Em Gái Của Gian Thần

Sau khi dùng bữa sáng này xong, Lý Lệnh Uyển cảm thấy mình sắp mắc phải bệnh tim mất rồi.

Từ lúc từ Thế An Đường trở về Di Hoà Viện, Lý Lệnh Uyển liền nằm một đống trên chiếc giường gần cửa sổ, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Nàng cảm thấy Lý Duy Nguyên hẳn là đã tu luyện Hỏa nhãn kim tinh cộng thêm Thiết Bố Sam. Con mẹ nó! Đúng là đao thương bất nhập, cho dù nàng dùng biện pháp gì đều cũng không thể lấy lòng hắn được. Nhưng dù khó cách mấy nàng cũng phải lấy lòng hắn nha, bằng không nàng chỉ còn có con đường chết.

Lý Lệnh Uyển thở dài một hơi, sau đó xoay người nằm nghiêng, tay phải gối lên đầu, nhíu mày suy nghĩ mình phải làm cái gì bây giờ.

Sau đó nàng chợt nghĩ ra một ý tưởng. Vừa rồi khi Lý Duy Nguyên đến thỉnh an Dương Thị, không phải y phục của hắn đều đã cũ rách, bạc màu sao. Đặc biệt là đôi giày vải kia dường như đã ướt hết cả rồi.

Từ đầu đến cuối hắn chỉ có duy nhất một đôi giày vải này thôi, khi ấy trên đường đi đến thỉnh an chắc chắn hắn phải đã đi trên nền tuyết dày, cho nên đôi giày đã dính đầy tuyết, sau khi tuyết tan ra sẽ thắm vào giày.

Hơn nữa nàng biết rõ, tuy Lý Duy Nguyên không kêu than, luôn đi đứng hiên ngang, sắc mặt cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng hắn vẫn sẽ cảm thấy lạnh.

Trong lúc dùng cơm nàng ngồi cạnh bên hắn, nàng thấy rõ đôi tay của hắn đã lạnh đến đỏ bừng nhìn giống như một củ cà rốt.

Chẳng phải người ta thường có câu sưởi ấm ngày đông sao, cho nên nàng quyết định tặng cho hắn một cái áo bông và một đôi giày tốt.

Lý Lệnh Uyển nghĩ như vậy, liền bật dậy từ trên giường, mở miệng kêu Tiểu Phiên đến đây: " Theo ta được biết ngươi có vị ca ca chuyên trông coi cửa của Lý Phủ, lại luôn hầu hạ các thiếu gia đi ra ngoài, đúng không?"

Tiểu Phiến gật gật đầu: "Là nhị ca của nô tì."

Vậy thì tốt rồi, nếu như hiện nay thời tiết giá lạnh tuyết rơi nhiều, có thể các vị thiếu gia ở trong Lý phủ cũng sẽ không thường xuyên đi ra ngoài.

Tiểu Phiến còn có một người nhị ca chuyên trông coi cửa. Nàng chỉ cần sai bảo hắn ta ra bên ngoài tìm một cửa tiệm y phục nào đó mua một cái áo ấm và một đôi giày tốt.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền phân phó Tiểu Phiến: " Vậy ngươi mau tìm cách tìm hiểu xem đại thiếu gia cao bao nhiêu, kích cở giày của huynh ấy, nhanh báo cho ta biết. Ta muốn nhờ nhị ca của ngươi đi ra bên ngoài mua giúp ta một cái áo ấm và một đôi giày tốt."

Tiểu Phiến vâng một tiếng. Nhưng vẫn là chần chừ hỏi một câu: " Tiểu thư đây là muốn mua áo ấm và giày mới cho đại thiếu gia sao?"

Lý Lệnh Uyển gật đầu: " Đúng vậy."

Trên mặt Tiểu Phiến thể hiện sự khó hiểu. Nàng ta do dự một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: " Nhưng tiểu thư, chẳng phải trước kia tiểu thư luôn coi thường đại thiếu gia sao. Hơn nữa đại thiếu gia đối xử với tiểu thư lúc nào cũng lạnh lùng, luôn thể hiện sắc mặt nhàn nhạt với người. Thậm chí còn không muốn nói chuyện cùng người, vì sao người phải mua áo ấm và giày mới cho đại thiếu gia?"

Tiểu Phiến cảm thấy dường như đầu óc của tiểu thư nhà nàng bị ngã đến hỏng mất rồi?

Lý Lệnh Uyển cũng hiểu trong đầu Tiểu Phiến nghi ngờ những gì. Bởi vì thái độ của nàng đối với Lý Duy Nguyên lúc trước và bây giờ khác biệt quá lớn. Nàng sớm đã nghĩ ra lý do giải thích chuyện này.

"Bởi vì ngày ấy trong lúc ta bị thương, cũng may đại ca đã ra tay cứu giúp. Khi đó ta mới hiểu được, lúc xưa ta đã đối xử với huynh ấy quá tệ, dù sao huynh ấy và ta đều là đường huynh muội ruột thịt, ta nên đối xử tốt với huynh ấy một chút."

Lý Lệnh Uyển cảm thấy lý do này hoàn toàn hợp tình hợp lý. Dù sao hôm đó nàng đã nói với lão thái thái chính Lý Duy Nguyên cứu nàng, tuy chỉ là một lời nói dối.

Nếu sau này người khác có nghi ngờ nguyên nhân nàng bỗng nhiên đối xử tốt với Lý Duy Nguyên như vậy, nàng sẽ dùng lý do này mà giải thích.

Chuyện này lão thái thái có thể làm chứng đấy nhé, còn ai dám nghi ngờ? Dần dần sau này cũng sẽ có nhiều người sẽ biết đến, với lý do này nàng không còn bận lòng hay lo lắng gì nữa.

Tiểu Phiến mang vẻ mặt đã tỉnh ngộ: " Nô tì không ngờ tới, tuy bề ngoài đại thiếu gia nhìn lạnh lùng, lại không muốn tiếp cận với ai, nhưng nội tâm đại thiếu gia lại là một người tốt"

Nói xong nàng ta hành lễ với Lý Lệnh Uyển, xoay người liền đi tìm hiểu những việc Lý Lệnh Uyển đã phân phó.

Quả nhiên tiểu nha hoàn có cách của tiểu nha hoàn, không đến nửa ngày Tiểu Phiến đã trở lại, nàng ta tận tình báo lại những tin tức mà Lý Lệnh Uyển muốn tìm hiểu. Không nghĩ tới khả năng tìm hiểu chuyện của nàng ta lại lợi hại như vậy.

Nếu đã biết được kích thước áo ấm và giày vải như thế nào, sau đó Tiểu Phiến muốn Lý Lệnh Uyển đi lấy bạc giao cho mình, nàng ta sẽ đem số bạc này đưa cho nhị ca của mình.

Chỉ là bạc đang nằm ở nơi đâu? Lý Lệnh Uyển tỏ vẻ nàng không biết nha. Nàng hỏi Tiểu Phiến, Tiểu Phiến cũng chỉ biết lắc đầu, nói rằng bản thân mình cũng không biết.

Hỏi Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc nói: " Tiểu thư, bạc tiêu hàng tháng của tiểu thư đều do một tay Hoạ Bình tỷ tỷ cất giữ."

Lý Lệnh Uyển bảo Tiểu Ngọc kêu Hoạ Bình đến đây, hỏi nàng ta: " Tiền tiêu hàng tháng của ta ngươi để ở đâu?"

Hoạ Bình vẻ mặt rầu rĩ. Vừa rồi nội viện quản sự vừa sai người đến báo cho nàng ta biết, lão thái thái đã cắt ba tháng tiền lương của nàng ta, bởi vì nàng ta không hầu hạ tốt cho tiểu thư của mình.

Ba tháng tiền lươn đấy, quả thật là không ít. Nhưng chủ yếu vẫn là thể diện của nàng ta. Cho nên nàng ta không còn tinh thần gì nữa, cả người đều uể oải.

Hiện tại khi nghe Lý Lệnh Uyển hỏi mình, nàng ta cũng không nói thêm gì chỉ là xoay người đi đến phía sau tấm bình phong.

Cách một tấm bình phong lụa trắng thêu hoa mai, Lý Lệnh Uyển có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Hoạ Bình.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy Hoạ Bình lập tức đi đến ngăn tủ trên đầu giường, nàng ta lấy ra một cái hộp gỗ màu đen.

Sau đó nàng ta đem nó đặt lên bàn Kháng Trác dùng chìa khoá mở nó ra, Lý Lệnh Uyển nhìn thấy bên trong còn có hai hộc ngăn kéo nhỏ.

Nàng ta kéo cái hộc bên phải ra, bên trong là mấy đồng tiền xu cùng mấy thỏi bạc vụn.

" Chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Lý Lệnh Uyển không tin vào sự thật. Chẳng lẽ tiểu thư của Lý phủ mỗi tháng chỉ có một hai thỏi bạc để tiêu dùng hàng tháng.

Ngoại trừ y phục son phấn đồ lặt vặt linh tinh được cấp cho các tiểu thư trong Lý phủ đều là những món đồ tốt nhất, vì vậy chỉ với một vài thỏi bạc vụn làm sao đủ cho các nàng tiêu vặt.

Hơn nữa bọn họ cả ngày đều ở trong nhà không bao giờ bước ra khỏi cửa, thì làm sao có thể tiêu bạc. Thỉnh thoảng Chu Thị cũng sẽ trợ cấp thêm cho nguyên thân Lý Lệnh Uyển một ít bạc, theo lý mà nói nguyên thân không thể chỉ có một chút bạc như thế.

Tâm tình Hoạ Bình đang không vui, Lý Lệnh Uyển lại chỉ là một đứa bé tám tuổi thì hiểu được cái gì?

Vì thế nàng ta liền nói: " Chỉ còn có nhiêu đây. Tiểu thư rất thích ăn điểm tâm và mứt hoa quả của Hương Lâu, trước đây người vẫn thường xuyên đưa bạc cho hạ nhân đi ra ngoài mua chúng về cho người, đôi lúc một thỏi bạc không đủ cho người tiêu một tháng nữa đấy."

Lý Lệnh Uyển không biết phải nói gì. Nguyên thân này đúng là cái đồ hồ đồ, hiện tại nàng vừa xuyên vào đây cũng không tài nào hiểu rõ mọi chuyện, ai mà biết rốt cuộc bạc đã đi đến nơi nào? Thôi vậy, đúng hay sai cũng đành, bất quá sau này tiền tiêu hàng tháng của mình, nàng phải giữ cẩn thận mới được.

Thấy thần sắc Hoạ Bình uể oải, Lý Lệnh Uyển đã hiểu ra nguyên nhân, tất nhiên Họa Bình đã biết chuyện mình bị cắt ba tháng tiền lương.

Nàng lại thầm nghĩ, sau đó hỏi Hoạ Bình: " Ngươi đã biết chuyện lão thái thái ra lệnh phạt ngươi rồi sao?"

Cảm xúc của Hoạ Bình cực kỳ buồn, gật đầu: " Nô tì đã biết."

Trong lòng Họa Bình cũng có chút oán trách Lý Lệnh Uyển. Nàng ta đoán rằng có lẽ chính do Lý Lệnh Uyển đã nói chuyện này cho lão thái thái biết.

Thật ra Lý Lệnh Uyển không hề sợ nàng ta có oán trách mình hay không. Chủ yếu Lý Lệnh Uyển chỉ muốn dùng chuyện hôm nay cảnh cáo nàng ta, tuy bây giờ nàng chỉ là một đứa nhỏ, nhưng nàng cũng không phải dễ bị lừa gạt. Cho nên tốt nhất sau này trước mặt nàng, nàng ta nên biết ngoan ngoãn một chút.

Bất quá cho dù nàng muốn thể hiện uy nghiêm, nhưng cũng muốn ban chút ân huệ cho nàng ta.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền nói: " Lão thái thái đã biết được những chuyện xảy ra trong hoa viên ngày ấy, bà rất giận dữ không chỉ muốn cắt ba tháng tiền lương của ngươi, mà còn muốn đánh ngươi hai mươi bản. Chính ta đã lên tiếng khuyên ngăn, cho nên bà mới đồng ý chỉ cắt ba tháng tiền lương của ngươi, tạm thời hai mươi bản kia sẽ được miễn."

Nàng lại lấy từ trong ngăn kéo ra một thỏi bạc, ước chừng cũng khá nhiều, sau đó nàng đưa cho Hoạ Bình: " Tuy việc lão thái thái trách phạt ngươi ta không thể làm gì được. Dù sao ngươi cũng đã hầu hạ ta ngần ấy năm, cũng coi như tận tâm tận lực với ta, thỏi bạc này ta cho ngươi coi như bù đắp việc ngươi bị cắt ba tháng tiền lương."

Tuy Họa Bình là đại nha hoàn hầu hạ Lý Lệnh Uyển, nhưng nàng ta so ra với đại nha hoàn hầu hạ người lão thái thái thì vẫn còn kém xa, mỗi tháng tiền lương chỉ có năm văn tiền mà thôi. Một thỏi bạc này cũng đủ để cho nàng ta tiêu xài trong ba tháng.

Hoạ Bình lập tức vui mừng khôn xiết, vội đưa hai tay nhận lấy. Lại quỳ xuống hành lễ với Lý Lệnh Uyển, nói: " Nô tì đa tạ tiểu thư đã ban thưởng, cũng tạ ơn người đã ở trước mặt lão thái thái cầu xin tha tội cho nô tì. Tất nhiên sau này nô tì sẽ càng tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư."

Chỉ cần Hoạ Bình có thể yên phận thủ thường không gây chuyện cho nàng là đủ rồi. Thật sự nàng cũng không muốn tống cổ nàng ta đi.

Thứ nhất chính là nàng sợ sẽ lại có phiền phức, thứ hai nếu đuổi đại nha hoàn bên cạnh mình đi, việc này mà truyền đến tai tới người khác, e rằng sẽ càng phát sinh thêm nhiều chuyện.

Cho nên chỉ cần Hoạ Bình không làm những khác thường, thì nàng sẽ cố bao dung cho nàng ta.

Lý Lệnh Uyển lên tiếng bảo Hoạ Bình đứng lên, lại phân phó nàng ta: " Ngươi đi nói với phòng bếp một tiếng, buổi tối ta muốn uống canh hạt sen, bảo bọn họ làm chúng mang đến đây cho ta."

Chuyện đơn giản như vậy chỉ cần phân phó một tiểu nha hoàn đi làm cũng được, nhưng nàng muốn đích thân Hoạ Bình đi.

Bởi vì hiện giờ trong lòng nàng ít nhiều gì cũng có chút đề phòng với Hoạ Bình, nếu nàng đã muốn mua áo ấm và giày cho Lý Duy Nguyên, thì nàng không muốn Hoạ Bình sẽ biết được việc này.

Họa Bình vừa được Lý Lệnh Uyển thưởng bạc, cho nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, trên mặt vô cùng vui vẻ.

Vì thế đối với việc Lý Lệnh Uyển phân phó, nàng liền vâng một tiếng, sau đó lập tức vén màn cửa lên đi đến phòng bếp.

Chờ Hoạ Bình rời khỏi, Lý Lệnh Uyển liền cầm vài thỏi bạc cùng mấy xâu tiền đưa cho Tiểu Phiến, còn phân phó: " Ngươi mau đi đến chỗ nhị ca của ngươi. Nói với hắn ta phải mua áo ấm và giày thuộc loại tốt nhất đấy."

Tiểu Phiến nhận lấy bạc, váng một tiếng liền nhanh chân rời đi. Đêm đó trời cũng không còn rơi nhiều tuyết, bất quá trong lúc thắp đèn những bông tuyết từ trên trời lại rơi xuống.

Ngày kế tiếp, tờ mờ sáng Tiểu Phiến ôm một cái tay nải to đùng nhanh chân bước vào phòng.

Nàng ta vội vã vén màn cửa lên, bất chấp cái lạnh giá đang phủ quanh người, lên tiếng: " Tiểu thư, áo ấm và giày của đại thiếu gia đã mua xong cả rồi."

Lý Lệnh Uyển đang ngồi ở trên giường dùng đồ ăn sáng, nghe Tiểu Phiến nói vậy, nàng vội vàng đặt đũa trong tay xuống bàn, nói: " Mau đem tới cho ta xem"

Tiểu Phiến vâng một tiếng, nhanh tay lấy cái tay nải trong lồng ngực mình đặt lên giường, mở nó ra. Lý Lệnh Uyển đưa tay cầm áo ấm cùng giày lên xem.

Áo ấm làm từ tơ lụa màu xanh đen, nhìn thôi cũng đủ biết được làm từ chất liệu tốt, sờ vào lại rất ấm áp. Nàng đưa tay vuốt nhẹ thân áo, thật mềm mại vô cùng.

Giày được làm từ da hươu, bên trong giày còn có một miếng lót bằng lông, chắc hẳn khi mang vào chân nhất định sẽ rất ấm.

Nếu đôi giày vừa chân thì quá tốt rồi, có lẽ khi Lý Duy Nguyên mặc cái áo ấm này lên người nhất định sẽ rất nổi bật.

Lý Lệnh Uyển đang rất cao hứng, bữa sáng cũng không muốn dùng nữa, nàng nhanh đem áo ấm và giày cất vào trong tay nải, nàng chúng ôm trong lòng, đứng lên từ giường gỗ, nàng nhìn Tiểu Phiến cười nói: " Đi nào, chúng ta đến tiểu viện của đại thiếu gia để đưa những thứ này cho huynh ấy. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui