Em Gái Của Gian Thần

Lý Lệnh Uyển lại bắt đầu nằm mơ, từ khi xuyên vào nơi này lúc nào nàng cũng nằm mơ thấy giấc mơ ấy.

Vào một ngày mùa đông tuyết rơi đầy trời, tại một ngôi miếu hoang, nàng bị cắt đầu lưỡi, bị ép uống đoạn trường thảo, nàng đau đến tâm tê phế liệt nằm quằn quại trên mặt đất lạnh băng.

Lý Duy Nguyên đứng trước mặt nàng nhìn nàng bằng một ánh mắt lạnh lẽo cùng âm ngoan.

Nàng cảm thấy rất đau đớn cùng sợ hãi, cho nên nàng liền đưa tay nắm lấy chân của Lý Duy Nguyên. Dù nàng đã bị cắt đầu lưỡi vẫn cố gắng ú ớ mơ hồ gọi một tiếng ca ca không rõ ràng.

Nhưng Lý Duy Nguyên không để ý đến nàng, ngược lại hắn còn hung hăng hất đôi tay nàng ra. Giờ phút này, vị máu tanh tràn ngập khoang miệng, máu từ khoé môi chảy xuống nền đất, khắp trên mặt đất đều là màu đỏ tươi của máu.

Sau đó nàng lại nhìn thấy cảnh tượng ở trong căn phòng của Đỗ Thị,cả thân thể của Đỗ Thị đều nằm trên vũng máu đôi mắt trợn trừng đầy oán hận nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng vô cùng sợ hãi liền hét lớn nhưng hình như trong cổ họng của nàng đang có gì đó nghẹn lại không thể phát ra âm thanh.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy Đỗ Thị từ vũng máu đứng dậy, cả khuôn mặt Đỗ Thị trắng bệch trên trán lại còn đang chảy máu, từng giọt máu từ từ chảy xuống trên khuôn mặt của Đỗ Thị.

Cho dù như vậy, Đỗ Thị vẫn đi từng bước hướng về phía nàng, vừa đưa tay ra vừa kêu thê lương: " Trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho ta."

Khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, cả thân thể Lý Lệnh Uyển đều run rẩy. Nàng muốn bỏ chạy nhưng dường như chân nàng bị một sự mạnh nào đó níu lại.

Vì thế nàng chỉ biết đứng trơ mắt nhìn Đỗ Thị đang từ từ tiến gần đến chỗ mình. Đỗ Thị đưa đôi bóp chặt cổ nàng.

Lý Lệnh Uyển bị doạ sợ đến bật khóc, nàng vừa khóc vừa hoảng loạn cầu xin Đỗ Thị: " Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi. Đừng giết ta, ta không muốn chết đâu."

Lúc này nàng khóc ngất đến cả không thể thở được. Bỗng nhiên nàng nghe thấy một người nào đó đang gọi tên mình Uyển Uyển.

Theo sau nàng cảm nhận trên trán, trên má, cùng mũi và môi mình có một chút ngứa cùng tê tại giốngnhư có ai đó dùng lông vũ vuốt qua khuôn mặt mình.

Người đó vừa vuốt ve mặt nàng, vừa nhẹ nhàng gọi nàng là Uyển Uyển. Tiếp đến trong khoang miệng dường như đang có thứ gì đó đang khuấy đảo, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của nàng.

Nhưng càng ngày lực đạo lại bắt đầu mạnh lên, nàng cảm thấy đầu lưỡi của mình trở nên đau đớn, vì thế khiến nàng càng thấy sợ hãi mơ hồ nghẹn ngào cầu xin: " Ca ca, đừng, đừng cắt lưỡi của muội. Đừng mà, muội đau lắm, đừng mà ca ca, đừng."

Lý Duy Nguyên nghe thấy những lời nói trong cơn mê sảng của Lý Lệnh Lệnh, trong lòng hắn chợt chấn động.

Sau đó hắn mới quyến luyến rời khỏi đôi môi của nàng chậm rãi ngồi thẳng người lên, theo sau hắn đưa đôi mắt âm u nhìn về phía Lý Lệnh Uyển.

Lúc này nàng vẫn hôn mê nhưng nàng luôn nói những lời nói đó. Rốt cuộc làm sao mà nàng có thể biết trước hết tất cả mọi chuyện như vậy?

Đêm đó chính hắn đã nghe rõ ràng từng câu từng chữ nàng đã nói với Đỗ Thị. Hơn nữa ngay cả Đỗ Thị còn nói sự việc này, chỉ có Đỗ Thị cùng người hầu thân cận bên cạnh mình là Phùng ma ma biết, thậm chí lão thái thái, lão thái gia cùng Lý Tu Tùng không hề hay biết sự việc này.

Nhưng vì sao Lý Lệnh Uyển lại có thể biết rõ ràng như thế? Đến cả nàng còn biết kết cục sau này không tốt đẹp của gã hoà thượng, lão thái thái và Lý Tu Tùng.

Thậm chí trong khi hắn bế nàng từ nơi đó trở về Di Hoà Viện, nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, tối đêm ấy nàng bắt đầu sốt cao, sau đó nàng sinh ra mê sảng vừa khóc lóc vừa nói lẩm bẩm như là nàng không muốn chết, nàng sợ đau, nàng không muốn ăn đoạn trường thảo. Còn có vừa rồi, nàng lại khóc lóc nói những lời cầu xin như đừng cắt lưỡi của nàng.

Điều quan trọng nhất chính là nàng nói ca ca, huynh đừng cắt lưỡi của ta. Có phải vốn dĩ nàng đã sớm biết sau này mọi người trong Lý gia này sẽ xảy ra chuyện gì?

