Em Em Là Của Anh FULL


Đại học Diên Lan.

Trong lòng Hàng Tuyên chỉ còn lại bốn chữ này.

Buổi chiều, Thư Ưu cùng đi, Trương Tấn Viễn nhận việc hướng dẫn, hai người đưa Hàng Tuyên vào tham quan đại học Diên Lan một phen.

Trong lúc Trương Tấn Viễn còn đang có lớp, Thư Ưu lôi kéo Hàng Tuyên ngồi hàng ghế phía trước kế bên cửa sổ, trải nghiệm lần nữa được làm sinh viên.

Buổi tối trên đường về nhà, Trì Uyên không phát ra tiếng, để Hàng Tuyên nhìn phong cảnh đong đưa ngoài cửa sổ.

Bữa chiều cũng là Trì Uyên nấu, mì xào hải sản.

Anh đè Hàng Tuyên lên sô pha, lại đưa cậu một cái gối dựa, “Buổi tối dạy học lúc mấy giờ?”
Hàng Tuyên lấy điện thoại ra, xem lại lịch sử trò chuyện, “Bắt đầu 9 giờ, kết thúc lúc 10 giờ rưỡi.


Trì Uyên xoa đầu cậu, “Được rồi.

Không phải muốn ăn mì xào sao, đợi một chút.


Hàng Tuyên quyết tâm “Dù có khó ăn cũng phải giữ lại mặt mũi cho anh”, nhưng khi Trì Uyên bưng lên hai chén mì xào có màu sắc hấp dẫn, Hàng Tuyên ăn không sót miếng nào.

Cậu sờ sờ bụng, giẫm lên dép bông chạy vào nhà bếp.

Lúc trưa cậu ôm Trì Uyên như thế nào, bây giờ cũng là tư thế ấy.

Hàng Tuyên vùi mặt vào lưng Trì Uyên, “Sao anh lại tốt như vậy a? Nấu cơm cho em ăn, ăn xong còn rửa chén nữa.


Trì Uyên cười nói, “Tốt vậy sao? Vậy về sau không chỉ rửa chén, tôi cũng sẽ làm nhiều món ngon hơn.


Hàng Tuyên hạnh phúc vô cùng, ôm Trì Uyên cọ cọ.

“Không phải Tết này không ghé nhà em sao, Thần Thần nói với tôi, sau khi tôi đi, nhiều người tới cửa chúc tết đều nói ‘ Tuyên tử đi rồi, sau này làm tiệc phải tìm ai nấu a? ’ ”
“Ai quan tâm bọn họ! Em mới mặc kệ.

” Hàng Tuyên lẩm bẩm nói, “Sau này em chỉ nấu cho anh ăn.


Trì Uyên mỉm cười, rửa tay còn chưa kịp lau khô, nước vẫn còn nhỏ giọt, đã xoay lại ôm mặt Hàng Tuyên.

“Tuyên tử?” Nói xong lại lắc đầu, “Không hay bằng ‘ Nhị Tuyên ’ của tôi, cũng không dễ nghe bằng ‘ bảo bối ’, phải không, Nhị Tuyên bảo bối?”
Hàng Tuyên nhón chân muốn hôn anh, hai người ôm nhau, dựa vào tường lát gạch men phía sau hôn một hồi lâu.

Sắp 9 giờ, dựa theo khoảng cách trên bảng đồ, phải xuất phát lúc 8 giờ 40.

Hai người tay trong tay đi bộ.

Hôm qua có mưa to, làm nhiệt độ hôm nay thẳng tắp bay xuống năm độ, mặt trời cả ngày cũng không thấy đâu.

Bầu trời đêm lấp lánh những ánh sao, thỉnh thoảng còn có máy bay mờ ảo.

Không biết chủ quán nào giăng diều, cùng với những bóng đèn nhỏ đủ màu.

Hàng Tuyên có chút khẩn trương, đã đến cửa thang máy, lại chạy ra tìm Trì Uyên đòi ôm một cái.

Thời gian học một tiếng rưỡi mà nói chỉ giống như một cái chớp mắt.

Đối với việc dạo phố cũng vậy.

Trì Uyên đến quảng trường gần đây dạo một vòng, mua áo sơmi giản dị cho cả hai, là áo đôi, một cái màu đen, một cái màu xanh nhạt, khuỷu tay được vá màu khác theo phong cách Trung Quốc.

Trầm mặc một chút, cầm trên tay một ly sữa khoai môn, lần này không chờ dưới lầu mà là đứng ngay cửa nhà.

Hàng Tuyên mới vừa mở cửa bước ra, lập tức thấy Trì Uyên.

Người nhà ra tiễn cậu cũng thấy được.

Hàng Tuyên hơi ngượng ngùng, nhưng động tác của Trì Uyên đưa sữa khoai môn cho cậu, lại cảm ơn người kia rất tự nhiên.

“Người yêu tôi hôm nay được mọi người chiếu cố.


Trên đường về, Hàng Tuyên đều nhảy nhót.

“Em đều biết*! Trì Uyên, em còn sợ mình bị hỏi, nhưng mà em đều biết hết!” Hàng Tuyên hận không thể ngửa mặt lên trời cười to.

*Cảm ơn bạn nguyenduong1302137 đã giải đáp thắc mắc cho mình ạ.

Vui vẻ đủ rồi, lại hỏi, “Anh làm sao vậy, cố tình làm vậy a, anh cũng không đỏ mặt hả?”
Trì Uyên đút sữa cho cậu, nói, “Sợ tiểu ca ca đẹp như vậy, sẽ bị mấy cô gái tới tuổi yêu đương để ý a.


Hàng Tuyên lại muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Trì Uyên nhìn cậu vui vẻ như vậy, tâm tình cũng đặc biệt tốt.

“Thích đại học Diên Lan không?”
“Thích a, đương nhiên là thích! To như vậy, đẹp như vậy, trong trường còn có một hồ nhân tạo, bên hồ đều là liễu rủ, chờ đến mùa xuân mùa hạ nhất định sẽ rất đẹp, sau núi khắp nơi đều có những cái chòi nhỏ.


“Tụi em còn đến nghe Trương Tấn Viễn giảng bài, anh ấy giảng gì em đều nghe không hiểu, nhưng em vẫn rất hào hứng, em còn run khi ngồi ở đó nữa.


“Thư Ưu còn hỏi nhỏ em là, ‘ cậu xem bạn trai của tôi đứng trên bục giảng bài có đẹp trai không? ’ em liền nói ‘ đẹp ’, sau đó hỏi anh ấy, ‘ vậy bạn trai em là ông chủ của anh đẹp hay không đẹp? ’”
Trì Uyên bị chọc cười không ngừng, lại tưởng tượng tới biểu cảm xuất sắc của Thư Ưu, cười càng không khép miệng được.

Đứng chờ đèn giao thông ở ngã tư.

Trì Uyên được đút một miếng khoai môn, lại nhìn Hàng Tuyên nhai phồng lên một bên má, trong lòng yêu thích không thôi, cả người mềm nhũn.

“Bảo bối.


“Dạ?”
“Tham gia kì thi tuyển sinh đại học dành cho người đi làm đi, thi đậu đại học Diên Lan, liền học ở đó.


Hàng Tuyên sững sờ, mê mang nhìn Trì Uyên.

Hàng Tuyên vội vã nuốt miếng khoai môn, mới lắp bắp nói, “Em, em đã 22 tuổi rồi, còn có thể, có thể thi đại học sao?”
Trì Uyên lau sạch vệt trắng bên khóe miệng cậu, cho cậu một câu trả lời khẳng định.

Mãi tới khi về đến nhà, Hàng Tuyên mới hoàn hồn.

Cậu đột nhiên nhận ra, buổi chiều đi tham quan đại học Diên Lan, căn bản không phải như Trì Uyên nói “Để Thư Ưu đưa em ra ngoài chơi”, là Trì Uyên cố ý.

Chỉ để trải đường cho câu nói này.

Trong lòng Hàng Tuyên ngũ vị tạp phần, nằm dài trên sô pha nhìn Trì Uyên sấy tóc.

Cậu phải làm cái gì đó, muốn phát tiết một chút, nếu không sẽ chết chìm trong hũ mật ngọt ngào này mất thôi.

Hàng Tuyên đột nhiên bật dậy, dép cũng không mang, chạy vào phòng ngủ rồi lại chạy ra, nhào vào trong lòng Trì Uyên.

“Anh ôm em đi, anh ôm em.


Tóc Trì Uyên vẫn còn ẩm, cũng không sấy nữa, ôm lấy bảo bối vô cùng dính người.

“Làm sao vậy?”
Trì Uyên nâng cậu dậy, để cậu giẫm lên mu bàn chân mình, lắc lư đi về phía sô pha, sau đó cùng nhau ngã vào sô pha.

Một tay Hàng Tuyên vòng lên cổ Trì Uyên, tay còn lại mò vào túi áo, lấy ra một cái áo mưa.

=)))
“Trì Uyên, em muốn làm tình.


===================Dép bông – 棉拖

Sữa khoai môn – 芋头牛奶

Liễu rủ – 垂柳
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui