Em Gái Của Gian Thần

Tuy rằng Lý Duy Lăng sinh vào tháng tám, nhưng chỉ vì Lý Duy Nguyên sinh trước hắn ba tháng, cho nên Lý Duy Nguyên mới trở thành trưởng tôn của Lý phủ.

Mặc dù chỉ là cái danh trưởng tôn bình thường nhưng Lý Duy Lăng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Nếu không có Lý Duy Nguyên, chẳng phải hắn sẽ trở thành đích trưởng tôn của Lý Phủ hay sao?

Chuyện này thật sự nói thì dễ nghe nhưng làm sao điều đó có thể xảy ra được chứ. Cho nên Lý Duy Lăng không tài nào yêu thích Lý Duy Nguyên, mà ngay cả lão thái thái cũng chẳng yêu thích gì Lý Duy Nguyên cả, thậm chí đến hạ nhân vẫn luôn xem thường Lý Duy Nguyên còn gì.

Vì thế Lý Duy Lăng cũng hùa theo bọn họ xem thường chà đạp Lý Duy Nguyên. Tuy không đến mức ra tay đánh Lý Duy Nguyên.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Duy Nguyên, thì Lý Duy Lăng luôn cười đùa chế nhạo.Trong một phủ đệ lớn như thế, việc dùng chút thủ đoạn để truyền tin tức giữa các phòng cũng là điều dễ dàng.

Cho nên hôm qua khi Lý Tu Tùng đi đến cầu xin lão thái thái về chuyện của Lý Duy Nguyên, thì mọi người trong phủ đều đã biết hết, vừa rồi khi Lý Duy Lăng nhìn thấy Lý Duy Nguyên bước vào phòng, thì hắn đã âm thầm quan sát Lý Duy Nguyên.

Cho nên Lý Duy Lăng nhìn Lý Duy Nguyên bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng sau khi hắn thấy Lý Duy Nguyên lấy ra bộ văn phòng tứ bảo để trên thư án, thì hắn hơi bất ngờ.

Dù gì Lý Duy Lăng cũng được người của Nhị phòng thỉnh phu tử đến dạy hắn từ sớm, cho nên tốt xấu gì mấy năm qua hắn cũng đã học qua kinh thư.

Vì thế hắn đối với văn phòng tứ bảo lại cực kỳ yêu thích, cho nên hắn cũng am hiểu chút ít về chúng.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới người như Lý Duy Nguyên lại có thể sử dụng một bộ văn phòng tứ bảo tốt như vậy, trong lòng hắn liền cảm thấy không vui.

Hơn nữa Lý Duy Lăng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, tính tình tương đối còn bốc đồng, lại đua đòi, hắn xem thường Lý Duy Nguyên chỉ là con của một nha hoàn thông phòng sinh ra mà thôi

Hơn nữa lão thái thái cũng chẳng yêu thích gì Lý Duy Nguyên, đến cả cơ hội được đi học cũng là do Lý Tu Tùng quỳ gối cầu xin mới được, cho nên dựa vào cái gì mà Lý Duy Nguyên được dùng bộ văn phòng tứ bảo tốt hơn hắn?

Vì thế Lý Duy Lăng liền quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên, dùng giọng điệu châm chọc nói: " Ngươi mà cũng có tư cách để đến đây để học à? Ngươi đến một chữ cũng không biết mà đòi đến đây học tập cái gì? Chẳng phải lại càng làm bản thân mình mất mặt xấu hổ hơn thôi sao?"

Lý Duy Lăng biết rõ mấy năm nay không có người nào muốn thỉnh phu tử về dạy cho Lý Duy Nguyên, cho nên hắn cứ nghĩ rằng Lý Duy Nguyên là một kẻ không biết chữ nghĩa.

Nhưng hắn đâu có thể ngờ rằng, Lý Duy Nguyên đã dựa vào chính mình tự học hết những thứ cơ bản nhất như Tứ thư, Ngũ kinh, tất cả những thứ đó Lý Duy Nguyên đều thông thạo.

Vì thế Lý Duy Nguyên không thèm để ý tới lời hắn nói, chỉ yên lặng cầm quyển sách lên đọc mà thôi.

Lão thái thái vốn là một người biết giữ chữ tín, nói lời thì sẽ giữ lấy lời. Cho nên hôm qua, lúc bà đồng ý với Lý Tu Tùng sẽ cho Lý Duy Nguyên đến học đường để học tập.