Hơn nữa nàng là người biết trước được tương lai có phải không? Chẳng phải nàng nắm rõ chuyện ấy như trong lòng bàn tay sao? Cho nên trong cơn mê sảng nàng mới thốt ra những lời ấy, rõ ràng nàng đã sớm biết tương lai hắn sẽ làm chuyện gì với nàng có đúng không?

Bởi vì nàng biết hắn sẽ cắt đầu lưỡi nàng sao? Hay là cho nàng ăn đoạn trường thảo? Thậm chí là giết chết nàng?

Thế nên trước kia tuy nàng rất sợ hắn nhưng nàng vẫn tìm cách thân cận hắn, lấy lòng hắn, chỉ vì muốn giữ mạng sống của mình sao?

Mặc dù hắn đã sớm biết Lý Lệnh Uyển có mục đích gì đó khi ấy mới chủ động tiếp cận cùng lấy lòng mình, nhưng sau khi hắn biết rõ bản thân mình tương lai sẽ làm những điều đó với nàng thì trong lòng hắn cực kỳ khiếp sợ.

Hiện tại nàng vẫn mê mang, vừa khóc vừa mơ hồ nói từng tiếng cầu xin: " Ca ca, đừng mà. Muộn cầu xin huynh, cầu xin huynh, đừng giết muội." Hắn nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng hắn chỉ sinh ra cảm giác xót xa cùng thương tiếc mà thôi.

Sau đó hắn liền cúi người, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, dịu dàng nói: " Đồ ngốc, ta làm sao có thể gây thương tổn cho nàng? Nàng chính là sinh mệnh của ta. Ta thà rằng người chịu thương tổn chính là ta, dù cho ta có phải tổn thương một ngàn lần một vạn lần thì ta cũng không bao giờ gây tổn hại cho nàng dù chỉ một lần."

Dứt lời hắn lập tức hôn lên môi nàng, tuy rằng hắn hiểu rõ không nên làm như vậy, trong lúc nàng vẫn còn đang hôn mê. Nhưng quả thật hắn không thể khống chế được bản thân. Đôi môi của nàng thực mềm mại khi hắn đặt môi mình chạm vào môi nàng, hắn cảm thấy tâm tình thật hạnh phúc, giờ phút này hắn chỉ ước ao có thể chìm đắm mãi trong vị ngọt này không bao giờ muốn rời xa.

Chỉ là trong lúc đang hôn môi Lý Lệnh Uyển, hắn chợt nghe được có tiếng bước chân đang tiến đến đây, tiếp đến lại có người đẩy cửa phòng ra, cho nên hắn mới chịu rời khỏi đôi môi nàng ngồi chỉnh tề trên mép giường.

Sau đó có một người đi vòng qua tấm bình phong đi tới đây người đó là Chu Thị, bên cạnh nàng ta còn có nha hoàn Thải Vi.

Hiện tại vẻ mặt của Chu Thị cực kỳ lo lắng. Khi thấy nàng ta đang tiến đến phía này Lý Duy Nguyên nhanh chóng đứng lên từ mép giường mở miệng gọi một tiếng Tam thẩm.

Chu Thị nghe xong liền gật đầu với hắn đi đến mép giường ngồi xuống, nàng ta nhanh đưa tay sờ lên trán Lý Lệnh Uyển, lúc này Lý Lệnh Uyển vẫn còn sốt cao chưa hạ.

Nàng ta thấy vậy liền thở dài quay đầu giọng nói tràn đầy lo lắng hỏi Lý Duy Nguyên: " Tại sao đã qua hai ngày, Uyển Uyển vẫn cứ mãi sốt cao như vậy còn không tỉnh lại?"

Chu Thị vừa dứt lời, Lý Duy Nguyên chợt trầm mặc một chút liền mở miệng an ủi Chu Thị: " Hôm nay Uyển Uyển đã đỡ hơn nhiều so với hôm qua. Tuy rằng muội ấy vẫn luôn hôn mê, nhưng ít ra muội ấy cũng đã ngủ an ổn hơn hôm qua một chút. Ta nghĩ muội ấy sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi." Chu Thị nghe xong lại nhẹ nhàng thở dài, nói: " Ta chỉ mong con bé có thể mau chóng tỉnh lại."

Sự việc đêm hôm đó, Lý Duy Nguyên đã dặn dò Tiểu Phiến tuyệt đối không được nói với bất kì ai, hơn nữa hắn cũng không nói rõ sự tình này cho Tiểu Phiến biết, chỉ phân phó Tiểu Phiến phải nói với người khác tối hôm đó Lý Lệnh Uyển thấy bên cạnh hồ có một cây Lục Ngạc mai cực kỳ hiếm, cho nên nàng mới đi đến nơi ngắm mai.

Bất quá do trời tối nên đường rất khó đi, vì thế Lý Lệnh Uyển không cận thận bị vấp té trật chân, thời tiết lại có gió lớn thế nên khi nàng trở về liền bắt đầu sốt cao.

Sau khi Tiểu Phiến nghe Lý Duy Nguyên dặn dò xong, nàng ta cũng không có chút nghi ngờ nào. Quả thực mấy ngày trước Lý Lệnh Uyển cũng đã nói với nàng ta về cái cây Lục Ngạc mai kia.

Hơn nữa nàng ta thầm nghĩ, có lẽ tiểu thư muốn một mình đi tới nơi cấm địa làm chuyện gì đó cho nên không muốn dẫn nàng ta theo cùng, nếu để thái thái biết được việc này nhất định thái thái sẽ trách phạt mình.

Mặc dù nàng ta nơm nớp lo sợ nhưng vẫn đồng ý nói như những lời Lý Duy Nguyên đã dặn dò, hơn nữa hắn cũng bảo nàng ta nếu như lão thái thái nghe xong có nghi vấn gì, thì cứ việc nói rằng tiểu thư vì đi tìm đại thiếu gia cho nên không cẩn thật bị trật chân, tiểu thư lại ở bên ngoài trời lạnh quá lâu, thế nên sau khi trở về liền ngủ một giấc sáng hôm sau tiểu thư bắt đầu sốt cao không tỉnh.

Sau khi Lão thái thái cùng Chu Thị nghe xong, tất nhiên trong lòng cũng cảm thấy tức giận. Vì vậy Tiểu Phiến cùng tất cả nha hoàn trong Di Hoà Viện đều bị bọn họ quở trách một trận, trách mắng các nàng không chăm sóc tốt cho Lý Lệnh Uyển.

Tiếp đến bọn họ nhanh chóng sai người thỉnh đại phu đến bắt mạch cho Lý Lệnh Uyển, đại phu liền kê đơn, bốc thuốc, bọn họ lệnh cho các nàng lập tức sắc thuốc cho Lý Lệnh Uyển uống, thế nên khiến mọi người trên dưới trong Di Hoà Viện ngày đêm đều tất bật và rối ren chăm sóc cho Lý Lệnh Uyển.

Trong hai ngày nay, Lý Duy Nguyên vẫn luôn ở Di Hoà Viện không rời đi dù chỉ một bước. Lúc hắn cảm thấy quá mệt mỏi cùng kiệt sức, bất quá hắn sẽ nằm nghỉ một chút trên giường gỗ ngay cạnh cửa sổ.

Mỗi khi hắn nghe được tiếng khóc cùng tiếng nói mê sảng của Lý Lệnh Uyển, lập tức hắn sẽ nhanh chân chạy đến bên cạnh nàng nhẹ giọng trấn an nàng.

Mặt khác Chu Thị cũng cùng hắn ngày ngày túc trực ở bên cạnh Lý Lệnh Uyển. Nhưng về sau Chu Thị bắt đầu cảm thất quá mệt mỏi không thể cầm cự được nữa, cho nên hôm qua đã quay về Mai lạc cư nghỉ ngơi một đêm.

Sáng hôm nay Chu Thị lập tức đến đây, vừa bước vào phòng thì đã nhìn thấy Lý Duy Nguyên vẫn luôn canh giữ bên cạnh Lý Lệnh Uyển không hề rời khỏi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng Chu Thị vô cùng cảm động, cũng vô cùng an tâm.

Chu Thị nhìn đến Lý Duy Nguyên, cực kỳ chân thành nói: " Uyển Uyển có được một người đại ca quan tâm nó như vậy, người làm mẫu thân như ta cũng cảm thấy yên lòng. Đứa nhỏ Uyển Uyển này mệnh khổ, tuy rằng nó có một người phụ thân nhưng cháu cũng biết đó hắn ta căn bản không hề yêu thương hay quan tâm đến nó, có lẽ sau này Uyển Uyển cũng không thể dựa vào hắn ta được."

Nói tới đây, Chu Thị chợt rơi nước mắt. Nàng ta vội cầm khăn lau đi lại nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Ta bây giờ chỉ hy vọng tương lai Uyển Uyển có thể gã vào một gia đình tốt. Nhưng phụ thân của nó thì lại chẳng quan tâm gì đến nó cả, mà ta thì quá vô dụng không giúp được nó tìm được một nhà chồng tốt, ta cũng lo sợ sau khi nó gã đi sẽ bị phụ mẫu cùng trượng phu khi dễ. Mấy ngày nay ta vẫn luôn có một suy nghĩ.

Nguyên nhi, chắc hẳn sau này cháu sẽ có tiền đồ vô hạn, hơn nữa trong các kỳ thi vừa rồi cháu đều đỗ nhất bảng, nếu tháng sau cháu thi hội tất nhiên cũng sẽ đạt danh hiệu thiếu niên tiến sĩ. Ta chỉ hy vọng, sau khi cháu thăng quan tiến chức vẫn có thể đối xử tốt với người muội muội này như vậy, có thế mới không uổng phí tình nghĩa huynh muội tình thâm bấy lâu nay."

Sau khi Lý Duy Nguyên nghe Chu Thị nói những lời này, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ là hắn không muốn đáp lời.

Lúc này Chu Thị vẫn tiếp tục lải nhải: " Mấy ngày trước chúng ta có đi đến Quảng Bình hầu phủ ngắm pháo hoa, ta nghe Quảng Bình hầu phu nhân dường như có ý muốn Uyển Uyển gả cho Lương thế tử, có lẽ ít ngày nữa bọn họ sẽ kêu bà mối đến Lý phủ của chúng ta cầu hôn. Tuy rằng Lương thê tử vẫn còn nhỏ tuổi, tính tình cũng có chút kiêu căng nhưng mà mấy năm nay hắn đối với Uyển Uyển cũng có tình ý.

Hơn nữa hiện tại hắn đã vào Ngũ Thành Binh Mã Tư, sau lưng còn có Quảng Bình hầu nâng đỡ, chắc chắn sau này tiền đồ của hắn cũng không tệ. Nếu Uyển Uyển có thể gả cho hắn, thì không có gì mà ta không yên tâm cả. Nhưng..."

Chưa kịp Chu Thị nói xong câu bỗng nhiên Lý Duy ngắt lời, hắn nói: " Uyển Uyển không thể gả cho Lương thế tử."

" Cái gì?" Chu Thị cả kinh, vội mở miệng hỏi: " Vì sao Uyển Uyển không thể gả cho Lương thế tử? Có phải Uyển Uyển đã nói cái gì với cháu? Ai, kỳ thật ta cũng hiểu được trong lòng Uyển Uyển cũng không yêu thích Lương thế tử. Mấy năm nay ta đã thầm quan sát mỗi lần Lương thế tử tìm cách thân cận với Uyển Uyển, thì con bé luôn nghĩ đủ mọi cách trốn tránh hắn. Chỉ là hiện giờ ta không thể tìm ra mối hôn sự nào tốt hơn Quảng Bình hầu phủ cả." Nói xong Chu Thị lại khẽ thở dài

Còn về phần Lý Duy Nguyên, thì chỉ im lặng một chút sau đó ngữ khí lãnh đạm nói: " Lương thế tử không có khả năng bảo vệ cho Uyển Uyển. Vì thế Uyển Uyển không thể gả cho hắn. Cho nên ta hy vọng sau này Tam thẩm đừng nhắc đến chuyện này trước mặt của Uyển Uyển nữa."

Hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Lệnh Uyển gả cho bất kì ai ngoài hắn. Chỉ có duy nhất một mình hắn mới có quyền bảo vệ cho nàng. Nếu hắn muốn bảo vệ thật tốt cho nàng thì hắn cần phải trở nên có quyền thế lớn mạnh hơn nữa.

Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên chợt nắm chặt đôi tay lại, ánh mắt vô cùng quyết tâm. Hắn nhất định phải nhanh trở nên cường đại. Chờ sau khi thế lực hắn đủ mạnh thì sẽ không còn bất kì người nào có thể cướp Lý Lệnh Uyển khỏi tay hắn nữa. Bất luận là kẻ nào muốn chia cắt bọn họ cũng không được.

*

Lý Tu Tùng đang quỳ gối ở đại sảnh của Thế An Đường, hắn ta vẫn luôn cầu xin Dương Thị: " Cầu xin mẫu thân cho A Hành an táng trong phần mộ của tổ tiên Lý gia." A Hành chính là nhũ danh của Đỗ Thị.

Hai ngày nay, vị vú già phụ trách mang cơm mỗi ngày đến cho Đỗ Thị phát hiện ở chỗ đó có chút bất thường. Bởi vì khi bà ta mang cơm đến gõ cửa của tiểu viện để Đỗ Thị ra nhận cơm, nhưng lại không thấy bóng dáng Đỗ Thị ra nhận cơm như thường ngày nữa.

Hơn nữa bên trong lại không hề có bất kì tiếng động nào. Cuối cùng trong lòng vị vú già chợt cảm thấy sợ hãi liền nhanh báo việc này cho Dương Thị biết.

Chỉ vì bà ta quá sợ hãi không thể diễn tả việc đó thành lời, cho nên cứ khoa tay múa chân đến nửa ngày trời thì Dương Thị mới hiểu rõ ý của bà ta muốn nói gì với mình.

Sau đó Dương Thị liền cầm chìa khoá của tiểu viện đưa cho Song Hồng cùng vị vú già kia, còn căn dặn bọn họ vào bên trong xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Qua một thời gian, Song Hồng vẻ mặt trắng bệch nhanh chân chạy về Thế An Đường, vừa bước vào phòng nàng ta liền kinh hoảng quỳ xuống bẩm báo: " Lão thái thái, xảy ra chuyện rồi, người ấy, cái kia, người ấy đã chết."

Vốn dĩ Song Hồng là nha hoàn thân cận nhất của Dương Thị, cho nên về việc của Đỗ Thị nàng ta cũng biết vài phần, thực sự nàng ta không biết nên xưng hô Đỗ Thị như thế nào mới đúng, thế nên chỉ gọi Đỗ Thị là người ấy.

Sau khi Dương Thị nghe Song Hồng nói xong, trong lòng bà cũng vô cùng kinh hãi. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ còn quát Song Hồng: " Người ấy chết thì đã sao, ngươi hoảng như thế làm gì?"

Theo sau bà liền lệnh cho Song Hồng đóng cửa phòng lại không để bất kì nha hoàn hay vú già nào được vào đây, tiếp đến bà bảo Song Hồng đến gần mình, cẩn thận hỏi nàng ta: " Đỗ Thị chết như thế nào?"

Song Hồng nghe xong nhanh quỳ xuống, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nàng ta cẩn thận kể lại những sực việc vừa rồi nàng ta đã nhìn thấy trong tiểu viện của Đỗ Thị nói rõ cho Dương Thị biết.

Cuối cùng nàng ta lại nói: " Như vậy có nghĩa là người ấy đầm đầu vào tường mà chết. Hơn nữa đã chết được hai ngày rồi. Mà trên trán có một vết thương rất lớn còn có máu đọng lại."

Nói tới đây, Song Hồng lại nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng khi đó ngăn không được liền cảm thấy tay chân run rẩy, còn toát cả mồ hôi lạnh. Theo sau Dương Thị lại hỏi: " Ngươi có xem xét cẩn thận ở bên trong phòng hay chưa? Có điều gì bất thường không?"

" Nô tì đã cẩn thận xem xét trong và ngoài phòng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả." Song Hồng vội hồi bẩm, " Lúc nô tì đứng trước cửa viện, ổ khoá trên cửa vẫn được khoá chặt. Sau đó nô tì nhanh chóng bước vào trong, liền nhanh chóng cài then cửa lại. Khi vào bên trong phòng nô tì đã thấy người ấy nằm chết trên mặt đất. Hơn nữa mọi thứ trong phòng không hề có dấu vết bị người khác động vào, chắc chắn là không có ai đi vào trong đó đâu."

Dương Thị nghe xong liền chậm rãi gật đầu thầm nghĩ, có lẽ Đỗ Thị cảm thấy bản thân mình ở trong Lý phủ này đã không còn ai quan tâm tới nữa, quanh năm nàng ta chỉ bị giam cầm ở cái tiểu viện hoang vu hẻo lánh này thôi, đồ vật thì không có gì giá trị lại là nơi cấm địa không ai dám lui tới.

Cho nên Đỗ Thị cảm thấy cô đơn, cũng đã không còn ai để tâm hay chú ý đến nàng ta nữa, hơn nữa nàng ta cũng chẳng có đồ vật quý giá nào khiến người khác sinh lòng tham trộm lấy đến phải giết chết nàng ta?

Nếu thực sự có người muốn hại nàng ta làm sao không lưu lại dấu vết nào? Kỳ thật sau khi bị nhốt nhiều năm như thế có lẽ Đỗ Thị sớm đã phát điên rồi, cho nên trong đầu nghĩ quẩn mới sinh ra ý định đập đầu tự tử.

Khi Dương Thị nghe tin Đỗ Thị chết trong lòng không có chút nào áy náy cả. Mà ngược lại bà còn nghĩ, dù gì sau khi Đỗ gia xảy ra chuyện tuy rằng bà vẫn luôn giam cầm Đỗ Thị, nhưng hai mươi mấy năm qua bà vẫn phân phó người đưa đồ ăn thức uống thì nàng ta còn có thiệt thòi gì sao?

Vì thế sau khi nghe Song Hồng nói xong, bà liền phất tay ý bảo bà đã hiểu rõ sự tình rồi. Tiếp đến bà lại phân phó Song Hồng: " Ngươi sai người đi mua một cổ quan tài về đây, kêu người âm thầm mai táng Đỗ Thị cứ tìm đại một chỗ nào đó ngoài kinh thành chôn cất nàng ấy. Không cần lập bia mộ."

Vừa dứt lời Dương Thị lại tiếp tục lạnh lùng dặn dò Song Hồng: " Nhớ kỹ việc này không thể để bất kì ai trong phủ biết được bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu."

Song Hồng nghe xong vội vàng đáp ứng. Theo sau nàng lập tức đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng tìm người đi làm việc này.

Nhưng không hiểu được vì sao lúc này Lý Tu Tùng lại biết được việc Đỗ Thị đã chết. Cho nên hắn nhanh chân chạy đến tiểu viện của nàng, vừa ôm thi thể nàng vừa khóc lóc thảm thiết.

Sau đó hắn lại đến quỳ gối trước mặt Dương Thị, cầu xin bà có thể chôn cất Đỗ Thị trong phần mộ tổ tiên.

Tất nhiên là Dương Thị không đồng ý với hắn: " Hai mươi năm trước ta đã nói với người ngoài rằng Đỗ thị đã chếtkhi đó còn sai người đưa một cổ quan tài chôn trong phần mộ tổ tiên, hiện tại làm sao để nàng ấy chôn ở đó? Nếu việc này quấy nhiễu đến tổ tiên, ngươi đây là muốn bất kính với tổ tiên chúng ta hay sao."

" Nhưng năm đó trong cổ quan tài kìa vốn dĩ không có người kia mà." Lúc này Lý Tu Tùng đau khổ cầu xin, " Làm sao có thể tuỳ tiện chôn cất nàng ở nơi khác, dù sao A Hành cũng là vợ cả của ta. Nàng đã gả đến Lý gia nhiều năm như vậy, nàng cũng chẳng được sống ngày nào yên lành. Hiện tại nàng mất rồi thỉnh cầu mẫu thân xem xét lại, hơn nữa nàng đã chịu khổ nhiều năm thế kia, thỉnh người mời cao tăng đến đọc kinh siêu độ cho nàng, có thể làm một tang lễ đàng hoàng cho nàng, chôn cất nàng trong phần mộ của tổ tiên Lý gia của chúng ta."

Dương Thị sau khi nghe xong những lời này liền tức giận. Bà đưa tay đập thật mạnh trên bàn Kháng Trác, vẻ mặt tức giận đến tái xanh, nói: " Lão đại, lời này của ngươi là có ý gì? Tại sao nàng ấy gả đến Lý gia của chúng ta nhiều năm như vậy, chưa từng sống một ngày yên lành nào hả? Ngươi đang oán trách ai? Có phải là oán trách ta có đúng không? Ai bảo năm đó phụ thân của nàng ấy tự tìm đường chết làm gì, dám chống đối với Vương đại nhân? Thậm chí thiếu chút nữa là liên lụy đến phụ thân của ngươi. Nếu không phải chính phụ thân nàng ấy tìm đường chết, chắc có lẽ hiện tại nàng ấy vẫn còn là con dâu trưởng của Lý gia chúng ta, chứ cần gì rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?"

Lý Tu Tùng chỉ biết khóc lóc thảm thương, hắn không ngừng dập đầu cầu xin Dương Thị, hắn nói: " Nhi tử, trong lòng nhi tử rất đau đớn. Cầu xin mẫu thân nhân từ cho A Hành một chút thể diện. Bằng không sau này nhi tử chết đi cũng không còn mặt mũi nào gặp nàng ở dưới suối vàng được nữa."

Tuy rằng hắn chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng bởi vì tâm tình lo buồn nhiều năm, cho nên tóc của hắn cũng đã chút bạc, mà sau khi hắn biết tin Đỗ Thị chết trong một đêm tóc hắn đều bạc trắng.

Dẫu sao thì cũng là nhi tử do mình sinh ra, thế nên khi Dương thị nhìn thấy dáng vẻ lúc này của hắn, trong lòng cũng có chút không đành lòng.

" Thôi đủ rồi." bà thở dài một hơi, rồi phất tay nói, " Tóm lại ta đây không dám tuỳ tiện quấy nhiễu phần mộ của tổ tiên, cho nên việc này ngươi không cần nhắc lại với ta làm gì. Bất quá về việc tang lễ của nàng ấy, ngươi cứ tự mình quyết định. Thỉnh cao tăng đến niệm kinh cũng được, hay ra ngoài mua đất chôn cất cho nàng ấy cũng được, lão bà tử ta đều mặc kệ. Chỉ là có hai chuyện ta muốn yêu cầu với ngươi, thứ nhất tuyệt đối không được tổ chức tang lễ trong Lý gia của chúng ta. Bằng không để người trong phủ biết được thì phải làm sao? Người ngoài biết được sẽ như thế nào? Còn về việc thứ hai, không được để lộ thân phận của nàng ấy ra ngoài, trên mộ bia cũng không được khắc Lý môn Đỗ Thị, càng không được khắc tên của ngươi cùng Nguyên nhi trên phần người lập mộ. Tháng sau Nguyên nhi đã tham gia thi hội, nếu để người khác biết được mẫu thân của nó đã chết, nó không cần chịu tang ba năm sao? Đến lúc ấy ngươi bảo Nguyên nhi làm sao tham gia thi hội được nữa?"

