạc mao*, rất phù hợp với tâm trạng đang điên cuồng của cậu.
*Kiểu người dễ xù lông, dễ phát cáu khi bị đối phương chọc
Trì Uyên thích ngâm mình.
Chân trước Hàng Tuyên mới vừa bước ra, chân sau anh đã đi vào, mắt nhìn ly đựng bàn chải đôi màu xanh dương huýt sáo với tâm trạng vui vẻ.
Hàng Tuyên ôm gối ngồi xếp bằng trên sô pha nghịch điện thoại, sáng mai 7 giờ phải lên đường, ngồi bốn tiếng, đến lúc đó hai định vị đang chồng lên nhau sẽ càng ngày càng cách xa nhau.
Nhắc mới nhớ, đã thích ứng với yêu cầu của Trì Uyên được hai tuần rồi, tới lúc ngưng chơi bời lêu lổng đi, nên bắt đầu đi tìm việc làm thôi.
Hàng Tuyên đang suy nghĩ thì, “Ting” một tiếng, nhắc nhở thu tiền.
Là tiền cơm hôm nay của Trì Uyên, một trăm nhân dân tệ, ghi chú: Năm sao cho sự khen ngợi.
Ngay sau đó lại một tiếng “Ting”, là Trì Uyên gửi tám nghìn tệ cho cậu, ghi chú: Cho em mượn.
Hàng Tuyên sững sờ.
Chậm rãi cắn môi, trái tim như bị bóp nghẹn.
Tối nay nếu Trì Uyên có hẹn xã giao, Hàng Tuyên sẽ đi ăn một mình, đi dạo hoặc là ở nhà đọc sách, chờ Trì Uyên về.
Nếu Trì Uyên ăn tối ở nhà, khi ăn xong hai người sẽ cùng nhau nép bên sô pha, vừa tán dóc vừa xem TV, vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất, đến khoảng 10 giờ, có thể cùng nhau xem phim, còn không thì mỗi người tự đi giải quyết việc riêng của mình.
Hàng Tuyên tính đợi Trì Uyên ngâm mình xong, lập tức bất chấp “Chẳng sợ bị đóng gói trả về quê”, lập tức tỏ tình.
Nhưng bây giờ cậu bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không nói tới việc Trì Uyên đối tốt với cậu thế nào, chỉ chuyện Trì Uyên cho cậu mượn tiền, thậm chí nhờ Trì Uyên mà cậu kiếm được xô vàng đầu tiên ở Diên Lan.
Bọn họ là quan hệ nợ nần “Tôi cho cậu vay tiền, cậu nợ tiền thì phải trả lại”.
Bây giờ tỏ tình thì sao chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui đều là loại vọng tưởng muốn lấy quan hệ người yêu để che lấp quan hệ nợ nần?
Thiếu nợ phải trả tiền lại trở thành xóa nợ?
Có thể Trì Uyên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Hàng Tuyên nhất định phải nghĩ như vậy.
Hàng Tuyên khó chịu siết chặt gối ôm, vùi cả mặt vào đó.
Muốn đi tìm một công việc, muốn nhanh lên.
Chỉ cần đợi Hàng Thần về quê.
Sau đó quét sạch nợ nần, mới có thể thanh thanh bạch bạch* tỏ tình với Trì Uyên.
*thanh bạch: Trong sạch, giản dị trong lối sống, luôn giữ phẩm chất của mình, không để cho sự giàu sang cám dỗ
Hàng Tuyên nghẹt thở đỏ bừng cả mặt, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm không ít.
Trì Uyên vừa ra đã thấy Hàng Tuyên ngồi trên ghế sô pha bất động như một con mèo, anh cười nói, “Đã 11 giờ rồi, ngày mai 7 giờ tàu lửa chạy phải không? Còn không chịu đi ngủ?”
Hàng Tuyên gật đầu đáp, “Đi liền đây.
”
Sau đó vẫn không nhúc nhích tiếp tục bất động, nhìn Trì Uyên đứng ở ban công sấy tóc.
“Trì Uyên.
” Hàng Tuyên kêu nhỏ một tiếng.
Đương nhiên là Trì Uyên không thể nghe thấy.
“Em thích anh, anh phải chờ em.
” Hàng Tuyên nhỏ tiếng thổ lộ.
===================.