Sau đó bà liền phân phó cho hạ nhân đặt thêm một trương thư án nữa vào phòng, cũng bảo một tiểu nha hoàn đem đến cho Lý Duy Nguyên một bộ sách mới.

Sau khi Lý Duy Nguyên nhận được bộ sách này hắn vô cùng quý trọng, vì thế hắn đang cầm quyển sách trên tay rất cẩn thận sợ trang sách bị nhăn.

Vừa rồi Lý Duy Lăng thấy Lý Duy Nguyên không để ý tới mình, trong lòng hắn có chút tức giận.

Vì thế hắn từ trên ghế đứng dậy đi đến phía trước thư án của Lý Duy Nguyên, đưa tay cướp lấy quyển sách trong tay Lý Duy Nguyên.

Nhưng tại sao Lý Duy Nguyên có thể giữ được quyển sách đó vậy?

Vừa rồi khi Lý Duy Lăng đưa tay cướp quyển sách trong tay của Lý Duy Nguyên, thì Lý Duy Nguyên đã nhanh tay cầm chặt lấy chúng.

Sau đó hắn giựt lại từ tay Lý Duy Lăng, hắn nhẹ nhàng đặt quyển sách trên thư án.

Lúc này Lý Duy Lương cùng Lý Lệnh Kiều liền bước vào, bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng Lý Duy Lăng không cướp được quyển sách trong tay Lý Duy Nguyên.

Cho nên Lý Lệnh Kiều liền vỗ tay kêu lên: " Nhị ca, vì sao huynh lại vô dụng như thế? Mau cướp lấy sách đi."

Bị nàng khiêu khích như vậy Lý Duy Lăng thẹn quá hoá giận. Vì thế hắn khom người muốn đánh Lý Duy Nguyên không quan tâm tới việc cướp sách nữa.

Lý Duy Nguyên cũng đang cảm thấy nóng giận, cho nên hắn không tránh cũng không né, mà nhanh tay nắm lấy cổ tay của Lý Duy Lăng.

Tuy rằng thiếu niên thân thể gầy gò nhưng thể lực lại rất mạnh, lập tức hắn nắm được cổ tay phải của Lý Duy Lăng, dù cho Lý Duy Lăng giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.

Lý Duy Lăng tức giận đến mặt đỏ bừng. Hắn vừa dùng sức kéo cổ tay của mình ra khỏi tay Lý Duy Nguyên, vừa thở dốc.

Hiện tại Lý Lệnh Kiều còn cố đổ thêm dầu vào lửa nói: " Nhị ca, vì sao huynh lại vô dụng như thế? Trên thư án có nghiên mực kìa, huynh dùng nó mà đập vào đầu hắn đi."

Vì câu nhắc nhở này của Lý Lệnh Kiều, Lý Duy Lăng dùng tay trái cầm lấy nghiên mực Đoan Khê trên thư án, trong lòng hắn có một chút ý nghĩ đen tối.

Thật ra Lý Duy Nguyên chỉ là con của một nha hoàn thông phòng, lại là con vợ lẽ thì có tư cách gì so sánh với hắn, dựa vào đâu Lý Duy Nguyên có thể sử dụng nghiên mực tốt như vậy?

Còn hắn lại không có được đồ tốt như thế, nếu bây giờ hắn dùng nghiên mực này đập vào đầu Lý Duy Nguyên, chắc chắn tất cả mọi người cũng không ai dám nói gì đâu.

Lý Duy Nguyên không biết nên phải đối phó thế nào với Lý Duy Lăng nữa, cho nên hắn cố gắng giữ chặt tay Lý Duy Lăng, để Lý Duy Lăng không thể tấn công mình mà thôi.

Hơn nữa Lý Duy Nguyên cũng biết rõ, nếu để việc hôm nay truyền đến tai lão thái thái, bất luận là ai đúng ai sai thì lão thái thái vẫn luôn sẽ đổ mọi tội lỗi trên đầu hắn, chuyên hắn lo sợ nhất chính là bà sẽ không bao giờ cho hắn đến đây học nữa.

Mà hắn cần phải đi học chỉ như thế hắn mới có thể thi đỗ công danh, sau đó hắn mới có thể bắt những người trước kia đã từng khinh thường chà đạp hắn phải trả giá, hắn muốn trả thù những người đã từng ức hiếp hắn.

Nhưng lúc này Lý Duy Lăng lại muốn dùng nghiên mực đập vào đầu hắn, mà bên cạnh còn có Lý Lệnh Kiều cùng Lý Duy Lương đang vỗ tay cổ vũ Lý Duy Lăng, nói rằng Lý Duy Lăng phải đập nghiên mực vào đầu hắn.

Thoáng chốc Lý Duy Nguyên cảm thấy trong nội tâm có một sự tức giận đang dâng trào, ngay cả đôi mắt hắn nhìn Lý Duy Lăng cũng trở nên thô bạo, trong lồng ngực tim cũng đập kịch liệt.

Đã nhiều năm hắn bị bọn họ chà đạp ức hiếp như vậy, những hình ảnh đó cứ hiện rõ từng chút từng chút một trong tâm trí của hắn, trong nháy mắt hắn có một cảm muốn giết người.

Giờ phút này hắn giống như kẻ đánh mất lí trí. Hắn muốn ra tay giết chết người đang ở trước mắt mình đây.

Vì thế tay trái hắn nắm chặt cổ tay của Lý Duy Lăng, còn tay phải của hắn nhanh chóng giựt lại nghiên mực mà Lý Duy Lăng đang cầm, sau đó hắn liền giơ cao nghiên mực muốn hung hăng đập vào đầu Lý Duy Lăng một cái.

Nhưng bỗng nghiên hắn nghe được một giọng nói kinh hoàng cùng lo lắng vang lên: " Ca ca." Đó chính là giọng nói của Lý Lệnh Uyển.

Giọng nói này đã nhanh chóng kéo lý trí của hắn trở về một chút. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, tay cầm nghiên mực của hắn sắp đánh lên đầu của Lý Duy Lăng rồi, bởi vì tiếng kêu to của Lý Lệnh Uyển nên lúc đánh xuống lực đạo có giảm đi một chút.

Mắt thấy nghiên mực đã sắp đập vào đầu Lý Duy Lăng, đột nhiên có một thân ảnh nhỏ vọt đến liều mạng đẩy Lý Duy Lăng qua một bên.

Bùm tiếng nghiên mực đập xuống nhưng chẳng phải trúng đầu của Lý Duy Lăng mà là trúng vào đầu của Lý Lệnh Uyển.

Ngay lập tức Lý Lệnh Uyển ngã ngồi xuống đất, nàng giơ tay sờ vào trán của mình.

Đúng là cái đầu này của nàng gặp thật nhiều thương tổn mà. Lần trước lúc nàng vừa mới xuyên vào đây thì bị ngã té đập đầu trên tảng đá, sau thì lại bị Lương Phong Vũ đụng đến té ngã, còn bây giờ tốt hơn nữa chứ lại bị nghiên mực đập lên trán.

Lý Lệnh Uyển đau đến mức ngăn không được nước mắt. Nước mắt nàng tuôn rơi đến không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Đột nhiên lúc này nàng thấy có một thân ảnh quỳ xuống trước mặt nàng, giọng nói người đó có chút run run gọi nàng: " Uyển Uyển?" Thì ra là Lý Duy Nguyên.

Nàng không muốn Lý Duy Nguyên phải lo lắng, nên dù trên trán cực kỳ đau đớn nhưng nàng vẫn cố mỉm cười với hắn, sau đó nhẹ giọng trấn an hắn: " Ca ca, muội không có sao đâu."

Nhưng vì do trên trán đau đớn nên giọng nói của nàng có hơi run. Sau đó đột nhiên Lý Duy Nguyên gắt gao ôm chặt nàng vào lòng. Thật sự là ôm rất chặt nha làm nàng cảm thấy bản thân muốn đứt làm đôi.

Nàng muốn vùn ra khỏi lòng ngực của hắn, nhưng hiện tại nàng cảm thấy được ở cổ của mình có gì đó ướt ướt.

Ban đầu nàng còn không biết đó là cái gì, sau đó lại có vài giọt nước đọng trên cổ nàng, lúc này nàng mới bất tri bất giác hiểu được thì ra là nước mắt của Lý Duy Nguyên.

Hắn như thế mà lại khóc sao!?! Nàng luôn nghĩ rằng hắn là một con người độc ác, chẳng bao giờ khóc vì ai năm mà hắn thi đỗ cử nhân vô tình hắn giết chết mẫu thân ruột của mình, hắn còn không rơi một giọt nước mắt, nhưng tại sao hiện tại hắn lại khóc chứ!?! Có phải hắn khóc bởi vì hắn đã vô tình cầm nghiên mực đập trúng trán của nàng sao?

Bất luận là trên mặt hay trong lòng Lý Lệnh Uyển đều thể hiện rõ hai chữ mơ hồ. Chờ khi nàng phản ứng lại, nàng luống cuống tay chân dỗ dành Lý Duy Nguyên: " Ca ca, muội thật sự không sao đâu mà, huynh, huynh đừng lo lắng."

Nàng muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn cố chấp ôm chặt lấy nàng không có ý định buông ra.

Đứng bên cạnh lại là Lý Lệnh Kiều đang nhìn bọn họ với vẻ mặt khiếp sợ, Lý Lệnh Uyển liền nhìn đến nàng mà nhe răng.

Cũng tại tiểu yêu tinh này ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, bằng không làm sao Lý Duy Nguyên cùng Lý Duy Lăng, bọn họ có thể làm đến mức lấy nghiên mực đập vào đầu nhau chứ.

Lý Lệnh Uyển hừ nhẹ một tiếng, thứ nhất là tại vì đau, thứ hai là nàng đang nóng giận muốn tiến đến chỉnh Lý Lệnh Kiều một trận.

Lý Duy Nguyên nghe được tiếng hừ nhẹ của nàng, hắn cho rằng vì hắn ôm quá chặt khiến nàng đau, vì thế hắn vội buông nàng ra, sau đó hắn liền quan sát thật kỹ cái trán của nàng, lại vội vàng hỏi: " Uyển Uyển, có phải muội đau lắm không?"

Lý Lệnh Uyển lắc tay với hắn ý nói nàng không đau, sau đó hắn đưa tay đỡ nàng đứng lên.

Lý Duy Lăng vẫn còn ngã trên mặt đất. Vừa rồi Lý Lệnh Uyển đẩy hắn cứ như nàng dùng hết sức bình sinh của mình vậy.

Chẳng lẽ nàng còn có thể đứng yên khi nhìn Lý Duy Nguyên muốn lấy nghiên mực đập vào đầu Lý Duy Lăng sao?

Nói đùa à, ai trong phủ này mà không biết Lý Duy Lăng chính là tôn nhi mà lão thái thái yêu thương nhất, nếu hắn bị đập vào đầu Lý Duy Nguyên còn có thể sống yên ổn sao?

Lý Lệnh Uyển còn nhớ rõ tối hôm qua lão thái thái đã nói với Lý Tu Tùng rằng, nếu Lý Duy Nguyên làm việc gì náo loạn ở học đường, thì bà sẽ đưa Lý Duy Nguyên vào Chùa làm hoà thượng.

Nếu hắn trở thành hoà thượng thì làm sao có thể đi thi khoa cử được đây?

Mà không đỗ khoa cử thì làm sao trở thành Tể tướng?

Không trở thành Tể tướng thì làm sao hắn có thể bảo vệ nàng?

Trong đầu Lý Lệnh Uyển suy nghĩ những điều này mà đến cái đầu cũng lắc lư theo, làm cơn đau lại tái phát.

Lúc này liền có một bàn tay vội đỡ đầu nàng: " Uyển Uyển, muội đừng cử động."

Đã bị đập trúng đầu như thế thì cũng không thể tuỳ tiện lộn xộn vậy chứ, nàng chỉ có thể ngồi thẳng hoặc nằm xuống mới là phương pháp tốt nhất mà thôi.

Nhưng bây giờ Lý Lệnh Uyển không có thời gian rãnh rổi mà nghĩ đến việc đó.

Tuy rằng vừa rồi Lý Duy Nguyên không đập nghiên mực lên đầu của Lý Duy Lăng, nhưng chỉ sợ sau đó sẽ nhanh chóng có người đi báo đến tai lão thái thái thôi.

Tất nhiên Lý Duy Nguyên cũng sợ lão thái thái sẽ biết chuyện này, cho nên nàng tuyệt đối không thể để người khác biết được.

Cũng may ngay từ đầu lão thái thái đã ra quy định, bất luận là vị thiếu gia hay tiểu thư nào, khi đi đến học đường để học tập không được phép mang theo hạ nhân bên cạnh hầu hạ, hơn nữa hiện tại phu tử dạy học cũng chưa đến, cho nên trong phòng học bây giờ chỉ có năm người bọn họ.

Lý Lệnh Uyển cũng biết có biện pháp, hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý, nàng liền nói với bọn họ: " Các ngươi đang làm gì vậy chứ? Chúng ta đều là con cháu của Lý gia, cũng đều là huynh đệ tỷ muội ruột thịt với nhau, nhưng tại sao lại phải đấu đá nhau như vậy là có ý gì?"

( Hiểu chi lấy tình động chi lấy lý: là người hiểu biết thì ta dùng tình cảm để thuyết phục, người chỉ biết động tay chân thì ta phải nói lý lẻ)

Nói xong nàng liền nghe được Lý Lệnh Kiều hừ nhẹ nói: " Hứ, ai thèm làm huynh đệ tỷ muội của một đứa con vợ lẽ?"

Vừa nói xong câu nói này, nàng liền nhìn đến Lý Duy Nguyên sau đó chuyển mắt nhìn Lý Lệnh Uyển, nàng tò mò hỏi Lý Lệnh Uyển: " Ta nhớ rõ lúc trước không phải ngươi cũng luôn xem thường thứ con vợ lẽ như hắn sao, còn ở trước mặt ta nói xấu hắn, tại sao chỉ mới mấy ngày không gặp, ngươi lại thân thiết với hắn như vậy, còn ở đây mà giúp đỡ hắn nữa?"

Quả nhiên Lý Lệnh Kiều đúng là biết cách chọc gậy bánh xe, còn dám trước mặt Lý Duy Nguyên nói ra hai chữ " chính mình" ý chỉ rằng nàng trước kia luôn ở trước mặt người khác nói xấu về hắn.

Cho nên nhất thời Lý Lệnh Uyển cảm thấy xấu hổ muốn chết. Nhưng điều nàng càng sợ hơn chính là trong lòng Lý Duy Nguyên sẽ tức giận với nàng.

Vì thế nàng lén nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên một chút, nhưng vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, không hề giống như đang tức giận, hơn nữa hắn thấy nàng nhìn đến mình, thì hắn còn nói với nàng: " Đầu đừng cử động."

.....haizzz!! Sao ngươi không dứt khoát tìm luôn hai nhánh cây tới đây nẹp cố định đầu ta luôn đi.

Nhưng quả thật hiện tại cũng giống như vậy, từ sau lúc ấy hắn luôn dùng một bàn tay cẩn thận nâng đầu nàng.

Lý Lệnh Uyển chẳng dám nhúc nhích, nàng liền mở to mắt nói dối với Lý Lệnh Kiều: " Đó là trước kia ta còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên mới nói đại ca như vậy. Nhưng dù sao đại ca vẫn là đại ca ruột thịt của chúng ta, chúng ta thân là đệ đệ muội muội, phải biết đối xử tốt với huynh ấy, phải biết kính trọng huynh ấy."

Đám người Lý Lệnh Kiều nghe thế liền khịt mũi coi thường.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy dùng cách nói đạo nghĩ không ổn. Dù gì bọn họ cũng là một đám phú nhị đại, hơn nữa lại đều là con của vợ cả, nhiều năm qua tận sâu trong lòng bọn họ đều coi thường Lý Duy Nguyên, không thể chỉ vì mấy câu nói của nàng là có thể thay đổi cách nghĩ của bọn họ về Lý Duy Nguyên được, cho nên nàng cần phải nói ngang mới trị được bọn họ.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền ngẩng đầu nhìn bọn họ, nàng dùng tay chỉ lên trán của mình. Vừa mới bị nghiên mực đập trúng liền sưng to lên, nàng lại không cẩn thận đụng tới chỗ đó, nàng đau kêu lên một tiếng.

Lý Duy Nguyên thấy thế liền vội dùng tay nhẹ nhàng xoa chỗ sưng nơi trán nàng. Tay hắn hơi lạnh lạnh, còn phản phát mùi hương của hoa hồng nguyệt quý.

Bởi vì mấy ngày trước nàng mới vừa đem một chậu hoa hồng nguyệt quý đến tiểu viện của hắn, nàng bảo với hắn nếu hắn có thời gian rãnh hãy nhớ tưới nước cho hoa, như thế thì hoa hồng nguyệt quý mới sớm ngày nở hoa được.

Có lẽ hôm nay hắn dậy sớm nên đã đi chăm sóc cho hoa, nên trên tay hắn còn vươn lại mùi hương của hoa hồng nguyệt quý.

Nhưng lúc này hắn đang dùng tay nhẹ nhàng xoa trên trán nàng, tạo cho nàng cảm giác rất thoải mái nhìn nàng giống một chú mèo nhỏ đang hưởng thụ, hai mắt cũng lim dim.

Nhưng khoan đã chính sự còn chưa giải quyết xong nên nàng không thể như thế, vì vậy nàng liền mở mắt ra, nhìn đến ba người là Lý Duy Lăng, Lý Lệnh Kiều cùng Lý Duy Lương.

Khi ba người họ cũng nhìn nàng trong ánh mắt bọn họ chứa đựng sự ngây thơ của trẻ con. Nhưng điều đó cũng đúng thôi, bọn họ vốn dĩ tuổi tác cũng không lớn lắm chỉ là một đám nhóc.

Lý Lệnh Uyển lại chỉ cái trán của mình, nhăn mặt, nhìn Lý Lệnh Kiều nói: " Ngũ muội, vừa nảy chính là muội xúi giục Nhị ca đánh nhau với đại ca không phải sao, nếu để việc này truyền đến tai tổ mẫu, tất nhiên tổ mẫu sẽ điều tra rõ ràng chuyện này thì muội sẽ không tránh khỏi bị tổ mẫu trách mắng đâu, chỉ sợ sau chuyện này tổ mẫu đi đâu cũng chẳng bao giờ dẫn muội theo nữa."

Lý Lệnh Kiều nghe xong vẻ mặt liền hoá đá. Nàng là một người ham chơi, cũng rất thích đi ra ngoài, cho nên lão thái thái đi đâu đều dẫn nàng theo.

Nhưng nàng cũng biết rõ, trong lòng lão thái thái cũng chẳng thực sự thích gì nàng cả, nếu chuyện hôm nay để lão thái thái biết được, chỉ sợ là nàng sẽ bị mắng một trận còn không được ra khỏi cửa đi chơi nữa.

Lý Lệnh Uyển vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nàng thì cũng hiểu được chắc chắn nàng đã bị lời nói này thuyết phục. Thật tốt, người tiếp theo sẽ là Lý Duy Lương.

Lý Duy Lương là một kẻ nhát gan, chỉ cần hù dọa hắn một chút là được.

Lý Lệnh Uyển mỉm cười nhìn hắn nói: " Tứ đệ, vừa rồi đệ ở bên cạnh ồn ào kêu Nhị ca lấy nghiên mực đập vào đầu đại ca có đúng không, lời này nếu để đại bá nghe được, đệ thử đoán xem đại bá sẽ phạt đệ như thế nào?" Lý Duy Lương liền sợ xanh mặt.

Trước kia hắn vẫn luôn sau lưng nói xấu chế nhạo Lý Duy Nguyên, nhưng mỗi lần bị Lý Tu Tùng nghe được, hắn liền bị trách mắng một trận.

Bây giờ lại nghe Lý Lệnh Uyển nói thế, chợt trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng Lý Tu Tùng trách phạt mình, vì thế hắn hoảng sợ lùi về sau hai bước.

Lại thành công rồi, giờ chỉ còn một người cuối cùng.

Lý Lệnh Uyển liền nhìn về phía Lý Duy Lăng. Cái tên này mới là kẻ khó trị nhất trong ba người bọn họ.

Quả nhiên Lý Duy Lăng vừa nhìn thấy ánh mắt Lý Lệnh Uyển hướng về phía mình, hắn lập tức hừ nhẹ một tiếng, sau đó tự mình đứng dậy nói: " Cứ để chuyện này truyền đến tai tổ mẫu đi, nếu tổ mẫu muốn trách phạt, huynh sẽ tự mình đi chịu phạt, không cần muội phải nhọc lòng."

Lý Lệnh Uyển thở mạnh, ngươi đây chính là biết rõ lão thái thái yêu thương ngươi nhất, bà làm sao nỡ trách phạt ngươi, cho nên ngươi mới không có gì phải kiêng nể.

Nhưng trên mặt nàng vẫn nở nụ cười, còn phải tỏ vẻ lấy lòng hắn: " Nhị ca, huynh nhìn xem vết sưng trên trán của muội này đây chính là do muội thay huynh chịu đấy, huynh không cảm thấy áy náy với muội sao?"

Bỗng nhiên bàn tay đang xoa vết sưng trên trán nàng lại dùng lực hơi mạnh một chút, Lý Lệnh Uyển đau khẽ hừ một tiếng.

Ngay sau đó nàng thấy Lý Duy Nguyên cũng đứng dậy nói: " Việc bị trách phạt một mình ta sẽ chịu, muội không cần cầu cạnh bất kì kẻ nào."

Tất nhiên Lý Duy Nguyên biết rõ, chính Lý Lệnh Uyển đẩy Lý Duy Lăng ra mới khiến nàng bị hắn đập nghiên mực trúng đầu.

Còn có Lý Lệnh Kiều, Lý Duy Lương cùng Lý Duy Lăng, bọn họ vốn không muốn che giấu chuyện này giúp hắn.

Nàng chính vì sợ chuyện này truyền đến tai lão thái thái, đến lúc đó bà sẽ tức giận cũng không cho hắn đến học đường học tập nữa.

Tất nhiên hắn hiểu rõ Lý Lệnh Uyển vì điều này, cho nên nàng mới hạ mình cầu cạnh người khác như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy nàng phải vì hắn làm những việc đó, trong trái tim hắn giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên đang đâm vào vậy thật là xót xa.

Cho dù hắn phải chịu tội một mình thì như thế nào? Không thể đi học thì có làm sao? Cũng tốt hơn là hắn nhìn thấy Lý Lệnh Uyển ở đây hạ mình cầu cạnh người khác.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy tức giận. Mẹ nó, ta đây vừa phải ăn một cái nghiên mực vào đầu, lại còn cố gắng đe dọa lấy lòng bọn họ là vì ai kia chứ?

Còn không phải chỉ vì một sự nhịn chín sự lành sao? Ngươi thì được lắm, lại dám nói sẽ gánh tội một mình. Đến lúc đó ngươi bị đưa đến chùa làm hoà thượng mỗi ngày đều chỉ biết gõ mõ tụng kinh thì đừng trách ta.

Nhưng Lý Lệnh Uyển phải nhẫn nhịn, nàng nhanh tay giữ lấy cánh tay của Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh đừng đi." Ngươi đây là muốn chạy đến chỗ lão thái thái nói ra chuyện này sao?

Vừa thấy Lý Duy Nguyên có ý định đi đến chỗ lão thái thái đã thành công làm cho Lý Lệnh Kiều cùng Lý Duy Lương sợ hãi.

Sao không thể không sợ cho được. Vừa rồi Lý Lệnh Uyển nói những lời uy hiếp bọn họ như vậy, đã khiến trong lòng bọn họ lo sợ hãi.

Bọn họ còn nhìn thấy Lý Duy Nguyên như thế. Vì vậy, hai người bọn họ liền chạy đến chỗ Lý Duy Lăng nói: " Nhị ca, huynh ngàn lần vạn lần đừng đem chuyện này nói ra nha."

Tốt nhất cứ đem chuyện này giấu kín trong lòng không để bất kì ai có thể biết được.

Lý Duy Lăng cứ đứng yên không động đậy, lúc này hắn đang nhìn vết sưng trên trán của Lý Lệnh Uyển.

Đứa nhóc từ khi sinh ra da dẻ trắng nõn như ngọc, nhưng trên trán lại có một vết sưng hồng hồng, vết sưng đó lại u to như thế nhìn thấy thật ghê người.

Trong đầu Lý Duy Lăng thầm nghĩ, nếu không nhờ có Lý Lệnh Uyển đẩy mình ra chắc có lẽ bây giờ đầu hắn cũng sẽ sưng to như thế.

Hiện tại nàng mở lời cầu cạnh mình, còn có Tứ đệ cùng Ngũ muội cũng cầu xin hắn như thế.....

Ngay sau đó ánh mắt Lý Duy Lăng hướng nhìn về phía Lý Duy Nguyên. Sắc mặt âm trầm của Lý Duy Nguyên thật đáng sợ, chỉ cần hắn liếc mắt nhìn một cái thì tim Lý Duy Lăng đã đập mạnh liên hồi.

Sau đó Lý Duy Lăng liền thu hồi ánh mắt không dám nhìn Lý Duy Nguyên nữa, hắn lạnh giọng nói: " Thôi được, nể tình ba vị đệ đệ cùng muội muội cầu xin, việc hôm nay ta sẽ không nói ra bên ngoài nửa chữ."

Lý Lệnh Uyển nghe xong lời này, tâm trạng cuối cùng cũng được thả lỏng. Chuyện nàng bị nghiên mực đập trúng sẽ không có ai biết được nữa.

Vẻ mặt của Lý Lệnh Kiều cùng Lý Duy Lương như trút được gánh nặng. Cả hai bọn họ làm sao so sánh được với Lý Duy Lăng, hắn chính là bảo bối trong tim lão thái thái lại còn là con trưởng của nhị phòng, nếu để chuyện này lọt ra ngoài sợ rằng cả hai bọn họ không tránh được việc bị trách phạt.

Tay của Lý Duy Nguyên vẫn còn đang bị Lý Lệnh Uyển nắm chặt.

Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng lại phải để cho Lý Lệnh Uyển giúp đỡ mình như thế, hơn nữa nàng lại vì hắn mà phải hạ mình cầu cạnh người khác thế kia. Mà chính hắn lại vô tình đập nghiên mực trúng đầu nàng.

" Uyển Uyển," hắn nhẹ giọng kêu nàng, " Ta xin lỗi."

Sau này nhất định ta phải làm mọi người trong thiên hạ phục tùng dưới chân nàng, bất luận như thế nào nàng sẽ không cần phải hạ mình cầu cạnh bất kì ai nữa.

Lý Lệnh Uyển nghe xong liền nắm càng chặt tay hắn: " Muội không có sao đâu ca ca."

Nàng lại nhìn hắn mỉm cười rạng rỡ nói: " Huynh cũng đừng tự trách mình nữa."

Lý Duy Nguyên kiên định gật đầu. Sau đó phu tử vào phòng, cả năm người bọn họ cùng nhau nghe phu tử giảng bài.

Phu tử là một lão nhân gần 60 tuổi, râu dài bạc trắng rũ qua cổ, giọng điệu đọc kinh thư thật chậm rãi từng nhịp từng nhịp một khiến Lý Lệnh Uyển bắt đầu buồn ngủ.

Tối hôm qua cả đêm nàng đều nằm mơ thấy ác mộng lại ngủ không ngon, vừa rồi nàng còn bị nghiên mực đập trúng đầu, cho nên bây giờ có chút choáng váng.

Chẳng qua lúc ấy nàng sợ Lý Duy Nguyên lo lắng, nên cố tỏ vẻ bản thân không sao mà thôi. Nhưng hiện tại nàng cảm thấy rất mệt liền gật gà gật gù ngủ gục, nàng liền nằm úp mặt trên bàn ngủ.

Lúc này Lý Lệnh Kiều nhìn thấy bỗng đứng lên, duỗi tay chỉ về phía nàng lớn tiếng nói với phu tử: " Phu tử, tỷ ấy ngủ gục trong lớp học."

Lý Lệnh Uyển lập tức tỉnh giấc. Mẹ nó, cái đồ tiểu yêu tinh này ngày nào mà không tìm cách hại nàng là nó chịu không nổi mà.

Sau khi phu tử nghe xong liền đứng dậy đi về phía nàng, trên tay ông còn cầm roi mây. Thật sự nàng không muốn vừa mới bị nghiện mực đập trúng đầu lại phải ăn thêm roi mây vào tay đâu nữa đâu. Cái tư vị này nàng không thích chút nào.

Sau đó nàng cũng chẳng dám ngủ gục nữa, nàng cố gắng mở thật to đôi mắt. Đừng tưởng nàng không biết, cái tiểu yêu tinh Lý Lệnh Kiều kia luôn chằm chằm quan sát nàng, chờ nàng có phạm lỗi gì liền đi mách với phu tử, để phu tử dùng roi mây đánh vào tay nàng.

Chờ đến thơi gian nghỉ ngơi Lý Lệnh Uyển liền úp mặt xuống mà bàn ngủ, nhưng Lý Lệnh Kiều cứ ở bên cạnh liên tục quấy rối nàng.

Lúc này Lý Duy Nguyên liếc nhìn Lý Lệnh Kiều. Ánh mắt hắn lạnh lùng cùng u ám, đôi mắt đen nhánh tràn đầy sự lạnh giá.

Hắn dùng ánh mắt đó nhìn Lý Lệnh Kiều, khiến cho tim nàng đập nhanh liên hồi, tay chân đều run rẩy.

Cho nên Lý Lệnh Kiều không dám đến quấy rầy Lý Lệnh Uyển nữa, càng không dám quan sát nhất cử nhất động của Lý Lệnh Uyển như vừa rồi, nàng chỉ biết cúi đầu đọc sách trong tay mình.

—————//—//—————

Có chương mới rồi đây!! Nguyên ca khóc rồi nhé 😭😭 Tội bé Uyển quá à, nhưng chương sau ngọt rồi các cậu ạ.

Thông báo nhỏ vì hiện tại những chương sau khá dài cho nên mình sẽ thay đổi lịch up một chút, 2 ngày một chương các cậu nhé!! Nhớ ủng hộ tớ nhen!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui