Trì Uyên ôm người một lúc lâu cũng không nhúc nhích, hai người lẳng lặng ôm nhau, nhịp tim cũng hòa vào nhau.
Tâm sự đã được buông lỏng, Hàng Tuyên thoải mái sắp chìm vào giấc ngủ, nếu không phải nhớ 8 giờ rưỡi phải đi dạy kèm, tám phần sẽ nhắm mắt ngủ luôn.
Trì Uyên suy nghĩ, không biết có nên gọi điện cho cha anh không.
Nhẹ nhàng mỉm cười, Trì Uyên vỗ vỗ lưng Hàng Tuyên, “Bảo bối.
”
Hàng Tuyên rên rỉ một tiếng.
Trì Uyên nói, “Em có ngốc không? Nhị Tuyên của chúng ta sao lại ngốc vậy chứ?”
Hàng Tuyên ngay cả mở miệng cũng lười, lẩm bẩm, “Hừ hừ, anh thì không ngốc.
”
Trì Uyên bật cười, xoay người đè cậu xuống sô pha, dịu dàng cưng chiều chạm môi, lại dùng lưỡi liếm láp.
“Em tỉnh chưa?”
Hàng Tuyên nhắm chặt hai mắt than thở, “Thoải mái quá.
” Lại nhẹ nhàng nắm góc áo Trì Uyên, “Còn muốn.
”
Trì Uyên không cho, một tay nắn mặt cậu, rồi lại xoa đôi môi đỏ mọng.
“Em còn muốn nhiều lắm hả? Sao em không hỏi tôi muốn gì?”
Hàng Tuyên lúng túng, trái tim run rẩy giãy dụa trong chốc lát, “Anh muốn cái gì?”
“Muốn em.
”
“Em, em là của anh.
”
“Sổ hộ khẩu đâu?”
“Ở quê, mẹ em giữ.
”
Trì Uyên lúc này mới cúi đầu hôn một ngụm vào thành môi cậu, đôi môi rất đầy đặn, lại đặc biệt mềm mại, Trì Uyên còn cắn thêm cái nữa mới bỏ qua.
“Tết trở về lấy hộ khẩu đi, đợi sang năm chúng ta lãnh chứng nhận kết hôn*.
”
*Thêm một câu không hiểu gì luôn.
Mình chế đại
Hàng Tuyên hoàn toàn tỉnh táo rồi, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
“Thật sao? Không cần giấy báo trúng tuyển đổi sao? Là thật sao?”
Trì Uyên đứng dậy, múc một muỗng bánh ngàn lớp, đút vào miệng Hàng Tuyên.
“Giả, dỗ em vui thôi.
Ăn nhanh lên, ăn xong còn đi dạy kèm.
”
Hàng Tuyên giữ chặt áo Trì Uyên không màng, chưa bao giờ thấy cậu dùng sức như vậy, miếng bánh trở thành vật hy sinh ngã nghiêng rớt bẹp xuống đất.
Hôm nay dạy kèm đạt được kết quả tốt, cô gái kia cũng cố gắng tranh giành, môn toán miễn cưỡng đạt điểm tiêu chuẩn.
Trên đường về cậu tương đối sốt ruột nói tiếng Anh.
Trì Uyên đón người từ cửa, đưa trà trái cây cho Hàng Tuyên, cũng nói toàn tiếng Anh.
Cho dù Hàng Tuyên có học thuộc làu làu mấy bài giảng, nhưng khi mở miệng nói lại kém xa trình độ của Trì Uyên.
Một câu Hàng Tuyên lắp bắp ba lần cũng chưa nói xong, bắt đầu thất thần, trong lòng bùm bùm tính toán.
Trì Uyên buồn cười, “Nhị Tuyên?”
Hai mắt Hàng Tuyên lóe sáng, “Tuần này thanh toán xong, là em chính thức hết nợ!”
Trì Uyên căn bản không để bụng, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Dám nói thêm một câu tiếng Trung xem?”
Hàng Tuyên rất đau khổ, nghĩ tới hình phạt trói cực kì thảm thương, lại cực kì tủi thân.
“Anh thì lợi hại! Anh nói câu ‘ không nợ thật nhẹ người ’ bằng tiếng Anh thử?”
Trì Uyên cười cười, mở miệng nói, “I Love You.
”
Hàng Tuyên tựa vào anh, “Anh nghĩ rằng em ngốc lắm hả?”
Trì Uyên còn ngại chưa đủ, “I love You Sooooo Much.
”
Hàng Tuyên không thể nhịn được nữa, nhắm chặt mắt như sợ nhìn thêm sẽ bị mù.
“Là ai nói bản thân không còn nợ nần thì tỏ tình với tôi?”
Hàng Tuyên ậm ừ, cắn ống hút không lên tiếng, bị Trì Uyên ôm từ phía sau.
Đắm chìm trong ánh trăng, hình bóng hai người hòa vào nhau.
Chậm rãi lắc lư trở về, nhìn về phía Sơn Hải Quan, Hàng Tuyên nhỏ giọng nói.
“Đêm nay anh muốn phạt em sao?”
Trì Uyên chỉ hừ hừ không rõ ý tứ.
Hàng Tuyên xấu hổ muốn chết, “Cho anh… Cho anh phạt… Em sẽ không xin tha…”
Trì Uyên rầu rĩ cười, “Chỉ cần một câu tỏ tình cũng đủ cho em cam tâm bị bắt nạt?”
Hàng Tuyên gật gật đầu, “Cam tâm a, em cũng chỉ cam tâm với anh thôi.
”
Trong lòng Trì Uyên mềm mại như mây, lại muốn gọi điện cho cha mình rồi.
Nhưng Hàng Tuyên lại chuyển câu chuyện, Em nhớ anh có nói Thư Ưu có hai người bạn trai?”
Trì Uyên “Ừ” một tiếng, “Trương Tấn Viễn với Viên khởi.
Sao vậy?”
Hàng Tuyên thở dài, lại lắc đầu liên tục.
“Một người em còn chịu không nổi, Thư Ưu cũng quá lợi hại, làm sao mà anh ấy chịu được?”
Trì Uyên bị chọc cười, xoa tóc cậu lộn xộn.
“Trước hết vẫn nên suy nghĩ một lát bị phạt như thế nào đi”.