Theo sau bà ta liền phân phó Song Hồng: " Ta mệt mỏi rồi, ngươi đưa đại lão gia ra ngoài đi." Lời bà nói Song Hồng không dám không nghe, cho nên nàng ta tiến đến chỗ Lý Tu Tùng, rồi nhẹ giọng nói: " Đại lão gia, để nô tì dẫn người ra ngoài."

Lý Tu Tùng vẫn còn quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nhưng bỗng nhiên hắn đứng lên cũng không khóc nữa, hắn trừng mắt nhìn Dương Thị, bình tĩnh nói: " Mẫu thân, hôm nay ta mới hiểu được người chính là một người tâm địa nhẫn tâm. Còn ta, cũng chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụn khiến vợ cả cùng trưởng tử của mình mấy năm nay bị người khác xem thường. Ta thật có lỗi với A Hành cũng thật xin lỗi Nguyên nhi, ta không xứng làm trượng phu của nàng ấy, cũng xứng là phụ thân của Nguyên nhi. Ngày nào đó dưới suối vàng ta không còn mặt mũi nào gặp lại A Hành nữa."

Dứt lời Lý Tu Tùng liền xoay người bước đi, cũng không hề quay đầu nhìn lại Thế An Đường này một lần nào nữa.

Dương Thị tức giận toàn thân đều phát run. " Cái đồ nghịch tử, cái đồ nghịch tử này. Chỉ vì một vị thê tử như thế mà lại dám chỉ trích chính mẫu thân ruột thịt của mình sao? Để ta xem sau này ngươi còn mặt mũi nào gặp ta hay không."

Sau khi nói xong, Dương Thị tức giận đùng đùng xoay người trở về bên trong phòng xếp noãn các. Nhưng hiện tại tâm tình ba vô cùng tệ, cho nên ba lại tìm cớ đánh chửi hai cái tiểu nha hoàn hầu hạ cho mình, tiếp đến bà mới cảm thấy trong lòng hạ hỏa đi ít nhiều.

Lý Tu Tùng khi trở về tiểu viện của mình, hắn nhanh chóng tìm Từ Thị lấy bạc.

Từ Thị liền hỏi hắn muốn lấy bạc dùng vào việc gì, nhưng hắn chỉ đỏ bừng hai mắt không trả lời, miệng luôn kiên trì yêu cầu nàng đưa cho hắn hai ngàn lượng bạc.

Nghe xong Từ Thị liền mắng hắn: " Chàng điên rồi? Chàng muốn dùng hai ngàn lượng bạc này vào việc gì? Nói đi."

Lý Tu Tùng nhanh chóng đáp lời: " Tiền chi tiêu mỗi tháng của ta đều do nàng giữ, mỗi năm cửa hàng đưa bạc tới nàng cũng giữ, thậm chí còn có chi tiêu của các phòng đều là nàng giữ. Mà ngày thường ta chưa bao giờ kêu nàng đưa ta nửa phân bạc, tại sao ta chỉ muốn nàng đưa cho ta hai ngàn lượng bạc nàng cũng không chịu đưa? Mau lấy bạc cho ta, ta đây cần dùng gấp."

" Chàng thật đúng là khẩu khí lớn thật." Từ Thị lại mắng hắn, " Tuy rằng mỗi tháng tiền tiêu của chàng cũng không ít, nhưng có được bao nhiêu lượng bạc hả? Còn bạc của cửa tiệm cuối năm đưa đến đây, ta phải để dành lại cho việc hôn sự sau này của Lương nhi, cùng việc xuất giá của Kiều nhi, tất cả không cần dùng bạc sao? Cái người làm phụ thân như chàng không có tiền đồ, ngần mấy năm đều không làm ra được một đồng chỉ biết dựa vào sản nghiệp của tổ tiên mà sống, nhưng người làm mẫu thân như ta không thể vì con của mình mà suy tính một chút được à. Chàng hiện tại tới đây đòi ta đưa bạc, vậy ta biết tìm đường nào lấy bạc đưa cho chàng? Một đồng cũng không có đâu."

Sau khi nàng mắng xong, lại tiếp tục lải nhải nói: " Nếu chàng có thể giống như Tam thúc thì tốt rồi, nếu chàng có thể làm chức quan lớn mỗi tháng đều có bổng lộc đưa cho ta, không nói việc hiện tại chàng muốn ta đưa cho chàng hai ngàn lượng bạc, thậm chí chàng muốn hai vạn lượng, ta đây không nói hai lời liền đưa cho chàng. Nhưng chỉ là hiện tại, phí, chàng có tư cách gì đến chỗ ta đòi bạc chứ?"

Lý Tu Tùng nghe những lời Từ Thị nói, trong lòng đột nhiên có một sự tức giận khiến hắn không thể khống chế được.

Vì thế hắn giơ tay lên tán vào mặt Từ Thị một cái. Khi xưa Đỗ Thị chưa bao giờ nói nặng với hắn dù chỉ một lời.

Hắn còn nhớ rõ, năm ấy hắn thi khoa cử đều thất bại cũng không đạt được thành tích gì, nhưng Đỗ Thị vẫn ôn nhu nói với hắn: " Không sao đâu. Lão gia, thiếp tin chàng sau này nhất định chàng đỗ đạt công danh thôi, đừng vì thất bại nhất thời mà thoái chí."

Hơn nữa mỗi khi hắn đi ra ngoài, Đỗ Thị đều đưa thật nhiều bạc cho hắn phòng thân. Khi hắn nói với nàng bản thân không cần dùng nhiều bạc như vậy, thì nàng liền cười nói: " Phu quân là đại trượng phu ra bên ngoài kết giao bạn hữu, làm sao không mang nhiều bạc phòng thân được chứ? Thiếp không muốn người khác coi thường chàng. Phu quân chàng cầm dùng đi đừng lo lắng bạc trong nhà của chúng ta vẫn còn mà."

Có một người thể tử ôn nhu chăm sóc mình như vậy, nhưng chỉ vì hắn quá yếu đuối vô dụng không thể bảo vệ tốt cho nàng, khiến năm đó nàng bị lão thái thái cùng lão thái gia đối xử như vậy. Sau đó hắn còn nghe theo lời bọn họ cưới Từ Thị về làm vợ.

Còn Từ Thị sau khi bị Lý Tu Tùng tát, nàng chợt ngẩn người. Chờ sau khi nàng phải ứng lại liền nhào tới đánh vào lồng ngực hắn, vừa đánh vừa giơ tay cào vào mặt hắn, lập tức trên mặt Lý Tu Tùng xuất hiện những lằn đỏ rướm máu.

Từ Thị vừa khóc vừa mắng: " Chàng dám đánh ta sao!?! Người vô dụng như chàng mà cũng dám ra tay đánh ta!?! Ta sẽ về nhà nói cho phụ mẫu cùng huynh đệ của ta biết. Để bọn họ tìm tới đây xử lý chàng."

Dạo gần đây phụ thân cùng huynh trưởng của Từ Thị cũng có chút địa vị ở trong quan trường, cho nên nàng không có gì phải e sợ Lý Tu Tùng cả, vì thế nàng thường xuyên dùng những lời nói khinh bạc cùng uy hiếp hắn. Nhưng giờ phút này hắn không còn cảm thấy bản thân mình phải sợ hãi điều đó nữa.

Sau đó hắn lại đưa tay tát vào mặt Từ Thị một cái thật mạnh, Từ Thị phải lảo đảo té vào trúng cạnh bàn.

Lúc này nàng còn nghe được giọng nói tàn nhẫn của hắn: " Ta sợ nàng sao? Nàng cứ việc nói đi, hiện tại ta không hề sợ ai cả. Nàng mau đi kêu phụ thân cùng ca ca nàng đến đây. Đến lúc đó ta coi như nể tình bọn họ, viết cho nàng một tờ hưu thư, nàng hãy cút đi đi."

Từ Thị nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng chợt có chút sợ. Nhưng ngay sau đó nàng vừa ngồi trên mặt đất vừa đưa tay chỉ vào mặt hắn, khóc mắng: " Được, được lắm, chàng thế mà lại muốn hưu ta. Ta đã làm sai việc gì mà chàng muốn hưu ta? Từ khi ta gả cho chàng, mấy năm nay ta đều cắn răng chịu khổ một lòng vì nghĩ cho chàng lại sinh cho chàng một đôi hài tử, chàng có bao giờ cảm thông cho ta một chút nào không? Hiện tại thì hay rồi, chàng còn muốn hưu ta sao? Ta đây nói chàng biết, nếu hôm nay ta đập đầu chết ở nơi này, ta quyết cũng sẽ không rời khỏi Lý gia đâu. Đến lúc đó phụ thân cùng huỳnh trưởng ta đến đây nhìn thấy thi thể của ta, sẽ lập tức đi báo quan, tố cáo chàng tội danh bức chết thê tử, khiến cho chàng sống trong lao ngục suốt đời."

Dứt lời nàng lập tức đứng lên muốn đập đầu vào tường. Nhưng nha hoàn ở bên cạnh nhìn thấy vội xông lên giữ nàng lại.

Cho nên nàng không đập đầu vào tường được, ngược lại nàng không màng đến thể diện ngồi sụp xuống đất khóc rống lên vừa khóc vừa chỉ tay vào người Lý Tu Tùng luôn miệng trách mắng.

Sự việc đã náo loạn đến như vậy, cho nên những người trong phủ đều đã biết. Lúc này Nhị phòng Tiền Thị nhanh chóng tới xem, sau đó là Lý Duy Lương, Lý Lệnh Kiều cũng chạy tới đây.

Khi bọn họ nhìn thấy hai bên má của Từ Thị đều in dấu tay sưng đỏ đang ngồi trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, Lý Lệnh Kiều thấy vậy liền đau lòng thay mẫu thân của mình lập tức chạy đến ôm Từ Thị, bọn họ cùng nhau khóc.

Lý Lệnh Kiều vừa khóc vừa chất vấn Lý Tu Tùng: " Phụ thân, rốt cuộc mẫu thân của con đã làm sai chuyện gì mà phụ thân lại đánh người như vậy? Còn muốn hưu mẫu thân? Phụ thân, người mau nói đi."

Hiện tại Tiền Thị cũng giả mèo khóc chuột đưa tay đỡ Tự Thị, còn khuyên bảo: " Đại tẩu, tẩu làm gì vậy? Chắc là do đại ca hồ đồ thôi nhưng dù sao tẩu cũng là chủ tử lại còn trước mặt hạ nhân mà nháo thành thế này, thì còn ra thể thống gì nữa? Tẩu mau đứng lên đi."

Từ Thị vẫn tiếp túc khóc trả lời: " Ta còn giữ cái thể diện này làm gì chứ? Hôm nay nếu ta không nháo loạn như vậy. Không chừng hiện tại đại ca của ngươi đã hưu ta mất rồi, còn đuổi ta đi, ta thì không sao cả."

Theo sau nàng ta đưa tay ôm Lý Lệnh Kiều, nói: " Ta chỉ là luyến tiếc Kiều Kiều của ta mà thôi. Nếu ta đi rồi phụ thân con lại cưới một người khác. Đến lúc đó phụ thân của con chỉ lo yêu thương thê tử mới, hắn ta còn quan tâm gì tới Kiều Kiều nữa,vậy thì Kiều Kiều của ta biết dựa vào ai đây? Nữ nhi mệnh khổ của ta."

Lý Lệnh Kiều nghe Từ Thị nói như thế càng khóc thương tâm hơn. Cả hai mẫu tử bọn họ ôm nhau khóc rống. Nhất thời Tiền Thị cũng rơi hai giọt nước mắt mà nha hoàn ở trong phòng cũng chỉ biết cúi đầu không lên tiếng.

Lý Tu Tùng nhìn thấy cảnh tượng này sớm đã tức giận đến mặt mày cũng xanh mét. Lập tức hắn hùng hăng giậm chân một cái, không nói gì thêm liền xoay người rời đi.

Sau đó hắn nhanh chân đi đến thư phòng, hắn muốn lấy những đồ vật tốt ở trong thư này bán đi, vì thế hắn kêu gã sai vặt đến đây dặn dò gã sai vặt đem những đồ vật này đến tiệm cầm đồ đổi bạc về.

Tiếp đến hắn liền sai người đi mua một cổ quan tài thật tốt, hắn đem thi thể của Đỗ Thị ra bên ngoài tìm một ngôi chùa đưa thi thể cùng quan tài đến đó.

Theo sau hắn lại mua thêm trang sức cùng y phục tốt nhất cho Đỗ Thị. Thậm chí hắn còn thỉnh cao tăng đến niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng hắn tìm mua một mảnh đất, sau đó hắn đem chôn cất nàng ở đấy.

Trong suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh quan tài của Đỗ Thị, hắn mặc áo tang ngày đêm khóc lóc thảm thiết, hắn luôn quỳ trước quan tài của Đỗ Thị mà sám hối tự trách bản thân mình vô dụng khiến nàng phải chịu khổ.

Chờ sau khi mai táng Đỗ Thị xong, hắn tìm một ngôi chùa cực kỳ hẻo xuống tóc quy y cửa Phật.

Chỉ duy nhất một lần khi Lý Duy Nguyên tham gia thi hội, hắn có rời khỏi chùa lén nhìn Lý Duy Nguyên từ phía xa xa, bởi vì hắn đã thề rằng cả đời này không bao giờ bước vào Lý phủ nửa bước, cũng không bao giờ gặp lại bất kì người nào trong Lý gia.

Cho đến khi hắn già yếu lại mắc bệnh phổi, ngày đêm đều ho khan. Nhưng hắn không hề muốn quay trở về nhà chỉ nguyện ở trong ngôi Chùa nghèo nàn này, mà nơi này làm sao có đủ bạc mời đại phu đến xem bệnh cho hắn?

Cho nên hắn chỉ còn biết chấp nhận số phận, về sau bệnh tình ngày càng nặng hơn đôi khi còn ho ra máu, tuy rằng cuộc sống thống khổ nhưng hắn vẫn cố gắng vượt qua.

Chỉ là hắn ngày đêm ho khan như vậy, những hoàng thượng trong Chùa cũng không muốn giữ hắn lại vì bọn họ sợ hắn lây bệnh cho mình.

Vì thế có mấy gã hoà thượng bàn bạc với nhau, canh lúc đêm khuya dùng bao bố trùm đầu hắn lại ném vào nơi rừng sâu để hắn ta tự sinh tự diệt.

Dẫu sao hắn cũng đã lớn tuổi lại còn mắc bệnh phổi, sức khỏe cũng đã yếu, thì bây giờ còn có thể làm được gì? Chỉ còn cách tìm một sơn động nào đó trú ngụ tạm qua ngày để chờ chết mà thôi.

Trong khi chờ chết, hắn lại tới tới quảng đời lúc trước của bản thân mình khóc lóc thảm thiết. Hắn cảm thấy chính mình vô cùng có lỗi cùng Đỗ Thị, cho nên hắn quy y cửa Phật hằng ngày ăn chay niệm phật, ngày ngày niệm kinh cầu phúc cho nàng. Cho dù có xuống dưới suối vàng hắn cũng không còn mặt mũi nào gặp lại nàng.

Vì thế hắn đưa đôi tay run rẩy, lần mò vào phần áo nơi lồng ngực mình lấy ra một chiếc khăn tay màu lam, sau đó hắn dùng nó đắp lên khuôn mặt mình.

Đây chính là chiếc khăn tay ngày trước Đỗ Thị hay dùng, mấy năm qua hắn vẫn luôn giữ bên người nó chưa bao giờ rời khỏi hắn dù chỉ một phút.

Hiện tại khi hắn dùng nó đắp lên trên mặt còn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng giống như trên người của nàng khi xưa.

Lúc này trước mắt hắn dần trở nên mơ hồ, hắn nhìn thấy cảnh đại hôn năm ấy của mình cùng Đỗ Thị, hắn đưa tay vén khăn voan đỏ trên đầu nàng lên, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười thật tươi, vô cùng xinh đẹp.

—————-//——//—————

*Lời tác giả: Chương này có tính là ngược Lý Tu Tùng không?

* Lời Editor: thật sự Lý Tu Tùng cũng là một kẻ đáng thương, hắn yêu Đỗ Thị nhưng vì quá nhu nhược nên không bảo vệ được nàng, đến khi nàng mất rồi thì con người hắn coi như đã chết rồi còn gì😭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui