Em Gái Của Bạn Tôi

Đúng với những gì đã hứa hẹn, khi chuông reo báo giờ tan học vừa vang lên Đoàn Huy đã nhanh chân nhảy ra khỏi chỗ ngồi vọt thẳng sang lớp của Trinh, rồi cùng cô đi ra bãi giữ xe, cậu cũng không quên túm áo Dark Win lôi theo.
Về đến nhà đã thấy hai ông anh ngồi chờ sẵn, trên bàn còn có đầy đủ cơm trưa cứ như là hôm nay hai ông anh đồng loạt xin nghỉ việc để ngồi đợi cô em gái bảo bối trở về.
Năm người cùng ngồi với nhau ở phòng khách. Cả Trung và Phong đều ngạc nhiên nhìn thấy ba người trước mặt, một là Trinh, bên cạnh là Đoàn Huy, bên cạnh nữa là người lần đầu tiên xuất hiện ở nhà bọn họ, à không, là lần thứ hai. Hôm qua đã là lần đầu tiên rồi.
Thấy bốn cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào mình, Dark Win không những không cảm thấy sợ hãi trái lại cậu còn có vẻ rất tự tin, ngồi thẳng người đĩnh đạc nói
_Xin chào, em là Dark Win, chúng ta đã gặp nhau một lần ở lễ hội hiphop!
Hóa ra là vậy! Trung thầm nghĩ, hèn gì anh trông mặt cậu nhóc khá quen. Còn nhớ ở đêm lễ hội, người lúc nào cũng đứng cạnh em gái anh chính là cậu nhóc này, anh lại không nghĩ đến hai đứa đang quen nhau, chỉ đơn thuần nghĩ là bạn cùng nhóm. Thật sự là sai lầm mà.
Phong thầm quan sát Dark Win, tóc nhuộm hoe vàng để dài buộc hờ hững thành một chỏm nhỏ phía sau ót, lông mày rậm, mũi cao, cặp mắt mí lót hay nheo nheo lại, hấp háy ý cười. Tóm lại, Dark Win nếu so với vẻ công tử hào hoa của Đoàn Huy thì kém hơn một chút, nhưng gương mặt lại toát lên nhiều chất nam tính. Rất đàn ông!
_Chuyện hôm qua… – sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng Huy là người thứ hai cất tiếng nói – Tất cả là do thằng khỉ này bày trò!
Hai ông anh tuyệt nhiên không có lấy một phản ứng dù là nhỏ nhất nhưng Dark Win lại bị một phen hết hồn. Cậu nhảy dựng lên quay nhìn Đoàn Huy
_Nói gì vậy hả?
Đoàn Huy tỏ vẻ không thèm quan tâm đến cậu bạn, ánh mắt trực tiếp đối diện với hai ông anh, chậm rãi giải thích
_Nhóm em có một thói quen là khi tạm biệt sẽ ôm hôn nhau.
Vừa nghe đến đó ánh mắt Trung liền trợn trừng lên khiến Huy phải vội vàng giơ hai bàn tay về phía trước cật lực xua xua ý bảo anh khoan nổi nóng
_Từ từ, nghe em nói hết. Thật sự đó là thói quen của cả nhóm, nhưng mà không phải như anh đã nhìn thấy mà chỉ là như vầy…, như vầy… và như vầy…
Huy vừa nói vừa yêu cầu Dark Win cùng cậu tái hiện những động tác hôn chào nhau của nhóm để hai ông anh nhìn thấy. Sau đó tiếp tục giải thích
_Hôm qua em bận nên không chở cậu ấy về được mới nhờ tới nó, không ngờ thằng nhóc này – cậu liếc Dark Win – Có đánh chết cũng không bỏ cái tật thích trêu chọc người khác (ko phải học được từ cậu sao =.=). Cho nên…
Đoàn Huy nói đến đây thì dừng lại, nhưng cậu cũng không kịp để cho bất cứ ai trong số bốn người còn lại đủ thời gian phản ứng liền nhoài người về phía trước, chính xác đặt lên khóe môi Dark Win một nụ hôn.
Đúng ngay vị trí ngày hôm qua Dark Win đã hôn Trinh.
Trung, Phong và Dark Win, cả ba người cùng trợn trừng kinh ngạc, duy chỉ có một người ngay từ lúc mới bắt đầu đã luôn tỏ ra không quan tâm, đến khi trông thấy cảnh tượng này cũng chỉ nhẹ nhàng lấy tay che miệng ngáp dài một cái.
Sau vài giây chấn động, cuối cùng Dark Win cũng đã hoàn hồn, cậu thẳng tay đẩy Huy thật mạnh đồng thời lùi nhanh về phía sau một chút, vội vàng lấy tay chùi mạnh khóe môi, đoạn hét lên giống như vừa gặp phải điều gì kinh khủng lắm
_Jiro! Sao mày lại hôn tao?
_Ai bảo mày dám hôn Rei của tao! – Đoàn Huy thản nhiên đáp
Dark Win cứng họng, không biết phải đối đáp thế nào. Vốn cậu biết rõ Đoàn Huy kì quái, nhưng cũng không thể ngờ rằng cậu ta lại dám hôn mình trước mặt bao nhiêu người. Hai thằng con trai, cho dù có thân cách mấy thì cũng không thể hôn nhau, quan trọng hơn Dark Win hoàn toàn bình thường về tâm sinh lý…càng nghĩ, càng muốn ói mà (T_T Tội nghiệp Dark Win quá)
Hai người đàn ông còn lại tuy phản ứng có chậm hơn một chút nhưng cũng không khác gì nhau, giống như vừa trải qua một trận đả kích lớn. Riêng Trung, có thể nói anh chính là người bị shock nhiều nhất bởi vì Đoàn Huy trong mắt anh là một cậu bé thông minh, lanh lợi, những khi sang nhà anh chơi đều vòi anh dạy vài chiêu karate, bắn bi, đá bóng…Vậy mà mới vài năm không để ý, cậu lại thành ra kì quái thế này. So với em gái của anh chẳng khác nhau là mấy. Chẳng lẽ bọn chúng thật sự muốn nổi loạn sao?

Chuông điện thoại bất ngờ reo vang đánh tan bầu không khí đang ngưng đọng tưởng chừng như nghẹt thở. Năm người cùng đảo mắt nhìn quanh để xác định tiếng chuông phát ra từ điện thoại của ai. Cuối cùng, Đoàn Huy là người bắt máy
_Alô…
Không biết ở đầu dây bên kia nói những gì, chỉ thấy cậu nhăn mặt đồng thời đẩy điện thoại ra xa một chút. Lát sau mới kê miệng vào ống nói, vội vã trả lời
_Ok, anh biết rồi. Chắc chắn, sẽ không thất hứa với em nữa. Sẽ có Rei, yên tâm. Hôn em, bé con!
Cậu nói xong thì gập điện thoại ngả người ra sau ghế như kiểu của người vừa thoát khỏi đại nạn, còn không để ý có người đang tiếp tục ngẩn ngơ với từng mảng da gà vẫn còn chưa kịp lặn.
_Ai vậy? – Dark Win lên tiếng phá vỡ yên lặng
_Là May!
Liếc nhìn hai ông anh cảm thấy cần nói thêm một chút, Huy ngồi thẳng dậy tiếp tục giải thích
_May là bạn gái của em! Vừa rồi là gọi nhắc em về bữa tiệc chia tay của cô ấy!
Bạn gái? Là bạn gái sao? Chẳng phải cậu vừa mới hôn Dark Win? Lại còn hơn một lần khen hai ông anh thật quyến rũ… Cuối cùng chuyện này là thế nào đây?
_Thằng nhóc này là bi* nên sẽ không câu nệ chuyện đối tượng là nam hay nữ đâu!
