Cuối xuân đầu hạ, màn đêm vẫn còn hơi ẩm sau cơn mưa.
Phố dài yên ả, xa xa có tiếng xôn xao.
Thư Ưu đã kiệt sức, toàn thân tê dại như được ngâm trong dầu, tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng thoải mái vui vẻ.
Ngày mai hai đứa được đi du lịch, hơn một tháng nữa mới về.
Nên dù cho đêm nay có bị lăn lộn như thế nào, Thư Ưu cũng không xin tha, hắn ngoan ngoãn để bọn họ sách cốt nhập phúc* mình.
*拆骨入腹 – hiểu nôm na là xâu xé.
Thư Ưu mở to hai mắt nhìn trái ngó phải, ngủ rất trầm, vừa vặn.
Hắn cẩn thận sờ soạng xung quanh, đầu tiên chạm vào sợi dây đang buộc trên dương v*t, tháo ra, cầm lấy bàn tay phía bên trái cột vào, lại mò vào quần lót của Tương Tấn Viễn, sau đó thắt hai dây lại với nhau, thắt một cái nút chết.
Lại làm tương tự, Viên Khởi nằm bên phải cũng được thắt chặt chẽ.
Thư Ưu cảm thấy hài lòng, như vậy sáng mai mình không từ mà biệt cũng không thành vấn đề, nếu không lại giống lúc trước, hắn nhất định ngủ đến trưa, lúc đó cả hai người cũng không biết đang ở đâu nha.
Tác giả: Đến bây giờ có nhiều người nhắn cho tôi là thích Viên Khởi hơn, mặc dù trong lòng tôi thích cả ba, nhưng để nói Trương Tấn Viễn với Viên Khởi ai bất công hơn, thì trong lòng tôi thiên vị Vương gia [oh yeah]*
*Không hiểu nữa, chắc là đồng âm
【 Thư Ưu: Ai bất công cũng đừng quan tâm, là của ta, hai người bọn họ tất cả đều là của ta! 】
———–
~ Toàn văn hoàn ~
———–
**Cảm ơn mọi người, đã cùng mình lết tới đây ạ.
***Cảm ơn bạn Ngọc Vân và bạn Diên Niên thời gian qua đồng hành với mình, tạo động lực cho mình cố gắng edit tiếp.
****Cuối cùng là tung bông tung bông ???? ???? ????.