Rốt cuộc, người mà từ lúc bước chân vào nhà đến giờ vẫn im lặng cũng chịu lên tiếng. Chỉ một câu nói thôi đã có thể giải thích hết tất cả những khúc mắt của mọi người. Hóa ra là vậy. Thật sự rất đơn giản. Nhưng mà cũng rất là quái đản, còn có một chút kinh dị nữa.
Có điều, vấn đề cuối cùng cũng không hẳn là như vậy. Vì không muốn mọi chuyện ngày càng rối rắm hơn nên Trinh chỉ đơn giản nói một câu “cậu ấy là bi*” để giải tỏa mọi thắc mắc của những con người đang dần trở nên ngớ ngẩn. Còn sự thật thì, Đoàn Huy, bạn của cô, vẫn chỉ là đang đóng kịch thôi!
_Đói bụng quá! Mọi người không định ăn cơm sao?
Trinh vừa nói vừa đứng dậy vươn vai, lại còn lấy tay xoa xoa bụng đi thẳng về phía bàn ăn. Nếu cô không nhắc, có lẽ mọi người cũng quên mất bữa cơm trưa đang bày trên nhà bếp.
Năm người, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng nói chung là tâm trạng xấu đểu đã được giải tỏa nên bữa trưa hôm ấy thật sự là rất ngon!
* * *
Sau khi ăn xong bữa trưa, Đoàn Huy lập tức xua đuổi Dark Win về đơn giản vì giá trị lợi dụng của cậu đã hết, còn mình thì chạy tót lên lầu hai, chui vào phòng Trinh nằm ngủ khò một giấc thật thoải mái.
Hai ông anh từ lúc ăn cơm xong cũng đã đến công ty hết nên ở nhà một mình Trinh dọn dẹp bàn ăn rồi rửa chén. Sau khi hoàn tất hết mọi việc cô lấy từ tủ lạnh ra một ít trái cây và một hộp yaour, tự thưởng ình ly yogurt thật ngon. Thưởng thức xong liền để nguyên bộ dạng như vậy mà thả phịch người xuống sofa nhắm mắt ngủ.
Bị một bàn tay thô ráp chạm lên mặt khiến Trinh cảm thấy có một chút khó chịu, hai hàng lông mày chau lại, mi mắt cô hấp háy cho quen với ánh sáng rồi dần dần mở ra. Trong khoảnh khắc một phần mười của giây cô nhận ra ngay trước mắt là gương mặt hoàn mỹ của Phong. Ánh mắt anh nhìn quá đỗi dịu dàng khiến cho trong lòng cảm thấy rất ấm.
Nhưng mà, cô vẫn muốn trêu đùa một chút, khóe môi nở nụ cười ngái ngủ, khẽ vươn tay vuốt nhẹ lên mặt anh
_Anh về rồi à?!
Sau đó lại tiếp tục nhắm mắt nghiêng đầu về một phía vờ ngủ tiếp.
Trước hành động vừa rồi của cô Phong có một chút sửng sốt, nhưng một lúc sau vẫn không thấy cô động đậy bèn cho rằng cô còn đang mớ ngủ, anh tiếp tục lay

_Cô bé, dậy ăn cơm chiều, ngủ hoài sẽ thành heo đó!
Quá đáng nha! Trinh lầm bầm trong bụng. Người ta dù có ăn hết gạo nhà anh, ngủ thẳng đến ngày tận thế thì cũng không thành heo được đâu. Một lần nữa hàng lông mày cô chau lại, ánh mắt hấp háy mở ra, cô đưa tay lên dụi dụi mắt vờ như vừa mới tỉnh
_Mấy giờ rồi?
_Sáu giờ! Chiều muộn rồi đó!
Trinh không trả lời, chỉ ậm ừ trong miệng tay vẫn còn đang dụi mắt từ từ đứng dậy. Có một chút bất cẩn, ống quần rộng của cô vướng vào cạnh bàn khiến cô mất đà chao đảo người về phía trước, vừa vặn rơi thẳng vào giữa ngực Phong, vẫn may chưa khiến anh té ngã.
Trong một khắc cô nhận ra điều gì đó, mặt hơi ngẩn ra nhưng ngay lập tức lắc đầu như cố xua đi ý nghĩ vừa thoáng quá, sau đó liền nắm vai anh cố đứng thẳng dậy. Cô nhìn anh lơ ngơ mỉm cười
_Sorry!
Sau đó đi thẳng vào nhà bếp, mở cửa toilet chui vào kịp giấu đi gương mặt dần ửng đỏ.
Lúc ra khỏi toilet đã thấy ba người con trai ngồi ngay ngắn bên bàn, còn một chỗ đối diện với Phong là còn trống. Đoàn Huy ngước lên nhìn cô, lại đưa mắt về chỗ trống đá lông nheo một cái, khóe môi bất giác nhếch lên
_Ra ăn cơm, mau!
Từ lúc đó cho đến cuối bữa ăn, Trinh khoác hẳn trên mình một chiếc mặt nạ vô tình, chuyên chú ăn cơm, tuyệt nhiên cũng không đá động gì đến Huy.
Cơm nước vừa xong Đoàn Huy cũng nhanh chóng ra về, cả căn nhà cuối cùng cũng chỉ còn lại ba người. Những hiểu lầm đã được tháo gỡ, về phần Trung, anh cảm thấy có lỗi khi đã nổi giận với em gái nhưng dù anh có đưa ra gợi ý nào để chuộc tội cũng đều bị Trinh từ chối. Vì sao ư? Vì những đề nghị đó rất là…con nít!
_Anh sẽ đưa em đi Đầm Sen nhé?
_Em không thích Đầm Sen!
_Vậy đi xa một chút, thác Giang Điền được không?
_Em không có thời gian!
_Thế thì đi mua sắm, em thích gì anh sẽ mua cho.
_Anh hai à! – cuối cùng Trinh thật sự chịu không nổi mà hét lên – Anh mau cưới vợ đi!
Sau đó cô tức tối bỏ lên lầu, chốt cửa phòng lại mặc cho anh trai có gọi thế nào cũng giả điếc không nghe, lại còn mở loa maximum để át đi tiếng của anh nữa.
Nhìn bạn như vậy Phong chỉ biết ôm bụng cười bò, thật sự là rất buồn cười. Hai anh em nhà này rất biết cách hành hạ lẫn nhau.
Cười chán, Phong lại rơi vào trầm mặc, anh thẫn thờ suy nghĩ.
Chỉ mới ngày hôm qua thôi, khi nhìn thấy Dark Win hôn cô, trong lòng anh đã chấn động không yên. Đêm cô không về báo hại anh thức trắng. Đến sáng thì gọi điện báo bận sẽ không đến công ty khiến ba anh mắng ột trận té tát. Nhưng cuối cùng mọi chuyện đã rõ ràng. Cô không có bạn trai!
Bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại lo sợ nhiều như vậy. Nếu thật sự Dark Win là bạn trai cô, về ngoại hình anh tự tin rằng mình không thua kém. Về gia cảnh, có thể anh hơn, bởi anh là giám đốc, rất biết kiếm tiền. Nhưng mà, khoảng cách lớn nhất ở đây chính là suy nghĩ.

Anh năm nay 27 tuổi, đã đi làm, cùng với sáu năm du học ở nước ngoài đã khiến suy nghĩ của anh trở nên chín chắn. Nói một cách chính xác thì anh đã là người trưởng thành. Còn cô thì sao? Cô chỉ mới 19 tuổi, vẫn còn là cô sinh viên đang trong độ tuổi nổi loạn, vô tư và cũng rất ham chơi. Những gì cô đang thử nghiệm, anh đều đã trải qua, nhưng mà, ở mỗi giai đoạn sẽ hoàn toàn khác nhau.
_Mày nghĩ gì mà trầm tư vậy?
Trung bất ngờ xuất hiện làm anh giật mình. Giơ tay nhận lấy lon bia từ tay bạn, anh mở nắp uống một hớp, lắc đầu
_Không có!
_Là chuyện công việc sao? Có gì bất ổn mà mày chưa nắm rõ hả? – Trung ngồi xuống cạnh bên, quan tâm hỏi
_Không! – Phong lại lắc đầu
Trung nhìn thẳng vào anh, chơi với nhau từ năm lớp sáu tính đến bây giờ cũng ngót nghét mười lăm năm có thừa, quá đủ để anh có thể nhận ra trong mắt Phong chứa nhiều tâm sự. Nhưng cũng là tính xấu cũ, dù có chuyện gì cũng không muốn nói ra, cứ âm thầm giải quyết. Đến khi xong xuôi hết rồi mới kể cho anh nghe, như vậy hóa ra coi tình bạn của anh là hữu danh sao. Trung có vẻ không cam tâm, nhìn bạn thân cương quyết
_Có chuyện gì cứ nói, giúp được tao sẽ giúp!
Phong im lặng một lúc lại đưa bia lên miệng uống, sau đó chậm rãi trả lời
_Là chuyện của một người bạn! – anh nói dối
_Như thế nào? – Trung lại hỏi
_Lúc tao đi du học có quen biết một người, anh ta 27 tuổi nhưng đem lòng yêu thích một cô bé 19 tuổi, là em gái của bạn thân. Đẹp trai, có tiền, tài giỏi nhưng anh ta lại không tự tin khi đối diện với cô bé, vì vậy mà cảm thấy rất khổ sở.
_Lý do?
_Anh ta sợ cô bé sẽ không thích mình, vì bọn họ cách nhau gần cả một thế hệ!
_Vớ vẩn! – Trung trề môi phán một câu xanh hơn bầu trời buổi sáng
Phong ngạc nhiên quay lại? Chuyện anh kể rất nhảm nhí sao? Nhưng, nếu có thật sự vớ vẩn thì ít ra cũng nên nể mặt nhau một chút, làm gì lại có cái kiểu huỵch tẹt như thế này.
_Sao lại vớ vẩn? Nghe rất nhảm sao?
_Ý tao không phải là mày kể nghe vớ vẩn mà là tao nói anh bạn của mày kìa! – Trung nhún vai giải thích
_…
_Mày thử nghĩ xem, 27 với 19, chỉ cách nhau có tám năm thôi mà đã bảo là gần cả một thế hệ rồi, vậy tao hỏi mày, trên thế giới có các cặp tình nhân chênh lệnh nhau từ 12, 15 thậm chí là vài chục tuổi thì sao? Hơn cả một thế hệ ấy chớ, vậy mà họ có lo sợ hay e ngại gì đâu.
Dừng một lúc quan sát bạn, Trung nói tiếp
_Anh bạn của mày sống ở nước ngoài mà sao phong kiến quá vậy? Chẳng lẽ không có chút bản lĩnh nào trực tiếp đeo đuổi cô bé sao?
_Ý của mày là kêu tao đeo đuổi cô ấy? – Phong bất giác hỏi lại quên chính mình đang kể chuyện của một người bạn nào đó
Trung nghe thấy vậy liền phì cười, cho rằng bạn đang ngớ ngẩn. Anh vỗ vào vai Phong, nhắc
_Tao không nói mày, là nói anh bạn của mày kìa!
_Ờ, là bạn tao! – Phong giật mình đính chính
Trung tỏ vẻ không quan tâm thái độ của Phong, anh mỉm cười đưa lon bia lên miệng, uống xong một hớp liền hỏi
_Ban nãy mày có nghe con bé nói gì không?

_Nói gì? – Phong thờ ơ hỏi lại
_Nó kêu tao mau lấy vợ đi! – giọng Trung hạ thấp – Cứ như là không cần tao nữa.
Phong nhìn bạn, anh hiểu rõ tâm trạng của Trung, nhưng anh nghĩ cũng nên nói một cái gì đó
_Chẳng lẽ mày không lấy vợ sao? Định cứ ở bên cô bé suốt đời à?
_Có thể chứ! – Trung mỉm cười – Tao tôn thờ chủ nghĩa độc thân, cứ như vậy ở với con bé cũng đâu có sao.
_Nhưng Trinh phải lấy chồng. Chẳng lẽ mày muốn cô bé suốt đời ở giá với mày?
_Cái này thì không cần! – Trung khoác tay – Ai cấm con bé lấy chồng, có điều, đó phải là một người tao cảm thấy thật sự tốt. Chứ mấy đứa lơ tơ mơ…– Trung xăn tay áo – Ông sẽ cho chết không kịp hối!
Chính xác như những gì Phong đã đoán, chướng ngại duy nhất trên con đường kết giao với Trinh chính là Trung, bạn tốt của anh, một kẻ yêu em gái đến phát điên lên rồi. Nếu là bình thường không có chuyện gì tự nhiên chạy đến trước mặt Trung để hỏi về hình mẫu em rể trong mắt anh thì thật chẳng khác nào lạy ông con ở bụi này, thế nhưng sẵn mạch câu chuyện đang đi dần về hướng đó nên nếu như hỏi một chút có lẽ sẽ không sao, nghĩ vậy Phong liền nói
_Vậy theo mày, người như thế nào thì mày vừa ý?
Trung lấy tay xoa xoa cằm đăm chiêu một lúc rồi mới gật gù trả lời
_Yêu thương con bé, không được làm cho nó khóc. Là một người có trách nhiệm, biết quan tâm. Đơn giản vậy thôi. – anh kết thúc bằng một cái nhún vai
_Chỉ có vậy?
_Nhưng không hoàn toàn như vậy. – Trung khẩy cười – Tao không thể ở với con bé suốt đời, nên tao muốn người mà nó dựa vào phải là một cây đại thụ chứ không phải là cành liễu. Ít ra cũng giống như tao! (anh rất tự tin nha T.T)

Tìm người giống như Trung liệu sẽ có được mấy người? Con trai trên đời không thiếu, nhưng để trở thành tùng bách của một ai đó lại không phải là chuyện có thể làm một cách đơn giản, như lời nói thoát ra khỏi khóe môi.
_À mà ban nãy tao còn chưa kịp nói. – Trung bất ngờ nhắc nhớ
_Nói gì?
_Về chuyện của bạn mày. Nếu đổi lại tao là anh trai của cô bé, giao em gái mình ột người nào đó chưa biết rõ thì tao thà giao nó cho anh chàng kia, vì ít ra anh ta cũng đã là bạn thân của tao nên tuyệt nhiên sẽ không thể là kẻ xấu. Mày nghĩ có phải không?!
Trung nói xong khóe môi anh thầm trộm nhếch lên mang nhiều ẩn ý. Vốn dĩ cũng không cần nghe câu trả lời nên khi vừa nói xong liền vươn vai đứng dậy, dợm bước hướng cầu thang đi tới
_Tao có việc cần làm nên về phòng trước, mày lên sau nha.
_Ừ! – Phong đáp khẽ, anh hiện tại không quan tâm đến lời Trung nói bởi chính anh đang suy nghĩ đến một vấn đề riêng
Trung đi đến chân cầu thang thì dừng lại, đầu anh hơi ngoái nhìn về phía Phong, bất giác mỉm cười.
_Giao con bé ày tao thật sự yên tâm!

Chú thích:
Bi*: Bisexual (Lưỡng tính)
Người có những rung cảm tình yêu và lôi cuốn thể xác với thành viên cùng giới và khác giới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận